Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Kim Hằng
----
Dần dần vào những ngày nóng nhất trong năm, Cố Nguyễn đời này vẫn chưa định cư ở thành phố B, cơ thể còn chưa kịp thích ứng với nhiệt độ cao ở đây, sau buổi trưa người cô như héo úa, cô giáo đang đi sửa đề thi nên cho lớp tự học, cô ghé vào trên bàn, chưa làm được hai đề thì đã nhễ nhại mồ hôi.
Tư Cẩn ngồi ở bên cạnh dường như không bị quấy rầy, cả người anh vẫn mát lạnh, đến một chút mồ hôi cũng không chảy ra.
"Bảo bảo, anh có nóng không?" Cố Nguyễn uống một ngụm nước sôi để nguội, "Anh nói xem sao phòng học lại không gắn điều hòa?"
"Anh không sao, anh đã quen rồi, hơn nữa thời tiết hiện giờ còn chưa đến lúc nóng nhất." Tư Cẩn nâng tay lau mồ hôi cho cô, biểu tình có chút lo lắng: "Em sợ nóng như vậy, nếu như lại nóng hơn thì làm sao đây?"
Hai ngày nay thời tiết đều nóng nực, buổi trưa bọn họ không về nhà mà ăn ở căng tin của trường, Cố Nguyễn không ăn uống gì, vốn dĩ đã gầy mà bây giờ lại càng gầy hơn.
Cảm nhận được nhiệt độ từ ngón tay của Tư Cẩn, mắt Cố Nguyễn sáng lên, cả người dựa vào anh, gương mặt và hai bàn tay nhỏ dán vào cánh tay để trần của anh.
Cô vẫn đang nói chuyện, hai má phồng lên: "Bảo bảo, người của anh thật mát mẻ! Không lẽ đúng với người xưa thường nói – băng cơ ngọc cốt?"
Gần đây cô hay thường trêu chọc anh, anh ăn nói vụng về nên chưa bao giờ nói lại cô, nên đành im lặng để cô trêu chọc anh đến hai má đỏ bừng.
Cơ thể Cố Nguyễn đong đưa vì cười, có thể là do thời tiết nóng bức, mặt và cổ của cô đều đỏ lên, anh hơi cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy hàng mi dày cong vút của cô khẽ run lên, giống như một cọng lông vũ như có như không khuấy động tâm trí anh.
Ánh mắt Tư Cẩn bất chợt rơi xuống đôi môi hồng đang hé mở của cô, hồi lâu cũng không dời mắt được, đôi mắt đen càng thâm sâu, dường như có cảm xúc đặc biệt nào đó đang dâng trào.
Hầu kết của anh lăn lộn, mạnh mẽ đè nén những cảm xúc đó xuống, có chút chật vật dời mắt đi.
Nhưng lại luyến tiếc đẩy cô ra, thân thể cứng đờ không dám nhúc nhích, sau tai nổi lên một vết đỏ lớn.
Cố Nguyễn cảm nhận được anh đang căng thẳng, lắc lắc cánh tay anh: "Sao anh không nói gì?"
Tư Cẩn cúi đầu xuống, vừa nhìn thấy môi cô, anh vẫn không kiềm chế được, nhanh chóng hôn xuống một cái, nhưng vừa chạm vào đã tách ra.
Tuy là như vậy, thiếu niên luôn luôn bình tĩnh tự tại lần đầu tiên làm ra loại chuyện này ở nơi công cộng nên rất xấu hổ, anh đứng lên, trầm giọng nói: "Anh đi ra ngoài một lát." Sau đó nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Cố Nguyễn nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của anh, khó có thể tin mà sờ môi mình, thì ra Tư Cẩn thích kiểu kích thích như vậy sao?
Cố Nguyễn cắn rứt lương tâm nhìn xung quanh, may mà động tĩnh của hai người không lớn, ngay cả Đàm Thanh Thanh ở phía sau đang sứt đầu mẻ trán với biển bài tập cũng không phát hiện ra, cô thở phào nhẹ nhõm.
