Đăng vào: 12 tháng trước
Cuối cùng quyết định đi Chu Sơn.
Từ kế hoạch đến lộ trình, mua vé và hàng loạt việc vặt đều do một tay Tuyên Triều Thanh sắp xếp.
Kế hoạch tường tận, kể cả tình hình thời tiết cũng được tra rõ ràng. Tuyên Triều Thanh mang theo đủ loại thuốc, để phòng ngừa bất trắc. Biết Ngu Từ say xe, còn đến tiệm thuốc mua thuốc say xe.
Không thể không nói anh rất tỉ mỉ.
Ngu Từ chỉ mang theo thân xác và quần áo. Ngoài ra cũng chỉ mang theo bình nước cầm tay, ấm siêu tốc và bàn là.
Hai ngày trước khi xuất phát, Ngu Chiêm Hành biết hai người sắp đi Chu Sơn nên đòi đi theo. Cậu vốn định tranh thủ hai ngày cùng Mạnh Hàm Vi đi dạo chơi ở xung quanh thành phố.
Đông người thêm vui, Ngu Từ và Tuyên Triều Thanh đều không có ý kiến gì.
Tuyên Triều Thanh nhờ bạn bè chăm sóc cho Tuyên Chí Hoa hai ngày.
Ngu Chiêm Hành đã mượn xe thương vụ của anh họ.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, bọn họ đã chọn ra một ngày nghỉ vào thứ sáu, rồi lái xe đến Chu Gia Tiêm.
Bọn họ đã chọn một gói bao ăn ở và đi ra biển, cũng không đắt.
Chín giờ sáng xuất phát, buổi trưa sẽ đến nơi.
Đầu tiên là đến homestay.
Ông chủ hỏi bọn họ cần mấy phòng.
Ngu Chiêm Hành và Mạnh Hàm Vi ở một phòng, nên hỏi Ngu Từ: “Chị, hai anh chị ở tách ra hay…”
Tuyên Triều Thanh nói với ông chủ: “Chúng tôi cần hai phòng.”
Ông chủ xác định lại: “Bốn người ở hai phòng à?”
Tuyên Triều Thanh đáp: “Ừm.”
Ngu Chiêm Hành lấy căn cước công dân ra, nhướng mày nhìn Ngu Từ bằng ánh mắt đầy sâu xa.
Tuyên Triều Thanh lấy hai căn cước công dân ra đưa cho ông chủ, rồi bổ sung: “Một phòng giường lớn và một phòng tiêu chuẩn.”
Ngu Chiêm Hành và Mạnh Hàm Vi cùng cười ha hả: “Chà, phòng giường lớn cơ đấy…”
Tuyên Triều Thanh lườm hai người này, mặt không đổi sắc: “Của hai người đấy.”
Một giây trước hai người còn đang cười cợt Ngu Từ và Tuyên Triều Thanh chợt không cười nổi nữa.
Ăn xong chợp mắt một lát, rồi hai giờ rưỡi xuất phát đi Nam Sa.
Vé vào cửa không đắt, nơi này cũng không nhỏ, dạo xong cũng mất tầm hai tiếng. Phong cảnh chủ yếu ở nơi này là điêu khắc trên cát.
Hình thù được điêu khắc trên cát sống động y như thật, trông rất nhẵn nhụi.
Bốn người đi ngắm nghía, chiêm ngưỡng những bức tượng được điêu khắc trên cát.
Ngu Chiêm Hành và Mạnh Hàm Vi đang đi đằng sau, liếc mắt đưa tình.
Ngu Từ và Tuyên Triều Thanh đều giữ im lặng, sóng vai nhau cùng đi chiêm ngưỡng phong cảnh dọc đường.
Thời tiết mát mẻ, ánh nắng ấm áp, không khí trong lành. Chân trời xanh thẳm, làn gió nhẹ thổi qua rất thoải mái dễ chịu.
