Chương 10: Giải pháp tối ưu

Vua Hình Tượng

Đăng vào: 10 tháng trước

.

Chúc Dĩ Lâm nhắn Wechat xong liền quăng di động đi, bật đèn, xuống giường, đi một vòng trong phòng khách.

—— Không có thuốc lá.

Ngoài cửa sổ đen kịt bóng đêm, anh đứng ngây người trước cửa sổ sát sàn mất mấy giây, vì sao cứ quên mất là mình đã cai thuốc rồi?

Chúc Dĩ Lâm quay lại phòng ngủ, cố gắng để đầu óc trống rỗng, xem điện thoại với tâm thái bình thản.

Lục Gia Xuyên đã trả lời anh, là một ký hiệu ngắn gọn: "?"

Chúc Dĩ Lâm: "..."

Dấu chấm hỏi là ai phát minh vậy?

Đáng lôi ra chặt đầu.

Chúc Dĩ Lâm thở dài thườn thượt, anh đột nhiên cảm thấy dáng vẻ bây giờ của mình thật đáng cười, giống như một học sinh cấp 3 đang căng thẳng, ấu trĩ chết đi thôi.

Lục Gia Xuyên lại trả lời: "Em không để bụng!"

Không đợi Chúc Dĩ Lâm gõ chữ, hắn đã nhanh chóng gửi đến tin thứ ba: "Em không để bụng chút nào hết! Em rất vui!"

Chúc Dĩ Lâm ăn miếng trả miếng: "?"

Lục Gia Xuyên: "... Rất vui vì anh đã chịu thổ lộ với em, nói cho em biết bí mật của anh, không có ý gì khác đâu."

Chúc Dĩ Lâm dừng một chút: "Không có ý gì khác?"

Lục Gia Xuyên: "Anh, anh hy vọng em có sao?"

"..."

Anh hi vọng em có thì em sẽ có sao?

Chúc Dĩ Lâm quả thực đã chết dại đi, vì sao chuyện tình cảm của anh lại khó khăn như vậy? Rõ ràng của người ta đều rất đơn giản.

Anh đã nhìn người xung quanh yêu đương nhiều rồi, giới giải trí rất cởi mở, nam nam nữ nữ, bất kể thân phận và giới tính, thay người tình như thay áo. Có một số người, có đối tượng vừa mắt rồi, liếc mắt đưa tình một cái, đêm hôm đó liền lên giường được luôn.

Mấy năm gần đây, không phải không ai lấy lòng anh, mặc dù anh bận nhưng cũng không đến mức không có thời gian yêu đương và lên giường.

Nhưng anh là một người biết kìm nén, đối với anh, kiểu qua lại không có tình cảm chỉ có dục vọng không có bất kỳ ý nghĩa gì, còn dễ ảnh hưởng đến hình tượng, dây ra một đống scandal không cần thiết.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là, trong lòng anh vẫn luôn có một cánh cửa bị khóa.

Hiện giờ Lục Gia Xuyên đang đứng trước cửa, Chúc Dĩ Lâm không biết hắn có muốn gõ hay không.

Chúc Dĩ Lâm tự cảm thấy mình đã ám chỉ đủ rõ rồi, Lục Gia Xuyên hẳn là hiểu anh có ý gì chứ?

Nếu như còn không hiểu, hoặc là ngu, hoặc là cố tình giả ngu.

Nói đi nói lại, Lục Gia Xuyên vốn chính là một tên ngốc bạch ngọt.

Ngày trước ngây ngô chui vào trong chăn anh còn cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì, chứng tỏ trong lòng Lục Gia Xuyên anh là một người thân không cần cả nể. Bây giờ tên ngốc kia chắc là đang nghĩ: Cho dù anh mình là người đồng tính, mình cũng sẽ không kỳ thị anh.

Chúc Dĩ Lâm cau mày, đánh chữ: "Anh hi vọng em thông minh chút."

Lục Gia Xuyên trả lời rất nhanh: "Ý anh là...?"

Chúc Dĩ Lâm: "..."

Quá khó nói chuyện.

Là quá khó nói chuyện sao?

Chắc là Lục Gia Xuyên đang giả ngu rồi.

Chúc Dĩ Lâm do dự không biết nên tiếp tục làm rõ hay cứ thuận theo ý Lục Gia Xuyên, thôi bỏ đi, để lại cho cả hai đường lùi, sau này đỡ phải e ngại.

Đúng lúc này, di động bỗng rung lên, Lục Gia Xuyên trực tiếp gọi điện đến.

