Đăng vào: 12 tháng trước
"Sau khi cưới mẹ, thỉnh thoảng ông ta có đi đâu đó cả một hai ngày trời.
Mẹ thấy lạ, nghi ngờ nên đã đi rình đi theo ông ta, kết quả mẹ phát hiện ông ta đã có một người vợ ở thông trước khi cưới mẹ.
Mẹ rất thất vọng về ông ta, nên ngày hôm đó ông ta về nhà mẹ đã đòi li hôn với ông ta."
"Ông ta nói ông ta không cố ý giấu mẹ, chỉ là ông ta yêu mẹ quá nên ông ta đành từ bỏ người vợ kia để lấy mẹ.
Mẹ bắt ông ta li hôn với người phụ nữ đó, ông ta liền đồng ý đi ngay."
"Nhưng mà người phụ nữ kia không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Cô ta sau khi nhận được giấy li hôn không cam lòng chia tay, nên đã dẫn theo đứa con hoang đó lên thành phố tìm ông ta, nhưng bị ông ta xua đuổi.
Cô ta lưu lại thành phố vài hôm thì mẹ nhận được tin cô ta nhảy lầu tự tử.
Còn về phần đứa con hoang kia, mẹ cũng không biết làm sao cô ta có thể tồn tại tới bây giờ.
Một đứa bé không cha không mẹ như nó, làm thế nào để sống sót tới bây giờ?"
Vũ Giai Tuệ trầm tư.
Cô ta hỏi bà Vũ: "Vậy mẹ, giờ ba đang ở đâu?"
Mặt bà Vũ lập tức trở nên xám xịt.
"Ông ta đang ở trong bệnh viện với con tình nhân mới đó chứ ở đâu.
Cô ta bị sảy thai cơ mà, làm sao mà ông ta chịu nổi chứ?"
"Mẹ định giải quyết chuyện này như thế nào?"
"Mẹ cũng chưa biết nữa, Giai Tuệ à." Bà Vũ thở dài.
"Mẹ mệt mỏi lắm."
Mắt của Vũ Giai Tuệ sớm đã đọng nước mắt, cô ta ôm lấy mẹ mình an ủi: "Không sao đâu mẹ, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi."
* * *
Ngày hôm sau, ở đoàn làm phim.
Mọi người đều tập trung từ sớm để đi ngoại thành.
Diệp đã có mặt ở đây, sáng nay cô bắt xe bus tới đoàn làm phim.
Eva, Tạ Yến và Cảnh Thiên Tĩnh cũng có mặt ở đây từ lâu rồi.
"Hi Tiểu Diệp Tử! Chào Tạ Yến! Sáng tốt lành nhé quản lý Cảnh!" Eva cười tươi rói, mái tóc của cô nàng hình như đã được nhuộm thành màu vàng kim, đôi mắt màu xanh lam của cô nàng sáng lạn, có vẻ sáng nay cô ấy rất vui.
"Chào chị Eva." Tạ Yến lễ phép, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của nữ sinh làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
"Chị Diệp, chị Thiên Tĩnh, buổi sáng tốt lành!"
"Ừm, chào." Diệp sờ sờ cổ, hình như tối qua cô nằm gối đầu cao quá thì phải, bây giờ thấy hơi mỏi cổ.
Hồi còn đang rèn luyện đâu có bị thế đâu nhỉ, hay là do lâu nay không nằm gai nếm mật nữa nên không quen?
"Chào các em.
Chắc mấy đứa cũng biết hôm nay mình đi ngoại thành nhỉ?" Cảnh Thiên Tĩnh cầm trên tay một cuốn sổ nho nhỏ: "Lát nữa mấy đứa nhớ đừng đi lung tung nhé, cẩn thận lạc.
Chúng ta sắp quay ở đó, chẳng thông thuộc đường xá cũng chẳng quen biết ai, nhỡ đâu lạc đường thì khổ."
"Dạ, tụi em biết rồi." Eva và Tạ Yến đồng thanh, sau đó Eva lôi điện thoại ra.
"Diệp Tử, nhìn qua đây nhìn qua đây!" Eva đang quay video live để đăng lên tường nhà cô ấy.
"Ài, Eva, thôi đi, đừng quay nữa." Diệp đưa tay che mặt lại.
Cứ thấy sao sao ấy, tóm lại là không được.
"Ai yo, nữ thần của chúng ta đang ngại kìa!" Eva cười khúc khích.
"Đừng ngại ngùng thế chớ, ít nhất cũng phải chào mọi người một câu mới được nà!"
"Chào..
chào mọi người." Diệp vẫn che mặt, nhưng những ngón tay đã mở ra để lộ đôi mắt hoa đào xinh đẹp.
"Như thế được chưa? Cô đừng quay tôi nữa mà."
"Ồ, nữ thần không muốn quay nữa, các bạn nghĩ sao?" Eva nói với những người đang xem.
Bình luận trên live bắt đầu trôi thật nhanh do có nhiều bình luận mới:
"A, nữ thần nữ thần, phải quay tiếp, không được dừng nha!"
"Live đầu tiên phải lâu một chút, chứ để vài phút thì coi kì lắm nữ thần ơi!"
"Sáng sớm đã thấy nữ thần live, hôm nay tôi quả là đúng đắn khi dậy sớm."
"Nữ thần, có thể bỏ tay ra trước khi kết thúc live được không?"
..
Eva đọc vài bình luận, sau đó nói với Diệp: "Thấy chưa, không ai chịu cho Diệp Tử dừng live, vì thế tôi nên quay tiếp để ban phúc lợi cho các tiểu Diệp Tử chứ! Mà nè, cô bỏ tay ra đi coi nào, các tiểu Diệp Tử thực sự rất muốn thấy mặt đại Diệp Tử để có một buổi sáng vui vẻ kìa!"
Diệp thật sự hết cách, cô bỏ tay xuống, nhìn vào camera: "Tôi làm thế này được chưa?"
"OK, OK, đẹp lắm rồi." Eva gật gật đầu.
"Cô có gì muốn nói với các fan không?"
"À, buổi sáng tốt lành.
Bây giờ là, ừm..
6h45p sáng, các bạn mau chuẩn bị đi làm và đi học đi kẻo muộn giờ." Diệp ngập ngừng, ngoài cái này ra cô cũng chẳng biết nói gì nữa.
"Diệp, chúng ta đi thôi! Đạo diễn đang chờ bên ngoài kìa!" Cảnh Thiên Tĩnh gọi với vào từ bên ngoài.
"Oh, tiếc thật.
Tới giờ xuất phát rồi, không thể tiếp tục trò chuyện với các tiểu Diệp Tử nữa." Eva tiếc rẻ.
"Đại Diệp Tử, tạm biệt các tiểu Diệp Tử đi nào!"
"Bye! Buổi sáng tốt lành!" Cô miễn cưỡng vẫy tay tạm biệt.
Cảm giác như thế nó cứ sao sao ấy!.