Một đoàn khách du lịch đi tới từ đằng sau, đều là các cô chú. Dẫn đầu là hướng dẫn viên đang đeo mic trợ giảng kể chuyện. Ngu Từ và Tuyên Triều Thanh không hẹn mà cùng đi chậm lại, bị tài ăn nói của hướng dẫn viên thu hút.
Hai người nhìn nhau cười, nhìn ra được suy nghĩ của đối phương, nhưng không vạch trần. Hai người nắm tay nhau, chầm chậm đi theo đoàn khách du lịch, nghe ké câu chuyện.
Sau khi đến bãi biển thì có rất nhiều người. Sóng vỗ xen lẫn tiếng vui đùa.
Có trẻ con ngồi nghịch cát, cũng có cặp tình nhân đang rượt đuổi vui đùa.
Ngu Từ bỗng nảy sinh suy nghĩ: “Ở đây có vỏ ốc không?”
Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cô đến bãi biển. Hồi bé trong câu chuyện trên sách đều có kể, trong đại dương bao la ẩn chứa kho báu và thế giới biển thần bí. Trên bờ biển các cô gái sẽ đi nhặt vỏ ốc.
Trước giờ cô luôn mơ ước được tận mắt nhìn thấy.
“Ở đây không có.” Tuyên Triều Thanh đáp.
“Thế à?” Ngu Từ hơi thất vọng.
Anh vội nói: “Nhưng em có thể đi xem, chưa chắc anh đã nói đúng.”
Cát nhỏ mịn, ánh nắng chiếu xuống, hạt muối trắng tinh tách ra. Ngu Từ cởi giày ra, đá sang bên cạnh. Tuyên Triều Thanh cúi xuống xách giày cho cô. Dưới ánh nắng, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô đầy ý cười: “Đi đi, anh ở chỗ này đợi em.”
“Anh không đi à?” Ngu Từ đi chân đất đứng trên bãi biển. Nước biển dâng lên ngập mu bàn chân của cô, cát chảy qua khiến lòng bàn chân cô hơi ngứa ngứa.
Tuyên Triều Thanh không nói gì mà chỉ cười dịu dàng nhìn cô, rồi lắc đầu.
Ngu Từ nhấc chân lên cao, khẽ đá vào chân anh: “Anh hãy cởi giày ra, rồi em dẫn anh cùng điên cuồng.”
Tuyên Triều Thanh cúi đầu nhìn đôi giày bị lấp trong nước biển. Nước biển đến rồi đi, đi rồi lại đến, phản chiếu ánh nắng vàng. Anh mỉm cười, nghe lời Ngu Từ.
Anh cởi giày ra, rồi cúi người xách hai đôi giày, đi xa vài bước, đặt ở nơi mà nước biển không dâng tới. Bên đó đặt rất nhiều đôi giày.
Hai người đi một lát rồi về.
Ngu Từ nắm tay anh, tay còn lại thì xách góc váy dài, chạy về phía bờ biển.
Gió biển phả vào mặt, tiếng sóng biển ập tới. Cô quay đầu, đưa tai về phía mặt biển: “Triều Thanh, anh có nghe không? Là tiếng sóng biển đó.”
Tuyên Triều Thanh phóng tầm mắt nhìn ra xa.
Mặt biển màu vàng rộng mênh mông, từng đợt sóng vỗ. Người lớn trẻ nhỏ đều mặc đồ bơi và áo phao vui đùa.
Hai người giẫm lên cát mịn, chạy về phía bờ biển.
Sóng rút xuống, để lại vỏ sò be bé trên bãi cát. Ngu Từ buộc váy cố định trên đầu gối, rồi ngồi xổm xuống nhặt vỏ sò be bé đó.
Cô ngồi xổm xuống, giơ cao vỏ sò đó cho Tuyên Triều Thanh xem: “Đẹp không?”
Dưới ánh mặt trời, hoa văn trên vỏ sò đó tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Tuyên Triều Thanh gật đầu: “Đẹp lắm.”
Ngu Từ đứng dậy, đặt vỏ sò vào lòng bàn tay của anh: “Anh hãy cất nó đi.”
Bên khác.
