Đăng vào: 12 tháng trước
Thật ra, ở chung với người mình thích, dù là tháng ngày bình thường, cũng giống như mật ong ở trong ly nước sôi để nguội.
Đúng như câu bình luận của một người bạn “bọn họ sẽ biến thời gian bình thường trở thành phiên bản số lượng có hạn”, khi cô nhìn thấy như vậy, cảm thấy đây là một chuyện cực kỳ lãng mạn.
Giống như chị Vãn nói: “Tình yêu không có khuôn mẫu.”
Từ việc có cảm tình, rồi thích lại đến yêu, cần phải tốn bao nhiêu thời gian?
Một năm? Hai năm? Ba năm? Năm năm?
Ai cũng không biết đáp án.
Ngu Từ chỉ biết là đã chọn thì phải tiếp tục sống thật tốt.
Ba bữa bốn mùa, muốn đi cùng anh năm này qua năm khác.
Em thích tình yêu đơn giản, chậm rãi già đi với anh thì tốt biết bao nhiêu.
Chuyện xưa bắt đầu từ ngày hôm đó.
Thời gian trở lại buổi sáng hôm ấy, khi Ngu Từ và Tuyên Triều Thanh hẹn nhau đi xem căn nhà thuê đó.
Bọn họ vẫn đi làm giống như quá khứ, lại có hơi khác biệt.
Cô còn chưa nói cho Tần Hoa Nguyệt về dự định chuyển ra ngoài sống của bọn họ, cô hay làm trước rồi nói sau, định tìm được nhà ở trước rồi sau này nói tiếp.
Cũng vì để tránh việc có xung đột với Tần Hoa Nguyệt, tối hôm qua cô thật sự tức giận, sau đó Ngu Chiêm Hành gọi điện cho cô rồi nói: “Mẹ của chúng ta có tâm trạng không tốt, chị phải kiềm chế một chút.”
Từ nhỏ Tần Hoa Nguyệt đã dạy bọn họ phải biết lễ phép, cho dù không vui cũng không thể bộc lộ ra ngoài, tối hôm qua Ngu Từ và Ngu Chiêm Hành không đi tiễn nhà họ Lục, Ngu Từ thì lại ra oai phủ đầu với Lục Nghiêm Kỳ trên bàn ăn, cộng thêm câu nói có hàm ý của Lục Phong Đông trước khi đi, từ trước đến nay Tần Hoa Nguyệt rất quan tâm tới mặt mũi.
Như Ngu Chiêm Hành kể, tối hôm qua cậu xuống dưới nhà nói chuyện với Tần Hoa Nguyệt, Tần Hoa Nguyệt ngồi ở trên ghế sa lon ăn thức ăn mà không nâng mắt lên.
Bà không đi tìm Ngu Từ, cũng không hỏi cô về chuyện bạn trai.
Ngu Từ nghĩ rừng Tần Hoa Nguyệt không biết, cô dậy sớm hơn ngày thường nửa tiếng, sáu giờ rửa mặt trang điểm, bảy giờ xuống dưới nhà.
Căn phòng của Tần Hoa Nguyệt không có động tĩnh, chắc hẳn bà chưa dậy.
Cô đi ra ngoài, nhẹ nhàng khóa cửa lại, đi ra sân, lại đi bộ trong chốc lát, một chiếc xe lặng lẽ dừng ở bên hàng cây xanh, giống như đã đợi cô từ lâu.
Nụ cười trên mặt Ngu Từ vẫn không thay đổi, cô nhẹ nhàng đi tới dưới hướng ngược nắng vì muốn nhìn thấy rõ người đàn ông phía sau kính chắn gió.
Cô không tấy rõ, chỉ thấy hình dáng cơ bản. Nó không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của cô, mở cửa ra ngồi lên xe, cô kéo dây an toàn vừa cúi đầu cài dây an toàn vừa hỏi: “Chắc anh đã chờ rất lâu.”
