Chương 70: Thiết huyết kim phấn (phần 5)

Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thất ca Phương Hoài Vân đến Sa Thành, cũng chỉ như một gợn sóng nhỏ trong sinh hoạt bận rộn của Cẩm Vinh, đợi hắn đi rồi, gợn sóng tan, lại khôi phục bình tĩnh, Cẩm Vinh như cũ chuyên tâm vào rèn luyện quân đội.

Mà càng nhiều người thậm chí không biết Phương gia thất thiếu tới thăm muội muội hắn, còn làm Phương gia cùng vị quân phiệt một tân phát này lần nữa nối lại quan hệ.

Cẩm Vinh bận rộn với huấn luyện quân đội, bành trướng thế lực ở Tương tỉnh thì có tin tức tốt từ nước ngoài truyền đến, Từ Xuân Sinh cùng Tô Nguyệt nói những du học sinh cùng các giáo sư bọn họ liên hệ đã đồng ý về nước, đến Sa Thành làm việc, thậm chí còn đề cử càng nhiều du học sinh ưu tú.

Ở nơi vạn dặm trùng dương, nỗ lực hấp thu hết thảy khoa học kỹ thuật nước ngoài, bọn họ cũng muốn trở về dùng kiến thức đã học tập được đền đáp quốc gia. Nguyên bản bọn họ chọn đích đến là Bắc Bình hoặc là Thượng Hải, nhưng khoảng thời gian trước Lý giáo thụ bọn họ kính trọng đề cử một lựa chọn khác, Tương tỉnh quân phiệt Phương Cẩm Vinh.

Không cần phải nói, vị Lý giáo thụ kia chính là người chịu ơn Phương gia, bọn họ tuy rằng thể hiện với bên ngoài là không tiện cùng Cẩm Vinh có quan hệ, nhưng này không đại biểu Phương gia không thể ngầm trợ giúp, tỷ như nhân tài mà Cẩm Vinh muốn đến.

So với quân phiệt, đám du học sinh tự nhiên càng tín nhiệm gia tộc có lịch sử có nội tình sâu xa như Phương gia, còn có Kiều gia.

Có thể thuận lợi an bài nhân tài, Cẩm Vinh đã cảm thấy mỹ mãn, đến nỗi quá trình đàng sau đó là cái gì, cô cũng không để ý. Nhóm học sinh đầu tiên được phân đến Cẩm Vinh đều đưa vào trong quân xưởng làm việc. Đám du học sinh nhìn thấy vũ khí cải tiến kỹ thuật ban đầu được hình thành trong nhà xưởng thì đều muốn điên cuồng.

Ánh mắt nhìn về phía Phương Đại Soái cũng không bình thường.

Có kỹ thuật tiên tiến như vậy, có thể thành công chế tạo ra vũ khí, quốc gia nhất định có thể quật khởi.

Cho nên mặc dù Phương Đại Soái đã bắt đầu đem bọn họ vắt kiệt sức lao động, bọn họ cũng không có một câu oán hận, đương nhiên chờ đến khi nhóm du học sinh thứ hai trở về, bọn họ liền có thể nhẹ nhàng chút, tóm lại nhân lực không đủ dùng.

Du học sinh khoa tự nhiên được điều đến quân xưởng,  những du học sinh nghiên cứu văn học y học các loại cũng không thể lãng phí không sử dụng.

Nhóm văn học đi hỗ trợ công tác báo xã, viết bài tuyên dương Phương Đại Soái, tuyên dương Phương gia quân có bao nhiêu tốt, múa may lý tưởng, kêu gọi nhân tài. Sau khi bị Cẩm Vinh huấn luyện tẩy não hai ngày, da mặt đám học sinh này cũng đều dày thêm hai tầng.

Du học sinh học y cũng nhiều, cho dù trước kia có thực tập ở nước ngoài thì môi trường hiện tại cũng khác, đều cho đi thực tập cùng với các quân y bác sĩ đã có kinh nghiệm lâu năm trong nước, huấn luyện liên tục, cho nên bác sĩ thực tập thì ở đâu cũng là mệt mỏi nhất.

