Đăng vào: 12 tháng trước
Thấy Hạ Hoài Xuyên sang đây, Bạc Kiến Từ đem bức thư pháp đã chuẩn bị sẵn sàng đưa cho anh.
“Đây là cái gì?” Lữ Tuyết Trân tò mò đi qua hỏi.
Hạ Huỳnh giành đáp: “Chữ của ông ngoại A Từ, ba mẹ nhất định không ngờ ông ngoại của A Từ là ai đâu.”
Cô gợi lên lòng hứng thú chưa nói hết, Hạ Hoài Xuyên cầm bức thư pháp kia đã lên tiếng trước: “Chữ của bậc thầy thư pháp Nhiếp Hòa Quân.”
Hạ Huỳnh thấy mình bị giành lời nói, cô trừng mắt liếc Hạ Hoài Xuyên, vẻ mặt rầu rĩ không vui.
Bạc Kiến Từ cười dịu dàng với Hạ Huỳnh, sau đó nói ngay: “Nghe nói Hạ tổng thích chữ của ông ngoại con, cho nên con tìm ông ngoại giúp đỡ, hy vọng Hạ tổng sẽ thích.”
Đáy mắt Hạ Hoài Xuyên đượm ý cười hiếm thấy, anh vội vàng mở ra bức thư pháp, trên đó viết một chữ “Thiện”, mạnh mẽ vững chắc, từng nét đều lộ ra khí thế.
“Thật không hỗ là chữ của bậc thầy.” Đôi mắt của Hạ Hoành Dân cũng tỏa sáng, ông không khỏi cảm thán, “Chữ ‘Thiện’ này viết rất đẹp.”
“Vì sao lại viết chữ thiện?” Lữ Tuyến Trân hiếu kỳ.
Hạ Huỳnh cười ha ha, giơ tay nói: “Con biết con biết, ông ngoại của A Từ khuyên anh con làm người phải lương thiện một chút!”
Hạ Hoài Xuyên: “…”
Lữ Tuyết Trân che mặt: “Tiểu Huỳnh, đừng nói lung tung.”
Bạc Kiến Từ mau chóng giải thích: “Thiện cũng như cát. Ông ngoại nói hy vọng Hạ tổng cả đời cát tường viên mãn.”
Hạ Hoài Xuyên liếc Hạ Huỳnh một cái, sau nói cảm ơn Bạc Kiến Từ: “Thay tôi cám ơn lão tiên sinh.”
Anh nói xong, dường như đang cầm bảo bối đứng dậy đi về phòng.
Hạ Huỳnh thấy Hạ Hoài Xuyên rời khỏi, cô báo cáo với Lữ Tuyết Trân và Hạ Hoành Dân: “Ngày đó anh con gọi riêng A Từ vào phòng nói chuyện, còn bảo anh Ưng Kỳ ngăn con lại, kết quả bị một bức thư pháp của ông ngoại A Từ mua chuộc.”
Hạ Hoành Dân cười nói: “Con còn không biết anh con à, từ bé nó đã rất để ý những chuyện về con.”
“Đúng vậy, ba mẹ cũng bớt lo rất nhiều.” Lữ Tuyết Trân có thể nhìn ra Hạ Hoài Xuyên mang thái độ tán thành đối với Bạc Kiến Từ, điều này cũng chứng minh Bạc Kiến Từ quả thật rất tốt, bọn họ cũng đỡ phải quan tâm.
Hạ Huỳnh coi như hiểu được ba mẹ cô chỉ là lười thôi.
***
Còn chưa tới giờ ăn cơm, Hạ Huỳnh kéo Bạc Kiến Từ đi dạo khắp nơi, cuối cùng đi tới phòng cô. Bạc Kiến Từ đứng ở cửa không lập tức đi vào, ngược lại vành tay hơi ửng đỏ. Hạ Huỳnh vốn đang hơi ngượng ngùng, dù sao phòng ngủ cũng là nơi khá riêng tư, nhưng anh thấy thẹn thùng cô ngược lại bạo dạn lên.
“Sao lỗ tai của anh đỏ vậy?” Hạ Huỳnh sáp lại, cười tủm tỉm trêu anh, “Chẳng lẽ anh đang mắc cỡ? Không dám tiến vào hả?”