“Anh cũng mới vừa đến.” Tuyên Triều Thanh vừa nói vừa nhìn cô, có một cảm giác dịu dàng không thể kể tên, ngấm vào trong tia nắng ban mai.
Ngu Từ cảm nhận được ánh nhìn dịu dàng chăm chú này, lách cách cài dây an toàn, ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của anh, cô định nói gì đó thì tầm mắt dừng lại trên thái dương của anh.
“Sao vậy em?” Khi Tuyên Triều Thanh hỏi, Ngu Từ đã đưa tay bứt tóc: “Anh có một sợi tóc bạc nè.”
Tia nắng ban mai ào ạt chảy xuôi, sợi tóc bạc xen lẫn trong mái tóc đen.
Tay cô chạm vào phần tóc mai của anh, Tuyên Triều Thanh đứng im, cảm nhận sự vuốt ve nhẹ nhàng của cô, mỉm cười: “Già rồi.”
“Anh mới hai mươi sáu thì già chỗ nào?” Ngu Từ nghiêm túc nói, dùng ngón tay nhổ tóc bạc trong mái tóc đen, nhẹ nhàng nói: “Khi còn bé mẹ em rất thích để em nhổ tóc bạc giúp bà ấy, bà ấy cúi đầu ngồi trên băng ghế nhỏ, em ngồi trên ghế bành nên có thể thấy rất rõ ràng những sợi tóc trắng xen lẫn trong những sợi tóc đen, sau đó khi lớn hơn đôi chút, em nghe ai đó nói, nhổ tóc bạc càng nhiều thì nó sẽ mọc nhiều hơn, dù có nói thế nào thì em cũng không chịu nhổ tóc bạc cho bà ấy.”
Cô nhìn kỹ sợi tóc bạc, nhẹ nhàng đè xuống, vuốt thẳng những sợi tóc đen. Sau đó thu tay về.
Từ đầu đến cuối, Tuyên Triều Thanh đều im lặng lắng nghe.
Ngu Từ ngước mắt, đón nhận ánh mắt của anh, cười nói: “Chúng ta đều sợ bố mẹ già đi, khi bố mẹ còn sống chúng ta mãi mãi là trẻ em, khi bố mẹ mất thì phải trở thành người lớn.”
Ngu Từ sờ lên đầu Tuyên Triều Thanh, dịu dàng cười nói: “Ở chỗ em, anh có thể làm con nít. Bởi vì em cũng là đứa trẻ của anh.”
Tuyên Triều Thanh nhìn cô, ánh nắng ban mai chiếu vào trong xe, ánh vàng óng ánh rất ấm áp, anh xúc động nuốt nước bọt, trái cổ khẽ lăn.
Anh nhẹ nhàng trả lời cô một câu: “Được.”
Để chúng ta làm đứa trẻ của đối phương.
Ngu Từ nghĩ đến ông ngoại, Tuyên Triều Thanh lái xe, cô kể về câu chuyện xưa giữa cô và ông ngoại.
Mặc dù cô không thân thiết với ông ngoại, nhưng cũng cảm nhận được tình thương của cha của ông cụ với Tần Hoa Nguyệt.
Ông ngoại cô ở nông thôn trồng vài rau dưa và trái cây, ông cụ sẽ tự làm vài món ăn vặt đặc sản, mỗi khi trong khoảng thời gian chỉ có một người lái xe vào trong thành phố, thì ông cụ sẽ mang hộ bọn họ vài loại nông sản.
Mỗi lần Ngu Từ nhìn thấy ông cụ một mình khiêng bao bố chứa hàng hóa nông sản, ấp a ấp úng xuất hiện trước cửa nhà cô, thì cô cảm thấy rất xót xa.
Nhưng không thể nói tại sao.
Đây là một tình yêu nặng nề.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy ông ngoại mình là một năm trước ngày ông cụ tạ thế trước, đúng lúc cô ở trong nhà cậu ở nông thôn để chăm sóc cho mợ vừa xuất viện, niềm vui mỗi ngày của cậu cả chuyển dời từ mẹ cậu lên trên người cô, ghét bỏ cô cái này cái kia.
