Chương 9: Ta mới chỉ ép Nhược Vi Quân Cố mà thôi

Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Buổi tối ngày đầu tiên sau khi Giang An Lan rời đi, Diêu Viễn còn chưa kịp bắt đầu bị thím Quỳnh Dao nhập thân thực hành “nhớ chàng”, Giang sư huynh đã gửi tin nhắn nói: “Cùng chơi game đi.”

Được, dù sao ngoài giờ Diêu mỹ nhân cũng chẳng có hoạt động gì khác.

Cô login, sau đo dùng kỹ năng phu thê truyền tống đến bên cạnh anh. Tài khoản Quân Lâm Thiên Hạ đứng ở đó, nhưng thật lâu cũng không có động tĩnh gì.

Nhược Vi Quân Cố: “Đâu rồi?”

Diêu Viễn lại chờ mãi một lúc không thấy trả lời, lá gan liền trương to lên, chủ yếu là rảnh quá không có việc gì làm, hoặc nên nói, cũng muốn được trêu anh một lần, Nhược Vi Quân Cố: “Phu quân thân ái, lại đây nào?”

Một phút sau, Quân Lâm Thiên Hạ: “Vừa nãy ba anh ngồi trước máy tính.”

Nhược Vi Quân Cố: “…”

Tuyệt chiêu tất sát của đại thần!

Diêu Viễn trong đầu cứ bồng bềnh mãi một câu “Ba anh ngồi trước máy tính”, theo bản năng lại hỏi: “Ba anh cũng chơi game online?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “…”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Đến thư phòng cùng anh nói chút chuyện.”

Nhiều lần tự bêu xấu, Diêu Viễn ôm mặt đứng lên đi một vòng quanh phòng làm việc rồi mới buồn bực quay lại gõ chữ: “Sao anh không nhắc em?”

“Không sao.” Quân Lâm Thiên Hạ trả lời, “Ba vừa nói em rất sáng sủa hoạt bát .”

Diêu Viễn rốt cuộc thừa nhận mình thất bại thảm hại.

Quân Lâm Thiên Hạ: “Lên YY đi, gõ chữ chẳng ngầu gì cả.”

Đại thần, anh ngầu lắm rồi đấy ạ.

Hai người vừa lên YY, trên kênh thế giới liền nảy ra một tin, Vẫn Là Mỹ Nhân: “Bất kể như thế nào, ta hôm nay đều phải đem sự thật nói ra, là Quân Lâm Thiên Hạ ăn nói bừa bãi, thay đổi thất thường! Quân Lâm Thiên Hạ, ngươi từng ép ta làm bạn gái ngươi không phải sao? Kết quả giờ lại giả bộ như không có chuyện gì!”

[ Thế giới ] Thiên Thiên: “Oa thật vậy sao? ! Bang chủ Thiên Hạ Bang mà cũng từng bức con nhà người ta là bạn gái mình sao?”

[ Thế giới ] Làm Quỷ Cũng Phong Lưu: “Mất hết cả niềm tin vào tình yêu rồi!”

[ Thế giới ] Cuộc Sống Tươi Đẹp: “Làm sao có khả năng là sự thật được, Vẫn Là Mỹ Nhân, ngươi lên kênh thế giới nói hươu nói vượn, gã hộ vệ Ông Đây Đẹp Trai Nhất Quả Đất kia có biết không?”

[ Thế giới ] Hoa Khai: “Bại não không cần giải thích.”

[ Thế giới ] Tẩu Na Thị Na: “Cháy to! Lão đại nhà chúng ta? Đùa hả thím? !”

[ Thế giới ] Kem Hương Thảo: “Ủng hộ Vẫn Là Mỹ Nhân!”

Trong bối cảnh thị thị phi phi loạn cào cào, trên kênh thế giới bất chợt bùng nổ một sự kiện lớn nhất trong lịch sử Thịnh Thế … theo lời của một số game thủ mà nói thì chính là “Phi vụ bán manh lớn nhất” .

