Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)
Đăng vào: 12 tháng trước
Sau Quốc khánh, Giang An Lan dời địa điểm công ty đến Giang Nính, công sở ở Bắc Kinh 3 tầng chỉ chừa lại một tầng làm công ty con. Triệu Tử Kiệt đối với việc này đồng ý cả chân cả tay, vậy là về sau không phải chạy qua chạy lại giữa nhà và Bắc Kinh nữa, cũng không cần phải đau đầu 3 ngày thì hết 2 là không tìm được lãnh đạo .
Mọi chuyện giải quyết đâu vào đấy, một đoàn người bèn lôi nhau đi ăn, Lý Cao chọn món xong liền hỏi lãnh đạo: “Đại tẩu vẫn chưa đến sao?”
Giang An Lan đang xem tin tức trên điện thoại chỉ ừm một tiếng.
Bên cạnh một nhân viên nữ vừa đi du học về nói với Triệu Tử Kiệt: “Phó tổng, tôi vì muốn nương tựa anh mới từ Thượng Hải chạy đến Bắc Kinh, bây giờ lại chuyển về Giang Nính, về sau chỗ ăn ở của tôi ở đây ngài bao chứ?”
“Đương nhiên.” Triệu Tử Kiệt rất rộng lượng, thuận tiện khen người bạn cũ này vài câu, chủ yếu để ông anh họ biết anh chọn người không thiên vị.
Nhân viên nữ xinh đẹp cười nói với mọi người: “Sau này tôi có khuyết điểm gì, mọi người phải giúp tôi chỉ ra để biết sai mà sửa, đặng còn tiến bộ.” Sau đó lại chuyển hướng lãnh đạo nói, “Nghe nói sếp đã kết hôn rồi? Phu nhân làm gì vậy ạ?”
Giang An Lan lúc này mới ngẩng đầu , lãnh đạm nói: “Vào công ty này điều đầu tiên phải nhớ kỹ: nói ít làm nhiều.”
Lúc Diêu Viễn đến, trên bàn ăn đã có vài món được mang lên, cô vừa đẩy cửa ra liền mỉm cười nhận lỗi: “Thành thật xin lỗi, bên trường họp đến tận bây giờ, đến muộn rồi.” Cô mặc áo trắng cổ thuyền, váy cạp cao màu đỏ, tóc tết đơn giản sau lưng có vẻ rất tú mỹ đoan trang.
Giang An Lan vẫy tay, Diêu Viễn ngoan ngoãn đi qua ngồi vào chỗ trống bên cạnh, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Sao nhiều người vậy anh?” Nhìn qua tối thiểu cũng phải mười ba mười bốn người, trước đó nhắn tin anh còn nói không đông lắm.
“Ừ, đói không?” Giang An Lan rót cho cô cốc trà nóng.
Diêu Viễn uống một hơi cạn sạch, tiếp tục nhỏ nhẹ nói: “Vừa đói vừa khát, hôm nay bọn em họp phê bình, chủ nhiệm khoa trên nói, phía dưới đều không ai dám ho he, trà em uống cạn rồi cũng không dám đi rót thêm nữa.” Nói xong len lén lè lưỡi.
Giang An Lan liếc cô một cái; “Không có tiền đồ.”
Diêu Viễn khẽ cười, “Anh nghĩ ai cũng ghê gớm như anh vậy đó hả.”
Hai người chưa “Ân ái” được bao lâu thì có người chào hỏi Diêu Viễn: “Xin chào Bà chủ.”
Diêu Viễn toát mồ hôi, “Xin chào, đừng gọi tôi là bà chủ, quả thực không quen được .”
Bhân viên nữ lại khách khí nói: “Phu nhân của sếp thật xinh đẹp.”
Diêu Viễn cười gật đầu, “Khen đẹp thì được.”
Đại khái không nghĩ cô lại “Trực tiếp” như vậy, chẳng những nhân viên nữ, những người khác đều không khỏi yên lặng một giây.