Ngu Chiêm Hành vốn định giúp Mạnh Hàm Vi chụp một bức ảnh đẹp. Đúng lúc này một đợt sóng ập tới từ đằng sau Mạnh Hàm Vi, bọt biển bắn đến camera. Cô tiện tay vén mái tóc bị gió biển thổi đến rối tung. Thế là Ngu Chiêm Hành chụp “răng rắc, bắt được khoảnh khắc này.
Sau đó người này tìm đường chết. Một giây sau giống như trò đùa quái đản, đẩy Mạnh Hàm Vi vào trong bọt biển.
Đợi cô bò ra ngoài, cả người đã ướt sũng. Thế là hai người trình diễn màn rượt đuổi chấn động lòng người.
Ở gần đó, Ngu Từ và Tuyên Triều Thanh nắm tay nhau đi dạo tán gẫu, khung cảnh vừa ấm áp vừa lãng mạn.
Trái ngược với hình ảnh ở bên kia.
Mạnh Hàm Vi không đuổi kịp Ngu Chiêm Hành, nên tức muốn chết, chạy tới tố cáo: “Chị, Ngu Chiêm Hành bắt nạt em.”
Ngu Từ vén sợi tóc rối trên mặt: “Thằng bé làm sao?”
Mạnh Hàm Vi: “Anh ấy đẩy em xuống biển.”
Ngu Từ liếc nhìn bên đó. Ngu Chiêm Hành chạy đã thấm mệt, chống lên đầu gối thở hổn hển, cũng đang nhìn qua đây, nhưng không đi tới.
“Lát nữa, chúng ta cũng đẩy thằng bé xuống biển, để trả thù cho em.” Ngu Từ đưa ra ý kiến. Cô chợt nghĩ đến một chuyện nên khựng lại: “Thằng bé sợ nước.”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Hàm Vi nghe nói Ngu Chiêm Hành sợ nước, nên hơi ngạc nhiên: “Anh ấy biết bơi mà, tại sao lại sợ nước cơ chứ?”
Ngu Từ mím môi, không hề giữ lại mặt mũi cho Ngu Chiêm Hành: “Mặc áo phao bơi cũng gọi là bơi.”
“Ha ha ha!” Dường như đã nắm được nhược điểm của Ngu Chiêm Hành. Mạnh Hàm Vi cười ngã nghiêng, vừa cười vừa nói: “Anh ấy còn khoác lác với em rằng anh ấy là kình ngư nữa đó.”
Ngu Chiêm Hành thấy Mạnh Hàm Vi cười như vậy thì không nhịn được đi tới, cảnh giác hỏi: “Ngu Từ, có phải chị lại bán đứng em rồi không?”
“Anh tưởng chị là anh à?” Mạnh Hàm Vi ngừng cười, đột nhiên nhấc chân đuổi theo Ngu Chiêm Hành, dọa cậu sợ đến mức vắt chân lên cổ mà chạy. Cậu tự biết hôm nay mình không thoát nổi.
Cậu ngừng lại, quay lưng về phía biển, làm động tác ngừng lại với Mạnh Hàm Vi, xin tha: “Bà cô của tôi ơi, đừng đừng đừng, em đừng ra tay, để anh tự làm.”
Dứt lời, cậu giang rộng hai tay, ngã người ra sau. Một đợt sóng ập tới, cả người Ngu Chiêm Hành bị cuốn vào trong nước biển.
Mạnh Hàm Vi vốn định trêu chọc cậu, ai dè cậu lại cho là thật. Sóng đánh khá mạnh, nháy mắt người đã không còn bóng dáng. Cô hoảng hồn, mặc kệ gió biển và thủy triều đã ngập nửa người, vừa chạy vừa gọi: “Ngu Chiêm Hành!”
“Anh đừng dọa em mà A Hành!”
Chẳng mấy chốc, Ngu Chiêm Hành đã trồi lên khỏi mặt nước, rồi lấy tay lau nước trên mặt. Sóng rút xuống. Cậu bước ra từ trong nước biển, cười nói với Mạnh Hàm Vi đang sắp khóc: “Em đừng khóc, chẳng phải anh vẫn đang ở đây à?”