*
Cố Nguyễn ra khỏi phòng tắm, bị máy lạnh trong phòng làm cho nổi da gà, vào mùa hè, đắp chăn mở điều hòa chính là chân lý.
Cửa nhà bếp đang mở, Cố Nguyễn nhìn thấy Tư Cẩn đang bận rộn trong bếp, cô nghĩ anh đang làm món tráng miệng sau bữa tối nên hào hứng lao vào bếp.
Cô sống hai đời rồi nhưng thật sự không ăn nhiều đồ ngon, lúc đầu cũng không dám ăn gì vì đi nhảy để giữ dáng, sau này có thể ăn rồi nhưng lại không có tiền để mua.
Kết quả là bây giờ cô nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy thèm, đặc biệt là tay nghề của Tư Cẩn rất tốt, mọi thứ anh nấu đều ngon đến mức cô hận không thể nuốt cả đầu lưỡi vào.
Cô ôm eo Tư Cẩn từ phía sau, Tư Cẩn ngay lập tức quay lại, sau khi nhìn thấy rõ cô, đôi mắt đen như mực của anh hiện lên một sự dịu dàng, môi cũng nở nụ cười ôn nhu.
Giọng nói vừa trầm vừa thấp, trực tiếp đánh thẳng vào trái tim của Cố Nguyễn: "Em lại quậy cái gì nữa thế?"
Cố Nguyễn cảm thấy Tư Cẩn đã thay đổi, từ một con cún con mỗi khi cô chạm vào liền thẹn thùng trở thành một người đàn ông biết trêu chọc người khác.
Cố Nguyễn nhìn chanh và máy ép trái cây trên tay Tư Cẩn, liếm môi: "Anh làm bánh chiffon sao?"
"Tối nay không làm bánh kem, muốn thử xem có thể làm nước ép chanh cho em mang đến trường uống không."
Cố Nguyễn bĩu môi, có chút thất vọng: "Nước chanh không phải đến trường học mua là được rồi sao? Còn phải làm bài tập nữa, đừng làm quá sức, đến lúc đó anh lại phải thức đêm."
Tư Cẩn mặc quần áo màu xám ở nhà, các tông màu nhẹ nhàng làm anh giống như một khối ngọc sứ trắng lịch sự tao nhã, trên người anh lúc này còn có hương chanh nồng đậm, ngữ khí anh ôn hòa: "Nước chanh ở trường có bỏ đường hóa học, em uống vào sẽ không thoải mái, em đi làm bài tập trước đi, nhanh thôi anh sẽ làm xong."
"Ồ." Cố Nguyễn lên tiếng, dựa vào cái bàn bên cạnh, Tư Cẩn làm mọi việc sạch sẽ và lưu loát, rất nhanh đã đưa chiếc ly chứa chất lỏng trong suốt cho Cố Nguyễn: "Nếm thử đi."
Cố Nguyễn sợ chua, uống từng ngụm nhỏ, hương vị quen thuộc và ký ức quấn lấy nhau, xông thẳng vào trung tâm thần kinh của Cố Nguyễn.
Đời trước mỗi lần cô ăn không ngon, người dì ở nhà sẽ mang cho cô một ly nước chanh, cô luôn nghĩ rằng người dì đó đã pha, nhưng không ngờ lại là Tư Cẩn.
Không ngờ được lúc đó anh đã yếu như vậy rồi mà vẫn tự tay pha nước chanh cho cô.
Cố Nguyễn cảm thấy tim mình như bị kim châm, có chút khó thở, nước mắt nhanh chóng tụ lại trong hốc mắt rồi lặng lẽ chảy xuống má.