Cậu cả là một người rất keo kiệt, cũng chỉ có mẹ của cậu cả mới có thể chịu đựng ông ấy.
Nhưng Ngu Từ rất thích ăn rau quả bọn họ trồng trong ruộng nhà, cô rất thích ăn khoai tây trái cà bắp ngô, chúng nó có mùi vị khác với những thứ cô mua được trong thành phố.
Khi đó cô còn nhỏ, cơ thể đang phát triển nên sức ăn cực kỳ lớn, mỗi ngày cô đều ăn sạch sành sanh, khiến cho “người cậu keo kiệt” của cô tức giận đến nỗi không còn câu gì để nói.
Ngu Từ ăn không biết mệt.
Cô cũng cậu của cô chỉ ghét bỏ ngoài miệng, sẽ không thật sự để ở trong lòng, nếu không ông ấy sẽ không phá lệ chạy vào ruộng nhà hái một đống hoa quả cho cô trước khi đi, để cô mang về.
Ông ngoại ở cách nhà cậu không xa, từ nhỏ Ngu Từ không thân với ông cụ, cũng không vui nên luôn chạy, bởi vì cô không biết nói cái gì cho phải, hai ông cháu chính là mắt lớn trừng mắt nhỏ ông nhìn cháu cháu nhìn ông.
Ngày đó Ngu Từ thực sự buồn chán nên chạy đi xem ông ngoại.
Cô quên mất tình tiết cụ thể, chỉ nhớ ông ngoại ngồi trên giường trong căn phòng cũ, Ngu Từ ngồi bên cạnh giường gọt táo, cô không gọt táo được, vỏ táo bay nhảy lung tung mà không chịu rơi vào trong thùng rác.
Ông ngoại ngồi ở trên giường nhìn cô, ông cụ cứ như vậy nhìn cô chằm chằm.
Cô gọt quả táo xong, cắn táo đứng dậy rửa dao, nghe thấy tiếng ông ngoại đứng dậy, cô vội vàng quay đầu, khi đó ông cụ còn bị bệnh, người ông cụ run rẩy, gầy như que củi, cô quên cắn quả táo, muốn nói: “Ông ngoại, ông đừng đứng dậy đi ra…”
“Bên ngoài” vừa ra khỏi miệng, quả táo rớt xuống.
Cô luống cuống không nhặt quả táo, nó đã bị bẩn rồi nên cô không muốn ăn nữa, ông cụ chậm rãi đi đến bên cạnh cô, cầm quả táo đó lên rồi nói: “Còn ăn được, ông đi tắm một cái.”
Ngu Từ đứng ở bên cạnh, nhìn ông cụ xoay người mở nắp vạc nước, cô vội vàng lấy ca múc nước của ông cụ: “Ông ngoại, ông ngồi đi, để con rửa cho.”
Ông cụ vô cùng cố chấp, nghĩ cũng đúng, không ai sẽ cho rằng mình đã già, huống chi loại người vẫn luôn rất kiên cường lại ngoan cố như ông cụ, Ngu Từ không tranh giành với ông cụ nữa, mà nhìn ông cụ bận rộn, cô nghĩ rằng có lẽ vào lúc đó, trong lòng ông ngoại rất vui.
Một mình ông cụ ở chỗ này thì quá cô đơn.
Ít khi Ngu Từ nhớ tới ông ngoại, vừa nhớ tới ông cụ thì cô luôn nhớ tới căn phòng mờ tối đó, nguồn sáng duy nhất là ánh nắng từ cửa ra vào và cửa sổ nhỏ chiếu vào trong, phần lớn thời gian của ông ngoại không phải ngồi ở trên giường, mà là ngồi trước cửa ra vào, nhìn lên trời, nhìn cây cối, nhìn sân nhà không có một ai.