[ Thế giới ] Quân Lâm Thiên Hạ: “Chuyện ép uổng người ta làm bạn gái, ta chỉ mới làm với Nhược Vi Quân Cố mà thôi.”

Thế giới: “…”

Diêu Viễn: “…”

Trên kênh đồng minh

Thủy Thượng Tiên: “Con bé kia xem ra cũng không phải rảnh quá hóa rồ, bang chủ nhà mấy người không phải như vậy thật đấy chứ?”

Ngạo Thị Thương Khung: “Sao mà thế được, ‘Quân Lâm Thiên Hạ’ là tài khoản bang chủ mua về, cục diện rối rắm này là tên chủ acc trước để lại.”

Ôn Như Ngọc: “Có điều sau khi Giang thiếu bắt đầu chơi, cũng có ‘Mi Mục Như Họa’, rồi ‘Lạc Hà Mãn Thiên’ gì gì đó rình rập lén liếc mắt đưa tình với hắn, mà trong đó ta không thương nổi nhất chính là ‘Mi Mục Như Họa’ cái vị đã bỏ chơi kia kìa, kiêu căng ngang ngược, bám riết không tha, tẩu tử đá cô ta một cái thì phải bay qua 100 con phố cũng dừng không được ^_^ ”

Lạc Thủy: “Theo Thương Khung nói, Như Ngọc ngươi chán ghét Mi Mục Như Họa kia là bởi vì nàng ta thiếu ngươi 100 đồng vàng trong game không trả phải không?”

Ôn Như Ngọc: “Ta là người tính toán so đo như vậy sao?”

Một đám người đồng thời không chút do dự nói “Phải”, Ôn trưởng lão tỏ vẻ: “Cám ơn, quá khen ^_^ ”

Diêu Viễn nhịn không được thì thào: “Mỗ bang chủ kỳ thật hẳn cũng nên tự mình kiểm điểm một chút đi, sao có thể trêu hoa ghẹo nguyệt như thế…”

Diêu mỹ nhân nhất thời quên mất cô cùng người nào đó đang mở YY .

Giang An Lan lo lắng nói: “Cho nên em hẳn cũng nên sớm cho anh một danh phận đi thôi.”

“Khụ khụ!” Diêu Viễn ho khan, “Không phải đã kết hôn rồi sao?”

Giang An Lan giọng đầy ý cười trả lời: “Phu nhân, cạnh tranh trong hiện thực so với trò chơi còn khốc liệt hơn nhiều, cho nên em phải cố gắng lên .”

Tự sướng như vậy, có phải nên có tên trong sách đỏ rồi không?

Diêu Viễn: “Này nhé, anh được hoan nghênh, nhưng em cũng không kém đâu…” Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi cô muốn đếm còn phải dùng đến bàn chân ấy

Giang An Lan: “Phải không?”

Cùng lúc đó trên kênh đồng minh.

Thủy Thượng Tiên: “Nói thật thì , Ôn Như Ngọc, cáo già như ngươi cơ hội như ngươi mà cũng bị người khác quỵt tiền sao? Có phải nhìn trúng tiểu cô nương nhà người ta, mờ cả mắt rồi sơ suất nhảy hố không ?”

Ôn Như Ngọc: “Điên à? Mắt ta có đờm nhìn trúng ngươi cũng sẽ không nhìn trúng cô ta được.”

Thủy Thượng Tiên: “Ôn Như Ngọc ngươi vô sỉ!”

Ôn Như Ngọc: “Ta khen ngươi đấy.”

Thủy Tượng Tiên: “Ai cần ngươi khen! Lưu manh, xéo!”

Lạc Thủy: “Ôi ôi, suốt ngày yêu nhau lắm cắn nhau đau, hai người các ngươi cảm tình cũng tốt thật đấy.”

Ôn Như Ngọc: “Ai có cảm tình với ả?”

Thủy Thượng Tiên: “Ai có cảm tình với hắn!”

