Chương 31: Bóng đêm

Yêu Em Rồi Đấy

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Học viện Trưng Vương trở nên ồn ào khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học cuối cùng vang lên, phút chốc cái không gian nhuộm sắc thẫm của chiều tà bị lấp đầy bởi màu đồng phục thanh lịch.

Trúc Chi có chút e ngại ngó nghiêng nhìn quanh không gian tĩnh lặng của khu vực nhà kho. Nắng chiều yếu ớt không tài nào xuyên qua tán lá dày của những gốc cây to, gió lượn trên mớ là khô khiến chúng cào lên nền gạch phát ra một thứ âm thanh rợn người.

Trúc Chi siết chặt trong tay tờ giấy ticket với dòng chữ "Tan học đến nhà kho có việc cần. Liên quan đến Iceboy Đông Quân.". Thu hết can đảm cô đẩy cửa bước vào.

- Tôi đến rồi đây. Ai tìm tôi thì mau ra đi.

-....

- Có ai không? Tôi đến rồi đây.

Gọi mãi mà vẫn không thấy tiếng trả lời Trúc Chi chắc ai đó biết được cô và Đông Quân vẫn chưa làm lành nên cố tình bày trò chọc phá. Trúc Chi định trở ra thì một bóng đen xuất hiện nơi phía cửa, cố trấn tĩnh Trúc Chi giữ giọng điệu lạnh nhạt của mình.

- Ai đó? Là cậu hẹn tôi đến đây phải không?

Bóng đen không trả lời mà vung gậy tấn công cô.


"Xoảng" "Bốp"

Tiếng đồ vật vỡ vụn, tiếng kim loại va vào nhau đến chói tai. Trúc Chi hoảng loạn tránh đòn miệng không ngừng hét lên hi vọng có người nghe thấy. Bóng đen đứng chặn cửa nên cô không tài nào thoát ra được mà trái lại càng lúc càng bị dồn sâu vào trong.

- Phong ơi cứu em. Phong!

Trúc Chi bậc khóc. Bóng đen dừng lại hồi lâu rồi lại vung gậy tiếp tục tấn công.

Một bóng đen khác xuất hiện lao vào tấn công bóng đen kia, những thế đòn mạnh bạo nhanh chóng dồn đối phương vào thế yếu. Bóng đen đầu tiên nhảy bổ về phía cô gái nhỏ nên bóng đen thứ hai cũng lao đến nhưng đột ngột bóng đen đầu tiên xoay người chạy ngược trở lại rồi nhanh chóng biến mất trong màn ánh sáng nhàn nhạt nơi phía cửa.

"Rầm"

Cánh cửa nơi lối ra duy nhất đóng sầm lại. Không gian chợt lặng đi, từ khung cửa sổ thông gió phía trên tầng nhà chút nắng chiều còn sót lại cố vương mình vào thắp sáng căn phòng.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt Trúc Chi căng mắt ra nhìn bóng đen còn lại trong phòng qua màn nước mắt.

- Này, em không sao chứ? Có bị đánh trúng đâu không?

Dù hơi thất vọng khi nhận ra đây không phải là giọng nói cô chờ đợi nhưng Trúc Chi vẫn mừng thầm khi biết đó là Thiên Vương.

Cánh cửa bị khóa trái cặp xách của cả hai đều quăng ngoài cửa nên đành bó gối ngồi chờ người đến cứu. Nắng tắt trên khung cửa không gian vắng lặng dần chìm vào đêm tối. Bóng đen bao trùm lên mọi vật cảm giác như không khí đặc lại, cố căng mắt ra nhìn nhưng Trúc Chi không thấy gì khác ngoài một màu đen như mực.

- Này, anh đâu rồi? - Trúc Chi run giọng.

Từ phía bên phải vọng lại một giọng nói thờ ơ.

- Gì?

- Anh nói gì đi, đừng im lặng vậy chán lắm.

Trúc Chi cố làm ra vẻ ta đây không sợ bóng đen mà chỉ thấy chán cái không khí tĩnh lặng này. Nhưng câu trả lời đáp trả khiến cô muốn bậc khóc.

- Kệ em, ghét nhất ai ra lệnh cho tôi.


