Chương 130: Hiện đại kỷ sự (phần 4)

Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chuẩn bị tốt hương nến, cùng một bàn món ngon cực kì phong phú, đây đều là do người trên thuyền dùng nội tâm hoang mang nhưng nghiêm cẩn hoàn thành, theo an bài của Doãn Túc, đưa đến.

Hết thảy chuẩn bị tốt, Doãn Túc banh khuôn mặt nhỏ, lấy thái độ phi thường túc mục trịnh trọng chắp tay trước ngực, triều bái vị thần tiên trong phòng 108 —— Cẩm Vinh.

"Cầu thần tiên phù hộ."

Cẩm Vinh nhịn không được bật cười, cô không nghĩ tới hiện đại còn có người đến cung phụng mình.

Thật là quá thú vị.

Doãn Túc là hậu bối xuất sắc nhất của Doãn gia, đồng thời cũng là một người rất mê tín, bởi vì rất tiếc mạng, cũng do số đen hơn người khác, có thể nói là phùng miếu tất tiến, gặp thần tất bái, còn bởi vậy vạch trần không ít kẻ giả thần giả quỷ lừa người, tuy rằng có chút tiếc nuối là không thể gặp mặt các vị thần tiên một lần, nhưng những chuyện ấy cũng không có thay đổi quan điểm của Doãn Túc, huống chi là hôm nay thần tiên thật sự.

"Cô rất lợi hại, có thể tính ra ta ở đâu." Cẩm Vinh xoa xoa khóe mắt, nói.

"Lần này vận khí không tồi." Doãn Túc thẳng thắn thành khẩn nói.

"Cô muốn cứu những người trên thuyền này?" Cẩm Vinh chớp chớp mắt hỏi.

"Cứu bọn họ, cũng là cứu chính mình, đây là đường sinh cơ duy nhất của tôi lần này." Doãn Túc không có năng lực một mình chạy thoát, cho dù trở về, thế lực của đám người trên thuyền này cũng không phải thứ cô có thể chống cự.

Cẩm Vinh hơi hơi híp híp mắt, hiện lên một tia kinh ngạc, "Số mệnh cô thật sự đen đủi vậy sao."

Doãn Túc gật gật đầu nói, "Đúng, rất đen đủi."

Cẩm Vinh nhắm mắt lại, đi đo tính mệnh cách đối phương, coi là hồi báo cung phụng của đối phương.

Đợi Cẩm Vinh chậm rãi mở mắt, cảm thán, "Bình sinh ta vẫn là lần đầu thấy người xui xẻo như cô."

Cẩm Vinh cũng không ngại nhiều lời, giải thích vài câu, "Đều là nhân quả tổ tiên, tổ tông nhà các người ngay từ đầu đã đoản mệnh, vô con nối dõi, lại giấu diếm được thiên cơ, hành động mượn mệnh, mới dẫn đến Doãn gia tuyệt hậu."

"Cho nên Doãn gia các người mỗi hậu nhân đều là người mà thế giới không dung thứ, tự nhiên không được ưu ái."

"Thì ra là như thế." Biết được chân tướng Doãn Túc cũng không quá kinh ngạc hay sợ hãi, đã là hậu nhân duy nhất của Doãn gia, biết cái này hay không cũng không quan trọng.

"Đa tạ thượng tiên chỉ bảo." Doãn Túc nghiêm túc nói, "Lần này, vẫn cầu thượng tiên hỗ trợ thoát vây."

"Rời đi nơi này cũng không khó, chỉ là nếu ta ra tay, vậy lần này ta sẽ thiếu rất nhiều nhân quả." Cẩm Vinh nói.

"Đều tính đến trên người ta đi." Doãn Túc thở dài nói, cô đã bất chấp tất cả, mệnh cách lại xấu nữa thì có thể xấu đến mức nào nữa, đều đã là lục tuyệt chi mệnh.

Cẩm Vinh tấm tắc than một tiếng, hài tử đáng thương. Số mệnh đáng ghét, ai, cô giống như đang mắng chính mình, thôi, dù sao mệnh cách thế giới này lại không phải cô quản.

Chờ đến khi cửa lại lần nữa bị mở ra, Doãn Túc cùng Cẩm Vinh cùng nhau đi ra.

