Chương 17: Đại thần không cần mặt mũi!

Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

17.1

Buổi tối đi gặp dì của Giang An Lan, Diêu Viễn vẫn không biết nên mặc gì. Giang An Lan thì ngồi trên giường mở máy tính xem gì đó, tự nhiên như ở nhà. Diêu Viễn chọn tới chọn lui do dự nửa ngày cuối cùng vẫn quyết định mặc quần, không mặc váy. Giang An Lan đầu cũng không buồn ngẩng nói: “Em mặc gì chẳng đẹp.”

Diêu Viễn nhún chân, “Cám ơn anh đánh giá em cao như vậy.” Cô cầm chiếc áo sơmi kẻ sọc cộc tay cùng quần jean định đi vào toilet thay, Giang An Lan lại nói: “Thay luôn ở đây cho nhanh, anh không nhìn đâu.”

“Em không tin.”

Giang An Lan cười cười nhìn màn hình, cũng không lên tiếng nữa.

Diêu Viễn từ toilet đi ra thì anh đã tắt máy, híp mắt nhìn cô: “Vi phu có phúc.”

Diêu Viễn ngượng ngùng, “Thực ra nếu nói đẹp thì anh vẫn hơn …”

Giang An Lan liền vẫy tay, “Em lại đây.”

“Làm gì?”

“Anh không ăn em đâu mà sợ.”

Diêu Viễn da mặt còn chưa đủ dày: “Có người ngoài anh đừng nói chuyện kiểu vậy.” Trái tim cô không đủ cường hãn đâu.

“Điểm này phu nhân cứ yên tâm đi.” Núi không đến với ta, để ta đến với núi, Giang An Lan đã tự xuống giường đi đến trước mặt cô, “Phí biểu diễn của anh rất cao, có một mình em trả được thôi đấy.”

Người đời đều nói Giang An Lan bạc tình cũng đúng, anh không thích quan hệ, không nể mặt ai đã quen rồi, nhưng trên một phương diện nào đó người này lại rất thâm tình , đem chút tính cảm hiếm hoi toàn bộ đặt hết cho một người, hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

Buổi tối ở nhà Triệu Tử Kiệt, Diêu Viễn gặp được nàng giáo viên tiếng anh hồi cấp ba của mình, không sai, chính là mẹ Triệu Tử Kiệt, Tần Nguyệt. Năm đó Diêu Viễn còn là học sinh giỏi tiếng Anh tiêu biểu nữa.

Sống được lâu thật đúng là chuyện gì cũng gặp được, Diêu Viễn trong lòng cảm khái.

Tần Nguyệt cũng rất ngạc nhiên, “Diêu Viễn phải không?”

“Vâng, em chào cô.” Tần Nguyệt còn chưa đến 50, trời sinh nước da rất đẹp, ăn mặc lại thoải mái, từ ngày đi học Diêu Viễn đã luôn cảm thấy bà toát ra một loại khí chất mẫu nghi thiên hạ.

Tần Nguyệt mỉm cười đưa dép đi trong nhà cho họ thay, “Thật đúng là có duyên . An Lan, Diêu Viễn đứa nhỏ này là học sinh cưng của dì đấy, thằng nhóc này khá lắm, thế nhưng đã biến nó thành bạn gái mình rồi.”

Giang An Lan cũng không ngờ, chỉ là bâng quơ nói: “Cháu kén lắm, chọn tới chọn lui cũng chỉ có mỗi cô này hợp ý.”

Tần Nguyệt cười ha ha, Triệu Tử Kiệt đứng sau lưng mẹ càng tò mò nhìn chằm chằm vào Diêu Viễn, lần đầu tiên nhìn thấy người trong lòng anh họ ở khoảng cách gần như vậy, khi chạm phải tầm mắt cô thì cười hehe nhấc tay về phía ông anh mình giơ ngón cái lên.