Cho dù mệt, nhưng thanh niên trẻ tuổi khí huyết ngập tràn, được coi trọng, có thể đóng góp công sức cho tổ quốc cũng khiến trong lòng bọn họ như mật ngọt.

Ai nói du học sinh sẽ cao ngạo, thật là đáng chê cười.

Ở niên đại này, để có thể đủ ưu tú đi trợ giúp quốc gia, bọn họ cũng ăn không ít cực khổ. Những quý công tử quý tiểu thư thổi phồng bản thân ở Paris nước Pháp phẩm rượu vang, du ngoạn sông Thames đều là những người chưa bao giờ biết đến nỗi khổ của các học sinh phải tự trả tiền học tiền ăn ở ở nước ngoài, chưa bao giờ biết đến việc ngày đêm ngâm mình ở phòng thí nghiệm, khắc khổ học tập, cũng chưa bao giờ hiểu người châu á ở phương tây có thể bị kì thị, bắt nạt đến như thế nào.

Có thể gắng sức học tập ở nước ngoài, sau đó chọn quay về cống hiến cho tổ quốc, đều là những người dũng cảm.

Nhìn những người trẻ tuổi, gương mặt đầy mỏi mệt nhưng trên môi, trong ánh mắt vẫn là nụ cười xán lạn, Cẩm Vinh cũng thấy tâm mềm một mảnh, cô cũng chỉ có thể gắng sức giúp bọn họ hoàn thành mộng tưởng.

Từ Xuân Sinh cùng Tô Nguyệt vẫn bị Cẩm Vinh lưu tại nước ngoài kiếm tiền về cho tổ chức, mà lần này Cẩm Vinh hy vọng bọn họ có thể liên hệ thêm các giáo sư nước ngoài, thay vì chỉ tập trung liên hệ các du học sinh như bây giờ. Sau khi xem xét danh sách các giáo sư đang công tác ở ngoại quốc cùng với Lý giáo thụ cùng nhiều vị nghiên cứu sinh khác, gạch lấy một số nhân vật trọng điểm rồi chuyển cho Từ Xuân Sinh, hi vọng có thể dùng lương cao mời bọn họ trở về.

Quên nói, Từ Xuân Sinh cùng Tô Nguyệt năm kia sinh một đôi long phượng thai, sinh ở nước ngoài, nhưng bận bịu công tác, cũng không còn cách năm ngoái bèn đem hai đứa trẻ mới một tuổi về nuôi dưỡng ở Hoa Hạ.

Hai vị cựu đầu lĩnh, giờ là đại tướng đắc lực dưới tay Cẩm Vinh, có cháu trai cháu gái cũng cao hứng vô cùng.

Hôm nay, Cẩm Vinh như thường lệ huấn luyện binh lính xong xuôi, trở lại phủ đại soái.

Mới uống được một ngụm trà thì thuộc hạ chạy tới báo tin.

Nhà giàu trong thành Tô gia Tô tiểu thư bị bệnh, thỉnh rất nhiều đại phu nhưng đều trị không được, sau lại mới học sinh du học Tây y mới về nước tới khám, kết quả học sinh kia nói muốn đưa người đi phẫu thuật, Tô gia không chịu, cảm thấy học sinh kia là đăng đồ tử muốn sàm sỡ tiểu thư nhà mình.

*đăng đồ tử: kẻ háo sắc, dâm tặc.

Nếu không phải người này là du học sinh tiếp trở từ nước ngoài Phương Đại Soái, đã sớm bị loạn côn đánh chết. Mặc dù như vậy, học sinh kia vẫn là bị chắn ở khách sạn, Tô gia tuyên bố hắn nếu dám bước gia ngoài. Liền phế hắn đi.

Nhưng học sinh kia lại nói. Không phẫu thuật, Tô tiểu thư chắc chắn không sống được bao lâu.

