Đăng vào: 12 tháng trước
Ngày Chu Độ cầm tiền đi tìm Đàm Anh, đúng là ngày lạnh lẽo nhất của mùa đông.
Một tấm thẻ mỏng manh đổi lấy hai mươi năm tuổi trẻ của anh, dạ dày âm ỉ đau đớn, là kết quả đổi được sau hai ngày tiếp rượu với người ta.
Tuyết ở Ổ thành đã tan một nửa, giày đạp lên mặt đất có cảm giác như giẫm vào vũng bùn nông.
Anh tới bệnh viện, hỏi thăm y tá, y tá kia ngây người: “Hôm qua bọn họ đã xuất viện rồi.”
Thực ra cũng chỉ lỡ mất một ngày, Chu Độ của lúc ấy, chẳng hề biết rằng lần biệt ly này chính là sáu năm. Anh bán đi thứ duy nhất mà mình có, nhưng chỉ đổi đượcĐàm Anh vĩnh viễn không gặp lại.
Cô rời đi rồi, lúc tới ồn ào, lúc đi lại lặng lẽ không tiếng động.
Giữa bọn họ thậm chí còn không có một lời tạm biệt.
Anh cảm thấy đau đớn, từng cơn đau buốt lan tỏa từ trong trái tim, dần tới khắp cả người. Cô muốn anh yêu cô, cô thành công rồi. Nhưng lúc Chu Độ thực sự yêu cô, cô lại biết mất sạch sẽ khỏi cuộc sống của anh.
Con người sau khi trưởng thành mới hiểu được, trên thế giới này chẳng có ai đối với ai không có bạn thì không được. Đối với Đàm Anh mà nói, cuộc sống mới của cô mới bắt đầu. Đối với Chu Độ mà nói, cuộc sống của anh cũng vẫn phải tiếp tục.
Cầm 100 triệu, chính là hai mươi năm trong vực sâu vô tận. Sau khi Sở An Mật biết được chuyện này, gương mặt cô ta cũng trắng bệch: “Anh lại dám giao dịch với Mã tổng, anh điên thật rồi.”
Nhưng cho dù là điên rồi, Đàm Anh cũng sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Lúc Sở An Mật tìm thấy Chu Độ trong đống tuyết, anh chỉ còn một hơi tàn, thất thần nhìn bầu trời xám xịt, máu tươi chảy vào trong mắt anh, thế giới mà anh nhìn thấy nhuộm một màu đỏ tươi.
Anh sắp chết rồi, lần này cô ta cứu anh, bởi vì cô ta còn cần người này, không cho phép anh chết, càng không cho phép anh chết vì Đàm Anh. Cho dù có một ngày Chu Độ chết, nhất định phải chết vì cô ta mới được.
Xe cấp cứu và xe cảnh sát đều xuất động, thiếu niên chỉ yên lặng, không nói một lời, dường như không cảm nhận được đau đớn, giống hệt như cậu bé yên tĩnh trầm mặc năm nào.
Sở An Mật khóc không dừng lại được, đoán được anh đã trả lại tiền cho người ta, hủy bỏ hợp đồng. Anh dám hủy bỏ hợp đồng, những người đó dám muốn nửa cái mạng của anh.
Chu Độ chẳng thèm quan tâm, cứ như thế mà làm. Anh lạnh lùng nghĩ, nếu hai mươi năm tuổi trẻ không đổi lại được cái quay đầu của Đàm Anh, anh hà tất phải chà đạp chính mình.
Chu Độ phải dưỡng thương rất lâu, bà ngoại Chu nói: “Quên nó đi, bắt đầu lại từ đầu. Bà ngoại tin tưởng cháu là đứa trẻ kiên cường. Sau khi nó rời đi, chắc chắn cũng sẽ có cuộc sống mới, sẽ không quay về nữa đâu. Tiểu Độ, cuộc đời của một người rất dài rất dài, có lẽ hiện tại cháu cảm thấy đau khổ, nhưng qua mấy năm, nhưng đau đơn này trở thành hồi ức, cháu quay đầu lại nhìn, thực ra cũng chỉ như mây khói thoáng qua.”
Anh nói: “Vâng.”
Quên đi, để thời gian mang tất cả mọi thứ đi khỏi. Quên đi giọng nói nụ cười của cô, quên đi những vui vẻ và đau đớn mà cô mang tới. Sẽ có một ngày, khi anh nhớ đến cô, sẽ chỉ nói một câu chẳng liên quan, ồ, thì ra là người đó.
Nhưng thời gian không hề tặng cho anh hùng hồn mà anh muốn có. Trong vô số lần thức giấc lúc nửa đêm, anh đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn thành phố đã lên đèn, trong lòng là một mảnh hoang tàn.