Giang An Lan liếc mắt, Triệu Tử Kiệt liền hạ tay xuống, mọi người kéo vào phòng khách ngồi. Diêu Viễn vốn tính tình ôn hòa hào phóng, thần kinh thô, lâu lâu còn có thể ra vẻ đáng yêu cho nên tuy tình huống trước mắt có chút phức tạp, nhưng cũng không khiến cô quá e ngại. Chỉ là ngẫm lại thấy quan hệ giữa hai người thật đúng là lắm tơ nhiều mối, cắt không đứt, gỡ vẫn rối.

Trên bàn có nước trà, hạt dưa, Tần Nguyệt tiếp đón bọn họ: “Đều là người trong nhà, cứ tự nhiên, Diêu Viễn, đừng câu nệ.”

“Vâng ạ… cô Tần.”

Giang An Lan nhìn cô một cái, trong mắt có ý cười nhưng cũng không nói gì. Bất quá Tần Nguyệt ngược lại phì cười, “Dì đã bảo dì cưng đứa học trò này nhất mà. Được rồi được rồi, tiểu Viễn về sau học An Lan, cứ gọi dì là được .”

Phát triển quá nhanh rồi! Diêu Viễn trước giờ luôn tôn sư trọng đạo đành bất đắc dĩ ngoan ngoãn “Vâng.” Một tiếng

Sau Tần Nguyệt nghe nói Diêu Viễn hiện đi dạy học lại liên tục tán dương, cũng không khỏi nói tới trước đây.”Tiểu Viễn ở trường rất ưu tú, thông minh lại nghiêm túc. Còn nữa, trong ấn tượng của dì con viết chữ rất đẹp, bất kể là tiếng Trung hay là tiếng Anh. Lần đầu xem bài tập của con dì liền nghĩ , ‘đứa nhỏ này sao chữ lại đẹp thế chứ?’”

“Con cám ơn.” Tiếng “dì”, Diêu Viễn rốt cuộc vẫn chưa gọi ra được.

Triệu Tử Kiệt hỏi: “Mẹ, chị ấy hồi đó có phải nhiều vệ tinh lắm hay không?”

“À, cái này mẹ cũng không biết.”

Triệu Tử Kiệt còn muốn hỏi tiếp, Giang An Lan đã đặt chén trà xuống thản nhiên nói: “Muốn anh suất liệt tử phải không?” Tử Kiệt liền rụt cổ lại. Diêu Viễn không hiểu, “Là sao ạ?”

Tần Nguyệt bật cười, “Hai đứa nhỏ này, là tiếng địa phương của Bắc Kinh, ý là phát cáu.”

“À…” Diêu Viễn toát mồ hôi, lại nghe Giang An Lan hỏi: “Dì, ăn xong có muốn chơi mạt chược không?”

“Được được, vừa đủ một bàn. Ba Tử Kiệt đợt này bị mời đi Thượng Hải diễn thuyết dì đang buồn muốn chết.” Có thể thấy Tần Nguyệt rất thích trò chơi truyền thống của Trung Quốc này , “Vậy đợi chút dì đi nấu cơm rồi đánh vài ván cho tiêu.”

Tần Nguyệt vừa đi, Triệu Tử Kiệt liền hỏi anh họ: “An Lan, anh định ở bao lâu?”

Giang An Lan ánh mắt như có như không quét qua người bên cạnh, thần sắc rất dịu dàng, “Xem tình hình.” Diêu Viễn coi như không biết gì.

Trong lòng Triệu Tử Kiệ, hình tượng người anh này vẫn luôn lạnh như băng , kín như hũ nút, không thích loài người, song trước mắt lại hoàn toàn là bộ dáng nhu tình như nước. Thấy được cảnh này Triệu Tử Kiệt cảm thấy Lý Cao đã là nói giảm đi rồi. Cái câu tục khí mười phần kia là thế nào ấy nhỉ? À, anh ấy yêu cô ấy biết bao, yêu đến nỗi không còn là chính mình nữa… Nghĩ đến liền nổi da gà.

“Nhìn đủ chưa?” Giang An Lan nói.

Triệu Tử Kiệt vội nói: “Đủ rồi đủ rồi, em đi giúp mẹ đây.”