"Anh ơi." Đêm khuya yên tĩnh, âm thanh đầu bên kia điện thoại lại có hơi run rẩy, hỏi anh, "Vì sao anh đột nhiên nói những lời này với em? Em bị anh hù phát sợ đấy... Không không không, em không có ý đó, em chỉ vô cùng... kinh ngạc."

"Đáng kinh ngạc đến vậy sao?"

"Đương nhiên, em vẫn cứ tưởng anh là trai thẳng cơ."

"Vậy bây giờ em biết rồi đấy, anh không phải."

"..."

Nghe thấy tiếng của Lục Gia Xuyên, Chúc Dĩ Lâm lại tỉnh táo lên. Anh chợt phát hiện ra, có thể anh hơi bị biến thái, anh đột nhiên thích cái vẻ dè dặt trước mặt mình của Lục Gia Xuyên, giống như rất sợ lỡ lời, đánh mất anh, không dám mạo hiểm tiến lên, ngay cả thở thôi cũng đắn đo.

Anh được coi trọng như vậy, thậm chí có thể lợi dụng việc đó để nắm bắt Lục Gia Xuyên, mặc dù có hơi đáng xấu hổ.

Sự căng thẳng của Chúc Dĩ Lâm bay sạch sành sanh.

Anh ngồi xuống bên giường, thuận tay nới lỏng cổ áo ngủ để hô hấp thông thuận hơn, sau đó gần như suồng sã: "Anh không phải trai thẳng, anh chỉ có thể có cảm giác với đàn ông, em hiểu chưa?"

"Em.. em hiểu." Lục Gia Xuyên suýt nữa thì cắn cả vào lưỡi, "Không, em không hiểu lắm. Vì sao hôm nay anh lại đột nhiên nói mấy chuyện này với em? Có chuyện gì rồi sao?"

"Không có chuyện gì, chỉ là anh không nhịn được nữa thôi."

"Vậy nên?"

"Vậy nên mới nói thẳng với em."

"..."

Lục Gia Xuyên lại trầm mặc, Chúc Dĩ Lâm không tin hắn thật sự ngu đến thế, chắc hẳn đã có tính toán trong lòng rồi, nhưng ngại quan hệ giữa bọn họ, không muốn nói thẳng.

Nếu như anh không phải Chúc Dĩ Lâm, là một người đàn ông nào khác, tám mươi phần trăm Lục Gia Xuyên đã cúp máy bảo anh cút đi.

Không sao, Chúc Dĩ Lâm không sợ Lục Gia Xuyên giả ngu.

Anh còn nghi rằng, cậu bạn nhỏ này trước mặt anh vừa ngoan vừa nghe lời, không ngừng lấy lòng anh, anh trực tiếp nói "Em đến đây hầu anh ngủ", Lục Gia Xuyên cũng sẽ không tức giận, mà chỉ tủi thân nói: "Anh ơi, anh là gay, em đâu có phải, anh đừng có bắt nạt em được không?"

Chúc Dĩ Lâm hài lòng với trí tưởng tượng của chính mình.

Trong điện thoại, Lục Gia Xuyên lại đột nhiên hỏi: "Chuyện khi nào vậy? Ngày trước không phải anh thích con gái sao? Anh còn bảo với em, anh thích em gái ngực bự... Là sau đó mới thích con trai sao?"

"Hả? Anh từng nói à?" Chúc Dĩ Lâm mờ mịt một giây.

Lục Gia Xuyên nói: "Từng nói mà, có một lần em hỏi anh thích đối tượng kiểu gì, anh nói mình thích gái ngoan tóc dài ngực bự, phải xinh, biết làm nũng, không thể chọc tức anh."

Chúc Dĩ Lâm: "..."

Thật à?

Chúc Dĩ Lâm cố gắng nhớ lại, hình như từng nói thật.

Thời gian là mùa thu năm lớp 12, trường học tổ chức dã ngọai chơi thu.

Cả khóa cùng hoạt động, rất nhiều người, Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên không thích góp vui cùng đám đông, từ chối tất cả lời mời, cả hai ngồi trong góc nói chuyện phiếm.

Lục Gia Xuyên chỉ vào một đám nam sinh cách đó không xa, nói: "Anh, chúng nó bỉ ổi thật, hình như đang thảo luận bạn nữ nào ngực bự, em nghe thấy hết đây này."

Chúc Dĩ Lâm liếc qua.

Lục Gia Xuyên đột nhiên chọc anh: "Anh thì sao?"

Lúc ấy Lục Gia Xuyên đã tiết lộ với anh rằng có người mình thích rồi, Chúc Dĩ Lâm không muốn bàn về đề tài này, thuận miệng nói qua loa: "Anh cũng thích ngực bự."