Đau khổ của đàn ông không giống như phụ nữ, anh không nói ra miệng, cũng chẳng để lộ ra nửa phần, dường như chầm chậm dần, thực sự xóa nhòa cái tên Đàm Anh này ra khỏi cuộc sống của anh. Sở An Mật phát hiện có những lúc, anh đã tới gặp bác sĩ tâm lý hai tháng trời.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên Sở An Mật trở nên cuồng loạn. Cô ta không muốn thừa nhận bản thân mình đã thua, nhưng bệnh trạng của Chu Độ đã phơi bày mọi thứ rõ ràng cho cô ta thấy.
Anh yêu cô gái kia đến mức nào, yêu tới mức hoài nghi bản thân mình có vấn đề về thần kinh, phải đi khám bác sĩ. Một người lạnh lùng, nhưng cũng là người sạch sẽ đơn thuần nhất.
Bác sĩ nói: “Thế giới này không có thuốc nào có thể quên đi một người, thuốc ngủ cũng không làm được.”
“Tôi biết rồi, tôi không muốn quên đi cô ấy.” Anh nghẹn ngào, “Không nỡ.”
Không nỡ đoạn ký ức kia, không nỡ người đó, chỉ là anh khó chịu, không biết làm thế nào mới tốt. Đau đớn của anh kiềm nén mà lạnh lẽo, tình yêu của anh cũng yên lặng như tính cách của anh.
Sở An Mật phát hiện ra tất cả những thứ này, ngày thứ hai cô ta vẫn vờ như chưa có gì xảy ra. Cô ta không thể nào cứ như vậy mà buông tay, Chu Độ lạnh lùng mà cố chấp, cô ta sao lại không phải đây.
Một cô gái, từ nhỏ đã bị bắt cóc, có người cha say rượu sẽ đánh người, có bà mẹ yếu đuối lại khắc nghiệt. Chu Độ chính là cọng cỏ cứu mạng trong sinh mệnh gập ghềnh ảm đạm của cô ta. Bọn họ là cùng một loại người, cứng rắn và mạnh mẽ giống nhau, bảo cô ta buông bỏ Chu Độ, chẳng khác nào buông bỏ một nửa sinh mệnh của cô ta.
Những thứ mà Đàm Anh có thể có được, cô ta cũng muốn có. Cô ta sẽ không thua kém đứa em họ ngu xuẩn vô tri kia được.
Sau sự kiện chứng cứ kia, Chu Độ và cô ta như người xa lạ, Sở An Mật không buông tay, có một hôm cô ta loạng choạng tới tìm Chu Độ, trên cổ còn có vết hôn, cười tới xán lạn.
“Chu Độ, anh nhìn xem, em mới là người yêu anh nhất trên thế giới này. Anh cho rằng Mã tổng vì sao không truy cứu anh hủy bỏ hợp đồng nữa, đều là vì em đó, em hi sinh cho anh nhiều như vậy, anh nhìn em một cái có được không.”
Quả thực anh cúi đầu nhìn cô ta, lâu sau mới nói: “Phải không.”
Nước mắt trong hốc mắt cô ta trào ra, giơ tay ra kéo quần áo Chu Độ: “Trừ em ra, còn có ai sẽ hi sinh cho anh như vậy.”
Chu Độ tránh khỏi tay cô ta, lần đầu tiên hoàn toàn nhìn rõ Sở An Mật. Còn đáng thương hơn so với anh, anh đối với Sở An Mật mà nói, chính thứ đồ mà cho dù cô ta phát điên cũng muốn có được, vì thế mà không từ bất cứ giá nào.
Sau đó, Mã tổng ngã ngựa, đám người ban đầu cho gia đình Đàm Anh vay nặng lãi cũng biến mất rồi.
Sở An Mật trở thành bác sĩ Sở, Chu Độ cũng trở thành luật sư Chu. Sở An Mật ân cần hỏi han anh, quan tâm có thừa, Chu Độ lạnh lùng nhìn cô ta tự biên tự diễn hết vở kịch này tới vở kịch khác.
Năm đó Đàm Anh nói anh thờ ơ tự kỉ, đến nay anh bắt đầu học được cách tiếp xúc bình thường với người khác, còn kết thêm được nhiều “bạn” mới. Nếu như có một ngày cô quay về, không biết có thể nhận ra dáng vẻ hiện tại của anh không.
Tiếp đó, Chu Độ cúi đầu cười cười, anh đang nghĩ gì vậy, sao cô có thể quay về được.
Thành phố này chất chứa quá nhiều chuyện không chịu nổi, lúc Độ Hành mở chi nhánh, Chu Độ là người đồng sáng lập, nên tới thành phố S, cuối cùng anh đưa cơ hội này cho Ân Chi Hành.
Ân Chi Hành nói: “Tại sao, cậu thích hợp hơn tôi mà.”
Chu Độ nói: “Có một số việc chưa làm xong.”
Anh ôm lấy hi vọng nhỏ bé khó mà phát hiện ra được, anh muốn đợi ở nơi này, có một ngày Đàm Anh sẽ trở về hay không?