Trong phòng khách lại chỉ còn hai người, Diêu Viễn rốt cuộc không nhịn được phì cười: “Đại thần, ngài sao cứ như đang đánh quái vậy?” Lại còn là đánh thẳng một lèo cơ.

“Thế à? Lúc nào?” Giang An Lan tỉnh bơ.

“Lúc ra ngoài ăn trưa, với vừa rồi.”

“À.”

Rồi sao nữa? Diêu Viễn trừng mắt, anh rốt cuộc cũng cười một cái, “Chúng ta bị tách ra bao lâu như vậy, bây giờ phải tranh thủ một chút không phải là chuyện rất bình thường ư? Nói đến đây anh lại thấy giống nhiệm vụ vợ chồng nhiều hơn.”

Ngài đây là đang oán tôi không “đánh quái” cùng ngài sao?

Ngoại trừ cười gượng, Diêu Viễn cũng không biết phải làm thế nào để biểu đạt hết bất đắc dĩ trong lòng, còn có… Cảm động?

“Em chơi mạt chược thế nào?” Đại thần hỏi.

“Cũng tàm tạm.” Trước đây hay đánh với chị họ, trình độ cũng khá.

“Vậy là được rồi, lát nữa cố lên.”

Diêu Viễn vừa định “Vâng” thì lại phân vân không biết nên tỏ ra lợi hại một chút hay là khiêm tốn một chút đây? Liền hỏi Giang An Lan, anh đáp: “Lần trước anh thua, phu nhân gỡ cho anh đi.”

Trong lời này lượng thông tin lớn này, phỏng chừng đại thần chơi mạt chược không thạo lắm, thua tới mức canh cánh trong lòng, vì vậy lôi cô đến để lấy lại thể diện? Có điều đối với Giang An Lan mà nói, không thành thạo hẳn cũng không thể rất kém nhỉ?

Ăn xong Diêu Viễn giúp Tần Nguyệt rửa bát, dọn dẹp rồi bốn người bắt đầu chơi. Diêu Viễn lúc này mới biết mạt chược xác thực không phải là sở trường của Giang An Lan, hoặc phải nói là người này chơi bài đen đến cùng cực.

Bởi vì Triệu Tử Kiệt nói phải có thưởng có phạt mới vui, cho nên vẫn đánh cược một ít tiền. Giang An Lan thua nhiều nhất rồi đến Triệu Tử Kiệt, Tần Nguyệt cùng Diêu Viễn đều thắng ngang nhau, Tần Nguyệt là do kỹ thuật tốt, Diêu Viễn thì là vận may tốt. Đối với việc này, Tần Nguyệt cảm khái: “An Lan có tiểu Viễn làm bạn gái, vậy là sau này không thắng được tiền của nó nữa rồi .”

Giang An Lan ung dung nói: “Dì, phong thuỷ phải thay đổi liên tục.”

Trong lúc chơi mạt chược, Diêu Viễn cùng hai mẹ con Triệu gia trò chuyện, Triệu Tử Kiệt rất biết ăn nói , dùng tiếng phổ thông còn xen lẫn tiếng Anh kể về những trải nghiệm ở nước ngoài của mình. Diêu Viễn cùng họ trò chuyện cũng rất vui. Giang An Lan ngồi bên trái cô ngược lại rất ít chêm vào, chỉ khi nào nhắc đến anh mới nói vài câu, lời ít mà ý nhiều. Triệu Tử Kiệt hôm nay gặp được anh họ tâm tình không tệ, liền đánh bạo hỏi: “An Lan, hai người dự tính khi nào thì kết hôn vậy?”

Đề tài này vô cùng hợp ý Giang An Lan, anh tươi cười đáp, “Cô ấy gật đầu là cưới.”

Diêu Viễn chỉ cúi đầu thở dài.

Buổi tối từ nhà Triệu Tử Kiệt về, Giang An Lan ở nhà Diêu Viễn không bao lâu liền ra sân bay bay đi Bắc Kinh. Mấy ngày này điện thoại vẫn réo không ngừng khiến anh không thể không về xử lý một số việc. Trước khi đi anh nói với Diêu Viễn: “Nhớ anh thì gọi điện thoại, máy anh không tắt bao giờ, không nhớ anh tốt nhất một ngày cũng cứ gọi vài lần đi, bởi vì ta nhớ em.”