Cái này không thể trách Diêu Viễn được, truyền thống mỹ đức của người Trung Quốc cô đều tuân thủ, nhưng mỗi lần dạo phố mua quần áo đều được khen mặt xinh, dáng đẹp, mặc gì cũng dễ nhìn, khiêm tốn tới sức cùng lực kiệt. Diêu Hân Nhiên nhìn em gái phát tội mới bảo: “Về sau ai khen thì cứ gật đầu tiếp thu đi là xong.”
Cho nên…
Diêu Viễn hơi ngại sờ sờ tai, kết quả Giang An Lan bên cạnh còn bổ sung: “Khen thừa”
Chúng nhân viên đều tỏ vẻ cuối cùng cũng thấy được một mặt có”Nhân tính” của lãnh đạo, rất yêu vợ.
Chỉ có Diêu Viễn biết, người này ấy mà, rất lười khen ngợi bề ngoài của cô, dùng lời của anh mà nói chính là “Nông cạn” . Nhưng Diêu Viễn thật không hiểu nổi, trước đây cô hỏi anh thích mình ở điểm gì,anh không phải cũng nói bề ngoài sao? Vấn đề này nhiều năm sau đã được tiểu soái ca hai tuổi tuấn tú nhà bọn họ nói còn chưa sõi đề cập: “Ba, mẹ nói ba cưới mẹ bởi vì mẹ là mỹ mỹ .”
Giang An Lan giáo dục con trai: “Mẹ con ngốc, con không được ngốc theo mẹ, ba con là từ bản chất suy ra hiện tượng, hiểu không?”
Con không hiểu, mẹ ngồi bên cạnh lại hiểu , buồn bực , “Hai vị cao nhân… Chúng ta hđang ra ngoài ăn cơm, xin chừa cho tôi chút mặt mũi, cám ơn.”
Đây là chuyện về sau rồi.
Mà về vấn đề”Sắc đẹp”, giữa hai người còn có rất nhiều điển tích.
Tỷ như hôm đó hai người ăn tối xong về nhà, Diêu Viễn thuận miệng nói với người lái xe: “An Lan, trong công ty anh mỹ nữ soái ca nhiều không?.”
“Có anh rồi tú sắc thì có ăn được không?”
“…”
Về đến nhà, anh liền cho cô ăn đủ. Trước mặt người này quả nhiên nói nhiều tất nói hớ…
Lại có một ngày nào đó buổi tối xong việc, Diêu Viễn thấy khát nhưng lại không muốn đứng lên, cứ lăn qua lộn lại, người bên cạnh liền nói: “Còn động đậy lại ăn tiếp đấy.”
Diêu Viễn lập tức nằm im re , “Không phải đã ăn rồi sao?”
“Ngon, thích ăn thêm không được sao?”
Diêu Viễn lần này đến hô hấp cũng cẩn thận , chủ yếu là vừa rồi bị ăn tới vô cùng thấu triệt, thật sự không còn sức tái chiến nữa .
Người bên cạnh ngược lại lại xuống giường, không bao lâu sau đã cầm một ly nước ấm quay lại, Diêu Viễn cảm động không thôi, “Anh thật tốt.”
“Ừ, mua bán không thành nhưng vẫn còn nhân nghĩa.”
“…”
Ặc, có cần phải đâm chọc người khác như vậy không?
Thu đi đông tới, vậy mà kết hôn đã hơn nửa năm, cảm giác lớn nhất của Diêu Viễn là: Hóa ra yêu đúng người rồi, tình yêu liền trở thành bài toán đơn giản nhất trên đời, hạnh phúc cũng trở thành chuyện nhẹ nhàng đơn giản nhất.
Sau đó nghĩ đến luận án tiến sĩ của mình liền thấy đầu phình ra: quá khó !
Tôn Vân Tôn giáo sư luôn có thể khiến người khác cảm thấy tri thức của mình hạn hẹp chừng nào.
“[Nghiên cứu về bản gỗ tranh minh hoạ tiểu thuyết Minh Thanh] thì viết thế nào bây giờ? Tiểu thuyết Minh Thanh bản thân cô đọc cũng không nhiều, càng đừng nói tới nghiên cứu tranh minh hoạ trong đó.”