Ngạo Thị Thương Khung: “Chiếu theo phần ăn ý này của hai người các ngươi, không có cảm tình cũng có gian tình ╮(╯▽╰)╭ ”

Hoa Khai: “Phụt, đồng ý.”

Bảo Bối Ngoan: “Bang chủ cùng Đại tẩu tại sao không nói chuyện vậy? Có phải lại lén lút đi chỗ khác anh anh em em không?”

Giang An Lan bên này nói xong “Phải không”, lên kênh đồng minh nói tiếp,

Quân Lâm Thiên Hạ: “Đêm nay làm xong nhiệm vụ, bảo Đại tẩu của mấy người hát cho mấy người nghe đi.”

Té xỉu!

Đại thần anh thật đúng là tiêu biểu của loại người không ghi thù, có thù báo luôn!

Vì một câu nói của bang chủ đại nhân, toàn bộ Thiên Hạ Bang từ trên xuống dưới làm nhiệm vụ rất tích cực, hiệu suất vô cùng cao, không tới một giờ đã xong tất tật công việc, sau đó vô cùng phấn khởi đi lập phòng, Diêu Viễn tự nhiên cũng bị kéo vào.

Quần chúng nhiệt tình gào khóc đòi bang chủ phu nhân hát như đòi ăn, đây là bang chủ đích thân nói đó! Diêu Viễn trong lòng tự nhủ, anh mới là người hứa hẹn, vậy anh đi mà hát, sau đó cũng thật sự đem lời này nói ra. Chủ yếu là cô tự nhận thấy mình hát rất là khó nghe, lần trước offline đi hát karaoke cô cũng đâu dám xung phong.

“Nghe thấy chưa? Giang thiếu, vợ ngài bảo ngài hát kìa, hay là ngài cứ hát trước một bài đi? Đi đi điii?” Lý Cao thích tự ngược lên tiếng đầu tiên.

Ôn Trừng cười nói: “Được đấy An Lan, cũng lâu rồi không nghe ngươi hát, ngày xưa học đại học không phải vẫn hay đứng trong phòng ký túc xá rên vài câu cái gì mà ‘Đời đời kiếp kiếp gặp nàng trong cơn mơ vô thanh vô tức*’, rồi ‘Hoa dại bên đường em đừng hái’ sao?”

(thinh lặng =)) sến kinh)

Trên YY tĩnh mịch mất mấy giây, mãi cho đến khi Diêu Viễn bật cười, “Xin lỗi, ha ha ha, anh ấy mà cũng hát ‘Hoa dại bên đường em đừng hái’ ư?”

“Thiên chân vạn xác*, ta còn thu âm lại đây này, tẩu tử muốn nghe không?”

(vô cùng xác thực)

N người kêu muốn, Giang An Lan đạm tiếng nói: “Hóa ra lá gan đều rất lớn.”

YY lại câm nín, bao gồm cả Ôn trưởng lão, nhưng vẫn có người lớn mật mở miệng, Diêu Hân Nhiên nói: “Quân Lâm bang chủ, lúc trước người nói cứ làm tốt nhiệm vụ rồi sẽ bắt em họ ta hát phải không? Bây giờ em ta lại bảo ngài hát, vậy đến cùng là nó hát hay là ngài hát đây? Ghét nhất cái kiểu phu xướng phụ tùy* tổ đội đi gạt người đấy nhé.”

(kiểu con hát mẹ khen hay ấy, ở đây là chồng hát vợ phụ họa :)))) )

Diêu Viễn có loại cảm giác như hậu viện bị người ta phóng hỏa*, sau đó nghe thấy Giang An Lan nói: “Vậy ngươi hỏi em họ ngươi xem là cô ấy hát hay là ta thay cô ấy hát?”