Diêu Viễn hỏi: “Sao không phải là anh gọi cho em?”

Giang đại thiếu gia cao quý lãnh diễm nói: “Không có vì sao, anh cứ muốn em gọi cho anh đấy.”

Được lắm, đại thần anh thắng .

Lại một lần nữa ngăn cách hai nơi, hai người bắt đầu thông qua điện thoại để liên hệ tình cảm.

Ngày đầu tiên, Diêu Viễn gọi vào buổi trưa, Giang An Lan hỏi: “Sao sáng không gọi?”

Diêu Viễn nói: “Em ngủ quên .” Nghỉ hè mà, điều hạnh phúc nhất không phải là có thể ngủ thẳng cho đến khi tự nhiên tỉnh sao?

“Vậy gửi cho anh bức ảnh đi.”

“Vì sao?”

“Bù đắp tổn thất tinh thần.”

“Anh trai này, trái tim anh yếu ớt đến nhường nào vậy?” Diêu Viễn suýt nữa thì phì cười.

Một hôm Diêu Viễn hẹn chị họ cùng ăn trưa, hai người đi ăn lẩu, trong lúc chờ đồ ăn Diêu Viễn hỏi: “Chị, chị còn giận à?” Diêu Hân Nhiên đáp: “Không giận, về sau hắn mà đối xử tàn tệ với em chị mới giận.”

Diêu Viễn xúc động nói: “Em biết mà, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ bà chỉ có chị hiểu em nhất.”

“Nói thừa.” Diêu Hân Nhiên cười mắng, “Tóm lại quan trọng nhất là em hạnh phúc, cái khác đều là thứ yếu thôi.”

Diêu Viễn nhàn nhạt cười, “Ừ, em biết rồi.”

Trưa hôm sau, Giang An Lan hẹn Diêu Viễn online, hai ngừoi xuất hiện cùng một lúc quả nhiên gây ra một trận ầm ĩ lớn.

Ôn Như Ngọc ngay lập tức cho tất cả các thành viên đang online trong bang mỗi người 100 đồng vàng, bảo cho bọn họ lên kênh thế giới chúc mừng.

[ Thế giới ] Ôn Như Ngọc: Chúc mừng Quân Lâm Thiên Hạ bang chủ mang theo phu nhân trở về [ Thịnh Thế ], bổn bang đại xá thiên hạ, trước đây đắc tội, hôm nay trên đường gặp được sẽ không giết.

[ Thế giới ] Ngạo Thị Thương Khung: La la la, Thiên Hạ Bang ai đã ra ngoài đánh quái , cướp boss , gây sự hết thảy đều trở về đại sảnh bang hội chúc mừng cái coi!

Kênh thế giới bị spam tới không kịp nhìn, nam chính tỏ vẻ bình tĩnh, nữ chính cũng không cảm thấy bị áp lực. Diêu Viễn nhìn kênh bang hội nhà mình cũng là cảnh tượng huyên náo phấn khởi, nhìn những người bạn vẫn luôn ở sau lưng khích lệ cô, trong lòng trước giờ đầy ắp cảm kích . Cô nói: “Cám ơn mọi người, khiến mọi người lo lắng rồi.”

A Di gửi biểu tượng khóc lớn: “Ta có thể hỏi câu cuối cùng hay không…”

Diêu Viễn: “Đã từng yêu.”

Người của Bách Hoa Đường cười đến phát điên, “Tiểu Quân ra cái vẻ đáng yêu không biết xấu hổ!.”

Bên này Giang An Lan đã dẫn cô đến địa bàn của Thiên Hạ Bang, khi Diêu Viễn nhìn thấy một loạt người đồng loạt cúi chào gọi mình là “Đại tẩu” thì không kềm được mồ hôi chảy dài, đây là xã hội đen sao?

Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô đánh ra một câu: “Các đồng chí, vất vả rồi .”

