Đăng vào: 12 tháng trước
4:00 a.m.
ở thành phố B, tại sân bay.
Dù là sáng sớm nhưng người ở sân bay cũng không hề thưa chút nào.
A Hy từ từ bước ra trong sân bay.
Mọi người thấy cô xinh đẹp như vậy, không tránh khỏi chú ý.
Mái tóc đen mượt được xõa tự nhiên, khẩu trang màu xám che hết nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt hoa đào sáng ngời mang theo một chút sắc bén.
Quần jean áo thun hai màu đen trắng đơn giản, dưới chân đi đôi giày thể thao màu xám nhạt bước từng bước nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động gì lớn.
Cô kéo theo một cái vali nhỏ.
Mỗi bước đi của cô sẽ làm cho mái tóc lay động nhịp nhàng, lại làm tô điểm thêm cho vẻ đẹp tuyệt mỹ như tượng băng.
Mọi người sững lại ngắm nhìn cô không rời mắt.
Có người còn lấy điện thoại ra chụp vài tấm rồi post lên mạng.
A Hy bắt taxi rồi đến căn nhà mà người đó sắp xếp.
Gọi là nhà, chứ thực chất là một căn hộ lớn tại khu căn hộ cao cấp Royal Palace - một trong những khu căn hộ xa xỉ bậc nhất thành phố B.
Thật sự không biết nên dùng từ gì để miêu tả sự xa xỉ của khu căn hộ này nữa.
Bấm thang máy tới tầng 10, A Hy đến trước cửa căn hộ số 2.
Cô bấm mật mã cửa căn hộ, sau đó kéo vali vào rồi đánh giá sơ qua về căn hộ.
Căn hộ được bố trí với màu chủ đạo trắng và màu xanh lục tươi, nội thất khá tiện nghi.
Nhất là với người ở một mình như cô.
Nhìn căn hộ trống trải to lớn, gương mặt cô lại hiện lên tia ưu thương, sau đó nhanh chóng biến mất.
Tháo khẩu trang ra nhét vào túi quần, cô tìm tới phòng ngủ.
Từ bây giờ, cô sẽ là Triệu Thanh Diệp.
Triệu là họ của mẹ cô, còn Thanh Diệp...!cũng là cái tên bà ấy đặt cho cô.
Kéo vali tới phòng ngủ, cô đặt vali vào góc căn phòng, sau đó nằm phịch xuống giường.
Gác tay lên trán và nhắm mắt lại, Thanh Diệp đang suy nghĩ làm thế nào mới tiếp cận được Trần Hạo thì bỗng nghe tiếng gõ cửa.
Sự cảnh giác lập tức xuất hiện.
Cô bước tới cửa, nhìn xem bên ngoài là ai.
Kết quả lại làm cô bất ngờ.
Là Trần Hạo! Mục tiêu ám sát của cô!
Anh ta...tại sao lại tới đây?
Hơi do dự mở cửa, mang theo sẵn sự đề phòng, Thanh Diệp mở cánh cửa.
Cửa dần mở, hé lộ ra người đứng đằng sau.
Ánh mắt cô từ từ dò xét anh ta.
Là một người đàn ông rất tuấn tú.
Anh ta rất cao, mặc một bộ quần áo thể thao, rõ ràng là đi tập thể dục.
Gương mặt rõ ràng từng nét, mái tóc màu đen tuyền trông rất gọn gàng và đôi mắt màu hổ phách nghiêm nghị.
Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng luôn mang theo ý cười nhưng lại không chạm tới đáy mắt tạo cho người ta cái cảm giác gần mà lại xa, xa mà lại gần.
Trong lúc cô đánh giá anh ta, anh ta cũng đang dò xét cô.
Áo thun, quần jean đơn giản.
Tóc tai xõa tung, nhưng không kém phần xinh đẹp.
Bên túi quần còn có thể thấy quai khẩu trang, ngay chỗ cửa ra vào còn thấy đôi giày ở ngoài thềm chưa được xếp vào tủ giày, xem ra là vừa mới tới không lâu.
"Xin chào", anh ta cất lời.