(bị đâm sau lưng =)) )

Diêu Viễn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, song nhất thời lại không nói ra được. Mà các thính giả đều cho rằng tốt nhất là bang chủ cùng bang chủ phu nhân có thể hợp xướng một khúc, bọn họ liền mãn nguyện, Diêu mỹ nhân rốt cuộc nhăn mặt nói: “Ta không hát được, thôi để anh ấy hát đi.” Sau đó Diêu Viễn nhìn thấy một tin nhắn riêng nảy ra, “Phu nhân muốn ta diễn tạp kĩ, vậy lấy cái gì để tưởng thưởng ta bây giờ?”

Diêu Viễn không thể làm gì khác hơn là chậm rì rì gõ chữ, “Anh muốn cái gì?”

“Em.”

“Em bảo này… anh nói chuyện không thể uyển chuyển một chút sao?” Diêu mỹ nhân mặt đỏ tim đập.

“Vậy thì, phu nhân, từ nay về sau, trừ anh ra, hoa dại bên đường em đừng hái.”

Nhìn xem nhìn xem, có gì cứ việc nói thẳng ra vẫn tốt hơn, vòng một vòng lớn cuối cùng tóm lại vẫn là, “Cho dù có người theo đuổi, em cũng đừng để ý cho anh.”

Nói thật, cô ngần này tuổi rồi đã bao giờ hái hoa đâu, kết quả vừa hái là hái luôn một đóa Cao Lĩnh*!

(Hoa đẹp nhưng mọc trên đỉnh núi, rất ít người thấy được, hái được)

Còn thật sự “Hái” đóa hoa này thì là câu chuyện về sau, một ngày nào đó cô tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy bên cạnh có người đang nằm, đầy ý cười nhìn cô, đầu óc mới mơ hồ chậm rãi hoạt động trở lại, tiếp theo thấy giường hỗn độn, cùng với nhận thức về cơ thể dưới chăn không mảnh vải che thân của mình, rồi còn người đàn ông gợi cảm đang cởi trần trước mặt… Mắt hạnh dần dần trợn lớn.

Anh nói: “Em uống say .”

Diêu mỹ nhân run rẩy hỏi: “Rồi sao nữa?”

“Rồi loạn tính.”

“…”

Đương nhiên đây đều là chuyện về sau.

Lúc này Diêu cô nương đang lắng nghe Giang sư huynh có tài có sắc trong truyền thuyết hát [ Giang Hồ Tiếu ] trên YY. Giọng nam trầm khàn, mỗi chữ hát ra đều mang theo một cỗ hào hùng cùng ưu thương, Diêu Viễn nghe đến mê mẩn.

“Giang hồ tiếu, ân oán , người so chiêu, tiếu tàng đao.

Hồng trần tiếu, cười tịch liêu, tâm quá cao, với không tới.

Trăng sáng rọi, đường xa xôi, người sẽ già, tâm không già.

Yêu không được, buông không xong, quên không nổi tốt đẹp nàng trao tặng…”

Một khúc hát xong rồi mọi người vẫn còn chìm đắm, rất lâu mới có người hô ra một câu “Bài nữa đi!”, sau đó lập tức liền dẫn tới rất nhiều người hưởng ứng! Diêu Viễn đang cười cũng định phụ họa một tiếng “Hợp lý đấy”, tiếng chuông di động bên cạnh máy tính lại vang lên. Cô tháo tai nghe xuống, nhìn hiển thị cuộc gọi tới là số lạ thì ngần ngừ đôi chút rồi mới bắt máy: “Alo?”

“Sư nương ạ?”

“…”

“Sư nương sư nương, con là Jack, sư nương có thể gọi là tiểu Kiệt.”

“À, xin chào, tiểu Kiệt.”

“Con tìm số người trong máy anh, sau đó dùng di động của mình gọi điện thoại cho người.”

Diêu Viễn nghe thanh âm của đối phương… Quả nhiên là con trai, “Tìm ta có chuyện gì không?”

