Chương 5: 5: Xin Lỗi Được Thôi

Viên Đạn Tình Yêu

Đăng vào: 12 tháng trước

.


"Haizz, cô gái kia quá đáng thật."
"Đúng đó, đụng người còn không xin lỗi."
"Mau xin lỗi người ta đi chứ? Cô gái kia?" Không biết tên nào lớn gan hô lên.
"Xin lỗi đêêê~~~"
...
Thanh Diệp vừa mới đội mũ lên nên có mấy người ở xa không thấy rõ mặt cô.

Gương mặt tuyệt mĩ kéo lên một nụ cười.

Xin lỗi? Được thôi.
"Xin lỗi." Nhưng đây là lời xin lỗi cho những điều sắp xảy ra trong tương lai.
Vế sau thì cô thầm ghi trong đầu, chỉ bỏ lại hai chữ đó rồi quay lưng bỏ đi làm mọi người bất ngờ, nhất là hai mẹ con Giai Tuệ.

Tại sao con nhỏ đó lại dễ dãi thế chứ?
"Ơ...này cô kia! Xin lỗi thế là xong rồi à?" Bà Nhàn chợt tỉnh, chạy tới giật lấy tay cô.
"Không phải bà muốn tôi xin lỗi sao? Tôi xin lỗi rồi đó.

Giờ bà muốn gì chứ?"
"Tôi...cô...Hừ, nãy giờ mới để ý, cô đội mũ nãy giờ nhỉ.

Hay là cô xấu xí, không dám để lộ ra ngoài, nhìn thấy Giai Tuệ nhà tôi xinh đẹp nên ghen tị rồi làm thế hả? Cái đồ xấu xa như cô, để tôi xem cô xấu như thế nào." Bà ta đưa tay giật lấy cái mũ của cô nhưng cô nhanh nhẹn né đầu sang một bên, bà ta vồ hụt, ngã xuống đất.
"Mẹ, mẹ không sao chứ? Cô quá đáng...Mẹ tôi...bà ấy chẳng qua chỉ nói vậy thôi, lẽ nào cô lại tính toán với bà ấy? Dù cô ghen tị nhưng cũng không thể làm thế chứ?" Giai Tuệ vội vàng đỡ lấy bà ta, quay sang trách móc Thanh Diệp, hốc mắt đỏ hồng, nước mắt dường như sắp rơi ra nhưng bị kiềm chế lại, khiến người ta cảm thấy đáng thương.
"Ghen tị?" Khóe miệng cô nâng cao lên.

Đúng, ghen tị với cuộc sống hạnh phúc mà cô ta có.

"Tính toán với bà ấy à..." Oh, đúng rồi, phải tính toán chứ.

Bà ta đã hại chết mẹ cô cơ mà.
"Đúng, cô chính là ghen tị với Giai Tuệ nhà tôi.

Đồ xấu xa, xem sau này có ai dám lấy cô về nhà."
"Ha..." Thanh Diệp đang định nói thì...
"Thanh Diệp à? Có chuyện gì mà ồn ào thế?" Một giọng nam trầm ấm chen ngang.

Là Trần Hạo! Anh ta làm gì ở đây?
Trần Hạo cười.

Anh đang trên đường tới công ty.

Đúng lúc đèn đỏ, trợ lý dừng xe lại, anh lơ đãng nhìn ra ngoài thì thấy cô nhóc này đang bị bắt nạt.

Sát thủ mà cứ dây dưa mãi với cái đám người này là gì không biết? Thế là muốn xuống xem, rồi tò mò lỡ miệng hỏi một câu thế thôi.
Hay lắm, anh ta xuất hiện đúng lúc thật.

Khóe miệng cô hơi giật giật.
"Là Trần Hạo phải không?" Bà Nhàn thấy Trần Hạo, vội vàng đứng dậy, mỉm cười thân thiết nói: "Ôi tốt quá, dì là dì Nhàn đây, dì rất thân với mẹ con.

Dạo này bà ấy khỏe chứ? À, đây là con gái dì, là Giai Tuệ.

Giai Tuệ, chào Trần Hạo đi con."
"Chào anh Hạo." Vũ Giai Tuệ nép người vào sau bà Nhàn, làm bộ mặt thẹn thùng.

Trần Hạo là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô ta từng thấy.