Trước kia ông cụ thích đi ra ruộng đồng, sau đó bị bệnh không đi được thì không quay lại, thỉnh thoảng có người đến, dù ông cụ không nói, nhưng trong lòng lại vui vẻ không thôi.
Ngày ấy, Ngu Từ ăn quả táo mà ông ngoại đã rửa sạch, nghe ông cụ lẩm bẩm nói: “Mẹ con rất vất vả, cháu phải giúp đỡ nó nhiều hơn, một mình nó sống không dễ dàng.”
Còn nói: “Nó cũng đã chịu đựng để vượt qua mọi khó khăn, ba người các cháu đều ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thật tốt.”
Sau đó, Ngu Từ còn muốn ở cùng ông cụ trong chốc lát, ông cụ phe phẩy cái quạt hương bồ, vẫy tay bảo cô về sớm một chút.
Về nhà, là bảo cô quay về nhà mình, giúp đỡ mẹ cô, gánh vác một phần thay mẹ cô.
Ngu Từ đi tới trước cửa, ông ngoại đưa cô ra ngoài, cô đi trên con đường nhỏ được thông hướng tới nhà cậu, quay đầu lại, ông ngoại đứng cách đó xa xa, vẫy quạt hương bồ, hô to: “Về sớm một chút, trời sắp tối rồi, không được đi chơi.”
Khi đó cô chỉ nghĩ rằng ông ngoại đang đuổi cô đi.
Sau đó cô không có đi thăm hỏi ông ngoại, khi gặp lại đã là một năm sau, là buổi tối lúc ông tạ thế.
Tần Hoa Nguyệt đón cô từ trường về, nói ông ngoại không xong rồi, nhất định phải quay về một chuyến, Tần Hoa Nguyệt tự lái xe trở về, nhưng trên đường đi lại nhận được tin ông ngoại đã qua đời.
Ngu Từ mãi mãi không quên được đêm hôm đó, dáng vẻ sụp đổ gào khóc của Tần Hoa Nguyệt sau một giây nhận cuộc thoại, bà vừa lái xe vừa khóc.
Cô đã từng thấy Tần Hoa Nguyệt khóc, nhưng không có lần nào bà đau buồn và sụp đổ hơn đêm hôm đó, càng khiến người ta cảm thấy thương hại.
Nhiều năm sau đó, Ngu Từ đã hiểu rằng ông ngoại của cô là bố của mẹ cô, là người yêu thương bà nhất trong thế giới này.
Từ đó về sau, bà không còn chỗ để đi trong cuộc đời này.
Khi đó cô còn nhỏ, nhưng cũng khóc như mưa với mẹ cô, nhưng rõ ràng là tình cảm giữa cô và ông ngoại cũng không tốt.
Có thể cái này chính là huyết thống chăng.
Giống như tình cảm của cô với Tần Hoa Nguyệt, yêu có, đồng tình cũng có, thương hại, thương yêu, trước kia sẽ có oán trách, nhưng bây giờ đã buông bỏ, chỉ có điều khi cô lớn lên thì sẽ có suy nghĩ của riêng mình, không thể thuận theo mẹ cô trong mọi chuyện.
Tóm lại, đó là tình cảm vừa phức tạp vừa mâu thuẫn.
Đột nhiên Ngu Từ nhận ra, cô ít khi nhắc tới ông ngoại, ký ức của ông cụ đọng lại trong đầu chỉ có vài hình ảnh vụn vặt, nhưng khắc sâu đến nỗi lau không sạch.
Tuyên Triều Thanh lái xe. Anh thích nghe cô dùng giọng điệu thản nhiên kể lại những hình ảnh đọng lại trong ký ức, cô nói rất chậm, nhớ ra cái gì thì nói cái ấy, cũng không để ý anh có nghe được hay không.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong xe.
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng thong thả lặng yên di chuyển trong xe.
