Đăng vào: 12 tháng trước
"Giết người bao giờ chưa?"
Cẩm Vinh hỏi xong sau, lại rũ mắt như suy tư điều gì nói, "Ta nghĩ ngươi hẳn là giết qua."
Rốt cuộc biên cương hoang man, Chu Phàm ở nơi đó nửa năm, hẳn là cũng đã phải ra trận giết địch.
Chu Phàm nuốt nuốt nước miếng, "Ngươi...... Ngươi làm cái gì."
"Hắn tâm tư bất chính, đem chủ ý đánh tới trên người ta, cho nên ta liền giết hắn." Cẩm Vinh nói giống như một lời nói hết sức bình thường.
Cao Dương quận vương còn nghĩ rằng Cẩm Vinh sẽ do dự một chút, không nghĩ tới cô thực dứt khoát lưu loát mà kết kiễu hắn, tuy rằng cũng động tâm tư đem bộ vị tai họa nào đó xẻo thẳng, nhưng Cẩm Vinh ngẫm lại, có chút ô uế đôi tay mình, cho nên cũng liền không nhúc nhích.
Cẩm Vinh nhìn về phía vị đại ca trên danh nghĩa này, mỉm cười nói "Nếu đã bị ngươi thấy, vậy chỉ có thể cùng ta thông đồng làm bậy."
Thông đồng làm bậy? Có ý tứ gì.
Chu Phàm hoàn toàn mờ mịt mà nghe theo như lời Cẩm Vinh, xử lý đám người trong tửu lầu, lại cõng thi thể công tử áo tím, từ sau ngõ nhỏ rời đi, đi theo Cẩm Vinh một đường thẳng đến bên ngoài hậu viện một tòa nhà lớn.
"Ném qua đi." Cẩm Vinh bình tĩnh nói.
Chu Phàm nhíu nhíu mày, nhưng vẫn là nghe lời vứt qua, sau đó đi theo Cẩm Vinh, chạy.
Đến khi dừng lại, Chu Phàm mới hỏi, "Đó là nhà nào?"
"Ngươi hiện tại mới hỏi, xem ra cũng không phải không biết biến báo." Cẩm Vinh trêu đùa, sau đó giải thích nghi vấn của hắn, "Là Giang gia."
Vân Châu có mấy cái Giang gia, Chu Phàm nháy mắt liền đoán được, sắc mặt hiện lên vài phần không đành lòng, "Ngươi cư nhiên......"
"Trước đừng trách ta." Cẩm Vinh đánh gãy lời hắn, hắn đương nhiên biết Chu Phàm đây là có ý tứ gì, còn không phải là cho rằng Cẩm Vinh ghi hận Giang Thanh Ngữ, cố tình trả thù sao?
Cẩm Vinh lại cười nói, "Ngươi tin hay không, tới ngày mai, chuyện cũng biến mất như chưa từng xảy ra."
"Sao có thể?" Chu Phàm theo bản năng nói, hắn biết nam nhân áo tím là đáng bị trừng phạt, nhưng Cẩm Vinh dù sao cũng là hung thủ giết người.
Nhưng bởi vì nguyên nhân Mạnh lão cha, cùng với một đoạn thời gian trải qua ở biên quan, Chu Phàm phản ứng đầu tiên là che dấu cho Mạnh Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh cũng không vội, chỉ nói, "Chúng ta đánh cược đi, đánh cược xem ngày mai tin tức công tử áo tím kia đã chết có thể hay không bị quan phủ phát hiện."
"Nếu ta thắng, ngươi không được đem chuyện này nói cho lão cha." Cẩm Vinh chớp chớp mắt.
Chu Phàm do dự một chút, vẫn là đáp ứng rồi, đến ngày mai rồi nói cho phụ thân cũng kkhoong muộn, đương nhiên nguyên nhân càng quan trọng thúc đẩy hắn đáp ứng là, hôm nay Mạnh Cẩm Vinh, cùng Mạnh Cẩm Vinh trong ấn tượng trước đây của hắn, hoàn toàn không giống nhau, quả thực vượt qua suy tính của Chu Phàm.