Xem ra mẹ có quen anh ta.

Phải nhân cơ hội này làm quen mới được!
"Thật xin lỗi, tôi không nhớ ra dì." Trần Hạo tạt cho hai người một gáo nước lạnh sau đó quay sang Thanh Diệp đang sắp rời đi phun ra một câu: "Diệp, em lơ tôi à?"
Thanh Diệp hơi khựng lại.

Mình thân thiết với anh ta đến thế à?
"...Ồ, chào anh.

Trùng hợp thật.

Tôi đang đi mua đồ." Bàn tay cô hơi nắm lại, đôi mắt xinh đẹp lại hơi lạnh đi.
"Mua đồ ăn sáng à? Sao không sang nhà tôi luôn? Lúc sáng tôi có mời em mà?"
"Tôi..." ahihi, sao anh lắm lời thế chứ.
"Hai người quen nhau?" Bà Nhàn nghi ngờ hỏi.

Đây cũng là vấn đề Giai Tuệ quan tâm, nên cô ta cũng lắng nghe.
"Chúng tôi là hàng xóm." Trần Hạo bước tới khoác vai Thanh Diệp.

Cô khó chịu hất tay anh ta ra, không ngờ cái mũ lại bị anh ta lấy đi mất.
"Anh làm gì thế? Trả cho tôi." Thanh Diệp nhíu mày.


Mái tóc giấu trong chiếc mũ giờ xõa ra, gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt trong suốt lạnh nhạt làm cho mọi người ngây ngốc.
"Thôi nào, cô bỏ mũ ra đẹp hơn đấy." Trần Hạo trêu chọc.
Mọi người sững sờ nãy giờ rồi.

Trời ơi, vậy mà hồi nãy cái bà kia còn bảo cô ấy xấu nữa chứ? Cô ấy mà xấu thì con gái bà ta được tính vào cái hạng gì trời?
Không biết có ai đó ở trong đám đông thở dài một câu: Cuộc sống mà.

Ghen tị đẹp xấu là chuyện thường thôi.
Thế là mọi người cùng đồng thanh: Cuộc sống mà!
Sau đó...!quay đi tiếp tục việc của mình.
Giai Tuệ và mẹ của cô ta, hai người bị coi như không khí nãy giờ, đang cảm thấy bực tức và ghen tị.

Vì sao cái con nhỏ tầm thường đó lại quen Trần Hạo?
Khoan.

Bà Nhàn nheo mắt.

Con nhỏ này có gì quen quen.

Giống với một ai đó...
Triệu Vi!!!!!
Bà Nhàn suýt hét lên.

Là con đàn bà Triệu Vi đó! Con nhỏ này là đứa con hoang của con đàn bà đó!
Làm thế nào nó còn sống?
Lại còn là hàng xóm với Trần Hạo?
Không được, phải làm gì đó...
"Anh Hạo và cô ấy có vẻ thân thiết nhỉ?" Giai Tuệ bắt lời.

Phải làm gì đó khiến anh ta chú ý.
"Ừm, trưa nay em tới nhà tôi ăn cơm nhé.

Tôi không có ai để ăn cùng."
"Vâng.

Em có thể đi cùng mẹ không anh?" Vũ Giai Tuệ mừng tới nỗi muốn hét lên.

Người đàn ông này cuối cùng cũng bị cô ta hấp dẫn.

Anh ta mời cô đến nhà ăn cơm!
"Hả?" Trần Hạo ngơ người.

"Tôi đang nói với Diệp, không phải cô."
"...Em...em xin lỗi, em hơi thất thố rồi.

Hay để em mời anh ăn cơm?" Vũ Giai Tuệ ngượng ngùng.

Trong lòng thì vô cùng tức giận.

Tại sao cái con nhỏ đó được mời chứ?
"Không, hôm nay tôi muốn ăn ở nhà.

Diệp, em có muốn..." Người đâu rồi?
Trần Hạo cười thầm, sau đó đi luôn.

Cái cô Thanh Diệp này được lắm, nhân cơ hội anh đang nói chuyện với nhau đi luôn à.

Sát thủ mà thiếu kiên nhẫn quá vậy.
Chẳng lẽ lời mời của anh không hấp dẫn được cô ta à?
Haizz, tự dưng thấy mị lực bị giảm đi rồi.

Trần Hạo sờ sờ mặt..