Ngu Từ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt của cô rất dễ bị cảnh vật bên ngoài hấp dẫn, quên mất tâm trạng có hơi thương cảm của mình, chỉ tay ra ngoài: “Hình như quán ăn sáng chỗ đó mới mở.”
Tuyên Triều Thanh thả chậm tốc độ lái xe, rồi nhìn lướt qua gương mặt cô.
Mắt Ngu Từ áp sát vào cửa sổ xe ô tô, dùng tay làm thành kính viễn vọng, nhìn ra bên ngoài. Hai con mắt của cô đều bị cận thị nhẹ, bình thường cô không thích đeo kính, bình thường cô nhìn cảnh vật thì không có vấn đề gì, nhưng ở nơi xa thì không nhìn thấy rõ.
Nơi này có nhiều xe, khó tìm chỗ đậu, đến trước cửa quán, Ngu Từ xuống xe trước, Tuyên Triều Thanh đi tìm chỗ đậu xe.
Chuyện làm ăn của quán ăn mới mở này cũng không tệ lắm, cơ sở rất mới, cũng sáng sủa, bên trong đã có nhiều khách, nhân viên phục vụ rất bận rộn, khi nhìn thấy Ngu Từ tiến vào thì nói một câu hoang nghênh quý khách rồi lại bận rộn.
Ngu Từ tìm được một chỗ tại nơi hẻo lánh nhất và có cái ghế còn ấm, cô vừa nghiên cứu nên ăn cái gì vừa chờ Tuyên Triều Thanh.
“Em đã xem món ăn chưa?” Giọng nói của Tuyên Triều Thanh vang lên trên đỉnh đầu cô.
Khi Ngu Từ ngẩng đầu thì anh ngồi xuống chỗ đối diện cô, đặt chìa khóa xe ngay ngắn trên bàn.
“Em nói cho anh biết một chuyện rất kinh khủng.” Ngu Từ cười híp mắt chống cằm.
Tuyên Triều Thanh nhìn cô, cũng mỉm cười: “Sẽ ăn sạt nghiệp anh?”
Ngu Từ suy nghĩ: “Anh đã gặp cô gái ăn giỏi nhất chưa?”
Tay Tuyên Triều Thanh khảy chìa khóa xe: “Quý Thanh ăn rất giỏi.”
Đúng là Quý Thanh… Một mình cô ăn phần ba người.
Tuyên Triều Thanh khựng lại nhìn cô, hiếm khi trong đôi mắt anh có sự kinh ngạc lướt qua: “Em không thể ăn nhiều hơn cô ấy.”
Là giọng điệu trần thuật.
Anh quá xem thường cô, Ngu Từ vừa định nói chuyện.
Tuyên Triều Thanh ngẫm nghĩ một chút, dường như nghĩ tới điều gì, anh nở nụ cười nói: “Đúng là em có thể ăn được.”
Ngu Từ chớp mắt, không biết tại sao anh từ không chắc chắn trở nên chắc chắn, anh căn cứ vào cái gì. Cô lặng lẽ nhớ lại, dường như cô cũng không… Để lộ bí mật ở trước mặt anh?
Ngu Từ không kìm được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Tại sao anh biết?”
“Buổi sáng hôm đó.” Tuyên Triều Thanh chậm rãi nhớ lại rồi nói: “Em đến nhà kho, ăn rất nhiều đồ ăn sáng với Quý Thanh, bà chủ nói nhìn em gầy như vậy mà tại sao có thể ăn nhiều như thế.”
Ngu Từ nhớ lại, cô luôn đi mua đồ ăn sáng ở quán ăn đó, chưa từng nói vài câu với bà chủ, nhưng cả hai bên đều đã quen, có lẽ cô mua đồ ăn tốn ba mươi đồng, có trời mới biết sao cô mua một phần mì xào mà còn cảm thấy ăn chưa no, nên lại mua thêm một đống đồ ăn, cô khó mà quên được vẻ mặt khiếp sợ của bà chủ khi cô trả tiền, ở trước mặt cô còn có không ít khách hàng nói thẳng: “Một mình cô ăn sao?”