Đêm đã khuya, Chu Phàm khó có thể đi vào giấc ngủ, nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là chuẩn bị đi tìm Mạnh phụ nói chuyện, không thể nghe Mạnh Cẩm Vinh nói hồ nháo.
Không đợi Chu Phàm đi đến sân viện Mạnh lão cha, liền thấy Mạnh Tỉnh Chi khoác áo ngoài, vội vã đi ra.
Chu Phàm trong lòng lộp bộp, nghĩ đến chuyện Cẩm Vinh giết người bị phát hiện, vội vàng hỏi, "Cha, xảy ra chuyện gì?"
"Là Phàm nhi à." Mạnh Tỉnh Chi giải thích một câu, "Hội Phương Lâu cháy, ta thân là quan phụ mẫu, phải đi qua giải quyết."
"Ban đêm lạnh, ngươi mau trở về phòng đi thôi."
Dứt lời, Mạnh Tỉnh Chi liền mang theo quản gia dẫn theo đèn lồng ra khỏi Mạnh phủ.
Chu Phàm bên tai còn vọng lại một câu của Mạnh Tỉnh Chi, "Hội Phương Lâu cháy."
Mạnh Tỉnh Chi mãi đến hừng đông mới quay về nhà, đáng tiếc Hội Phương Lâu vẫn là bị thiêu rụi không còn một mảnh, người bên trong cũng không một ai may mắn sống sót, mắn mắn duy nhất có lẽ là lửa không lan tràn sang nhà dân ở bên cạnh.
"Thật là tạo nghiệt, ngày hội vui vẻ cư nhiên xảy ra loại sự tình này." Mạnh lão thái thái vội chắp tay nói một tiếng A di đà phật.
Chu Phàm khóe mắt liếc Mạnh Cẩm Vinh còn đang mồm to uống cháo ăn sáng như mọi ngày, bộ dáng một chút cũng không giống như "tối hôm qua tôi đã đi ra ngoài giết người", nghe thấy Hội Phương Lâu bị cháy mi mắt cũng không động.
Hắn, có phải hay không đã sớm biết sẽ có chuyện nổi lửa này?
Chu Phàm một chút cũng không tin, Hội Phương Lâu bị thiêu rụi là ngoài ý muốn, càng như là che lấp dấu vết, giết người diệt khẩu.
Thân là tri phủ một châu Mạnh Tỉnh Chi cũng không tin, hơn nữa hắn còn có càng nhiều phỏng đoán cùng suy luận về chuyện này, trừ bỏ lão bản cùng tiểu nhị Hội Phương Lâu, người chết lại có rất nhiều người khong phải là dân cư thành Vân châu. Bên dưới lại điều tra được tối hôm qua có quý nhân bao toàn bộ Hội Phương Lâu, người chết có lẽ là tôi tớ quý nhân, loại thủ đoạn tàn nhẫn này, nếu không phải người có địa vị nhất định, căn bản sẽ không dám hạ thủ, thậm chí không sợ Mạnh Tỉnh Chi tra được manh mối.
Mạnh Tỉnh Chi không khỏi đau đầu, hắn lúc trước chính là vì tránh thoát đấu tranh quyền lực mới chủ động cầu hoàng đế ngoại phóng đến địa phương xa xôi này, không nghĩ tới, hiện giờ vẫn là vướng phải.
Mà càng ngoài suy đoán của Mạnh Tỉnh Chi, bảo bối nhi tử của hắn lại chính là người chi phối hết thảy những sự tình "ngoài ý muốn" này, ngay cả con nuôi hắn cũng thành đồng lõa.
_____
Ở một phủ đệ bí mật trong thành Vân Châu, Hoắc Túc sắc mặt âm trầm, "Tra được ra ai hãm hại chúng ta chưa?"
