Chương 18: Dấu hôn

Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Kim Hằng

- --

Lúc Cố Nguyễn thức dậy thì đã gần tối, mặt trời nhuộm đẫm những đám mây đỏ hồng, xuyên qua tấm kính chiếu vào phòng.

Cố Nguyễn đứng trước gương nhìn mình, nhìn cái cổ và xương quai xanh trải dài những vệt đỏ hồng mà như muốn chết đi được, cô đưa ngón tay chạm vào, lo lắng tự hỏi hết kì nghỉ này có biến mất không.

Khi đến đó cô mặc đồ luyện tập sẽ lộ ra, nghĩ tới thật muốn khóc.

Buổi sáng sau khi trở về Tư Cẩn như phát điên, vừa bước vào đã lao vào ôm chầm lấy cô, cánh tay của anh căng chặt, dùng sức ôm cô không thoát ra được.

Rồi những nụ hôn dày đặc rơi xuống, cô không thể đẩy anh ra nên chỉ có thể để anh muốn làm gì thì làm.

Cố Nguyễn nghiến răng, đàn ông quả nhiên không thể quá dung túng!

Thời tiết trở lạnh, cô thay một chiếc áo len cao cổ rồi bước ra khỏi phòng ngủ với đôi dép lê.

Tư Cẩn ngồi trên sô pha trong phòng khách gõ máy vi tính, thấy cô đi ra, anh quay đầu lại: "Nguyễn Nguyễn, anh có làm cho em một cái bánh, đang để trong tủ lạnh."

Cố Nguyễn cũng không vội vã đi vào bếp, cô bước đến rồi ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, sau đó vươn tay ôm lấy cổ anh.

Cố ý nói vào tai Tư Cẩn: "Làm sao thế? Lấy công chuộc tội sao?"

Cơ thể anh lập tức cứng đờ, lông mi dài run rẩy: "Không...không có, không phải em muốn ăn sao? Nên anh làm...làm cho em một phần."

"À ~ Thế á?!" Cố Nguyễn kéo dài giọng, cố ý trêu chọc anh: "Em không muốn ăn bánh, em muốn ăn gà rán, anh có làm cho em không?"

Tư Cẩn lập tức muốn đứng dậy, nhưng cổ của anh đã bị Cố Nguyễn tóm lấy, "Được rồi, đùa anh thôi, nhưng sau này anh không được phép để lại dấu. Khi em trở lại huấn luyện mà dấu vết còn chưa biến mất thì anh đừng nghĩ đến chuyện hôn em nữa."

Tư Cẩn đỏ tai, trong giọng nói có chút cắn rứt lương tâm, anh ngoan ngoãn đáp: "Anh biết rồi, là anh sai."

Thấy thái độ nhận lỗi của anh rất thành khẩn, cô mới tha thứ cho anh rồi nhìn vào màn hình máy tính: "Được rồi, bây giờ anh đang làm gì?"

Tư Cẩn giải thích: "Anh đang viết một chương trình, có thể tự động phát hiện bên kia đã phát virus vào hệ thống, sau đó tiến hành một cuộc tấn công có chủ đích và loại bỏ virus."

Cố Nguyễn nhướng mày: "Cho ba của anh sao?"

Tư Cẩn mím môi, giọng nói anh lạnh lùng: "Lần trước ông ta đến tìm anh, lúc đó anh không hề nghĩ sẽ không giúp ông ta, nhưng do ông ta quá đáng, hôm nay cũng... cho nên anh chỉ viết ra, không muốn giúp ông ta."

Cố Nguyễn hôn vào sau cổ anh để trấn an, cô tự nhiên sẽ đứng về phía Tư Cẩn: "Nếu anh không muốn thì đừng giúp, hãy để tùy ông ta đi."

Sau đó cô chuyển chủ đề: "Em cũng muốn học, anh có thể dạy em không?"

Tư Cẩn gật đầu, ra hiệu cho Cố Nguyễn lại ngồi rồi ôn nhu nói: "Trước tiên anh sẽ viết cho em một chương trình đơn giản."

Sau đó Cố Nguyễn nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của anh kêu răng rắc trên bàn phím một lúc, trên màn hình xuất hiện các dòng chữ.

Khi kết thúc, anh để Cố Nguyễn xem: "Nhìn xem, cái này rất đơn giản..."

Cố Nguyễn: "......" Cô cũng không biết anh đang nói cái quỷ gì, dù sao, cô hoàn toàn nghe không hiểu.

Tư Cẩn bấm chạy, toàn bộ màn hình máy tính đột nhiên tối đen, Cố Nguyễn sửng sốt quay đầu lại: "Hết pin sao?"

Tư Cẩn cười nhẹ: "Em mau nhìn thử xem."

Một trái tim nhảy ra trên màn hình máy tính, rồi vỡ tan như bong bóng, cuối cùng cô đọng thành dòng chữ: "Nguyễn Nguyễn, My Princess."

Cố Nguyễn ngạc nhiên thốt lên, không ngờ tới mấy chương trình băng lãnh này lại có thể lãng mạn đến vậy.

Cô hôn lên môi Tư Cẩn: "Cảm ơn anh, hoàng tử điện hạ."