Mãi tới buổi lễ kỉ niệm ở đại học H nhìn thấy cô, giống hệt như năm đó, thiếu nữ nở nụ cười tươi, thời gian chưa từng thay đổi cô dù chỉ là một chút.
Trái tim anh đập như trống đánh, hồn vía lên mấy đi về phía cô, nước mắt gần như sắp chảy ra, nhưng bên tai lại vang lên tiếng nhắc nhỡ lạnh lùng___
“Cô ta hận anh, giống như ban đầu anh hận cô ta vậy.”
Giữa bọn họ sớm đã có khúc mắc không thể tháo gỡ, tiến về phía trước một bước chính là địa ngục, cảm giác đó quá đau khổ, anh không thể nào chịu đựng thêm lần nữa.
Hiện giờ được yêu là cô, chỉ một câu nói, là có thể khiến anh đau đớn tới nỗi thương tích đầy mình, đau không muốn sống.
Nhưng khi anh biết cô sống không được vui vẻ, cuối cùng vẫn giơ tay về phía cô.
*
Canh giữ nhiều năm như vậy, mới có kết quả. Khó trách đối với Chu Độ mà nói, không có ly hôn, chỉ có tang ngẫu.
Chu Độ không hỏi Đàm Anh, có tha thứ cho quá khứ của họ không.
Anh sờ lên mái tóc của cô, lần này Đàm Anh không tránh đi nữa, Chu Độ nói: “Anh đợi em.”
Đàm Anh biết ý của anh: Đợi em yêu anh, hoặc hoàn toàn không cần anh nữa.
Quan vài hôm, từ sau chuyện của Quan Dạ Tuyết, lần đầu tiên Đàm Anh nói chuyện điện thoại với Tôn Nhã Tú. Chuyện của Quan Dạ Tuyết không giấu được, đã tới lúc này, cái gì Tôn Nhã Tú cũng hiểu ra rồi.
Bà già nua đi nhiều, vô lực thì thào: “Con làm đúng lắm.”
Không thể không quan tâm Quan Dạ Tuyết, nhưng là một người mẹ, lo lắng dành cho con gái không che lấp được. Hồi lâu, vẻ mặt Tôn Nhã Tú phức tạp nói: “Con và cậu trai con thích lúc trước đã kết hôn rồi?”
Đàm Anh nhìn vẻ mặt của bà, hiểu ra bà không hề biết Chu Độ là con trai của Chu Úc Dương, thấy Chu Độ không nói cho bà biết, chỉ nói anh là “mối tình đầu” của cô.
“Đúng ạ, mẹ không thích anh ấy à?”
Tôn Nhã Tú: “Con đứa trẻ này, mẹ đâu có không thích cậu ta, chỉ cảm thấy hai đứa các con có thể trở về bên nhau thật không dễ dàng.”
Nhất là sau khi Đàm Anh đắc tội với Kim Tại Duệ.
Từ góc nhìn của Tôn Nhã Tú mà nói, bà cảm thán và vui mừng chiếm phần lớn. Có người có thể bảo vệ Đàm Anh trong lúc này, là một chuyện tốt.
Tôn Nhã Tú nói: “Mẹ gặp cậu ta rồi, là một đứa trẻ rất lễ phép, mua cho mẹ khá nhiều đồ, cũng là cậu ta đón mẹ tới đây. Anh Anh, trông đứa trẻ kia có vẻ rất thích con, nếu đã kết hôn rồi, con cũng đối xử với cậu ta tốt hơn một chút.”
Đàm Anh khẽ đáp một tiếng: “Được.”
Cúp điện thoại, cô nhìn thấy Chu Độ ở cửa, không biết anh đứng đó bao lâu, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Cơm tối muốn ăn gì?”
Đàm Anh nói: “Để em nấu.” Anh vẫn còn đang bệnh.
Chu Độ vẫn luôn ở cùng cô, hai người khó có được giây phút ấm áp như thế này. Đàm Anh không biết trong lòng Chu Độ có còn oán hận Tôn Nhã Tú không, nếu như là cô, chắc chắn sẽ oán hận.
Cô quả thực không nhịn nổi nữa, quay đầu nhìn anh một cái, ánh mắt người đàn ông vẫn luôn dính lấy cô.
“Anh nói đi, hiện giờ giữa chúng ta, ai nợ ai nhiều hơn.”
Chu Độ nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Không biết.”
Đàm Anh dường như đã tiếp thu anh có thể dùng vẻ mặt bình tĩnh như vậy nói không biết, anh nói: “Anh chỉ rõ ràng một chuyện. Đàm Anh, hiện giờ chúng ta là người nhà.”
Sống chung chăn, chết chung huyệt.
Ân oán của đời trước, nên sớm kết thúc ở đời trước. Cô từng đi chín mươi chín bước về phía anh, còn lại một bước cho dù là cách vực sâu vạn trượng, anh cũng sẽ bước về phía cô.