Mà tiếp theo cô cũng không biết phải ứng phó với đám “đồng chí vất vả” này nữa, bởi vì bọn họ lên kênh phụ cận spam tới mức khiến người ta chỉ muốn trực tiếp out ra luôn.

Ôn Như Ngọc: “Bang chủ đại nhân hiện tại có phải như cá gặp nước, bay bổng như tiên hay không vậy?”

Ngạo Thị Thương Khung: “Tẩu tử hoàng ân dài rộng, cứu rỗi chúng ta trong nước sôi lửa bỏng, cho chúng ta trăm họ an khang!”

Lạc Thủy: “Dạo trước, bang chủ thỉnh thoảng mới online một lần, mỗi lần… Ô ô…~ tóm lại chính là vô cùng bạo lực, bây giờ lại thật từ ái, hết thảy đều là bởi tình yêu ư~”

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Lạc Thủy, bang chủ chưa bao giờ ngại giết tài khoản nữ đâu.”

Lạc Thủy: “Đại tẩu ở đây, ta không sợ đâu, Đại tẩu hãy che chở em!”

Ngạo Thị Thương Khung: “Nhược Vi Quân Cố chỉ có thể che chở (bao gồm cả các hành vi thân mật như ôm ấp, bảo vệ, vân vân hết thảy) Quân Lâm Thiên Hạ. Lão Ôn, đem này điều viết vào bang quy.”

Ôn Như Ngọc: “Vì seo?”

Ngạo Thị Thương Khung: “Bang chủ ngồi cạnh ta bảo vậy.”

Bảo Bối Ngoan: “Ta vừa đến đã bị đáng yêu chết rồi! Bang chủ! Tẩu tử! Tẩu tử đã lâu không online, chúng ta đều thật nhớ người, người có nhớ chúng ta không vậy?”

Ngạo Thị Thương Khung: “Khụ khụ, Nhược Vi Quân Cố chỉ có thể nhớ Quân Lâm Thiên Hạ, điều này cũng viết vào bang quy.”

Bảo Bối Ngoan: “Lão Đại không vô sỉ mà cũng đáng yêu nữa~ không được rồi! Đại tẩu có phải mỗi ngày đều bị bang quy “chiếm hữu” như vậy không? Không được rồi, chảy máu mũi rồi!!!”

Diêu Viễn “…”

Đứa nhỏ đáng thương không biết chút vô sỉ này mới chỉ là một góc nhỏ của tảng băng mỗ đại thần, cuộc sống sau này cô sẽ còn bị đùa bỡn đến mảnh xương chẳng còn nữa kìa.

17.2

Trang Tiểu Uy sau đó có lại đến tìm Diêu Viễn một lần, là ngày thứ ba Giang An Lan không ở Giang Nính. Anh ta gọi một cú điện thoại tới, đi thẳng vào vấn đề nói: “Nghe nói cô quay lại với Quân Lâm Thiên Hạ rồi?”

Việc tư thế này Diêu Viễn thật sự không muốn bàn luận với người ngoài. Trang Tiểu Uy cũng không đợi cô trả lời, lại trực tiếp nói: “Tôi vừa xuống máy bay, mẹ nó chứ, chuyến bay bị đình chỉ hai giờ! Cô nói chỗ đi, chúng ta ra ngoài gặp nhau một lát.”

Diêu Viễn cả kinh, “Hay là thôi đi?”

“Làm sao? Tôi tìm cô uống trà không được sao? Ai làm gì cô đâu.”

Diêu Viễn vẫn từ chối: “Thế cũng thôi đi .”

“Yên tâm đi, tôi thấy cô con người không đến nỗi nào, quyết định làm bạn, cho dù nhìn Quân Lâm Thiên Hạ ngứa mắt cũng sẽ không giận cá chém thớt đâu .”

“Anh lại đến đây làm gì ?” Chỉ vì chút ân oán trong game mà đi tới đi lui như vậy không cảm thấy chuyện bé xé ra to sao? Lại còn “làm bạn”? Bọn họ mới gặp nhau có một lần chứ mấy.