Bạc Kiến Từ hơi cụp mắt, bởi vì sự trêu đùa của Hạ Huỳnh mà cả lỗ tai đều đỏ lên. Hạ Huỳnh dường như phát hiện điều mới lạ, cô vươn tay sờ vành tai nóng hổi của Bạc Kiến Từ. Sự tiếp xúc này ngược lại khiến hai má của Bạc Kiến Từ cũng có xu hướng ửng đỏ.
“Trời ơi, không ngờ A Từ nhà em lại có một mặt ngây thơ như vậy!” Cô khẽ hô một tiếng, làm ra vẻ như là hết sức kinh ngạc.
Bạc Kiến Từ ngước mắt lên, đáy mắt dường như có ánh lửa bùng cháy. Hạ Huỳnh hồi hộp trong lòng, bởi vì cô ngây người bàn tay chạm vào Bạc Kiến Từ còn chưa kịp thu lại. Đúng lúc này, Bạc Kiến Từ ôm lấy thắt lưng Hạ Huỳnh đẩy cô vào phòng. Cửa phòng vừa đóng lại, Hạ Huỳnh bị Bạc Kiến Từ đè trên cửa phòng, ngay sau đó là tiếng cửa phòng khóa trái.
“A Từ, có chuyện từ từ nói.” Hạ Huỳnh cảm nhận được hơi thở ấm áp của Bạc Kiến Từ quanh quẩn bên mình, mà trong đó còn mang theo nhịp tim mạnh mẽ khiến cô lập tức trở nên mềm nhũn.
Bạc Kiến Từ cụp mắt nhìn cô chằm chằm nói: “Còn trêu anh nữa không?”
Trái tim Hạ Huỳnh run nhẹ, cô mau chóng lắc đầu: “Không dám không dám, không dám nữa.”
Bạc Kiến Từ không lập tức buông tha cô, anh liếc cô cười nói: “Em hôn anh một cái, anh sẽ thả em ra.”
Hạ Huỳnh bỗng dưng đỏ mặt, cuối cùng cô biết cái gì gọi là nhấc tảng đá đập chân mình.
“Nếu em hôn anh, anh thật sự bằng lòng thả em ra?” Cô ngửa đầu hỏi.
Sắc mặt anh nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên.”
Thấy anh tỏ vẻ chờ được hôn, Hạ Huỳnh xoay vòng con ngươi cất tiếng: “Vậy anh nhắm mắt lại đi.”
“Nếu em chơi xấu thì sẽ bị trừng phạt đấy.” Bạc Kiến Từ nhẹ nhàng cười nói.
Hạ Huỳnh bất mãn bởi vì lòng riêng bị vạch trần: “A Từ, em phát hiện bây giờ anh ngày càng gian xảo hơn đó.”
“Bên cạnh có một con cáo nhỏ, dù sao cũng phải học được chút sắc sảo.” Anh cong khóe miệng, nốt ruồi lệ tại khóe mắt khẽ động.
Hạ Huỳnh nhón chân, vừa định hôn anh thì có tiếng bước chân ngoài cửa đang hướng về đây.
“Ăn cơm rồi, đừng trốn ở trong phòng nữa.” Là âm thanh không kiên nhẫn của Hạ Hoài Xuyên.
Bạc Kiến Từ: “…”
Hạ Huỳnh lập tức nhào vào lòng Bạc Kiến Từ cười đến mức toàn thân run rẩy, giọng nói chẳng hề có vẻ nuối tiếc: “Làm sao đây, không hôn được rồi.”
Bạc Kiến Từ đành chịu thở dài: “Chúng ta ra ngoài thôi.”
***
Bữa trưa hôm nay phong phú hiếm thấy, thậm chí không kém hồi Tết bao nhiêu. Hạ Huỳnh tỏ vẻ rất thỏa mãn, điều này chứng minh người trong nhà rất hài lòng về Bạc Kiến Từ, cô đương nhiên cũng vui vẻ theo. Trong thời gian dùng bữa, cô luôn gắp đồ ăn cho Bạc Kiến Từ, thuận tiện bảo anh ăn nhiều chút.
“A Từ bình thường phải nhảy múa, tiêu hao rất nhiều năng lượng.” Hạ Huỳnh giải thích một câu.
