Chương 21: 21: Biết

Vợ À, Anh Sai Rồi!

Đăng vào: 12 tháng trước

.



1 tuần sau đó...!
Hai con người, hai trái tim nhưng chỉ có một trái tim bị tổn thương, chỉ có một trái tim yêu đối phương sâu đậm.

Đêm đó, Bạch Thiên đã ôm cô vào lòng, cô cảm nhận được cái ôm đó ấm áp đến chừng nào nhưng trái tim cô vẫn không cảm nhận được sự ấm áp đấy, có lẽ nó đã tự động đóng băng chính nó lại và chỉ có một người mới có thể làm nó tan chảy.

Hôm nay là ngày cô xuất viện, một tuần trôi qua không phải nhanh cũng không phải chậm, nó cứ nhè nhẹ mà trôi qua, kể từ lần nói chuyện bình thường cô và anh cứ như hai con người xa lạ chưa từng gặp mặt, cùng một phòng nhưng một câu cũng không nói, cô chỉ có thể cười nhạt rồi làm việc của mình thôi.

Đôi lúc cô tự hỏi " Tại sao chúng ta lại xa lạ đến vậy ".
Kể từ lúc đó, ngày nào anh cũng ở lại phòng bệnh một chút rồi lại trở về để lo cho Hạ Giang.

Thật nực cười, đúng là nực cười, cô có là gì của anh đâu kia chứ, một chút để ý cũng không có kia mà thì làm sao cô được sự quan tâm của anh.


Cô lặng lẽ mặc bộ đồ mà nhỏ đưa cho mình hồi sáng, lại lặng lẽ đi đến gặp Nhất Dương hỏi vài điều rồi cô đi ra bắt taxi về nhà.

Cô biết mình không phải người đáng để anh quan tâm, cô biết bây giờ cô rất nhu nhược, cô biết anh rất ghét mình nhưng cho dù có biết thì có làm được gì không hay là bây giờ chỉ biết im lặng.

Đôi khi im lặng không phải là không biết, im lặng không phải là hết yêu, im lặng không phải là quá mệt mỏi coi người đó quá phiền mà im lặng vì không muốn làm phiền người đó, im lặng là vì muốn để người đó vui vẻ bên hạnh phúc của mình, im lặng vì biết bản thân không hề có sức ảnh hưởng đến đối phương.

Đến Lãnh Gia...
Cô trả tiền cho tài xế rồi quay người bước vào trong, ngay khi thấy cô bước vào thì má Lâm liền đến bên cô vui vẻ chào đón:
- Chào con, Nguyệt Nguyệt - má Lâm
- Vâng con chào má Lâm - cô
Lúc thấy anh ẩm cô trên tay, còn cổ tay cô có vết rạch rất sâu lại còn chảy máu khá nhiều thì má Lâm cùng các người hầu trong nhà hoảng sợ, lo lắng và họ lại thêm một phần nào đó thấy phu nhân của họ rất mạnh mẽ, có thể trải qua nhiều việc bất công như vậy mà vẫn cười để che giấu nỗi đau bên trong, có thể im lặng chịu đựng như vậy hẳn cô phải rất mạnh mẽ.

Cô mỉm cười nhìn má Lâm, anh cùng Hạ Giang đi xuống, anh nhìn thấy cô đứng đây thì bất ngờ nhưng vẻ mặt lại lạnh, Hạ Giang thật không thích cô chút nào, từ nãy tới giờ anh và cô ta nói chuyện với nhau một chút về vấn đề sắp tới, cô ta xém chút nữa muốn tiến tới tát cô rồi.
Anh đi đến ghế sopha kéo Hạ Giang ngồi xuống, tay anh vuốt tóc cô ta, nói:
- Dạ Nguyệt, ngày mai cô đi với tôi đến Mỹ - anh
- Làm gì? - cô
- Chỉ cần đi chứ không cần biết - anh
- Vậy thì phiền anh đưa Hạ Giang đi đi chứ tôi không muốn đi tới một nơi mà không có lí do - cô

- Được rồi, cô đi với tôi qua đó gặp đối tác - anh thở dài
- Được thôi - cô
- Lần này không phải đối tác công ty - anh
- Hắc đạo? - cô
- Đúng - anh.

Cô đứng đó ngẫm nghĩ một hồi, thật ra cô cũng có hứng thú với hắc bạc đạo, cũng có tìm hiểu sơ qua rồi nên cô cũng không sợ mấy, cũng không quan tâm mấy, cho dù có ở trong thế giới nào đi nữa họ đều là con người, cho dù có ra tay tàn ác thế nào đi nữa thì họ cũng là có một tâm sự nào đó giấu sâu trong lòng, họ tàn nhẫn ra tay cũng là do cuộc sống, sống trong xã hội bây giờ không đấu đá lẫn nhau thì coi như xã hội đó không có chủ.

Nên để thể hiện thế lực thì phải đấu đá lẫn nhau.

- Được - cô
- Cô không cần dọn đồ, mai chỉ cần đi với tôi là được - anh
- Ừ - cô
Cô bước lên lầu, thật ra anh vẫn còn nhiều điều chưa biết về cô lắm, anh chỉ mới biết cô chơi được piano thôi chứ còn những cái khác thì không.


Cô có thể tự nhận đằng sau bộ mặt vui vẻ dễ thương với mọi người thì cô đã từng khiến cho nhiều công ty phá sản, khiến cho họ vào tù không thương tiếc.

Cô tự nhủ không thể để lộ ngay bây giờ được mặc dù cô có thể khiến cho công ty anh lâm vào tình thế khó khăn nhưng cô nghĩ là sẽ khó bởi hệ thống công ty anh rất chặt, khó mà xâm nhập, việc quen biết hắc đạo lẫn bạch đạo và có một thế lực nào đó chống lưng đối với cô là bình thường bởi cô chưa từng nói mình không có thế lực chống lưng.

Lần này qua Mỹ chắc chắn cô sẽ phải gặp lại người đó, người đó là thế lực chống lưng mạnh nhất của cô, góp phần giúp thân phận cô thêm cao.

Tuy vậy cô cũng chỉ là con gái, cô biết đau biết tuyệt vọng, điều duy nhất bây giờ cô cần làm là mạnh mẽ, mình phải mạnh mẽ để đối mặt với mọi chuyện sau này rồi nó sẽ kết thúc sớm thôi.

.