Tư Cẩn chân tay luống cuống, cứ nghĩ rằng nước chanh mình làm quá tệ, chua đến mức khiến cô phát khóc, nhanh chóng chạy tới nếm thử một ngụm, vị ngọt vừa phải, cũng không có quá chua, tươi mát sảng khoái, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Nhưng cô gái trước mặt quả thật đang khóc quá mức thương tâm, tuy không biết nguyên do nhưng giọt nước mắt của cô không ngăn được anh cảm thấy đau khổ.
Anh đưa tay lên chạm vào mặt cô, cố gắng lau nước mắt cho cô, nhưng hành động này giống như một công tắc, hai mắt Cố Nguyễn đẫm lệ nhìn thiếu niên trước mặt.
Cô lao đến ôm chặt lấy anh, gần như dùng hết sức lực, chặt đến mức Tư Cẩn cảm thấy xương cốt cũng đau.
"A Cẩn, em rất nhớ anh."
Bàn tay vừa duỗi ra của Tư Cẩn treo trên không, nghe những lời này, anh chợt sững người, một lúc lâu sau, anh mới yếu ớt thả tay xuống, không ôm cô nữa.
Mặc dù ánh mắt của Cố Nguyễn đang hướng về anh, nhưng dường như nó đang nhìn xuyên thấu qua anh, nhìn về một người cũ ở nơi xa xôi nào đó.
Cố Nguyễn chưa bao giờ gọi anh là A Cẩn.
Anh gần như có thể xác nhận rằng, người làm cho Cố Nguyễn rơi lệ lúc này, khẳng định không phải là anh.
Trong lòng anh tự giễu: Nào có chuyện vừa gặp đã yêu, anh bất quá cũng chỉ là một người thay thế, chờ đến khi "A Cẩn" chân chính trở về, chỉ sợ lúc đó trong lòng Cố Nguyễn sẽ không còn vị trí nào cho anh.
Tư Cẩn cắn đầu lưỡi, vị tanh tràn ra trong khoang miệng, hai mắt đen nhánh đờ đẫn, anh sẽ không cho phép Cố Nguyễn rời xa mình, là cô tự nguyện xông vào cuộc sống u ám của anh, cô, không thể rời đi.
Tư Cẩn thu lại sự u ám nơi đáy mắt, đưa tay lên, giống như chưa từng phát hiện ra chuyện gì mà vuốt ve tóc cô, nhẹ nhàng xoa dịu: "Anh ở đây, em đừng khóc nữa."
Sau đêm đó, hai người ăn ý không nhắc lại chủ đề đó nữa, Cố Nguyễn đã lo lắng một thời gian, sợ Tư Cẩn lại hỏi cô chuyện đó.
Cô không muốn nói dối anh, nhưng sự thật quá khó tin, may mà Tư Cẩn từ đầu đến cuối đều không hỏi lại, điều này thực sự khiến cô nhẹ nhõm.
Những ngày ôn thi đại học quả thật đè nặng lên đầu người ta như núi, làm người khó thở vô cùng, Cố Nguyễn muốn thi đậu đại học B, nhưng cô không có bàn tay vàng của nữ chính trong tiểu thuyết, trên thực tế việc học của cô khó khăn hơn nhiều so với các bạn học khác.
Mặc dù trước đó cô có thứ hạng rất tốt, nhưng chủ yếu là do bài thi không có nhiều nội dung lắm, cô dựa vào những kiến thức mà Tư Cẩn tổng hợp cho cô, mèo mù đụng phải chuột chết cả thôi.
Kỳ thi tuyển sinh đại học thì khác, tất cả kiến thức của ba năm cấp ba đều dồn vào kỳ thi đó, Cố Nguyễn cũng như những cô cậu học trò nhỏ trong lớp, ngày nào cũng học đến buồn nôn.
Kỳ thi thử thứ hai vừa kết thúc.
Trong ba kỳ thi thử, kì thi thứ hai là khó và kinh hoàng nhất, tiếng chuông tan học vang lên, không khí của toàn bộ khu dạy học quá mức áp lực, hiện tại thành tích còn chưa được công bố, nhiều nữ sinh yếu đuối trong lớp đã bắt đầu khóc, một bên thút tha thút thít ngồi khóc, một bên còn phải làm bài tập.