Giọng nói trầm ổn như tiếng đàn violon của anh ta cứ như quanh quẩn mãi bên tai người ta làm cho người ta khó có thể quên được giọng nói đó.
Nhưng Thanh Diệp là ai chứ?
Cô bình tĩnh đáp lại anh ta: "Xin chào."
"Tôi nghe nói có người vừa chuyển tới đây, nên sang chào hỏi.
Không làm phiền cô chứ?"
"Không phiền đâu, tôi cũng mới từ sân bay về."
"Ồ, ra thế.
À, quên chưa giới thiệu với cô nhỉ.
Tôi là Trần Hạo, rất vui được gặp cô." Anh ta đưa cánh tay phải ra.
Bàn tay anh ta rất đẹp, độ dài các xương ngón tay cùng các khớp xương rất chuẩn.
Trên bàn tay có vài vết chai mờ mờ, cái này cô biết.
Là vết chai do cầm súng mà có.
Ha, xem ra anh ta không hề đơn giản tí nào.
"Tôi là Triệu Thanh Diệp.
Rất vui được gặp anh." Cô lễ độ đưa bàn tay ra bắt tay đáp trả.
Bàn tay cô mềm mại, trắng nõn, không nhìn ra chỗ nào là có vết chai.
Anh ta hơi nheo lông mày, sau đó dãn ra và cười.
"Thế cô không định mời tôi vào nhà sao?"
"Ồ, tại sao không chứ.
Mời vào." Có thể lợi dụng cơ hội này tiếp cận anh ta trước, sau đó rồi ám sát cũng được.
Anh ta vào nhà cô, sau đó phịch một cái, vô cùng tự nhiên ngồi lên sofa.
"Sofa nhà cô êm thật đấy.
Nhà cô bố trí thật là đẹp, chẳng bù với nhà tôi.
Biết thế tôi đã lấy căn hộ này rồi." Anh ta thở dài tiếc nuối.
"Oh, anh nghĩ thế sao? Đây là căn hộ của người quen giới thiệu cho tôi đấy."
"Cô thật là may mắn."
"Cám ơn vì lời khen."
Rồi hai người chẳng còn gì để nói thêm nữa.
Bầu không khí trong thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.
"Này, cô có muốn sang nhà tôi dùng bữa sáng không? Dù sao cô cũng ở một mình, như thế thì buồn chán lắm." Anh ta đột nhiên đề nghị, phá vỡ không gian tĩnh lặng giữa hai người.
"Tôi rất muốn sang đó nhưng tôi còn phải sắp xếp đồ đạc nữa."
"Vậy tiếc quá.
Lúc nào rảnh thì tới nhà tôi chơi nhé.
Căn hộ của tôi ở số 1 đấy!" Anh ta đứng lên, vẫy tay tạm biệt cô rồi về.
Thanh Diệp đi theo sau lưng anh ta, đợi anh ta ra ngoài rồi mới đóng cửa lại.
Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, cô thấy anh ta là một con người nguy hiểm, khó đoán.
Nên tìm cơ hội kết thúc nhiệm vụ, càng nhanh càng tốt.
Trần Hạo đứng ở ngoài cửa phát ra tiếng cười trầm thấp.
Ha, cô gái vừa nãy, theo như anh đoán, là sát thủ.
Chỉ là dựa vào cảm giác anh mới đoán thế.
Lúc nãy bắt tay với cô ta, bàn tay cô không hề có một vết chai nào cả.
Nhưng dựa vào cách giao tiếp cùng thái độ lạnh nhạt, có thể cho thấy cô ta ít tiếp xúc với người bên ngoài.
Còn có, người bình thường sẽ không đánh giá anh theo cách như thế.
Anh giơ bàn tay phải lên.
Vết chai này là do anh cố ý để lộ ra.
Tuy gương mặt cô ta không có biểu hiện gì khác nhưng chắc chắn, cô ta đã đoán được vết chai này là do cầm súng.
Chậc, thú vị rồi đây.
Xem ra anh vẫn cần phải tìm hiểu kĩ hơn về cô gái Triệu Thanh Diệp này mới được..