Sự tình chính là như vậy, hai phương cũng cầm cự được, thuộc hạ nhìn tình hình không tốt liền chạy tới báo đại soái. Bọn họ rõ ràng đại soái đối với những du học sinh này rất coi trọng.

Việc này cũng trực tiếp nói lên vấn đề về tư tưởng quan niệm của người dân, sau khi Cẩm Vinh chiếm lĩnh Sa Thành, cũng chấm dứt rất nhiều tập tục phong kiến xưa, giống như bó chân, tuẫn táng, thờ trinh tiết, mua bán phụ nữ. thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn cưỡng chế, dùng luật pháp cũng có, nhưng báng súng là cường quyền, rất nhiều người không tình nguyện mà đồng ý.

Nhưng tập tục phong kiến đã ăn vào nếp sống của bọn họ, huống chi hiện tại, Cẩm Vinh mới chỉ thống trị Sa Thành hai ba năm, cô cũng không trông cậy thay đổi có thể diễn ra nhanh như vậy, khi nào cần dụ dỗ khi nào cần cường ngạnh, cô vẫn hiểu.

Cẩm Vinh ngẫm nghĩ, sau đó hạ lệnh, "Mang du học sinh kia đến trước mặt ta."

Sau đó sải bước đi ra ngoài cửa, người bên cạnh hỏi "Đại soái muốn đi đâu?"

Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, "Chuẩn bị xe, ta muốn đi Tô phủ."

Có vấn đề đương nhiên phải giải quyết, huống chi còn liên lụy một cái mạng người.

Tô phủ, tiêu chuẩn phong cách lâm viên Giang Nam, Tô gia cũng là nhà giàu trong thành, bên ngoài thanh danh cũng luôn luôn không tồi.

Phương Cẩm Vinh ngồi ở trên ghế, cũng uống nửa chén trà, nghe du học sinh trẻ tuổi trên mặt mang một cái kính gọng vàng rất tri thức, dù suýt bị người đánh chết nhưng vẫn rất bình tĩnh nói qua bệnh lý cũng cách giải phẫu một lần cho Tô lão gia cùng Tô phu nhân một lần.

Nhưng mà cho dù nói kỹ càng tỉ mỉ đến đâu, lại có Phương đại soái tọa trấn, Tô gia vẫn là không thay đổi ý nghĩ.

"Đại soái, không được, để cho người bên ngoài giải phẫu nàng, trong sạch thanh danh nữ nhi của ta liền không có, nếu là trước kia sẽ bị người ta bỏ lồng trôi sông." Tô phu nhân quỳ gối Phương Cẩm Vinh trước mặt khóc lóc kể lể nói.

*tục "bỏ rọ heo trôi sông" là một trong những hủ tục phong kiến thường được áp dụng cho phụ nữ, người chịu tội sẽ bị trói chặt tay chân, bỏ vào chiếc rọ nhốt heo, quăng xuống sông và không cho phép ai bơi ra cứu vớt, nếu không sẽ xử chung tội. Thả bè trôi sông hay cạo đầu bôi vôi cũng là một trong những hình thức khác nhau để xử những tội trạng trên.

Tô lão gia ngồi trên ghế dựa cách Cẩm Vinh một cái bàn, khuôn mặt trầm xuống, hai bàn tay nắm chặt làm các khớp xương trắng bệch.

Cẩm Vinh cũng không vội, buông chén trà xuống, thong thả ung dung đáp, "Nếu như vậy, hai vị không ngại nghe ý kiến lệnh thiên kim một chút xem nàng nghĩ như thế nào."

Tô gia cũng không thể ngăn đại soái lại đi khuê phòng nữ nhi nhà mình, tới sương phòng rồi, vẫn là có người cơ linh dọn ghế để Phương Đại Soái ngồi xuống, đến nỗi trà, Cẩm Vinh phất phất tay, uyển chuyển từ chối trà bưng tới, vừa nãy ở chính sảnh đã uống rồi.