Ánh mắt người bên ngoài càng chú ý về phía cô gái trẻ tuổi khí chất xuất chúng nhìn qua hiền lành dễ gần bên cạnh Doãn Túc.

Chẳng lẽ cô gái kia cũng như Doãn tiểu thư, cũng là thiên sư?

"Chúng ta có thể bắt đầu rồi." Doãn Túc đánh gãy suy nghĩ trong đầu bọn họ.

Bốn phía du thuyền bị sương đen bao phủ, nhìn như chìm bên trong đêm tối.

"Thật là đáng sợ." Đi theo bọn họ vào boong tàu, Lâm Tấn nhịn không được thở dài.

"Trên đời này có quá nhiều thứ làm chúng ta phải kính sợ." Doãn Túc sắc mặt trầm tĩnh nói,

Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, "Cô nói rất đúng."

"Các ngươi rời đi trước, chúng ta ở lại nơi này là được." Doãn Túc xoay người nói với bọn họ.

Cho dù lo lắng, nhưng việc này bọn họ căn bản chẳng thể giúp đỡ được, thậm chí còn có thể liên lụy Doãn Túc, những người không nói thêm lời nào lui về trong khoang thuyền, tuy rằng cửa đóng lại, nhưng may mắn bởi vì làm bằng pha lê, vẫn có thể nhìn ra bóng dáng hai người trên boong tàu.

Trong phút chốc, cửa kính cửa sổ tựa hồ bị bịt kín giống nhau, không thể nhìn ra ngoài nữa.

Mọi người: "......"

"Doãn......" Lâm Tấn nhịn không được hô một tiếng, lại bị Bạch Kị kéo lại, hắn nhẹ giọng nói, "Đừng quấy rầy cô ấy."

Lâm Tấn biết chính mình thất thố, đành phải kiềm chế lo lắng khẩn trương trong lòng, nhìn cửa sổ đen như mực, phảng phất mỗi giây mỗi phút trôi thật chậm.

Doãn Túc có thể bị thương hay không? Có thể thành công hay không? Chỉ sợ sẽ thật lâu đi.

Mọi người bên trong vừa mới bắt đầu suy đoán, đột nhiên trước mắt lại xuất hiện ánh sáng, Doãn Túc đi đến, bình tĩnh nói, "Đã giải quyết xong."

Nhanh như vậy liền kết thúc? Chưa được năm phút đồng hồ, đơn giản như vậy? Mọi người nội tâm mộng bức.

_____

Rốt cuộc du thuyền cũng bình an trở về đất liền, bên ngoài cho dù cũng nhận được chút tiếng gió thì cũng bị đè ép xuống, nhưng nhân lực của các bên đều được điều động để tìm kiếm một người.

Lâm Tấn thuận miệng hỏi một câu, "Người đi cùng cô đâu? Cô ta cũng là thiên sư sao?"

Doãn Túc ngẩn người, tiện đà lắc đầu, "Không phải, là thần tiên."

"Ồ." Lâm Tấn theo bản năng gật gật đầu, đột nhiên khiếp sợ nói, "Cái gì cơ?"

Động tĩnh của Lâm Tấn đem tất cả mọi người hấp dẫn lại đây.

Doãn Túc vẫn một khuôn mặt nghiêm túc, giải thích cũng rất đơn giản, "Cử đầu ba thước có thần minh."

"Thần tiên, hiện tại vị kia cũng đã đi rồi, nói ra cũng chẳng sao."

Cư nhiên bỏ lỡ một cơ hội như vậy, những nhân vật như Lâm lão gia tử nhịn không được đấm ngực đậm chân, đồng thời trình độ coi trọng với Doãn Túc lại lên một cấp bậc, nghe Lâm Tấn cùng Bạch Kị nói, vị thần tiên kia tựa hồ rất vừa lòng Doãn Túc.

Liền thần tiên đều ưu ái, tiền đồ ngày sau của nữ thiên sư này chính là vô lượng.

Nhưng mà Doãn Túc lại nhớ lời của thượng tiên sau khi thi pháp xong, vị ấy nói, "Kỳ thật ngươi có thể cầu ta chuyện khác."

"Trên người ta không có đủ cống phẩm." Doãn Túc thản nhiên nói,

Cẩm Vinh cười cười, "Vậy chờ cô có, lại đến tìm ta."