Đối phương ra vẻ thân thiết nói: “Đi công tác, ba tôi muốn làm bất động sản , tôi giúp ông ấy đi khảo sát liền chọn đến đây trước , đầy nghĩa khí đúng không?”

Diêu Viễn khóe miệng giật giật, “Vậy chắc anh bận lắm, thôi chúng ta đừng gặp nữa?”

“Sao cô lằng nhằng thế nhỉ? Lôi thôi tôi đến tận nhà đấy, địa chỉ qua trường hỏi kiểu gì cũng ra.”

Uy hiếp như vậy, Diêu Viễn không thể không ra ngoài gặp người “bạn” đặc biệt này .

Kết quả cũng thật là xui xẻo, cô vừa ngồi lên taxi đã nhận được tin nhắn của Giang An Lan: “Anh gọi máy bàn sao không có ai nghe?”

Diêu Viễn chỉ có thể hàm hồ hỏi ngược lại: “Anh không phải nói sẽ không gọi cho em sao?”

“Yêu cầu không đánh trống lảng.”

Cuối cùng Diêu Viễn đành thừa nhận mình chuẩn bị đi gặp Trang Tiểu Uy, dù sao cô cũng không muốn giấu diếm anh điều gì. Tin nhắn vừa gửi đi, đối phương mãi vẫn không thấy trả lời khiến Diêu Viễn bắt đầu hơi lo lắng, dù sao anh cùng Trang Tiểu Uy cũng là quan hệ đối địch, có điều cô nghĩ Giang An Lan hẳn không phải người xét nét như vậy, huống chi cô đều đã giải thích rất rõ ràng rồi.

Một lúc sau đối phương trả lời: “Em mà đi thì đừng về nữa.”

Diêu Viễn cứng họng, đối phương lại nhắn: “Đùa đấy, đi đi, chơi vui vẻ.”

Trong hai câu này câu nào đùa câu nào thật, quá rõ ràng …

Nhưng dù sao Diêu Viễn vẫn đi , cô đã nhận lời người ta rồi, có điều cuối cùng cũng không gặp được Trang Tiểu Uy bởi vì anh ta giữa đường lại gọi điện thoại cho cô, đầu tiên là chửi ầm lên, sau đó nói: “Ông già lại bảo tôi cút về! Thôi, để lần gặp nhé. ”

Cứ như vậy, trò khôi hài không đầu không đuôi vừa bắt đầu đã hạ màn, Diêu Viễn dở khóc dở cười bảo tài xế taxi quay đầu xe trở về. Đêm đó, Diêu Viễn cùng Giang An Lan video call liền không nhịn được hỏi: “Anh quen ba của Trang Tiểu Uy à?”

Giang An Lan nói: “Không.”

“À.” Quả nhiên là cô nghĩ nhiều quá, cũng đúng thôi, anh sao lại quan hệ rộng đến vậy được, đến tận Sơn Tây. Điểm này Diêu Viễn thực cũng không sai, sai là sai ở chỗ cô đã đánh giá quá cao nhân phẩm của Giang An Lan rồi.

Lúc ấy Giang An Lan nhìn di động có chút bực dọc, mà anh đã bực dọc thường người khác cũng đừng hòng sống yên. Cho nên anh gọi Lý Cao đi điều tra số điện thoại của ba Trang Tiểu Uy, sau đó bảo Lý cao: “Giả làm người yêu Trang Tiểu Uy gọi điện thoại cho ba hắn đi.”

Lý Cao sợ ngây người, “Cái gì? Người yêu?”

Giang An Lan ôn hòa nói: “Làm cho hắn cút về nhà, phương pháp này hiệu quả nhanh nhất.”

Lý Cao gọi điện thoại xong nội tâm vẫn không thể bình tĩnh, “Càng đẹp càng độc, lời này quả không sai, thực vật có cà độc dược, động vật có sứa, loài người thì có lãnh đạo nhà tôi!”