Cách màn lụa mỏng màu xanh, cũng có thể nhìn ra được Tô gia tiểu thư là cái tiểu thư khuê các dịu dàng nhu nhược, nhưng tố chất tâm lý coi như không tồi, thấy cha mẹ mang theo nhiều người như vậy đi vào khuê phòng, trong đó còn có một vị là nhân vật lớn nhất Sa Thành, Phương Đại Soái, cũng không lộ chút kinh hoảng nào.

Nàng ho nhẹ hai tiếng, thanh âm ôn nhu nói, "Tiểu nữ Tô Hữu Trinh gặp mặt đại soái."

Bởi vì Cẩm Vinh ở Sa Thành cách tân, chuyện nữ tử xuất đầu lộ diện cũng thành bình thường, nói ra tên mình cũng càng không đủ kỳ quái.

Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, "Không cần đa lễ, Giải Tri Huy, ngươi đem những lời vừa rồi nói lại cho Tô tiểu thư một lần."

Giải Tri Huy chính là du học sinh trẻ tuổi kia, đừng nhìn hắn mới 25, ở nước ngoài đã làm thực tập nội trú được hai năm, chỉ mới được phụ mổ nhưng rất được các giáo sư xem trọng, năng lực cường, tính tình thẳng thắn, Cẩm Vinh để hắn nói một lần, hắn cũng không chê phiền toái mà lại kỹ càng tỉ mỉ mà giải thích một lần nữa.

Thời gian nửa chung trà trôi qua.

Cẩm Vinh phát hiện, Tô Hữu Trinh nghe rất nghiêm túc, ít nhất so với cha mẹ nàng nghiêm túc hơn nhiều.

Giải Tri Huy nói xong một chữ cuối cùng, trong sương phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của đối phương bên kia màn lụa, Tô thái thái mở miệng muốn nói chuyện, nhưng Tô lão gia lại kéo kéo tay áo nàng, nhìn ý tứ Phương Đại Soái, là đang đợi Tô Hữu Trinh trả lời.

Tô Hữu Trinh rốt cuộc mở miệng, sắc mặt tái nhợt nhưng nói chuyện như cũ trật tự rõ ràng, "Ý tứ Phương Đại Soái là, nếu ta không phẫu thuật, chắc chắn sẽ chết?"

"Đúng, phẫu thuật rồi cũng không nhất định có thể sống, rốt cuộc còn phải xem xác xuất thành công của cuộc phẫu thuật, nhưng nếu không làm, đường sống chắc chắn không còn. Chuyện liên quan đến sinh tử, cá nhân ta cho rằng cha mẹ cũng không thể hoàn toàn quyết định thay cho cô, cho nên muốn nghe ý kiến của Tô cô nương một lần." Cẩm Vinh kiên nhẫn mà giải thích.

Cẩm Vinh bản thân cũng là một kẻ li kinh phản đạo, tự nhiên không có khả năng khuyên Tô Hữu Trinh hiếu thuận cha mẹ, nghe theo bọn họ nói. Lời này nếu thật sự nói ra, Cẩm Vinh cũng tự cảm thấy buồn cười.

Không đợi Tô Hữu Trinh nói tiếp, Tô thái thái liền òa khóc lên, "Nữ nhi, ngươi thật sự không thể đáp ứng, cho dù ngươi sống, tin đồn nhảm nhí bên ngoài cũng sẽ bức tử ngươi, Tô gia không thể có một nữ nhi không trong sạch."

Tô Hữu Trinh nhìn về phía Tô phụ đang đứng một bên, thấy ông không nói chuyện, liền biết ông cũng là cam chịu.

Tô Hữu Trinh sắc mặt kinh hoàng nhìn mẫu thân nàng, chẳng lẽ bà thật sự muốn con gái chờ chết, chỉ vì một cái thanh danh trong sạch, nàng còn trẻ như vậy, vì sao lại không thể tiếp tục sống?

Tô Hữu Trinh bình ổn cảm xúc kích động trong lòng, cố gắng chống mình lên, chủ động nhấc mà lụa mỏng lên, nhìn người duy nhất có thể giúp đỡ bản thân lần này, "Đại soái có gì chỉ giáo tiểu nữ?"