Hoắc Túc cùng Cao Dương quận vương ân oán không thiếu, nhưng còn chưa đến mức dám đẩy Cao Dương Quận vương vào chỗ chết, rốt cuộc hắn cũng là hậu duệ hoàng thân quốc thích, nhưng không nghĩ tới, đang cùng nữ tử ái mộ một hồi hẹn hò thì từ trên trời cư nhiên xuất hiện thi thể Cao Dương quận vương, hại hắn không thể không giết người diệt khẩu, xử lý dấu vết.
Chậu nước bẩn này, hắn muốn nhìn xem là ai hất lên trên người hắn.
"Vài người bị mang về thẩm vấn ngày hôm qua cũng nói không biết là ai giết Cao Dương quận vương, chỉ biết trước khi Cao Dương quận vương chết bọn họ bị đánh bất tỉnh, trước đó cũng có một sự kiện, tối qua, Cao Dương quận vương còn mời Mạnh Cẩm Vinh cùng con nuôi Mạnh gia Chu Phàm lên lầu uống rượu, người đánh ngất bọn họ có vẻ như là Chu Phàm."
"Mạnh Cẩm Vinh?" Hoắc Túc thực mau nhớ tới người này, vị tiền hôn phu ăn chơi trác táng của Thanh Ngữ, Hoắc Túc mới không tin một tên ăn chơi trác táng có thể có bao nhiêu đại bản lĩnh, dám giết Cao Dương quận vương, còn biết vị trí của hắn, đến vu oan hãm hại.
Hoắc Túc nói, "Tra xem sau lưng Mạnh Cẩm Vinh cùng Chu Phàm là người nào?"
Chưa có chứng cứ xác thực, Hoắc Túc cũng không dám phơi ra chuyện Cao Dương quận vương đã chết, nói ra, có ai tin là không phải hắn động tay, lại nói Mạnh Cẩm Vinh cùng Chu Phàm, ngốc tử mới có thể tin con trai một nho nhỏ tri phủ, lại không có công danh, có thể có gan động thủ giết chết một người đường đường là quận vương.
Mà Hoắc Túc, có thời gian, có động cơ.
Rốt cuộc không ai không biết quan hệ hai người đã tới mức nước sôi lửa bỏng muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.
Bất quá, Cao Dương quận vương lúc trước không phải muốn giết chết hắn sao? Vậy hắn lần này cũng cho Cao Dương quận vương một cái chết vào ngoài ý muốn thật tốt, Hoắc Túc lạnh lùng cười.
Ăn sáng xong, Cẩm Vinh lại bị Mạnh lão cha thúc giục đi đọc sách. Chu Phàm cũng đến thư phòng tới tìm hắn, "Ngươi......"
Lời còn chưa nói ra, đã bị Cẩm Vinh đánh gãy, nhìn hắn cười tủm tỉm nói, "Ta thắng."
Chu Phàm biết cv là có ý tứ gì, ngữ khí kiên định nói, "Quân tử một lời nói một gói vàng, ta nói rồi nói ta tự nhiên nhớ rõ."
Chỉ là hắn muốn biết Hội Phương Lâu bị đốt cháy rụi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, còn có hậu viện Giang gia cùng kia công tử áo tím lại có quan hệ gì?
Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, nói "Chuyện của đám "đại nhân", chúng ta không cần tham dự vào."
Chu Phàm có chút tức giận, "Ta đã......"
Nhưng nhìn đến ánh mắt có chút ý vị thâm trường của Cẩm Vinh, Chu Phàm bỗng nhiên ý thức được hắn hiểu sai ý tứ, " đại nhân " cũng chỉ quyền cao chức trọng, những người cao cao tại thượng đó.
Hắn cũng nghe Mạnh Tỉnh Chi nói qua một ít chuyện triều đình, mấy năm nay thánh thượng long thể kiệt suy, lại nắm chết quyền binh không bỏ, cũng chưa lập Thái Tử, hoàng tử phía dưới đấu tranh kịch liệt, hao tổn đại khí, đại thần hoàng thân quý tộc cũng bắt đầu chọn phe cánh cho mình.