Mạnh Hàm Vi lau nước mắt, bị cậu chọc cho vừa khóc vừa cười, tức đến mức đấm vào người cậu: “Chị nói anh sợ nước, em còn tưởng… còn tưởng…”
Ngu Chiêm Hành mỉm cười, mặc cho cô đánh cũng không né tránh. Cuối cùng còn không quên cứu vãn lòng tự tôn cho mình: “Ai bảo thế? Anh là kình ngư đấy nhé…”
Cậu còn chưa dứt lời.
“Em đừng nổ nữa.” Ngu Từ đi tới ngắt lời cậu. Theo sau cô là Tuyên Triều Thanh.
Ngu Chiêm Hành phát tác bệnh ngốc, chỉ vào Tuyên Triều Thanh không phục nói: “Vậy chị bảo anh rể thi với em đi, xem ai giỏi hơn nào.”
Ngu Từ cực kỳ bao che, đứng chắn trước mặt Tuyên Triều Thanh: “Em đừng trẻ con nữa được không.”
Mạnh Hàm Vi nói: “Chuyện này có gì hay ho đâu mà thi. Lát nữa gió lớn, lỡ xảy ra nguy hiểm gì thì sao?”
Con gái càng lo lắng vấn đề này hơn.
Ngu Chiêm Hành đành phải từ bỏ.
Bọn họ vui đùa bên bờ biển đến sẩm tối, ngắm hoàng hôn xong mới trở về.
Sau khi quay về homestay, Ngu Từ đã đi tắm rửa, rồi giặt chiếc váy đã ướt nhẹp, phơi dưới máy điều hòa để hong khô.
Trên cánh tay còn đỡ, dù gì cô cũng đã bôi một lớp kem chống nắng dày. Nhưng chân thì ngược lại, bị đen đi một lớp. Nước biển cộng thêm ánh nắng, tuyệt đối là thứ độc hại nhất trên thế giới này.
May mà cô đã sớm phòng bị. Thế là cô lấy mặt nạ ra, đắp lên mặt, chân và tay.
Cô kéo Tuyên Triều Thanh, đùi và cẳng chân của anh cũng chia thành hai màu. May mà trước khi xuất phát, cô đã đè anh ra bôi một lớp kem chống nắng dày, nên mới không mấy thê thảm.
Cô bảo anh gác chân lên đùi mình, rồi lấy gel lô hội và mặt nạ ra. Tuyên Triều Thanh không chịu, bình thường ngay cả mấy thứ như toner anh cũng không bôi, cùng lắm là vào mùa đông hanh khô anh sẽ bôi một ít Đại Bảo.
Trước đó bôi kem chống nắng cũng là do Ngu Từ đã ép buộc anh.
Tuyên Triều Thanh không vui nói: “Anh là đàn ông con trai, đen một chút có sao đâu mà.”
Ngu Từ giữ im lặng, đè anh không cho nhúc nhích, sau đó nhàn nhã mở gel lô hội ra, ngồi xổm trước mặt anh, kiên nhẫn nói: “Không được nói thế, làn da con người giống như lá chắn. Tia cực tím chiếu vào rất dễ làm cháy nắng tầng bảo vệ này. Do đó đây không phải là vấn đề đen hay trắng.”
Không phải Tuyên Triều Thanh không biết những nguyên lý này, chẳng qua là anh không thích bôi những thứ này lên da, bởi vì nó cứ nhơm nhớp rất khó chịu.
Có điều lúc này, Ngu Từ đã nhẹ nhàng bôi gel lên chân anh. Lòng bàn tay massage ở bên trên khiến anh không nhịn được bế người lên.
Ngu Từ đang tập trung bôi đột nhiên bị bế lên, cả người lơ lửng, gel lô hội vẫn đang cầm trong tay. Cô theo bản năng đẩy tay anh ra nói: “Tuyên Triều Thanh, anh đừng làm loạn nữa.”