“Con muốn nghe thử giọng sư nương thôi, à, anh nói con có thể gọi người là chị, chị, khi nào chị mới lại kéo em thăng cấp vậy? Lần nào em tìm anh cũng lờ lớ lơ đi, mấy anh họ của em đều bận muốn chết, các chị lại không chơi điện tử, còn có…” Diêu Viễn nghe chừng mười phút đồng hồ, cô cảm thấy Giang gia này từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài cô đều bị ‘cưỡng chế’ hiểu rõ hết rồi, phỏng chừng bây giờ mà qua đó lừa tiền cũng không thành vấn đề .

Diêu Viễn chen lời hỏi: “Tiểu Kiệt, em không cần đi học sao?”

“Có chứ, nhưng em đang trong kỳ nghỉ.”

Trường gì mà nghỉ sớm vậy? Diêu Viễn không biết đứa nhỏ này học ở nước ngoài, người ta tháng 12 trước lễ Giáng Sinh đã bắt đầu nghỉ rồi.

Lúc này đầu dây bên kia truyền đến một tràn tiếng xột xoạt; “Chết rồi chết rồi, anh đến, em phải cúp máy đây, chị mà vào trò chơi thì nhớ tìm em nhé, em muốn thăng cấp!”

Diêu Viễn nghe tiếng tun tút báo bận trong điện thoại, lắc đầu bật cười.

Lại đeo tai nghe lên, trên YY đang loạn lên nói đại tẩu không thấy đâu lão đại cũng mất hút, thật quá đáng! Diêu cô nương lặng lẽ một lần nữa tháo tai nghe ra, đứng dậy đi vào phòng khách rót nước, đang rót nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy tuyết đã rơi rồi, không phải rất lớn nhưng lại rất dày, đèn đường trắng muốt, ánh sáng rơi vãi trên đất vô cùng xinh đẹp. Cô nhìn một hồi lâu, mới cầm chiếc cốc còn đang nghi ngút hơi nóng trốn thư phòng nhỏ ấm áp, vững vàng ngồi xuống thì thấy trên màn hình nhấp nháy mấy tin nhắn mới.

Thủy Thượng Tiên: “Giúp chị luân* Ôn Như Ngọc đi! Mời cơm em cả học kỳ luôn!”

(轮: mình không chơi game nên không rõ lắm, chắc là luân bạch hay gặp trong võng du, người chơi đến level nhất định bị giết sẽ hạ cấp, bạn nào biết nghĩa chính xác có thể comment để lại nguồn tham khảo, mình sẽ sửa)

Thủy Điều Ca Dao: “Nhược Vi Quân Cố, chúng ta nói chuyện một chút.”

Ngạo Thị Thương Khung: “Đại tẩu ngài giựt giây sếp tổ chức offline tiếp đi, làm to vào ấy, ta lúc trước đi phao tin, bây giờ ai cũng hỏi, ta hỏi sếp sếp lại toàn cho người ta ăn bánh bơ đội mũ phớt!”

Đang nghĩ ngợi xem nên trả lời ai trước, lại có một tin nhắn hiện lên, Đông Tử: “Quân Lâm Thiên Hạ chơi đùa phụ nữ nhiều như vậy, ngươi không để tâm sao?”

Diêu Viễn khẽ nhíu mày, Đông Tử này là thành viên mới vào Bách Hoa Đường không lâu, cô không trả lời người này, chỉ gửi tin nhắn cho chị họ cùng Quân Lâm Thiên Hạ sau đó logout luôn.

Mười một giờ, cũng nên tắm rửa đi ngủ rồi, Diêu Viễn nằm lên giường, trước khi tắt điện thoại di động còn nhận được tin nhắn của Giang An Lan, “Ngủ ngon.”

Một đêm không mộng mị, sáng sớm hôm sau thức dậy, bên ngoài không ngờ đã trải lên một tầng tuyết thật dầy, phóng mắt ra xa chỉ thấy một màn trắng xóa. Hôm nay Diêu Viễn suýt nữa thì đến trường muộn, vừa vào văn phòng liền được đến điện thoại của chị họ, “Hôm qua muốn chị kick Đông Tử khỏi bang, sao vậy? Hắn đắc tội với em à ?”

