Chương 39: Sự cố lúc sáng sớm

Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc Chu Mạt tỉnh lại thì trời đã sáng.

Trong không khí tràn ngập mùi vị ẩm ướt đặc biệt sau cơn mưa, vài sợi nắng lặng yên lọt qua khe hở, nhảy nhót vào trong lều.

Dường như thoáng nghe thấy phía xa xa có tiếng chim hót lanh lảnh vui tai. Thả nhẹ tiếng thở còn có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, âm thanh như kéo theo vạn vật trong thiên nhiên trở nên vui tươi, căng tràn sức sống.

Một sớm mai đẹp đẽ, một khởi đầu mới mẻ.

Có thứ gì đó dường như đang đâm chồi bén rễ ở hư vô, rồi bất tri bất giác nảy nở.

Chu Mạt cảm thấy có thứ gì đó trên trán mình. Anh lấy xuống nhìn, đó là một cái vớ màu xám nhạt cùng một cái lá cây xanh thẫm ở miệng vớ.

Chu Mạt nhớ tới chuyện đêm qua, bỗng nghiêng đầu, suýt chút nữa thì đụng phải cái trán của ngài Hách vẫn đang ngủ say.

Chu Mạt bất giác thở nhẹ.

Ngài Hách không chỉ cởi trần, mà trên người còn chẳng được cái gì che chắn. Có lẽ là lạnh, hắn co chân ôm tay, nằm rất gần Chu Mạt, cằm còn dựa vào đầu vai Chu Mạt.

Tư thế này tựa như tư thế thân thiết trong vô thức của tình nhân, lại khá giống tư thế làm nũng của trẻ nhỏ.

Bấy giờ Chu Mạt mới nhận ra trên người mình phủ kín một đống thứ, một hình ảnh đối lập mạnh mẽ với ngài Hách hiện tại. Anh vội vàng lấy tất cả xuống, sau đó vén chăn lên, ngồi dậy, nhẹ nhành đắp chăn lên người hắn.

Động tác của anh cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sẽ đánh thức ngài Hách, nhưng lại quên mất hơi thở ấm áp của bản thân.

Nó tựa như một cái chạm thân mật, làm lông mi ngài Hách không kiềm được run run.

Chu Mạt dịch về phía cửa lều, định đứng dậy. Trên chân đột ngột truyền tới cơn đau, anh lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống đất.

Anh cười trừ, cúi người sờ vào băng gạc vết thương, đợi đến lúc cảm giác đau đớn rút đi mới đứng lên, khập khiễng bước ra ngoài.

Đợi đến lúc cửa lều hoàn toàn đóng lại, ngài Hách mới chậm chạp mở mắt.

Trong chăn vẫn còn ấm áp, lưu lại nhiệt độ và mùi hương của người kia.

Hắn vốn không nghỉ ngơi được bao lâu, gần như trắng giấc một đêm, nhưng giờ phút này cơ thể không hề cảm thấy mệt mỏi.

Ngài Hách nín thở, nhưng suy nghĩ trong tim cứ không ngừng tuôn trào ra.

Giờ trong lều chỉ còn một người.

Sáng sớm ngày ra mà, có một vài thứ sẽ hưng phấn một cách khó hiểu.



Thầy Chu cầm đồ rửa mặt ra bờ suối súc miệng. Lúc đứng dậy, anh nhìn thấy cô Hà và trợ lý Tưởng ăn mặc chỉnh tề ra khỏi lều.

Cô Hà thấy thầy Chu, đi tới hỏi về tình huống đêm qua, biết không có chuyện gì liền thở phào nhẹ nhõm.

Để có thể tìm được đội ngũ càng sớm càng tốt, cô Hà và trợ lý Tưởng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thầy Chu giúp các cô dỡ lều bạt, khi mọi thứ đã gần xong xuôi, trợ lý Tưởng đột nhiên nhắc tới ngài Hách.

Thầy Chu cười với cô, nói: “Để tôi gọi anh ấy.”

Dứt lời, thầy Chu lập tức đứng dậy, khập khiễng đi về phía lều.

Thầy Chu mở khoá lều, ngó vào bên trong, thấy ngài Hách đã tỉnh rồi, ngồi quay lưng về phía mình.

Ngài Hách đang lấy giấy vệ sinh lau thứ gì gì đó trên tay, nghe thấy tiếng khoá kéo, tay rõ ràng run lên, vội vàng tăng nhanh tốc độ lau tay.

Thầy Chu ngớ ra, trong lều là không gian kín, kể cả không ngửi thấy mùi vị đó cũng có thể biết được chuyện gì đang diễn ra.

Thầy Chu hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn chui vào trong lều.

“Dậy rồi?”

“Ừm.”

Ngài Hách vẫn quay lưng về phía anh như trước, luống cuống tay chân vo tròn giấy nhét vội vào ba lô, lại thu hết mấy đồ linh tinh lung tung cho vào túi, làm bộ đang thu thập đồ đạc.

Kỹ năng diễn xuất vô cùng kém cỏi.

“Cô Hà và cô Tưởng chuẩn bị xong xuôi rồi, chúng ta dọn dẹp sớm rồi xuống núi thôi.”

“Được.”

Thầy Chu cầm chăn nhỏ, tỉ mỉ gấp gọn, lại liếc nhìn ngài Hách, phát hiện hai lỗ tai của hắn đỏ ửng.

Thầy Chu vốn định nói với ngài Hách, chuyện như vầy không cần ngại, thế nhưng sợ nói vậy xong lại càng làm ngài Hách xấu hổ hơn, tốt nhất là không nói gì nữa.

“Anh Hách, đêm qua làm phiền anh rồi.”

Động tác ngài Hách hơi khựng lại, hắn căng thẳng mím môi một cái.

“À… Không sao đâu, không phiền, cậu không sao là tốt rồi.”

“Tôi vẫn muốn nói cảm ơn anh. Anh thực sự là một người bạn hiếm có, quan tâm tôi nhiều đến vậy, lại còn sẵn lòng chăm sóc tôi.”

Ngài Hách giả vờ thoải mái nói: “Đừng khách khí như vậy, đó là chuyện phải làm.”

Thầy Chu dừng động tác tay, phát hiện lỗ tai người kia càng đỏ hơn, da dẻ xung quanh đã đỏ ửng một mảng, lỗ tai đỏ đến nỗi như thể sắp vắt ra được máu.