Doãn Túc cũng không nói gì, có thể sống quá 25 hay không còn chưa biết, đây là trời nguyền rủa Doãn gia, Doãn Túc không hy vọng xa vời vị thần tiên này có thể hỗ trợ.

_____

Lúc này đã biến ảo thành bộ dạng một nam thanh niên trẻ tuổi, Cẩm Vinh một tay cắm túi quần nhàn nhã đi dạo ở bến tàu, đổi cái khuôn mặt rất đơn giản, hơn nữa có thể né được rất nhiều phiền toái.

Nhớ tới vị thiên sư trẻ tuổi gặp được trên du thuyền, Cẩm Vinh hơi hơi híp híp mắt, vận mệnh của Doãn Túc sẽ càng ngày càng biến tốt.

Mỗi thế giới đều có những người có khí vận mạnh mẽ, chẳng sợ ban đầu số mệnh bất hảo, nhưng khí vận đủ mạnh, chưa chắc không thể bài trừ mệnh cách. Có thể chống cự mệnh cách cũng chỉ có khí vận.

Mà người như Doãn Túc, rất có khả năng đó.

_____

Nước mưa tí tách tí tách, dưới mái hiên nhỏ hẹp bên đường là một hộp giấy các tông cũ, bên trong có ba chú mèo con, nhắm chặt hai mắt, lông trên người bị mưa bắn vào hơi hơi ướt nhẹp, ba chú mèo con co rúm lại nhích mình vào bên trong.

Cho dù bị ướt đến khó chịu, chú mèo nhỏ nằm trong cũng nỗ lực chịu đựng, chừa chỗ cho hai tiểu huynh đệ của mình, đã từng làm con người, hắn cũng biết động vật còn nhỏ nếu như bị cảm sẽ rất dễ chết non.

Bên trong chú mèo con mới nửa tháng tuổi có lớp da vằn vện như một con hổ con kia, thực tế là linh hồn một con người.

Mèo con ngày trước tên Đường Đường, giới tính nam, lấy cái tên nữ tính như vậy cũng là bởi vì anh trai ruột cùng cha ruột từ đầu đã mong mỏi mẹ/vợ mình sinh một tiểu công chúa, sau khi Đường Đường ra đời, liền bị các nam nhân Đường gia ghét bỏ.

Càng đáng thương chính là, người ta xuyên không là xuyên thành Long Ngạo Thiên, hắn lại xuyên thành một con mèo, còn bởi vì chủ nhân nuôi không nổi mà bị vứt bỏ, còn chờ người hảo tâm thu dưỡng.

* Long Ngạo Thiên: thường dùng để châm chọc, là loại nhân vật xuyên không, làm việc không hề theo lẽ thường, không cần đầu óc nhưng có thể thoải mái bằng quang hoàn nam chính xử lý địch nhân thu thập hậu cung các mỹ nữ.

Đột nhiên, tai mèo hơi hơi đứng lên, thính giác nhạy bén cho hắn biết có người lại gần, bước chân tương đối với nhẹ, hẳn là tuổi không lớn. Mèo con ló đầu ra, hướng về nơi có giọng nói, là hai học sinh tiểu học, đeo cặp sách, chắc là vừa tan học.

Mèo con da hổ con ngươi sáng ngời, có hi vọng. Trẻ con giống nhau đều rất thích thú nuôi.

Hắn biết rõ, mèo có chủ cùng mèo vô chủ đã ngộ vô cùng khác nhau.

Hắn từng vì ham chơi cho mà cho con mèo Ba Tư quý giá của nhà mình ăn bậy khiến nó bị đau bụng, phải đi khám.

Lúc ấy, cha mẹ Đường gia phát hiện, bản thân mới có bảy tuổi liền bị phạt dọn phân mèo một tháng.

Từ đó, tiểu Đường Đường không dám động vào con mèo ấy nữa, ai là con ruột, đến đây chúng ta đã rõ, hừ.

Đường Đường nỗ lực gầm nhẹ phát ra âm thanh, hấp dẫn lực chú ý của hai đứa trẻ, tuy rằng giọng kêu rất kỳ quái, nhưng mục đích thì đã đạt được.