Lữ Tuyết Trân đặc biệt cảm thấy hứng thú với điều này: “Mẹ biết, nhân khí của Tiểu Từ rất cao, không cùng một cấp bậc với con. Mẹ còn chưa xem concert đâu, không biết có thể đi xem một lần không.”
Hạ Huỳnh nhếch khóe miệng, cô không hiểu tại sao mẹ mình khen Bạc Kiến Từ còn muốn giẫm cô một cước.
Nhưng lòng muốn khoe khoang bạn trai của cô vẫn không bị ngăn trở: “Con đi xem rồi, hiện trường to đùng luôn, những người chưa đi thật sự thiếu sót.”
“Thật sao?” Đôi mắt Lữ Tuyết Trân phát sáng, “Mẹ cũng muốn đi!”
“Vào tháng tám tháng chín con sẽ có concert mùa hè, đến lúc đó sẽ mời dì đến xem.” Bạc Kiến Từ cười nói.
Hạ Huỳnh kinh ngạc nhìn anh, cô vẫn là lần đầu nghe được tin này.
“Anh mở bao nhiêu buổi? Ở đâu thế? Sao em không biết?”
“Concert mùa hè chưa biết sẽ mở bao nhiêu buổi, nhưng thành phố Tân và Định Hải đều có, đến lúc đó anh bảo người ta để lại vị trí tốt nhất.” Bạc Kiến Từ trả lời.
Hạ Huỳnh quảng cáo theo: “Đến lúc đó mọi người cùng đi nhé.”
Hạ Hoài Xuyên thản nhiên nói: “Anh bận nhiều việc, chắc là không có thời gian đi.”
Hạ Huỳnh bĩu môi: “Anh, sao anh làm cụt hứng thế.”
“Vậy không mang anh con theo, ba người chúng ta đi.” Lữ Tuyết Trân vui vẻ cười nói.
Hạ Hoành Dân lập tức phụ họa gật đầu: “Ba chúng ta đi cũng đủ rồi.”
Hạ Hoài Xuyên: “…” Anh đột nhiên có cảm giác mình bị cô lập.
***
Sau khi ăn xong Hạ Huỳnh dẫn theo Bạc Kiến Từ cùng chơi với Cửu Vĩ Hồ và Bá Vương Long một lúc. Thấy rằng hai chú chó rất có sức sống, Hạ Huỳnh chơi một lúc là mệt.
Cô ngồi tê liệt trên ghế dài nói: “A Từ, hình như em thật sự già rồi, hiện tại ngay cả hai con chó cũng không đối phó được.”
Bạc Kiến Từ ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tiện để cô tựa trên vai mình, anh cười nói: “Không phải vấn đề của em, là chúng nó tràn trề tinh lực, anh cũng cảm thấy hơi mệt.”
Hạ Huỳnh chợt ngẩng đầu: “Anh cũng thấy mệt phải không, vậy chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi!”
Bạc Kiến Từ mới vừa bị Hạ Huỳnh kéo vào phòng, anh cong khóe môi hỏi: “Là muốn làm tiếp chuyện trước khi ăn cơm à?”
“A Từ, hiện tại trong đầu anh có phải chỉ có mấy thứ người lớn gì không?” Hạ Huỳnh tỏ vẻ em nhìn nhầm anh rồi, “Em chỉ muốn ở cùng anh, nếu anh nghĩ vậy thì đừng trách em không khách khí đó.”
Bạc Kiến Từ ngồi trên ghế, trên mặt anh giữ nụ cười thản nhiên, hình như đang chờ đợi Hạ Huỳnh muốn không khách khí thế nào. Hạ Huỳnh ôm cổ Bạc Kiến Từ ngồi trên đùi anh, chóp mũi hai người chạm nhẹ vào nhau, dường như có bầu không khí quyến rũ đang lưu chuyển.
Mà đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, âm thanh vui sướng của Lữ Tuyết Trân truyền đến: “Hai đứa muốn ăn trái cây…không?”
Hạ Huỳnh bật dậy tách khỏi Bạc Kiến Từ, thậm chí khoảng cách hơn một mét.
Bầu không khí xấu hổ thoáng cái dâng lên, Hạ Huỳnh đỏ mặt, bối rối nói với Lữ Tuyết Trân ở phía cửa: “Mẹ, sao mẹ không gõ cửa đã tiến vào!”