Đêm hôm khuya khoắt có người gõ cửa, Diêu Viễn còn đang nửa tỉnh nửa mê lại phải bò dậy đi xem là ai không có quan niệm về thời gian như vậy. Vừa nhìn thấy người đứng ngoài trong nháy mắt nữ chính lập tức tỉnh như sáo, mở cửa liền hỏi: “Sao anh không nói tiếng nào đã về rồi?” Diêu Viễn nói xong, quay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ chỉ số một, “Lại còn giờ này nữa.”

Giang An Lan vào phòng nói như thật: ” Về bắt gian.”

“Anh…” Diêu Viễn cũng đến chịu người này, nhưng nghe hắn giọng anh có chút khàn khàn thì không khỏi hỏi, “Anh không sao chứ?”

Giang An Lan ngồi lên sô pha, vươn một cánh tay ra, nói: “Không sao, hơi mệt thôi. Qua đây ngồi với vi phu một lát đi.”

Diêu Viễn lo lắng, “Anh mệt thì mau tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

Giang An Lan mỉm cười nhìn cô, Diêu Viễn mím môi: “Ngủ một cách văn minh.”

Sáng sớm lại có người đến đập cửa, Diêu Viễn choáng váng không biết nói gì hơn, đang đấu tranh tư tưởng thì sau lưng có người ôm lấy cô, “Kệ đi.” hơi thở quen thuộc lướt qua cổ cô, “Làm phiền nhà người ta ngủ nghê, là ai cũng kệ đi.”

Diêu Viễn thế nhưng suýt nữa quên mất tối qua chia một nửa giường cho người nào đó ngủ, “Vậy hôm qua ai nửa đêm gõ cửa nhà em?”

Giang An Lan lẩm bẩm: “Chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân đốt đèn, câu này phu nhân chưa từng nghe qua sao?”

Diêu Viễn bật cười, “Nghe rồi, nhưng rất ít thấy.”

Giang An Lan lướt nhẹ đầu ngón tay trên cánh tay cô, mở mắt ra , “Trước lạ sau quen.”

Diêu Viễn cảm thấy mình đúng là gặp phải thổ phỉ , “Vẫn phải đi xem thử là ai thôi.”

Giang An Lan ừ một tiếng, “Để anh.” Nói xong liền xuống giường, tùy tiện mặc áo sơmi cùng quần dài rồi sải bước đi ra.

Diêu Viễn nghĩ thầm, để cho an toàn mình vẫn nên cùng ra là hơn.

Người tới không ai khác chính là Lý Cao.

Diêu Viễn mặc một bộ đồ ngủ màu lam nhạt, áo khoác vàng, tóc rối bù , có điều Lý Cao nhìn thấy cô vẫn là chân thành tán thưởng, mỹ nữ quả là mỹ nữ, lôi thôi lếch thếch cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến mỹ cảm, đứng cùng Giang An Lan còn có cảm giác thật hài hòa.”Xin chào Đại tẩu, thành thật xin lỗi, sáng sớm đã đến quấy rầy hai người .”

“À… xin chào.” Diêu Viễn không nghĩ lại là bạn anh nên ít nhiều cảm thấy lúng túng, cô lại cứ tưởng là chị họ nhà mình. Giang An Lan cài hết cúc trên áo khoác của cô lại, sau đó nói: “Em đi tắm trước đi.”

“Vâng.”

Chờ Diêu Viễn vào toilet, Lý Cao cũng quay người đi ra cửa kéo hai va li hành lí tiến vào, “Sếp, quần áo của sếp người ta đã mang tới rồi, còn nữa, lúc người ta ở nhà sếp có gặp bà cụ, bà nói nếu Đại tẩu muốn thỉnh thoảng cũng có thể đến tìm bà uống trà.”

Giang An Lan gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Lý Cao nhìn chung quanh, anh ta vẫn chưa đến đây bao giờ, không khỏi tò mò ngó nghiêng một lúc, “Tẩu tử trang hoàng thật độc đáo, ồ, ban công còn có hoa, sắc xanh dạt dào , trồng khéo thật đấy…”

Giang An Lan đi vào bếp, Lý Cao đem hành lý kéo đến bên cạnh sô pha trong phòng khách thì thấy nhà hắn lãnh đạo nhà mình cầm bình đun nước, sau đó nghe được trong toilet có tiếng nước chảy, cũng không biết là chuông gió treo ở đâu để âm thanh đinh đinh đang đang như có như không dập dìu truyền tới.