Tuyên Triều Thanh cười trầm thấp, lấy gel lô hội trong tay cô ra, ném lên giường. Anh áp sát vào lưng cô, tiếng cười trầm thấp, lồng ngực khẽ rung lên.
Hai chân Ngu Từ rời khỏi sàn nhà, lắc lư đôi chân. Cô nghiêng đầu, duỗi cánh tay dịch mông ra khỏi chân anh, đi lấy gel lô hội kia. Tuyên Triều Thanh ôm eo cô không chịu buông tay. Cô không vùng vẫy được, nên dùng mông chọc vào chân anh: “Anh thả em ra đi, nếu không đậy nắp sẽ đổ ra đấy.”
Tuyên Triều Thanh không buông tay, vẻ mặt u ám, lật người đè cô xuống giường, giọng nói trầm thấp: “Em đụng vào chỗ nào?”
Ngu Từ nhớ tới ban nãy đã dùng mông chọc vào… Ồ, cô quên mất mình đã làm chuyện xấu, bỗng cảm thấy buồn cười, thật sự đã cười ra tiếng, nên ngửa đầu cười vài tiếng, quay cằm về phía anh.
Tuyên Triều Thanh nắm cằm cô. Ngu Từ ngừng cười một cách thần kì. Vẻ mặt của anh như thể không làm gì được cô, ánh mắt cưng chiều, tiếp tục giữ im lặng cúi đầu, một tay sờ gel lô hội và nắp bị vứt sang một bên, rồi đặt nắp vào trong tay Ngu Từ.
Ngu Từ nhìn tư thế của hai người lúc này, rồi lại nhìn chằm chằm món đồ mà anh nhét trong tay. Tuyên Triều Thanh đưa miệng gel lô hội vào ngay cái nắp trong tay cô.
Hiểu rồi.
Cô đóng nắp lại, rồi vặn vài lần cho chặt.
Tuyên Triều Thanh ném cả hũ gel lô hội sang một bên, sau đó tự lật người xuống khỏi người Ngu Từ.
Ngu Từ đá anh trêu chọc: “Anh đau thắt lưng rồi à?”
Tuyên Triều Thanh nhìn cô không nói gì, như thể đã bị nghẹn họng, giống như đã nổi giận.
Cô cười khanh khách.
Cô nằm nhoài xuống, cố ý ấn vào cơ bụng của anh: “Anh chỉ có chút định lực vậy thôi à?”
Tuyên Triều Thanh nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay của mình, rồi nhìn cô đáp: “Vì thích em đấy.”
Thích em nên định lực mới yếu như thế.
Ngu Từ cúi đầu mím môi, định che giấu ý cười nhưng không tài nào giấu nổi mà nứt ra.
Bữa tối bọn họ lái xe đến quầy bán hàng để ăn. Ăn xong, cả hai đã đi hóng gió biển ở bờ biển gần đó.
Ngu Từ đã im lặng suốt dọc đường bỗng mở miệng hỏi: “Hình như hôm nay anh có tâm sự đúng không?”
Tuyên Triều Thanh đút hai tay vào túi quần, nhìn bóng của hai người ở dưới đất, dáng vẻ như lơ đãng: “Có sao?”
“Có chứ.” Ngu Từ vén mái tóc rối, giọng điệu chắc nịch: “Rất rõ ràng.”
Tuyên Triều Thanh ngẩng đầu lên, tìm kiếm trong mắt cô. Ánh sáng ở đây rất mờ, như thể chừng ấy ánh sáng đều bị hút vào trong đáy mắt của cô.
Anh hoảng hốt nhìn cô vài giây như đang ngơ ngác, bị ánh sáng trong mắt cô thu hút.
Sau đó anh gật đầu nói: “Anh có một chuyện.”
Ngu Từ ngừng bước, quay mặt về phía anh, kiên nhẫn đợi anh nói tiếp.
Tuyên Triều Thanh nắm tay cô đi về phía trước như đang cân nhắc từ ngữ. Một lúc sau, anh rất nghiêm túc lên tiếng: “Tiểu Từ, anh qua lại với em với mục đích kết hôn.”