Nhưng mà, Tư Cẩn lại lắc đầu: "Anh không phải hoàng tử."

Anh chỉ là một thị vệ thần phục công chúa.

Là người cả đời này đều sẽ trung thành với em.

Hai người náo loạn một hồi thì trời đã tối, Tư Cẩn đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị bữa tối, Cố Nguyễn theo sau mông anh chuẩn bị xuống bếp kiếm đồ ăn trước.

Điện thoại của cô đột ngột reo lên.

Cô nhìn lướt qua tên người gọi - Là Nghê An.

Cố Nguyễn nói với Tư Cẩn: "Là bạn cùng phòng của em." Sau đó, cô quay lại ghế sofa và ngồi xuống.

Nhưng trong điện thoại không phải là giọng của Nghê An, mà là giọng của một thiếu niên, cậu ta bật ra một tràng: "Xin chào, cô có phải là Cố Nguyễn không? Chị dâu của chúng tôi say, nhưng Ngôn ca không có ở đây, chúng tôi phải nhanh về tập luyện, cô có thể đến đón cô ấy không?"

"Chị dâu? Nghê An?"

"Đúng, đúng, chị dâu của chúng tôi chính là tên này."

"Gửi địa điểm cho tôi."

"À được, cảm ơn cô, chúng tôi đợi cô đến đây."

Cố Nguyễn cúp điện thoại, suy nghĩ một hồi, nếu Nghê An say như vậy, một mình cô không thể khiêng cô ấy về.

"Bảo bảo, trước tiên đừng làm cơm. Bạn cùng phòng của em say rượu, anh cùng em đi đón cô ấy được không?"

Tư Cẩn cau mày, cởi tạp dề ra rồi cất nó đi, sau đó anh lấy bánh trong tủ lạnh ra: "Vậy em ăn cái này lót dạ trước đi."

Địa chỉ đã được gửi đến, là tại một quán bar tên là July.

Cũng chỉ là một quán bar bình thường, không nhiều chướng khí mù mịt.

Khi họ đến nơi, một vài thiếu niên đang luống cuống tay chân chăm sóc cho Nghê An, Nghê An thường ngày quạnh quẽ mà bây giờ lại lệ rơi đầy mặt, uống hết ly này đến ly khác.

"Cô ấy bị sao vậy?" Cố Nguyễn bước tới hỏi.

Tư Cẩn đi theo sau cô, anh không có biểu tình gì, không nói một lời, ngoại trừ Cố Nguyễn thì những cô gái khác bên ngoài anh đều không cảm thấy hứng thú.

Một vài thanh thiếu niên ngạc nhiên nhìn lên: "Cô là Cố Nguyễn sao?" Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, họ thất vọng vì họ không biết rằng Cố Nguyễn là một cô gái trông trẻ hơn họ.

Cô gái có gương mặt nhỏ, cô mặc một cái áo khoác màu hồng và một cái mũ lưỡi trai mềm mại, thậm chí còn có một quả cầu lắc lắc trên đỉnh mũ.

Nhìn qua như vị thành niên.

Họ thực sự lo lắng khi để chị dâu cho cô.

Cố Nguyễn không thúc giục cậu ta, cô hơi buồn cười khi nhìn thấy bộ dáng vò đầu bức tóc của họ.

Điện thoại của thiếu niên có khuôn mặt trẻ con đang đứng bên cạnh Nghê An vang lên, cậu ta trả lời điện thoại, có lẽ giọng người bên kia có chút dữ tợn, vẻ mặt cậu ta cũng có chút phiền muộn.

Sau khi cúp điện thoại, những người khác hỏi cậu ta: "Sao thế? Huấn luyện viên lại thúc giục à?"

Thiếu niên có khuôn mặt trẻ con gật đầu, "Ừm, mắng chúng ta ngập đầu."

Vài thiếu niên đồng loạt run rẩy nhìn nhau, sau đó họ nhìn về phía Cố Nguyễn: "Vậy thì chúng tôi giao chị dâu cho cô, mong cô chăm sóc chị ấy thật tốt."

Cố Nguyễn gật đầu.

Nhóm thiếu niên vội vã rời đi. Cố Nguyễn tiến đến cầm lấy ly rượu của Nghê An: "Cậu bị sao vậy?"

Nghê An đã say rồi, mắt cô ấy sưng lên vì khóc, cố gắng nhìn rõ người trước mặt.

"Tớ là Cố Nguyễn."

Sau khi biết được thân phận của người trước mặt, nước mắt từ nãy giờ Nghê An cố gắng kiềm nén không nhịn được nữa mà rơi xuống, kêu lên một tiếng: "Nguyễn Nguyễn, Thẩm Tư Ngôn không cần tớ, anh ấy không cần tớ nữa, làm sao bây giờ..."

Cố Nguyễn không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng trước kỳ nghỉ khi hai người nói chuyện điện thoại thì tình cảm vẫn rất tốt, tại sao chỉ trong hai ngày lại thành ra thế này.

