Chương 112: 112: Gặp Lại Chẳng Qua Là Một Người Xa Lạ

Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Thời điểm Lục Đình Chiêu nhìn thấy Đường Nhã Phương xuất hiện ở đây, anh cũng có chút kinh ngạc.

Bất quá nghe đối thoại của ba người mà nhận xét, anh đại khái cũng đoán được, Đường Nhã Phương cùng cô gái tên là Lê Mẫn Nghi kia có quan hệ không phải dạng vừa, lúc này lại bị cô nhìn như vậy, nhất thời có hơi chột dạ, đứng ngồi không yên.

"Chị dâu, chị đừng nghe cô ta nói bậy, chuyện xảy ra giữa tôi và cô ta chỉ là sự cố bất ngờ.

Tốt xấu gì tôi cũng là con nhà danh giá, muốn đàn bà nào mà không được? Đâu có dư hơi mà đi quấy rối cô ta?"
Lục Đình Chiêu mồm mép tép nhảy, vội vàng giãi bày, cố gắng bảo vệ danh dự của mình.

Đùa hả!
Mặc dù bình thường anh cũng có chút phóng túng thoải mái không kìm chế, nhưng cũng không phải loại đàn ông cặn bã chỉ biết dùng đàn bà để mua vui, nếu như bị đội cái mũ háo sắc lên đầu, vậy anh còn mặt mũi nào nhìn người đời nữa! "Chị dâu?"
Nghe thấy Lục Đình Chiêu gọi Đường Nhã Phương như thế, đôi mắt đẹp của Lê Mẫn Nghi mở to, tràn đầy kinh ngạc: "Chuyện gì thế này Nhã Phương, tại sao tên háo sắc kia lại gọi cậu như vậy?"
Đường Nhã Phương nhún vai một cái: "Bởi vì cậu ta là em chồng mình, Lục Đình Chiêu." "Ơ vậy...!
Lê Mẫn Nghi sững sờ tại chỗ, vừa rồi cô còn ở đây dây dưa cả nửa ngày, kết quả đối phương lại là người nhà mình?
Hứ! Không đúng, tên này làm sao lại là người nhà mình được
Sững sờ hồi lâu, Lê Mẫn Nghị rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, hừ mũi: "Nề mặt Nhã Phương và anh có chút quan hệ, tôi có thể không so đo với anh, bất quá đừng cho rằng tôi dễ dàng tha thứ anh như vậy, anh mà làm vậy một lần nữa, tôi chắc canh sẽ chặt cái tay hư hỏng của anh."
Lê Mẫn Nghi nói giọng uy hiếp, tuy nhiên đối với cậu ấm Lục Đình Chiêu này mà nói, hoàn toàn không có sức uy hiếp chút nào.

Cho nên, sau khi nghe xong, anh dứt khoát bĩu môi nói: "Yên tâm, anh đây muốn đàn bà nào mà không có, chẳng lẽ thiếu cô em thì chết à?" "Anh.

"
Lê Mẫn Nghi không khỏi giận dữ.

Tên khốn háo sắc này, đã nể mặt mũi hắn, hắn còn lên mặt?
Bất quá, lần này không đợi cô kịp nổi điên, Đường Nhã Phương đã lanh tay lẹ mắt kéo lại cô, ánh mắt liếc thật nhanh, liếc Lục Đình Chiêu: "Cậu cũng bớt đành hanh một chút đi."
Lục Đình Chiêu nghe vậy, không khỏi ngượng ngùng cười một tiếng, đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Được rồi, nếu chị dâu cũng đã lên tiếng, vậy tôi không nói nữa"
Nói xong, anh vươn người duỗi dài, cười với cục trưởng đang đen mặt kế bên: "Cục trưởng, tôi có thể đi được chưa?" "Dĩ nhiên là có thể, các người đi cả đi."
Cục trưởng Triệu liên tục vẫy tay, dáng vẻ mừng hơn bắt được vàng, khiến cho người ngoài nhìn thấy chẳng biết nên thông cảm hay là lắc đầu.

Cục trưởng Triệu lờ đi như không thấy.

Hai nồi nước sôi này rốt cuộc cũng chịu dời gót ngọc, nếu như không phải là nơi này có chút đặc thù, nói không chừng ông ta còn xách hai dây pháo dài ra đường đốt ăn mừng.

Một trận tưng bừng náo nhiệt, cuối cùng cũng hạ màn êm đẹp.


Hú vía
Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Lục Đình Chiêu liền chia tay với nhóm ba cô gái của Đường Nhã Phương ngay cửa.

Anh vừa rời đi, Tống An Nhi liền hỏi: "Chúng ta đi đâu nữa đây?"
Đường Nhã Phương trầm ngâm một hồi, nói: "Đưa hành lý của Mẫn Nghi trở về trước đã, buổi tối ba chị em gái chúng ta đến hội quán Thiên Đường hẹn hò một bữa đi, coi như tiệc mừng Mẫn Nghi trở về" "Hội quán Thiên Đường sao, đã lâu không đi rồi.

Được, quyết định như vậy đi."
Lê Mẫn Nghi hào hứng vung hai cánh tay trắng nõn lên, vui vẻ đón nhận đề nghị của Đường Nhã Phương.

Lúc này cô hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn ngang ngược như trong cục cảnh sát vừa rồi nữa, ngược lại trên mặt tràn đầy vẻ sáng sủa thanh tân và tự nhiên phóng khoáng.

