Chương 33: Dao động

Yêu Em Rồi Đấy

Đăng vào: 11 tháng trước

.



"Cua"

Giọng nói ấm áp vang lên trong màn sương trắng. Không gian tĩnh lặng mờ mịt chỉ đủ để nhìn rõ gương mặt người đối diện. Thanh Phong đang đứng đấy, anh nhìn cô hiền lành và ấm áp.

- Cua không ngoan rồi, sao em lại đến tìm anh nữa rồi?

Trúc Chi không hểu gì hết cô chỉ biết nắm chặt lấy tay anh.

- Em nhớ anh.

- Cua, em có yêu anh không?


- Có! Em yêu anh, yêu rất nhiều.

Phong cười hiền anh xoa đầu cô.

- Vậy em về đi.

- Không em không muốn đi, em muốn ở đây với anh.

- Thế em có biết đây là đâu không?

- Không, em không biết nhưng chỉ cần có anh là được. Chỉ cần có anh thì em không còn sợ gì cả.

- Cua ngoa, nghe lời anh em về đi có người đang chờ em đấy!

Gió thốc mạnh lên sương khói mù mịt Phong biến mất trong vòng tay Trúc Chi.

"Không"

Trúc Chi hét lên rồi bừng tỉnh bởi cơn đau nhói sau lưng.

- Trúc Chi, con sao rồi? Con thấy khó chịu ở đâu?

Nước mắt tự động lăn dài khi cô nhìn thấy gương mặt mệt mỏi đầy lo âu của ba. Trúc Chi gọi được tiếng ba rồi bậc khóc thành tiếng.


Kh đã bình tĩnh lại Trúc Chi đảo mắt nhìn quanh mới biết mình đang ở bệnh viện và lúc này cô mới phát hiện ra trong phòng còn có một vị khách. Anh đứng cạnh khung cửa sổ đầy nắng mắt nhìn cô không rời. Đôi mắt ngang tàn lúc nào cũng chứa ánh nhìn khinh khi giờ lại sâu lắng dịu dàng đến thế.

Trúc Chi còn chưa kịp mở lời thì anh đã bỏ đi và mãi cho đến hôm cô xuất viện cũng không thấy bóng dáng anh đâu cả. Thật ra, mỗi đêm khi cô chìm vào giấc ngủ say anh đều đến.

Phong có đến thăm nhưng lần nào cũng bị ba và anh hai Trúc Chi. Trúc Chi không hiểu vì sao ba và anh hai lại đối xử với Phong như thế trong khi người đánh cô bị thương là Thiên Vương. Một sự thiên vị quái lạ.

***

Tiếng chuông báo hiệu giờ chơi vừa vang lên thì An An đã hối hả kéo Trúc Chi đi.

- Cẩn thận đấy, kẻo lại động vết thương.

An An dìu Trúc Chi ngồi xuống thành hồ trong khu vườn trường. Gió nhẹ lùa qua mơn man làn tóc rồi thả vào không gian mùi hương thoang thoảng từ những khóm hoa rực rỡ sắc màu.

Cảm giác tự do hít thở thật thoải mái. Cơn gió xanh khiến Trúc Chi nhớ đến anh. Có quá nhiều gút mắc vô hình nào đó giữa cô với anh. Thanh Phong của thực tại và Thanh Phong của những giấc mơ dần trở nên khác biệt, cảm giác cô dành cho anh có gì đó cách biệt giữa mơ và thực tại. Đột nhiên cô rất muốn đến viếng mộ Đông Quân, muốn tĩnh lặng ngồi tựa đầu vào đó như lúc trước.

- Thôi tớ xong nhiệm vụ rồi, tớ đi đây!

An An cười tươi vẫy tay chào. Lúc này Trúc Chi mới nhớ ra An An nói có người cần gặp cô. Đôi mắt to chợt ngấn nước khi nhìn thấy anh đang dần bước đến. Cô rất muốn khóc nhưng không hiểu vì sao mình lại khóc.

- Cua, em thấy khỏe hơn chưa? Còn đau không?


- Em ổn.

- Anh xin lỗi.

Thanh Phong đến trước mặt Trúc Chi chống một gối xuống nền tư thế nửa ngồi nửa quỳ. Nắm lấy bàn tay lạnh của cô mà anh nghe đau nhói. Nếu lúc ấy anh không ngu xuẩn để cô xen vào thì mọi chuyện đã không như thế này.

- Đâu phải tại anh đâu.

- Nhưng em vì anh mà bị thế này. Cua, anh xin lỗi. Nếu anh nhanh chân hơn thì em đã không bị đánh trúng, nếu anh....

Câu nói bị bỏ dở khi Trúc Chi nhoài người ra quàng tay ôm lấy cổ anh.

- Đừng bỏ mặc em thêm lần nào nữa có được không?

Thanh Phong nghe tim mình lỗi nhịp, cảm giác lạ thường khuấy động lòng anh, bất giác anh thấy yêu thấy cần. Tự bao giờ hơi ấm này, hương thơm từ làn tóc mây này, cô gái này lại khiến anh dao động đến thế? Tình cảm trỗi dậy lấn át lí trí mọi oán thù căm giận bị vứt bỏ sang một bên. Khoảnh khắc này đây phải chăng anh đang sống thật với lòng mình?

Một vòng tay ôm siết trong chiều nắng tắt.

- Mình làm hòa em nhé!