Nhưng bọn cô cũng chỉ mới quen biết nhau không lâu, còn chưa tới mức có thể hỏi việc riêng tư của nhau, vì vậy cô chỉ có thể an ủi: "Sẽ không, tớ đưa cậu về nhà trước nhé? Ngủ ngon một giấc, ngày mai anh ta nhất định sẽ đến tìm cậu."

Nghê An chỉ là thương tâm, chưa hoàn toàn mất đi ý thức, Cố Nguyễn dùng sức đỡ cô ấy đứng lên, sau đó cô ấy loạng choạng bước ra ngoài.

Cố Nguyễn cũng không nhờ Tư Cẩn hỗ trợ, cô có thể nhìn ra được Tư Cẩn không quá nguyện ý chạm vào Nghê An.

Mặc dù bề ngoài Tư Cẩn có vẻ hào phóng, hiền lành nhưng thực chất anh lại rất nhỏ nhen và vụng về, không muốn tùy tiện tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là những cô gái khác.

Hơn nữa, Nghê An là bạn gái của người khác, nên việc Tư Cẩn đỡ lấy cô ấy cũng không quá thích hợp.

Đối với Tư Cẩn, Nghê An đã từng giúp đỡ anh ở lần thi đấu lần trước đó, anh cũng có ấn tượng tốt về cô gái này.

Cho nên anh đứng sau che chở cho họ, nếu họ không ổn, anh có thể giúp đỡ họ kịp thời.

Trên taxi đi về, Tư Cẩn ngồi ở ghế phụ, hai cô gái ngồi ghế sau, Nghê An khóc rất thương tâm: "Lần đầu tiên Tư Ngôn hung dữ với tớ như vậy..."

Tư Cẩn nghĩ thầm: Thì ra hung dữ với bạn gái sẽ làm cô ấy thương tâm như vậy, nhưng may mắn thay, anh luôn đối xử tốt với Cố Nguyễn.

Nghê An nhào vào vòng tay của Cố Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, cậu có nghĩ ngày mai anh ấy sẽ đến đón tớ không?"

Cố Nguyễn nghiêm túc gật đầu: "Sẽ."

Giọng Nghê An khàn đi: "Nếu ngày mai anh ấy không đến, tớ sẽ không cần anh ấy nữa. Chia tay!"

Tư Cẩn kinh ngạc quay đầu lại, đáng sợ như vậy sao? Lần sau nếu anh và Cố Nguyễn cãi nhau, anh sẽ đến dỗ dành cô ngay lập tức.1

Không, anh sẽ không cãi nhau với Nguyễn Nguyễn.

Tư Cẩn nấu canh giải rượu ở phòng bếp, cửa phòng khách chưa đóng, tiếng hai cô gái vọng ra.

Nồi đang sôi, anh múc canh ra và định để nguội rồi mới mang vào.

Cửa bị gõ đột ngột, âm thanh có chút nặng nề, tuy rằng tần suất đã cố ý đè nén, nhưng có thể nghe ra được người bên ngoài đang rất sốt ruột và lo lắng.

Tư Cẩn đi ra mở cửa, người đàn ông bên ngoài đang thở hổn hển, khuôn mặt anh ta vô cùng khẩn trương, giọng nói có chút run rẩy: "An An... Nghê An có ở đây không?"

Tư Cẩn nhớ ra cái tên kia: "Thẩm Tư Ngôn?"

Người đàn ông gật đầu: "Đã làm phiền rồi, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà."

- --

Còn thừa mấy ngày, Cố Nguyễn đi cùng Tư Cẩn đến trường học.

Khi học cấp 3, hầu hết học sinh chỉ tập trung vào việc học, những tin đồn nhảm nhí được mọi người truyền tai nhau cũng nhanh chóng biến mất.

Tuy rằng sự việc này không tốt cho danh tiếng của Tư Cẩn, nhưng nội bộ trong các gia đình quyền thế luôn thay đổi nhanh chóng, ai biết được tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa, Tư gia chỉ có một vị thiếu gia, không cần phải nói giáo viên trong trường đã hoàn toàn chặn những tin đồn đó, diễn đàn và trang web chính thức của trường cũng bị chặn trong một khoảng thời gian.

Khi Cố Nguyễn và Tư Cẩn đến trường, chủ nhiệm lớp thậm chí còn đến hỏi han một lúc, ông ấy một chút cũng không nhắc tới việc Tư Cẩn đã nhiều ngày không đến trường.

Cố Nguyễn thuận miệng hỏi một câu, chủ nhiệm lớp vội xua tay, nói rằng hai người đừng để ý đến mấy chuyện đó, chỉ cần học tập thật tốt là được.

Sau khi tan học cô hỏi chuyện Đàm Thanh Thanh, cô ấy nói Tư gia cho người tới trường, nói rằng ngày đó Tư tổng đã nói chuyện mà không lựa lời, nhân tiện còn quyên góp một tòa nhà cho trường.

Người sáng suốt đều có thể biết được người của Tư gia đến là để đè ép những tin đồn đó xuống.

Cố Nguyễn nhẹ nhõm hơn một chút, mặc dù cô có chút nghi ngờ về thái độ và hành vi của Tư Kình, nhưng cô cũng không chán ghét ông ta như trước đây nữa.