"..." Lục Gia Xuyên có phần căm tức, "Vì sao chứ? Sao anh cũng nông cạn như vậy?"

Chúc Dĩ Lâm không lên tiếng.

Không biết Lục Gia Xuyên đột nhiên tức cái gì, tức đến mức uất ức, ra sức siết chặt tay anh, mặt mày khó chịu, hỏi: "Còn gì nữa?"

"Hả?" Chúc Dĩ Lâm thu ánh mắt từ phía xa về, cây cối giữa sườn núi khẽ đung đưa, gió nhẹ thổi qua, lá cây vang xào xạc.

Mà nơi bọn họ liên hoan là một khoảng đất trống, ánh nắng rực rỡ chiếu thẳng xuống dưới, không hề bị che chắn, rọi lên người Lục Gia Xuyên, đến mức những sợi tóc của hắn cũng phát ra một quầng ánh kim xồm xoàm.

Chúc Dĩ Lâm kìm nén mong muốn xoa một cái, qua loa đến mức không thể qua loa hơn nữa, chọn bừa một loại hình tất cả các nam sinh đều thích: "Còn có có thể có gì nữa? Chính là kiểu... em gái xinh đẹp, ngoan ngoãn, tóc dài, biết làm nũng, không chọc tức anh."

Lục Gia Xuyên: "..."

"Hứ, anh đúng là đồ trai thẳng ung thư." Lục Gia Xuyên tỏ vẻ mặt xấu hổ vì làm bạn với anh, nói, "Con gái xinh đẹp toàn xấu tính thôi, người ta còn lâu mới dỗ anh, chỉ thích chọc tức anh, tức chết anh."

Chúc Dĩ Lâm cảm thấy buồn cười, cười khẩy một tiếng.

Sau đó, mặt mày Lục Gia Xuyên ủ rũ nguyên ngày.

Từ đó về sau, Lục Gia Xuyên lại trở nên ngoan hơn một chút, bớt chọc tức anh hơn trước.

Nhưng Chúc Dĩ Lâm không nghĩ nhiều, khi ấy đã học lớp 12, áp lực việc học càng ngày càng nặng nề, bọn họ đều muốn thi được điểm tốt, tốt nhất là có thể cùng vào một trường đại học, không ai dám thả lỏng.

Đó là một ngày thu rực rỡ ánh dương.

Biến cố vẫn chưa kịp nảy sinh.

Chúc Dĩ Lâm thoát khỏi hồi ức, nói với Lục Gia Xuyên trong điện thoại: "Anh nhớ ra rồi, đúng là từng nói, nhưng cũng đã qua bao nhiêu năm rồi."

"À, sau đó thì sao? Là ai đã thay đổi anh?" Lục Gia Xuyên trầm giọng, "Bây giờ anh thích kiểu thế nào?"

Chúc Dĩ Lâm tắt đèn phòng ngủ, nghiêng người nằm lên giường.

Ban đêm dường như không nên nói lớn tiếng, giọng anh rất khẽ, sàn sạt, êm tại lại ngứa ngáy, như gió thổi vào tai Lục Gia Xuyên: "Bây giờ anh vẫn thích người ngoan, nhưng không phải em gái xinh đẹp, là em trai."

Bên đầu dây Lục Gia Xuyên bỗng nhiên yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.

Chúc Dĩ Lâm rất kiên nhẫn, bình thản chờ đợi.

Rất lâu sau đó Lục Gia Xuyên mới cất tiếng, dè dặt đến mức không thể dè dặt hơn, hỏi dò: "Em trai là ai? Là em à?... Hay là người khác?"

"..."

Sao em ấy có thể ngoan đến vậy?

Chúc Dĩ Lâm nghe giọng hắn như thể sắp khóc đến nơi, giống trong lòng đang đè nén một tình cảm mãnh liệt nào đó, có lẽ là tủi thân, nếu như không phát tiết ra sẽ biến thành nước mắt, khóc đến mức vỡ tim mới thôi.

Như vậy, yếu ớt lại cứng cỏi, mặc anh nhào nặn thế nào cũng sẽ không trách anh.

Dục vọng khống chế của Chúc Dĩ Lâm đã thỏa mãn, đồng thời lương tâm phát hiện ra, cảm thấy mình không thể quá được đằng chân lân đằng đầu.

Từ khi 16 tuổi, Lục Gia Xuyên đã bắt đầu ỷ lại anh.

Sẽ đội mưa to chạy đến gõ cửa nhà anh.