Lữ Tuyết Trân lập tức che mắt: “Mẹ không thấy gì hết, không nhìn thấy, hai đứa tiếp tục đi.”
Cửa phòng đóng lại, Lữ Tuyết Trân rời khỏi, trong phòng ngủ im lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ, còn có nhịp tim như sấm.
Hạ Huỳnh che mặt bổ nhào trên giường, rầu rĩ nói: “Em xong đời rồi, mất mặt muốn chết…”
***
Ra khỏi nhà họ Hạ thì trời đã tối đen, Bạc Kiến Từ đưa Hạ Huỳnh về chỗ ở.
“Anh đang cười gì đó?” Hạ Huỳnh liếc thấy ý cười ở khóe môi Bạc Kiến Từ bèn cảm thấy không thích hợp, “Không phải anh còn đang nghĩ về việc kia chứ?”
Ý cười bên môi anh thoáng cái tan biến, lập tức trả lời: “Chỉ là cảm thấy em rất đáng yêu.”
Cô suýt nữa không thể ngẩng đầu ở trước mặt Lữ Tuyết Trân, trước khi đi còn nhận lấy ánh mắt là lạ, đây thật sự là nỗi thất bại trong cuộc đời cô!
“Đều tại anh!” Hạ Huỳnh hừ nói.
Bạc Kiến Từ tỏ vẻ vô tội: “Là em chủ động mà.”
Hạ Huỳnh cắn chặt răng, xoay mặt qua một bên không nhìn tới anh, cũng không nói chuyện với anh.
“Được rồi, là lỗi của anh.” Bạc Kiến Từ không chọc cô nữa, anh mau chóng nhận sai, “Lúc ấy anh nên khóa cửa lại, hoặc là giải thích với dì nói có gì bay vào mắt anh, em chỉ đang giúp anh thổi ra.”
Hạ Huỳnh thấy anh mở to mắt nói dối, cô bị chọc cười ngay: “Được rồi, tha thứ cho anh đó.”
Tới dưới lầu tiểu khu, cũng đến thời gian hai người sắp tạm biệt. Hạ Huỳnh không vội vàng tháo ra dây an toàn, cô mang vẻ mặt không nỡ nhìn Bạc Kiến Từ: “Không biết lần sau gặp mặt là lúc nào.”
“Sự điều tra tuyệt đối” sẽ công chiếu vào tháng bảy trong dịp nghỉ hè, cô sắp sửa tập trung vào việc tuyên truyền. Là một trong những diễn viên chính, cô cũng sẽ rất bận rộn, huống chi đây còn là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô.
“Mặc kệ thế nào anh cũng sẽ rút thời gian gặp mặt em.” Bạc Kiến Từ phải chuẩn bị cho concert mùa hè, mức bận rộn cũng không kém hơn Hạ Huỳnh, nhưng chuyện gặp mặt anh không muốn tùy tiện ứng phó. Nghĩ đến chuyện không thể gặp Hạ Huỳnh, anh cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Hạ Huỳnh cong khóe mắt đùa với anh: “Anh có muốn lên nhà ngồi không?”
Bạc Kiến Từ không bị mắc mưu, anh cười như không cười nhìn cô: “Anh quả thực muốn lên, nếu làm chuyện gì đó lại bị quấy rầy thì sao đây.”
Vành tai Hạ Huỳnh lập tức ửng đỏ, cô vẫn xem thường đẳng cấp của Bạc Kiến Từ. Thế là cô mạnh miệng nói: “A Từ, bây giờ anh không còn đơn thuần nữa, em không muốn làm chuyện gì hết.”
Bạc Kiến Từ thấp giọng cất tiếng: “Chuyện gì anh cũng muốn làm.”
Ánh mắt anh thoáng cái lướt qua khuôn mặt Hạ Huỳnh, sự triền miên và lưu luyến tựa như ẩn sâu sau ý cười, trong nháy mắt khiến xương cốt người ta mềm nhũn. Hạ Huỳnh bối rối tháo dây an toàn, nói tạm biệt rồi bỏ chạy.
Cô thật không ngờ tới, có người lái xe bằng mắt trôi chảy như vậy…