“Không.” Diêu Viễn nói, “Khụ, em chỉ cảm thấy hắn là người xấu.”

Diêu Hân Nhiên không nói gì.

Cả ngày này cô Diêu rất bận, mãi cho đến giờ ăn trưa mới ngớt việc, đang chuẩn bị cùng đồng nghiệp đi ăn cơm thì có người vào văn phòng bọn họ. Người tới mặc một thân đồng phục cảnh sát, đeo kính râm, nhìn thấy Diêu Viễn liền đi thẳng tới nói: “Chào em, anh là Giang An Trình.” Diêu Viễn đương nhiên không quen.

Đối phương tháo kính xuống, không đếm xỉa gì đến bao nhiêu ánh mắt tò mò của đồng nghiệp Diêu Viễn, trực tiếp nói với cô: “Anh là anh họ của Giang An Lan, nó nhờ anh mang đồ cho em.” Nói xong rút từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Diêu Viễn, Diêu Viễn ngơ ngác nhận lấy, lại nghe người đàn ông nhìn kỹ xác thực cũng thấy có 3 phần giống Giang An Lan trước mặt mở miệng tiếp: “Khoảng thời gian này ở Giang Nính công tác, có chuyện gì cứ tìm anh.” Nói xong vươn tay lấy một tờ giấy trắng trên bàn bên cạnh viết số điện thoại cho Diêu Viễn, sau đó hơi gật đầu xoay người đi mất…

Tôi thì có thể có chuyện gì cần tìm cảnh sát vậy?

Diêu mỹ nhân tròn miệng trợn mắt, không biết trong 3 phút ngắn ngủi này đã xảy ra chuyện gì?

Các đồng nghiệp thì đã chuyển từ lạ lùng sang trạng thái bình thường, có người lên tiếng trước, “Có cần phải lạnh lùng như vậy không?!”

Thấy Diêu Viễn còn không có phản ứng, một nữ đồng nghiệp bên cạnh nhịn không được đẩy đẩy cô, “Cô Diêu này, trong hộp là cái gì vậy? Mau nhìn xem, có phải là của vị bạn trai soái ca hôm rồi đưa cô đến trường gửi không? Anh họ của anh ta cũng khủng bố thật, có đối tượng chưa?”

“Ặc, tôi cũng không rõ lắm.” Diêu Viễn mở cái hộp tinh xảo ra liền thấy bên trong có mấy tấm ảnh chụp, cùng một chiếc vòng cổ bạch kim…

Đồng nghiệp nữ giật mình thán phục: “Dây chuyền này kỳ công thật đấy! Ủa, mấy hình này là của bạn trai cô hả? Thanh tú quá, chắc là lúc 17-18 tuổi rồi? Tôi nói này bạn trai cô quá là thú vị luôn!”

Ảnh chụp không sai chính là ảnh ngọc của Giang An Lan, vòng cổ đúng là rất xinh đẹp cũng không sai, nhưng mà đang yên đang lành tặng người ta mấy thứ này làm quái gì vậy? Diêu Viễn ngẩn tò te ra.

Xế chiều hôm đó Diêu mỹ nhân liền gửi cho anh một tin nhắn, “Anh đưa em cái gì thế?”

“Lễ ra mắt.”

“Hả?”

“Lần trước gặp quên mất không đưa cho em. Thích không?”

“Anh nói vòng hay là ảnh?”

“Ảnh .”

“… Ừm.”

“Thế còn vòng?”

Lại nói vòng cổ, còn đính kim cương nữa, Diêu Viễn thực bất đắc dĩ, “Anh nhiều tiền lắm à? Nhiều thì đưa luôn tiền mặt cho em là được rồi. ”

“Được, số thẻ của em là bao nhiêu?”

“…”

“Phu nhân, cướp xong tiền có muốn cướp cả sắc không?”

“… …”

“Tiểu Viễn, hết học kỳ em đến chỗ anh đi.”

Tiểu Viễn gì mà Tiểu Viễn? Diêu Viễn lại mặt đỏ tía tai.