Cẩm Vinh thấy hành động hơi có chút lớn mật của nàng, hơi hơi kinh ngạc, nhưng cũng cười khẽ một tiếng, ngữ khí ôn hòa lộ ra cường ngạnh, tựa như tác phong bản nhân đã là như vậy.

"Hôm nay ta đến cũng chỉ là muốn nói với cô, nếu một ngày cô không muốn làm Tô tiểu thư Tô gia nữa, có thể đến chỗ ta, chỉ là Phương gia quân không có đất ấm gối mềm, cẩm y ngọc thực như Tô gia đâu."

Tô Hữu Trinh cười tái nhợt, gương mặt vài phần đỏ ửng, "Có một câu này của đại soái, Hữu Trinh liền yên tâm, giải phẫu này ta làm, mệnh là của chính ta, ta muốn sống."

Nghe vậy, Tô mẫu lập tức khóc hôn mê bất tỉnh.

Cẩm Vinh cũng không để ý bà, đầu tiên là hỏi Giải Tri Huy: "Đi bệnh viện làm phẫu thuật?"

"Trước tiên phải xem cụ thể tình hình cơ thể Tô tiểu thư, rồi làm các xét nghiệm cần thiết đã." Giải Tri Huy đẩy lại kính lên trên mũi, nhìn Tô mẫu một chút rồi lại thu tầm mặt.

Tô Hữu Trinh chịu phối hợp, Giải Tri Huy tiến đến kiểm tra nhịp tim huyết áp, "Hiện tại có thể đưa đi bệnh viện, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật."

Cẩm Vinh lập tức quay sang nói với phó quan bên người, "Lập tức an bài xe, đưa Tô tiểu thư đi bệnh viện của Giải Hòa tiên sinh."

Mãi cho đến lúc Tô Hữu Trinh rời đi, Tô phụ cũng không nói qua một câu, mà Tô mẫu, Giải Tri Huy cũng xem qua cho bà, chỉ là cảm xúc quá kích động cho nên tạm thời bị ngất, tĩnh dưỡng một hồi, tỉnh lại thì tốt rồi.

Kiểm tra một canh giờ, các chỉ số đều ổn định, Tô Hữu Trinh được đưa vào phòng phẫu thuật.

Lại ba canh giờ sau, bác sĩ ra ngoài thông báo, may mà thành công.

Hôm sau, Cẩm Vinh đi qua xem tình hình của nàng, lại vừa lúc nhìn thấy Tô phụ chần chừ đứng ở bên ngoài phòng bệnh không đi vào, ông nhìn thấy Cẩm Vinh, "Phương Đại Soái."

Hiện giờ ông ta cũng không biết là nên oán Phương Đại Soái,hay vẫn là cảm kích đại soái.

Nhưng ông biết, nữ nhi đã hết bệnh rồi, nhưng lại không còn là nữ nhi trước kia nữa.

Cha mẹ không mấy ai không hiểu tính tình con mình, Tô Hữu Trinh có bao nhiêu cứng đầu, Tô phụ cũng hiểu rõ, "Về sau, Hữu Trinh liền làm phiền đại soái."

Tô phụ nhìn Cẩm Vinh, sau đó ảm đạm rời đi.

Đi vào phòng bệnh sau, nhìn Tô Hữu Trinh sắc mặt tái nhợt, Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của Phương gia quân."

Tô Hữu Trinh con ngươi kiên định nói, "Ta đã không còn là nữ nhi Tô gia, cũng không xứng với họ Tô, mong rằng có thể theo họ đại soái, Phương Hữu Trinh."

Phương Cẩm Vinh liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói, "Tên là của cô, cô thích lấy cái gì thì lấy cái đó."

"Hữu Trinh đã biết." Tô Hữu Trinh mỉm cười nói, thoạt nhìn đại soái tính tình kỳ thật cũng không tồi.