Có lẽ, chuyện đêm qua của Hội Phương Lâu bất quá cũng chỉ là một góc phong ba đoạt đích tranh quyền.
Chu Phàm đoán không tồi, trong tiểu thuyết mặc dù có nam nữ chủ quang hoàn thêm vào, trận đoạt đích này cũng giằng co mấy năm, mới yên ổn xuống, Vĩnh An vương Hoắc Túc, Tống Bồi giúp đỡ Lục hoàng tử vinh đăng đại vị.
"Kia chẳng phải là Mạnh phủ chọc phải tai họa?"
Hiện tại bởi vì đấu tranh quyền lực, công tử áo tím kia chết không người hỏi, ngược lại sẽ tận lực che dấu, nhưng chưa chắc sẽ không tính sổ.
"Thời gian còn dài, tự nhiên là chờ xem." Cẩm Vinh cười hì hì nói.
Chu Phàm nhịn không được muốn cạy đầu Cẩm Vinh ra, đệ đệ hắn như thế lại "ngây thơ" như vậy, đối phương là người nào, một cái ngón tay đều có thể dí chết cả phủ tri phủ.
Lúc trước Chu Phàm còn cảm thấy Mạnh Cẩm Vinh là giả heo ăn thịt hổ, đa mưu túc trí, hiện tại nhìn lại, bất quá là đột nhiên đầu óc thông suốt, đáng tiếc sáng suốt được bao lâu, ngu ngốc lại trở về.
Cẩm Vinh lại lần nữa cường điệu nói, "Ngươi đã đáp ứng ta, không thể đổi ý."
Chu Phàm nhịn không được thở dài, "Ta biết, ta sẽ không nói cho phụ thân."
Nhưng hắn cũng muốn bắt đầu vì Mạnh phủ tính toán, nếu đã thành người Mạnh phủ, vậy nhất định toàn lực bảo vệ cả người đệ đệ này nữa.
_____
"Chàng phải đi sao?" Giang Thanh Ngữ liếc mắt đưa tình nói.
Hoắc Túc cũng có chút không nỡ, nhưng như cũ kiên định nói, "Ta còn có rất nhiều chuyện cần phải làm."
Hắn lại nâng tay lên vuốt ve mái tóc đẹp đen như mực của Giang Thanh Ngữ, "Nếu có thể, ta thật muốn đem nàng đi cùng."
Giang Thanh Ngữ phá lên cười, "Không bao lâu nữa, ta cũng sẽ đi kinh thành, hầu phủ đã phái người tới đón ta, ta nhất định sẽ đi qua bồi chàng, không để chàng một mình đối mặt nguy hiểm như vậy."
"Có thể gặp được nàng, thật là phúc đức cả đời ta." Hoắc Túc cầm tay nàng, động dung nói.
"Ta cũng vậy." Giang Thanh Ngữ rúc vào trong lòng ngực hắn, ôn nhu nói.
Nàng tin chắc, Hoắc Túc nhất định sẽ là phu quân nàng, so với Mạnh Cẩm Vinh kiếp trước tốt hơn ngàn lần vạn lần.
Hoắc Túc cũng bế nàng lên, thậm chí nhịn không được đem nàng ôm thật sâu như muốn khắc vào trong xương tủy. Bên trong con ngươi hiện lên một tia sát ý, những người làm tổn thương nàng, đã từng làm nàng không vui, ta nhất định sẽ làm bọn chúng chết không có chỗ chôn.
Cẩm Vinh vô tình bị người nhớ thương nhịn không được hắt xì một cái, ma quỷ phương nào gọi tên ta!
_____
Chu Phàm ngồi trên bàn viết viết xóa xóa lại vò vò vứt đi vài tờ giấy.
Hắn đang viết thư thông báo mình trốn đi tòng quân.