Diêu Viễn cùng Giang An Lan đi dạo siêu thị mua hàng Tết, người nọ nói: “Anh mới đọc mỗi [ Kim Bình Mai* ].”
*Bộ dâm thư cổ đại nổi tiếng của TQ =))
“Anh khẩu vị quá nặng.”
“Đây gọi khẩu vị nặng sao? Cùng lắm thì xem như là khẩu vị đại chúng thôi.”
“Đại thần… tam quan của anh rốt cuộc méo mó đến mức nào vậy?”
Lễ mừng năm mới, Diêu Viễn có 20 ngày nghỉ đông thì 10 ngày ở Bắc Kinh, 10 ngày ở Giang Nính.
Buổi tối trước khi kỳ nghỉ đông kết thúc một ngày, Diêu Viễn cùng Giang An Lan ở nhà chơi game.
Giang An Lan lên trước, Diêu Viễn kiểm tra lại đồ dùng để mai lên lớp xong mới thong thả đăng nhập vào trò chơi, vừa lên mạng liền nghe nói Quân Lâm Thiên Hạ đang đánh nhau với người ta, người phao tin chính là chị họ cô.
Diêu Viễn: “Sao lại thế?”
Thủy Thượng Tiên: “À, có người khiêu khích đàn ông của em, có điều mở màn đã bị giết đẹp rồi .”
Diêu Viễn: ” Khiêu khích cái gì?”
Thủy Thượng Tiên: “Tên đó chắc bại não, lại đi nói với Quân Lâm Thiên Hạ ‘đừng tưởng rằng có tiền liền…’ Liền bị giết . Lại nhớ trước đây chị cũng từng mạt sát hắn đừng tưởng rằng có tiền… Được rồi, chị không ngốc đến nỗi trực tiếp nói với hắn. À mà, em được bình chọn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đấy!”
Diêu Viễn: “Hả? !”
Một giây sau Diêu Hân Nhiên liền gửi một nguồn link trên diễn đàn game cho cô.
Diêu Viễn click vào thì thấy ngay ảnh đám cưới của cô cùng mỗ đại thần, phía dưới có mấy vạn bình luận.
“Đây chính là Quân Lâm Thiên Hạ trong truyền thuyết?”
“Còn có vợ hắn? Chính là Nhược Vi Quân Cố? !”
“A a~ ta trước đây có cướp boss của Nhược Vi Quân Cố, biết thế nhường cho nàng, không, biết thế đã giúp nàng đánh quái , như vậy biết đâu… Tiếc quá mẹ ơi!! Vợ đẹp vậy chỉ vì một con boss mà vuột mất !”
“Lầu trên thức tỉnh đi, ngươi cảm thấy ngươi PK được Quân Lâm Thiên Hạ sao? Mọi phương diện!”
“Quân Lâm bang chủ quá đẹp trai! Ta muốn gia nhập Thiên Hạ Bang!”
“Nghe nói Nhược Vi Quân Cố thao tác cũng rất tốt.”
“Nhược Vi Quân Cố, có cần tài mạo song toàn như vậy không?”
“Thật ra ta cùng Nhược Vi Quân Cố đã từng tổ đội hợp tác rồi, tính tình rất tốt , nói chuyện cũng khách sáo. Có điều Quân Lâm đại thần kia ta liền không dám tâng bốc , ít nhất ta cảm thấy hắn rất ngạo mạn .” Diêu Viễn like câu này.
Lúc này người bên cạnh quay đầu nhìn sang màn hình của cô, nói một câu: “Topic này anh cũng bình luận rồi .”
“A?”
Quân Lâm Thiên Hạ: Dúng thời gian gặp được đúng người, là một loại hạnh phúc.
Nói thế nào nhỉ? Khi có một ngày anh ấy (cô ấy) bước vào sinh mệnh của bạn bạn mới hiểu được vì sao mình cùng với người khác không có kết quả, thậm chí bắt đầu cũng không có, bởi vì những người kia đều không phải người mà bạn đang chờ.
Bạn đang chờ ai, thực ra bạn vẫn luôn biết rất rõ.
HẾT