Gió rít qua khe cửa nghe như tiếng người nghiến răng, đám lá khô bên ngoài cũng xào xạc lăn lốc trên nền gạch rồi văng vẳng đâu đó tiếng bước chân lộc cộc đứt quãng ban đầu thì mạnh mẽ nhưng rồi nhẹ dần và tan biến vào tiếng gió. Trúc Chi rùng mình hạ ngọn cờ kêu ngạo mà cô hay treo trước mặt anh xuống, cô mếu máo.

- Làm ơn đi, tôi sợ mà.

Thiên Vương cố nén tiếng cười, cuối cùng cô cũng chịu đầu hàng.

- Lại đây.

- Thấy đường đâu mà đi. Tôi có biết anh ngồi đâu.

Trúc Chi gắt lên.

- Anh đến chỗ tôi đi.

- Không thích. Chỗ đấy bẩn hơn bên này.

Rõ là anh đang cố tình làm khó cô, tức lắm nhưng vẫn phải ngoan ngoãn tìm đường mò sang chỗ sạch sẽ ấy.

- Bên phải em, đưa tay ra.

Trúc Chi rụt rè dang cánh tay vào màn đêm tối om, lòng thầm hi vọng không chạm phải thứ gì đó.

"Áaaaa". Trúc Chi hét lớn khi bàn tay mình bị chụp lấy. trống ngực đánh mạnh.

- Hét cái gì mà hét. Là tôi.

Thiên Vương gằn giọng lôi mạnh Trúc Chi về phía mình. Đến khi yên vị cạnh Thiên Vương, níu chặt lấy cánh tay anh Trúc Chi mới thôi run và khóc.

- Phải em không vậy? Sợ bóng đêm à?

Thiên Vương bậc cười khi anh chỉ vừa mới cựa mình cử động mà cô đã níu chặt cánh tay anh hơn.

- Sợ sao không? Tối đen chẳng thấy gì.


- Thế sao dám ngồi ở nghĩa trang hàng tiếng đồng hồ?

Trúc Chi phân bua với một giọng trầm buồn.

- Vì lúc đó là ban ngày và vì có Phong bên cạnh.

Nhắc đến Phong cô lại thấy buồn, nếu là anh của lúc trước thì chắc cô không phải lâm vào tình cảnh này. Anh đã hứa không bao giờ bỏ mặc cô một mình vậy mà giờ lại đối xử với cô như thế. Đang chìm vào dòng suy tư Trúc Chi bị gọi giật lại khi giọng nói trầm ấm bên cạnh len vào tai dấy lên bao cảm xúc khác thường mà cô cứ ngỡ nó đã ngủ yên từ lâu.

- Bây giờ có tôi. - Thiên Vương dịu giọng.

Đêm tĩnh mịch đêm cô quạnh với vầng trăng khuyết, bên ngoài gió vẫn rít lên từng hồi. Mùi bạc hà thanh mát từ Thiên Vương cứ quấn lấy cánh mũi Trúc Chi, bấy giờ cô mới phát hiện thì ra trên đời này còn có một mùi thơm tinh tế như thế.

- Này, anh ngủ hả?

- Ừm.

- Trời, giờ phút này còn ngủ. - Trúc Chi lớn giọng.

- Em ồn ào quá. Nếu muốn em cứ tự nhiên mà thức đến sáng tôi không cản.

Mặc cho Trúc chi nhăn nhó đến đâu Thiên Vương vẫn cứ thản nhiên chìm vào giấc ngủ. Anh biết là vị quản gia đáng kính nhà mình đã tìm thấy anh nhưng ông muốn tạo cơ hội cho anh nên không vội cứu, thể nào sáng sớm mai ông cũng sẽ đến.

Đến giữ đêm khi không còn sức chống chọi nữa Trúc Chi cũng khép mắt lại và ngủ thiếp trên vai anh.

.....Tiếng chuông điện thoại rung bần bậc, Trúc Chi quờ quạng tay tìm điện thoại, cô trả lời mày bằng giọng ngáy ngủ nhưng khi đầu dây bên kia lên tiếng cô liền bậc dậy. Là ba gọi, ông gọi thử xem có phải cô đang ở trường như lời quản gia Minh nói.

Tắt điện thoại Trúc Chi nhìn quanh mới biết mình đang ở Khu Nhất, đồng phục và sách vở đều đã sẵn sàng.