Đăng vào: 12 tháng trước
Khách sạn mới xây, có vẻ như mới trang hoàng cách đây không lâu. Nói chung, trong phòng vẫn còn lưu lại một số mùi hương khó tả. Vì đang bật điều hoà nên không thể mở cửa sổ ra thông khí được, ngài Hách nằm trằn trọc cả đêm, trong mũi toàn là mùi hoá chất kì quái.
Suốt một đêm không được nghỉ ngơi đàng hoàng, chính hắn cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu, sáng hôm sau lúc xuống phòng ăn dùng bữa sáng, bước chân như lâng lâng trên mây.
Ăn sáng xong, mọi người tập hợp lại đi tham thú cảnh điểm, nhưng tiết trời hôm nay không lý tưởng lắm.
Không mặt trời, không nắng, nhưng vô cùng oi bức, như thể ông trời đang nghẹn một bụng khí vậy.
Ngài Hách mặc áo phông thấm đẫm mồ hôi. Sau một hồi đi cùng mọi người thì buồn ngủ không chịu được, đầu vàng mắt hoa, cả người đều khó chịu.
Ngày thường nhân viên luôn sợ sếp tổng, lần này định nói với ông chủ dăm ba câu, xin chụp một kiểu ảnh. Nhưng đợi đến lúc họ quay lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt bình tình của sếp, họ lại càng sợ hãi hơn. Cứ như vậy, không ai có đủ can đảm nói chuyện với ngài Hách.
Hầy, du lịch tập thể thật ngột ngạt quá.
Chiều tối, mọi người lên ô tô, lên đường tới núi chính. Ai ai cũng hưng phấn, nói nói cười cười hướng tới ngọn núi.
Sau một ngày dài đi đường không nghỉ ngơi, ngài Hách với tâm tình thúi hoắc, cõng ba lô lớn của mình đi phía cuối hàng.
Lên tới giữa sườn núi, ngài Hách thấy trợ lý Tưởng đột ngột ngược dòng người đi xuống, có chút khó hiểu. Chờ cô đi tới trước mặt, hắn hỏi cô: “Sao vậy?”
Trợ lý Tưởng có chút lo lắng: “Điện thoại của em mất rồi, chắc là bất cẩn làm rơi giữa đường, em quay lại tìm một lát.”
Ngài Hách quay đầu nhìn lại, bọn họ đang ở cuối hàng ngũ, phía sau chắc không còn ai đi lên nữa. Không chỉ vậy, trời cũng sắp tối, đường núi lại tối tăm, để một cô gái đi một mình thì không yên tâm.
Ngài Hách nói: “Để tôi tìm cùng cô.”
Trái tim trợ lý Tưởng vui mừng nhảy nhót, hoàn toàn không nghĩ tới ngài Hách sẽ nguyện ý đi tìm đồ với cô.
…
Trời càng ngày càng tối, đợi đến lúc bốn phía chung quanh đen ngòm chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng người, ngài Hách cùng trợ lý Tưởng vẫn không tìm được điện thoại.
Ngài Hách dùng điện thoại của mình gọi vào số của trợ lý Tưởng, nhưng cuộc gọi tự ngắt.
Nơi đây rừng sâu núi thẳm, vừa yên ắng vừa u tối, vì lí do an toàn, ngài Hách nói: “Nên dừng lại thôi, đoán chừng không tìm được đâu. Đợi lát nữa tối hơn thì cái gì cũng không thấy.”
Trợ lý Tưởng cũng đồng tình: “Vậy chúng ta mau quay lại đoàn thôi.”
Bốn bề yên lặng không ánh sáng khiến lòng người hoảng sợ.
Ngài Hách nhìn xung quanh, có chút bối rối, đi lối nào bây giờ?
Hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi, trợ lý Tưởng hai mắt lấp lánh nhìn hắn, đợi đến lúc hai người họ cùng nghe thấy câu “Tạm thời không liên lạc được” thì đồng loạt hoang mang.
“Chắc là… không có tín hiệu rồi…”
Trợ lý Tưởng hơi sốt ruột: “Vậy phải làm sao đây…”
Ngài Hách an ủi cô: “Không sao đâu. Như thế này, chúng ta cứ thẳng tiến lên núi thôi, nhất định sẽ gặp được họ.”
“Được, vậy đi thôi.”
Ngài Hách bật đèn flash của điện thoại, đi thẳng phía trước, kết quả càng đi thì xung quanh càng lạ lẫm.
Trợ lý Tưởng hơi sợ rồi, theo sát phía sau ngài Hách. Núi rừng nơi đây còn chưa khai phá xong, nếu tiến vào vùng chưa khai phá, vạn nhất gặp phải “thứ đồ” gì thì nguy hiểm vô cùng.
Ngài Hách biết cô sợ, nên vừa đi vừa cùng cô nói chuyện phiếm.
Đột nhiên có thứ gì đó ngáng chân trợ lý Tưởng, cô hét lên một tiếng, ngã xuống đất.
Ngài Hách vội vàng quay lại nhìn cô.
Đèn flash chiếu tới, hoá ra thứ ngáng chán trợ lý Tưởng là một cục đá có hình dáng kỳ lạ.
Ngài Hách ngồi xổm xuống, dời cục đá đi, nhìn trợ lý Tưởng hỏi: “Không sao chứ? Bị ngã sao?”
Trợ lý Tưởng vừa sợ bóng sợ vía một phen, sau đó giữa cơn hoảng loạn nảy sinh một kế.
Trợ lý Tưởng nhìn người trước mặt, quyết định lợi dụng một chút lo lắng trong mắt ngài Hách.
“Em… Chân em hình như bị trặc rồi…”
“Có đứng lên được không?”
Trợ lý Tưởng khẽ mím môi, làm bộ kiên cường nói: “Có thể ạ.”
Cô chống tay xuống đất, chuẩn bị tự đứng dậy, nhưng còn chưa đứng thẳng dậy đã la lên đau đớn, thiếu chút nữa là ngã sụp xuống đất.
Ngài Hách nhanh chóng đỡ cô, nói: “Hay để tôi đỡ cô đi.”
“Sếp, vậy xấu hổ quá…” Miệng nói một đằng, người làm một nẻo, tay cô tự động quấn lấy cánh tay ngài Hách.
Trợ lý Tưởng tính nhẩm trong lòng, tình huống này không gặp lại đội ngũ là tốt nhất, như vậy sẽ là cơ hội tuyệt hảo cho hai người ở riêng với nhau.
Hơn nữa trong cái ba lô ngài Hách cõng chắc chỉ có một cái lều, vậy thì lúc đêm xuống nghỉ ngơi, chẳng phải sẽ đúng lý hợp tình…