Sẽ an ủi anh trước đêm thi đại học, "Không sao, cho dù có thể thi đậu một trường đại học hay không, em cũng sẽ mãi mãi không rời khỏi anh."

Sẽ ôm anh khóc sau 7 năm chia tách, "Vì sao anh lại bỏ rơi em."

Có đôi khi Chúc Dĩ Lâm cảm thấy, có lẽ là do chịu ảnh hưởng của quá trình trưởng thành, Lục Gia Xuyên cực kỳ thẳng thắn trên phương diện tình cảm, đã quyết cái gì thì sẽ liều chết không buông. Bởi vì trừ điều đó ra, hắn không còn gì khác, sẽ không còn bất kỳ người nào việc nào có thể tiến vào trái tim hắn nữa.

Vừa hay Chúc Dĩ Lâm lại là kẻ may mắn này.

Lục Gia Xuyên đặt tất cả những cố chấp và khát vọng lên người anh, nhiều năm không đổi ý, giống như cho dù anh làm gì, Lục Gia Xuyên cũng có thể tha thứ.

Nhưng anh thực sự không cần phải giẫm lên tấm lòng này, hoành hành ngang ngược, khiến Lục Gia Xuyên nơm nớp lo sợ mỗi khi ở cạnh anh, càng không cần cố tình bẻ cong Lục Gia Xuyên.

"Không có, anh chỉ một loại hình mà thôi." Chúc Dĩ Lâm kiềm chế lại, trấn an hắn, "Đừng sợ, chúng ta thân như vậy, sao anh lại mò tay lên người em được."

"À, vậy à."

Lục Gia Xuyên khẽ hít một hơi, có vẻ như không hề vui lên vì câu trấn an này. Hắn ra vẻ tự nhiên, nói như đang giỡn chơi: "Không sao đâu, anh muốn ra tay với em cũng được, chỉ cần là anh thì em làm sao cũng được hết."

"Giọng điệu gì thế này? Như con dâu nuôi từ bé trong xã hội xưa ấy." Chúc Dĩ Lâm biết nên có tiếng người phối hợp với Lục Gia Xuyên, nhưng lòng anh một lời khó nói hết, cười không nổi.

Thích người quen chính là thế, không tránh được việc ngại ngùng.

Lục Gia Xuyên lại trầm mặc một hồi, không biết nghĩ đi đâu, đột nhiên gọi anh: "Anh, sau này anh sẽ có người mình thích nhỉ."

Chúc Dĩ Lâm không biết hắn muốn nói gì: "Làm sao vậy?"

Lục Gia Xuyên nói: "Khi đó, anh sẽ xa lánh em để tránh hiềm nghi sao?"

"Chuyện sau này ai biết được, hẳn là không đâu."

"Em không tin." Lục Gia Xuyên vô cùng nhìn xa trông rộng, "Chỉ cần anh ở bên người khác, sớm muộn gì cũng sẽ xa lánh em, không thì chẳng phải bạn trai anh sẽ ghen sao?"

"Không cần lo sớm vậy đâu, trong thời gian ngắn anh sẽ không yêu đương, công việc bận lắm." Chúc Dĩ Lâm trở mình trên giường, đổi tay cầm điện thoại.

Cơn hoảng loạn ban nãy của Lục Gia Xuyên đã dịu đi, hắn đột nhiên bắt đầu không chịu nói lý: "Không, rõ là anh muốn yêu đương rồi nên mới đột nhiên nói thẳng với em. Có phải anh đang ám chỉ với em không? Để em biết có chừng mực, không ảnh hưởng việc anh tìm đối tượng?"

"Không phải mà."

"Thật không phải không?" Lục Gia Xuyên hạ giọng, nói có vẻ như rất thấu hiểu, "Không cần giấu giếm, em có thể thông cảm. Nhưng anh lăn lộn trong giới bao nhiêu năm nay thì hẳn cũng rõ chứ, minh tinh yêu đương phiền lắm, chẳng may gặp phải đối tượng không đáng tin cậy, sẽ tạo ảnh hưởng rất xấu đến anh. Nếu như anh cảm thấy độc thân quá tịch mịch, thực sự muốn yêu, thà rằng tìm người quen mà yêu, biết gốc biết rễ, chia tay cũng dễ giải quyết, sẽ không bóc mẽ anh, ví dụ như ——"

"Ví dụ như?" Chúc Dĩ Lâm không hiểu mô tê gì.

Lục Gia Xuyên nói: "Ví dụ như em đây này anh, em sẵn lòng hi sinh bản thân, hầu ăn hầu ngủ, dỗ anh vui. Chúng ta làm một việc giải quyết được hai nan đề, anh thấy thế nào?"