Lý Cao giơ tay gãi gãi lông mày, “Qua là khiến người ngoài có càm giác không thể nào chen chân vào được.”

Diêu Viễn đi ra thì Lý cao đã ra về , “Bạn anh đâu?”

Giang An Lan đưa cho cô cốc nước mật ong rồi mới nói: “Có việc đi trước .”

“A?”

“Sao?”

“Không, không sao.”

Lý Cao đúng là không phải bị thái độ không coi ai ra gì kia của Giang An Lan đuổi đi , mà là tự động tự phát thức thời rời đi, có điều cũng thực khéo mà chạm phải Diêu Hân Nhiên ngay dưới lầu, hai người từng gặp mặt, lại đều là người cơ trí, trí nhớ tốt, nhận ra đối phương thì nhìn nhau cười cười, Diêu Hân Nhiên mở miệng trước: “Sếp nhà anh ở chỗ em tôi đấy à?”

“Còn không phải sao, cô sao cũng vừa sáng sớm …”

“Giống anh, số nô bộc.” Đồng hồ sinh học cố định , cuối tuần cũng tỉnh từ sớm, cô vốn là định sang rủ em đi ăn sáng , bây giờ biết Giang An Lan đang ở đây bèn hất hất cằm với Lý Cao, “Có rảnh không? Đi ăn sáng đi?”

“Được.” Vì vậy hai người khôn khéo liền lôi nhau đi ăn sáng.

Trong lúc ăn, Diêu Hân Nhiên không nhịn được thốt lên: “Hóa ra hắn chơi game là vì … Sếp nhà anh cũng thiệt là, yêu đương mà cứ như đánh trận, lại còn bày mưu tính kế, lên kế hoạch, chiến tuyến dài như vậy, không thấy mệt sao? Ai… nếu không phải là em tôi yêu hắn, tôi thật cảm thấy loại người này nhìn trúng đúng là chẳng phải chuyện gì tốt.”

“Lời ấy sai rồi, sếp nhà tôi ngoại trừ không được hiền lành mấy, không dễ chung đụng mấy, phương diện khác vẫn là rất OK mà.”

“Ôn Như Ngọc tên kia cũng vậy, anh cũng như vậy, thật không hiểu mấy người thế quái nào đối với hắn lại cứ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó như vậy? Hắn không phảichỉ là có tiền thôi sao? Có tiền thì giỏi lắm à?”

“Ha ha, quả thực rất giỏi! Tôi cũng là nhờ Giang gia bọn họ tài trợ mới có thể từ một thằng bé miền núi có được hôm nay .”

“Ồ, người miền núi ư? Thật sự nhìn không ra đấy.”

“Đúng thế, ra xã hội lăn lộn đã lâu rồi?” Nói đến đây, tiếng chuông di động của Lý Cao vang lên, thấy dãy số có chút quen mắt mới cùng Diêu Hân Nhiên bên cạnh nói một tiếng “Ngại quá”, rồi đứng lên nghe.

Đối phương lập tức lên tiếng: “Ngươi con mẹ nó ai?”

“Đại ca, điện thoại là anh gọi tới , anh hỏi tôi là ai tôi biết trả lời sao?”

Đầu bên kia hừ lạnh, “Giả làm người yêu ông? Hả? Được lắm? Mã vùng Bắc Kinh đúng không? Chờ ông tra xem rốt cuộc là kẻ nào lại to gan lớn mật như vậy, đợi đấy, xem ông chỉnh chết ngươi như thế nào.” Nói xong cúp máy luôn.

Lý Cao chậm rãi thở ra một hơi dài, sau đó nói với Diêu Hân Nhiên: “Tôi rút lại câu nói sếp tôi ‘Phương diện khác OK’.”