Tim Ngu Từ đập thình thịch.
Anh ngừng lại, quay đầu nhìn cô, bước chân cũng đứng lại.
Kết hôn? Thật ra cô vẫn chưa suy nghĩ sâu xa như vậy.
Nhưng trong quãng thời gian ở bên Tuyên Triều Thanh, cô đã từng nảy sinh suy nghĩ này.
Thế là cô thành thật nói: “Em chưa nghĩ đến mức độ kết hôn với anh, nhưng lúc ở bên anh, em đã từng nghĩ đến việc kết hôn.”
Tuyên Triều Thanh mím môi nhìn xuống đất, anh có thể thấu hiểu.
“Sở dĩ anh nói như vậy không phải là để thúc giục em.” Anh nói tiếp, giọng điệu bình tĩnh, vừa sâu xa vừa yên bình trong tiếng sóng ở gần đó: “Anh muốn bàn với em một chuyện. Dù em có chấp nhận hay không thì em cũng có quyền được biết, anh không muốn che giấu em.”
Ngu Từ gật đầu, cảm thấy hơi thở dồn dập.
Tuyên Triều Thanh liếm đôi môi khô khốc do bị gió biển thổi: “Sau này anh trai anh… sẽ sống chung với anh cả đời.”
Dứt lời, tim anh đập thình thịch, không nhìn Ngu Từ nữa, mà ngoảnh đầu nhìn về phía đối diện. Ánh đèn ở đằng xa chiếu đến đây, là tia sáng duy nhất trong bóng tối, lọt vào đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm của anh.
Dường như anh đã chuẩn bị sẵn việc cô sẽ đề nghị chia tay.
“Không sao đâu.” Tuyên Triều Thanh như đang trốn tránh, nhanh chóng nhìn về phía Ngu Từ cười nói: “Dù em đưa ra bất kỳ quyết định nào, anh đều có thể chấp nhận.”
Im lặng.
Tim anh cũng treo lơ lửng.
Cách đó không xa, tiếng sóng biển và tiếng cười đùa của đám đông càng khiến nơi này yên tĩnh hơn.
Đến nỗi anh cũng có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch.
Gió rất lớn đang phả vào mặt, khiến anh hơi lạnh lẽo.
Lúc anh cho rằng cô sẽ lựa chọn im lặng để kết thúc cuộc trò chuyện này thì một đôi tay mềm mại đã phủ lên mu bàn tay cứng rắn của anh.
Tuyên Triều Thanh cúi đầu xuống.
Cô ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh. Mái tóc bị gió thổi rối tung bay tới trước mặt, tràn đầy thùy mị.
“Anh cảm thấy em là người không chịu được khổ à?”
Tuyên Triều Thanh lắc đầu, anh luôn biết cô là một cô gái rất cứng cỏi, nhưng vẫn lên tiếng: “Em có quyền lựa chọn, anh không muốn sau này em phải hối hận.”
Ngu Từ kiên định lắc đầu, nắm chặt tay anh: “Vậy thì anh nghĩ em quá yếu đuối rồi. Nếu em hối hận thì ban đầu đã không chọn ở bên anh.”
“Tuyên Triều Thanh.”
Cô đứng trong gió, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt phát sáng, vừa kiên định vừa dịu dàng nhìn anh.
“Em biết ai thật lòng với em, hơn nữa anh trai anh như vậy cũng không phải là do bản thân anh ấy mong muốn. Trên đời này ngoài việc sống chết thì tất cả đều là chuyện nhỏ, chỉ cần chúng ta nắm tay nhau bước về phía trước, cuộc sống sẽ dịu dàng cho đi những thứ mà chúng ta muốn.”
“Những thứ em mong muốn cũng không nhiều.”
Cô chỉ vào mặt biển bao la.
Tuyên Triều Thanh nhìn qua đó.
Gió thổi vào tai, sóng biển cuồn cuộn.
Cô nói: “Chính là tiếng sóng* này.”
*Tiếng sóng là Triều Thanh, tên nam chính.
— Ngoại truyện hoàn—