Ba người nhanh chóng mang hành lý trở về, sau khi trời tối, mới dắt nhau đến hội quán Thiên Đường.

Ở thành phố Hải Phòng, nói đến cái tên hội quán Thiên Đường, người biết đến nó cũng không ít.

Trong này giá cả dịch vụ cao ngất ngưởng, nhưng lại có đầy đủ các công trình vui chơi giải trí, là một khu phức hợp cao cấp bao gồm khách sạn, câu lạc bộ, nhà hàng, giải trí thư giãn, vân vân.


Người ra người ra vào nơi này, phần lớn đều là nhân vật thuộc xã hội thượng lưu ở thành phố Hải Phòng, lúc trước khi Lê Mẫn Nghi còn chưa ra nước ngoài, ba chị em các cô thường xuyên đến chỗ này vui chơi với nhau.

Chỗ này, đối với các cô mà nói, là một nơi mang rất nhiều kỷ niệm ấm áp.

Lúc này, ngay trước cửa hội quán Thiên Đường, ba người Đường Nhã Phương từ trên xe bước xuống, nhìn bảng hiệu quen thuộc, không khỏi thở dài nói: "Lâu rồi không đến, thật nhớ quá di!"
Lê Mẫn Nghi ném chìa khóa xe cho cậu trai phụ trách bãi giữ xe, mỉm cười khoác lên cánh tay của hai cô bạn, nói: "Nếu đã nhớ như thế thì đi vào nhanh lên, đứng ở đây làm gì?"
Bước chân theo quán tính vào hội quán Thiên Đường, Đường Nhã Phương bước vào thang máy thủy tinh ngắm cảnh, bấm thang máy lên nhà hàng ở tầng mười một.

Ba cô gái vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt chú ý.

Rất nhiều ánh mắt đàn ông nhìn chòng chọc, trên mặt đều là vẻ bị choáng ngợp trước sắc đẹp trời cho này.

Ba chị em thân thiết Đường Nhã Phương vốn là ba người đẹp tuyệt trần, đẹp đến nỗi gần như xóa nhòa ranh giới đoan trang và hư hỏng, mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười.

Nét đẹp của Lê Mẫn Nghi thiên về nổi bật, vẻ đẹp lập tức đập vào mắt, vô cùng choáng ngợp, đi đến chỗ nào cũng đều có thể hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn chăm chú, đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp, khi sóng mắt đong đưa, vô hình tản ra tia nhìn mê hoặc.

Còn Đường Nhã Phương lại thiên về vẻ đẹp tương đối kín đáo.

Cô có ngũ quan hài hòa thanh nhã, một đôi mắt trong sáng như mặt nước không hề gợn sóng, không vương bụi trần, toát ra vẻ đẹp thuần tịnh, khí chất thanh thoát ung dung, mặc dù thoạt nhìn, cô không có vẻ đẹp sáng chói đập vào mắt như Lê Mẫn Nghi, nhưng mà chẳng biết tại sao, luôn luôn vô thức để cho người ta mê mẩn không thể rời mắt khỏi cô.

Còn về phần Tống An Nhi, cô không có mỹ cảm hào quang rực rỡ như Lê Mẫn Nghi, cũng không khí có chất cao quý thanh nhã như Đường Nhã Phương, nhưng mà, cô lại có vẻ đẹp trung tính mà hai cô gái kia không có.

Mái tóc ngắn cá tính, ngũ quan hài hòa xinh đẹp, nhìn có vẻ như tùy tiện, nhưng cũng có chỗ đặc biệt hấp dẫn người khác, đặc biệt là cặp chân dài trắng nõn mượt mà của cô, đối với đàn ông mà nói, là vũ khí chết người mà các ông cam tâm nguyện chết.

Ba người đứng cùng nhau, tự nhiên trở thành cảnh đẹp, vô cùng hút mắt người nhìn.

Bất quá, đối với những ánh nhìn chăm chú chung quanh không ngừng ném lên người mình, ba người lại dường như không cảm thấy, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, chọn một vị trí ngồi sát bên cửa sổ, gọi thức ăn, chờ mang thức ăn lên.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, những món ăn đã gọi lần lượt được đưa lên, ba người vừa ăn, vừa ôn lại những chuyện đã xảy ra trong những năm qua.

Dĩ nhiên, những chuyện xảy ra trong ba người, cũng chỉ có Đường Nhã Phương là đặc sắc nhất.

Đối với những quan hệ xã giao, từ trước đến giờ Đường Nhã Phương không thích nhắc đến chuyện của mình, bất quá ở trước mặt Lê Mẫn Nghi cùng Tổng An Nhi, cô cơ hồ không có bí mật gì cả.

Cho nên, khi Tổng An Nhi thao thao bất tuyệt chuyện xảy ra mấy tháng trước của cô, cô cũng không ngăn lại.

Chỉ bất quá, sau khi nghe trọn vẹn câu chuyện, sắc mặt Lê Mẫn Nghi rõ ràng tỏ ra rất khó coi: "Giỏi lắm Chu Như Ngọc, giỏi lắm Vi Vịnh Phong, hai tên chết tiệt đó lại dám đối xử với cậu như vậy!" "Không sao cả, dù sao thì mình cũng đã không quan tâm đến nữa từ lâu rồi."
Đường Nhã Phương nhún vai một cái, ra vẻ sao cũng được, mặt đầy ung dung điềm tĩnh.

Bây giờ, trong lòng cô đã có một người đàn.