"Xem kìa, bên kia có mèo." Bé gái với hai cái kẹp nơ màu hồng cài trên tóc hưng phấn giơ dù đi tới hộp giấy, ngồi xổm xuống nhìn lũ mèo con.

Nhìn đôi mắt trong trẻo sạch sẽ đầy thiện ý của cô bé, Đường Đường hơi chút yên lòng, hẳn cô bé sẽ là chủ nhân tốt. Cũng không biết có thể nuôi cả ba con mèo hay không.

Hai "anh em" mèo khác không như Đường Đường, bởi vì sợ hãi là thiên tính của con non, nhìn thấy bé gái thì ngược lại co rụt.

Đường Đường nhịn không được nhấc cái đuôi nhẹ nhàng chạm vào bọn họ, thật là không có tiền đồ, trước mặt chủ nhân tương lai còn không bán manh bán manh lấy lòng chủ nhân.

"Tiểu Vịnh, đừng đến gần quá, mèo con sẽ sợ hãi." Bé trai khuyên nhủ, cũng an ủi bé gái bởi vì mèo con sợ hãi cô bé mà có chút buồn rầu.

Đầu năm nay tiểu nam hài đều hiểu chuyện như vậy sao, Đường Đường hồi tưởng thơ ấu của chính mình, ai biết hắn có bao nhiêu ghét bỏ mèo chứ.

"Trên thùng giấy viết...mong người hảo tâm thu dưỡng." Bé trai đọc mấy chữ viết bên ngoài hộp ba con mèo, thì ra chủ nhân cũng không phải thật sự vô tình như vậy, còn để lại chút đồ ăn cho mèo ngoài hộp giấy.

"Em muốn nuôi mèo." Bé gái non nớt cất lời.

Bé trai gật gật đầu, "Được, chị gái mình cũng muốn dưỡng mèo, hơn nữa nhà mình cũng không có ai dị ứng lông mèo, ôm về hẳn là không có việc gì."

Đường Đường hưng phấn meo meo, loại sinh hoạt màn trời chiếu đất này rốt cuộc cũng kết thúc, mèo con da hổ con ngươi chứa đầy chờ mong cùng háo hức mà nhìn tiểu nữ hài vươn đôi tay trắng nhỏ về phía mình.

Nhưng mà Đường Đường bỗng nhiên cảm giác thân mình bị nhấc lên, hơn nữa cách cô bé càng ngày càng xa.

Mèo con da hổ vùng vẫy bốn chân, phát ra tiếng ô ô,

"Thì ra là một con mèo yêu." Giọng nói của một thanh niên trẻ tuổi vang lên.

Đường Đường tức khắc cứng người, rốt cuộc cũng thấy được ai là người nhấc mình ra từ hộp giấy - một thanh niên tầm hai mươi tuổi, tuấn tú ưa nhìn, trên người đơn giản mặc áo sơ mi quần dài, lại có một loại khí chất thật xuất chúng.

Lời nói vừa rồi cũng chỉ có một người một mèo nghe thấy.

Bé trai kéo tay bé gái lui về sau, đây là khu dân cư riêng, người ở đây hầu hết đều biết mặt nhau, kết bạn cũng yên tâm, bé trai vẫn là lần đầu gặp người này, anh ta là mới chuyển đến sao?

Nhưng nhìn tay đối phương nhéo da lông sau đầu mèo con, xách nó giữa không trung, cùng với bộ dáng mèo con da hổ đáng thương hề hề, tiểu nam hài nhịn không được nói. "Mèo con không phải ôm như vậy."

Cẩm Vinh gật gật đầu, nhận sai nói, "Đúng, đây là ta sai nha."

Thay đổi cái tư thế, mèo con lơ lửng như tùy tùy tiện tiện sẽ bị đánh rơi mất, tiểu nam hài nhịn không được che mắt.

Cẩm Vinh lại cong lưng, cười tủm tỉm nói với hai tiểu bằng hữu, "Bé mèo này không thích hợp cho hai đứa nuôi, anh mang nó đi nhé."

Nào có, hắn rất dễ nuôi, không kén ăn không kén ngủ, còn biết lăn lộn bán manh, Đường Đường nhịn không được vươn móng vuốt chưa có mọc xong của mình phản kháng một chút, thoáng thấy đối phương liếc mắt nhìn mình một cái, tức khắc cảm giác được khí tràng áp bách, liền nhịn xuống.