Ngu Từ muốn phủ nhận, lại cảm thấy nói dối là không tốt nên đành phải nói thẳng, bà chủ há hốc miệng, có lẽ bà chủ không ngờ cô gái gầy như này sao có thể ăn nhiều như vậy, mọi người đều nhìn về phía cô, Ngu Từ cảm thấy hối hận, hiểu rằng có đôi khi dùng lời nói dối có thiện ý vẫn tốt hơn.
Sau khi cô mua đồ ăn tới công ty, còn bị mấy người chị Vãn Thu Nhi không nể tình gì cười nhạo.
Bọn họ coi như chuyện cười nói: “Em làm việc cũng không tích cực như vậy mà ăn còn nhiều hơn người khác, chắc hẳn tiền lương của em đều dùng để ăn.”
Chuyện này có thể trách cô sao?
Sau đó cô kể cho Quý Thanh về chuyện này, lúc ấy Tuyên Triều Thanh đang bận bụi ở một bên khác, nhìn dáng vẻ tập trung tinh thần của anh, chắc chắn anh không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người.
Ngu Từ tức giận nói: “Sao anh lại nghe lén cuộc trò chuyện của bọn em chứ, em còn tin tưởng anh như vậy.”
“Tin tưởng anh?” Tuyên Triều Thanh dường như cảm thấy rất hứng thú với cách nói này của cô.
Ngu Từ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, em đã tưởng rằng chắc chắn anh sẽ không nghe lén.”
Tuyên Triều Thanh cười: “Các em nói chuyện to như vậy mà.”
Cô mặc kệ, nghe lén chính là nghe lén, chỉ thực đơn: “Anh muốn trả hàng cũng vô ích, chỗ em không chấp nhận trả hàng, ông chủ, tính tiền đi.”
Tuyên Triều Thanh dở khóc dở cười: “Anh không nói muốn trả hàng.”
Ngu Từ nở nụ cười xấu xa: “Vậy lát nữa anh đừng hối hận.”
Ngu Từ cầm bút gạch món trên thực đơn, một mình chọn một đống đồ ăn, sau đó đưa thực đơn cho Tuyên Triều Thanh, khách khí nói: “Anh chọn đi, anh cứ ăn thoải mái, ông chủ của chúng ta mời khách.”
Tuyên Triều Thanh cúi đầu nhìn lướt qua, cô chọn bánh bao súp, mì phiến nhi xuyên, bánh hành, sủi cảo, bánh bao gạch cua, mì hoành thánh…
Nhớ lại ngày ấy, anh mua cho cô rất nhiều đồ ăn sáng, cô nói cô không ăn hết nên nhất định phải kéo anh vào nhà ăn chung, Tuyên Triều Thanh mỉm cười.
Anh rất tò mò.
Muốn thưởng thức cách cô ăn được nhiều như vậy.
Thế là bữa ăn này cơm thành hoạt động triển lãm cỡ lớn của Ngu Từ.
Ngu Từ chưa từng thấy chuyện như vậy, tại sao có thể có người thích xem cô ăn, còn xem vui vẻ như vậy, giống như đang thưởng thức màn biểu diễn gánh xiếc thú trong vườn thú, hơn nữa có chuyện gì với con người này vậy, ăn cơm nhanh như vậy, tuyệt đối không biết nhai chậm nuốt kỹ, sẽ tiêu hóa kém.
Thế là cô ngừng ăn, cau mày, nghiêm túc nói: “Thưa ngài, quán chúng tôi đóng cửa, tạm thời không cung cấp dịch vụ tham quan miễn phí.”
Tuyên Triều Thanh ngẩn ra, anh nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Anh có thể tham gia hội viên không?”
Ngu Từ không ngờ anh có phản ứng nhanh như vậy, đang định nói tiếp thì nghe anh bá đạo nói: “Không sao, bao hết thì anh cũng ok.”