Chu Phàm biết Mạnh phụ sẽ không đáp ứng, nhưng trải qua việc kia, trong lòng Chu Phàm càng thêm kiên định ý nghĩ muốn đi ra biên cương, chỉ cần hắn ở biên cương trấn giữ xuất đầu, nắm giữ quân quyền, có địa vị nhất định, như vậy cũng không có người dễ dàng động vào Mạnh phủ.
Thư ly biệt viết một lần lại một lần, hy vọng Mạnh phụ có thể tha thứ lý giải hắn, Mạnh nãi nãi thân thể khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi, Tiêu phu nhân vạn sự như ý, còn có Cẩm Vinh đừng lại chọc Mạnh phụ sinh khí, ngoan ngoãn đọc sách, còn có hi vọng thanh minh năm sau có thể thuận lợi thi đậu tú tài, người Mạnh phủ cơ hồ đều nhắc tới rồi.
Chu Phàm rất thích Mạnh phủ, nơi này đã cho hắn rất nhiều ấm áp cùng bảo hộ, đến cả Mạnh Cẩm Vinh trước đây hắn ghét bỏ như vậy, hiện giờ cũng không còn quá chán ghét nữa.
Đang lúc Chu Phàm đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp, thì bên ngoài vang lên một tiếng hét sợ hãi vang tận chân trời, "Không tốt, không tốt, đại thiếu gia bỏ nhà đi mất rồi."
"Lão cha, nãi nãi, ta đi tiêu sái đi giang hồ, không cần nhớ thương ta."
Nhìn trên tờ giấy trắng chỉ để lại một câu như vậy. Mạnh Tỉnh Chi tức muốn nổ phổi, lão thái thái trực tiếp hôn mê bất tỉnh, "Mau mời Trương đại phu lại đây." Mạnh Tỉnh Chi đỡ lão thái thái vội vàng nói.
Vài khắc sau, lão thái thái lại tỉnh lại, bàn tay chụp lên người nhi tử vừa đánh vừa khóc ròng nói: "Đều tại ngươi, buộc hắn đọc cái gì sách, khảo cái gì khoa cử, kết quả đem người bức chạy mất rồi."
Mạnh phủ loạn thành một đoàn, mọi người đều ra ngăn lão thái thái đi tìm cháu trai, bưng trà cho lão gia nguôi giận, rồi lại đi thỉnh đại phu.
Mà Chu Phàm trong đầu chỉ một câu, Mạnh Cẩm Vinh cư nhiên trước hắn một bước, chạy?
Tác giả có lời muốn nói: Nhiều tiểu thiên sứ tranh luận nói Cẩm Vinh làm nữ chủ nhưng cái gì cũng không làm, nhưng bản tính Cẩm Vinh chính là người ngại phiền toái, hoàn toàn không có ý định đi tẩy trắng những việc làm của nguyên chủ trước đây, cũng không phải là người cầu toàn, nhưng Cẩm Vinh chắc chắn sẽ không để bản thân chịu ủy khuất.
Chẳng lẽ tẩy trắng những chuyện trước kia liền có thể làm như quá khứ của nguyên chủ chưa từng tồn tại? Cho dù quá khứ có đen tối xấu xa hơn nữa, này cũng thực quá phận đi, đây là quan điểm của xuẩn tác giả.
Đến nỗi chuyện bắt nạt Tống Bồi, đây là việc làm trước kia của nguyên chủ, Cẩm Vinh sẽ không bởi vì nguyên thân đã từng khi dễ hắn mà đi bồi thường hoặc nhận lỗi riêng hắn, người khác làm, không phải Cẩm Vinh làm.
Bóp chết hậu họa từ trong trứng là chuyện Cẩm Vinh trước kia sẽ làm, nhưng cũng là căn cứ tình huống mới làm, Cẩm Vinh tỏ vẻ, trẫm không rảnh mà đi quan tâm quá nhiều người!