Mèo con da hổ Đường Đường nội tâm khóc lớn, người kia thật sự nguy hiểm huhu, đừng nói với ta hắn là biến thái thích tra tấn mèo đi.

Cuối cùng mèo tiểu Đường chỉ có thể lưu luyến không rời tạm biệt các anh em mèo con, cùng với chủ nhân mơ ước - nhuyễn manh loli cùng shota đáng yêu.

Mèo con da hổ lại như cũ bị đối phương ôm bằng một tay, nhưng mà về đến chỗ ở của tân chủ nhân, nhìn phòng ở rộng rãi, hình như chỉ có một người ở, mèo con da hổ Đường Đường thoáng yên tâm, ít nhất hiện chủ nhân nhìn như rất có tiền, muôi một con mèo hẳn là không khó.

Nhìn mèo con da hổ vừa lòng gật gật đầu, Cẩm Vinh liền cười, có thể sử dụng khuôn mặt mèo biểu hiện ra cảm xúc phong phú như vậy cũng là không dễ dàng, "Đừng nghĩ nhiều, phòng này chỉ là phòng thuê thôi."

Anh ta, anh ta là đang nói chuyện với mình sao? Mèo con da hổ nhịn không được dùng móng vuốt chỉ chính mình, ta, ta không nghe nhầm đi.

Mèo tiểu Đường hiện tại vô cùng hoài nghi, tân chủ nhân có phải là có chứng vọng tưởng hay không.

Cẩm Vinh nhịn không được tấm tắc, "Làm một con mèo, ngươi cư nhiên còn thích học lũ cẩu con bán manh, thật là làm chủng tộc chính mình mất mặt."

Cô xoay người đi vào phòng bếp, lưu lại mèo con da hổ ở trên sô pha nghiêm trọng hoài nghi nhân sinh.

Đổ một chút sữa bò, chủ nhân mới vỗ vỗ đầu mèo con da hổ, người đó lại nói, "Uống đi."

*Tác giả có lời muốn nói: Mèo con không thể uống sữa bò.

Mèo con da hổ cảm giác chính mình gặp một chủ nhân giả. Bất đắc dĩ tự mình nhảy đến lên bàn trà, mèo con da hổ đánh giá cao sức bật của bản thân rồi, bẹp một tiếng ngã ở trên thảm, may mắn mặt đất trải thảm mềm, lại không cao, ngã không nặng.

Mèo con da hổ còn nghe thấy được chủ nhân cười nhạo mình.

Làm mèo thật là không có tôn nghiêm.

Cẩm Vinh cũng không phải thật sự vô nhân tính, ai bảo cô chưa có kinh nghiệm nuôi mèo con chứ, duỗi tay vớt mèo con da hổ lại đặt ở trên bàn trà.

Mèo con da hổ vươn đầu lưỡi nhỏ, liếm liếm sữa bò, quả nhiên là lạnh, người này cũng không biết pha sữa. Thật là một chủ nhân vô trách nhiệm, nhưng mà hắn đã đói bụng hai ngày, có ăn liền không tồi.

Mèo con da hổ còn muốn tiếp tục liếm mấy miếng, liền nghe thấy Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, "Uống xong, chúng ta liền tâm sự lai lịch của ngươi đi."

Mèo con da hổ: "......"

Nhìn mèo con ngu ngốc trên bàn trà co thành mình thành một nhúm, lỗ tai sụp xuống, túng túng hề hề, Cẩm Vinh liền càng vui vẻ, "Ta cũng rất tò mò có bên trong ngươi là tim của mèo hay có linh hạch như đám mèo yêu nha?"

"Thật là khiến người muốn động thủ mà."

Năm phút sau, cẩn thận kiểm tra trạng thái linh hồn của mèo con da hổ, "Thì ra không phải mèo yêu." Cẩm Vinh có chút tiếc hận nói.

"Ông đây là nhân loại thuần chủng." Mèo con da hổ Đường bi phẫn nói,

Cẩm Vinh tùy tay gõ đầu nó, "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, đã làm một con mèo, phải có chí hướng, nhanh chóng tu luyện thành mèo yêu."

Mèo con da hổ Đường nội tâm lại khóc lớn, ta chỉ muốn an phận làm người.