Cố Nguyễn so đáp án với Tư Cẩn, chỉ sai hai chỗ trắc nghiệm và ngoại ngữ cũng không sai nhiều lắm, Cố Nguyễn cầm bút đỏ, ghi rất nhiều thứ cần lưu ý lên bản nháp.
Có ba ngày nghỉ trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra, Cố Nguyễn sẽ trở lại thành phố H trong ba ngày này, học tịch của cô ở thành phố H, cô phải tham gia kì thi và điền nguyện vọng ở đó.
Tư Cẩn đã giúp cô đóng gói một chiếc vali nhỏ, bên trong có vài chiếc váy nhỏ, tất cả đều do Tư Cẩn thiết kế cho cô, vừa đẹp vừa thoải mái, cô muốn mang chúng về nhà, mặc chúng đi thi, tâm tình tốt mới có thể làm bài tốt.
Những thứ cần cho kỳ thi tuyển sinh đại học cũng được để trong một túi nhỏ trong suốt, bỏ vào một chiếc cặp nhỏ.
"Anh đưa em ra sân bay nhé?" Thời tiết quá nóng, Cố Nguyễn không chịu để Tư Cẩn đưa cô đi,chạy qua chạy lại một chuyến sẽ rất mệt, nhưng Tư Cẩn không muốn từ bỏ cơ hội ở cạnh cô nhiều hơn một chút.
"Không cần đâu, thời tiết rất nóng, khi nào đến nơi em sẽ gọi cho anh." Cố Nguyễn đội một chiếc mũ nhỏ, từ chối.
Cố Nguyễn làm sao không biết anh quyến luyến, cô cũng không muốn xa anh, dù chỉ chưa đầy một tháng.
Nếu anh đưa cô ra sân bay, hai người cùng đi, đến lúc trở về thì chỉ có một mình anh, lẻ loi lại đáng thương muốn chết.
"Vậy sau khi thi xong anh đến tìm em." Thiếu niên rũ mắt, vẻ mặt mang theo một tia cầu xin nhàn nhạt.
Cánh tay cầm lấy hành lý không chịu buông ra, từng bước theo đuôi cô đi ra cửa.
Cố Nguyễn hận không thể đóng gói anh đem theo, vì không muốn để anh khó chịu hơn, cô mỉm cười cầm lấy hành lý: "Được rồi, thi xong không phải anh còn bận việc của công ty hay sao? Sao có thể đến tìm em, nghe lời, em điền xong nguyện vọng lập tức trở về với anh."
"Em còn đang chờ anh trở thành ông chủ lớn để bao nuôi em đó."
Câu nói cuối cùng thành công khiến Tư Cẩn từ bỏ ý định kia, anh thực sự phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi cô gái của riêng mình.
Dù thế nhưng anh vẫn ủy khuất, "Lại không cho anh đi tìm em, cũng không cho anh đưa em đi, em có phải không thích người bạn trai này nữa rồi hay không?"
Cố Nguyễn ôm anh an ủi: "Lại nói bậy bạ cái gì đó, trên đời này người em thích nhất chính là anh."
Tư Cẩn nghĩ thầm, mới không phải, em thích nhất chính là tên "A Cẩn" kia mới đúng.
Xe gọi từ ứng dụng di động đã đến, gửi cho Tư Cẩn vài tin nhắn thúc giục, Cố Nguyễn vội vàng kéo hành lý, liếc nhìn cổ tay anh, hung dữ nói: "Nhớ phải luôn đeo đồ cột tóc của em, không được chọc đào hoa cho em, bằng không em sẽ cắn anh đó."
Cố Nguyễn kiễng chân hôn lên môi anh: "Ngoan ngoãn ở nhà, phải nhớ em đó."