Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!
Đăng vào: 12 tháng trước
"Được thôi.
Vậy chị muốn tôi xử lý cô ta như thế nào? Giống với cách khiến Anthea mãi mãi biến mất?"
"Không được.
Làm vậy rất dễ khiến Minh Thành nghi ngờ, chuyện tai nạn lần trước, tôi có nghe được phong phanh là anh ấy đang cho điều tra.
Nếu như hiện tại giết An Tịnh Nhã bằng cách đó, chỉ e rằng chuyện chúng ta rất dễ bị bại lộ.
Chi bằng...." Angel bỗng dừng lời, hướng đôi mắt được kẻ những đường sắc xảo nhìn đến cô gái đang ngồi trên xe lăn bên dưới, bên môi nở một nụ cười.
"Hồ bơi dưới kia không phải chỉ là một hồ bơi bình thường, độ sâu quả thật khiến người như tôi cũng chưa dám đứng gần nó, hơn nữa còn có lực hút mạnh từ bên dưới.
Một vụ tai nạn, người không may rơi xuống hồ, mọi người không cứu kịp, người ....đã chết rồi."
Đôi mắt Albert đậm ý cười z từ từ nói: "Chị đã lên kế hoạch ổn thoả như vậy rồi còn chưa ra tay, lại lên đây nói với tôi làm gì?"
Albert đi đến gần Angel, bàn tay đưa lên cầm một ngọn tóc lên ngửi, chậm rãi nói: "Chị rất xinh đẹp lại còn thông minh, muốn người phải chết nhưng lại muốn hai tay mình phải luôn sạch sẽ, mượn tay người khác giết người thay chị.
Thiết nghĩ trên đời này cũng không ai gian trá như chị."
"Không phải cậu cũng hận cô ta sao?" Angel khó chịu gạt tay Albert đang cầm tóc mình ra, nhướng mày nói.
"Hận cô ta? Ai cơ? An Tịnh Nhã?! Hay Anthea?"
Thấy Angel lườm mình, Albert cười lớn một tiếng.
"Angel, tôi quả thật hận Anthea, vì cô ta ở trước mặt mọi người từ chối lời cầu hôn của tôi, và sỉ nhục tôi.
Nhưng Anthea và An Tịnh Nhã vốn không phải là cùng một người.
Tôi sao có thể chỉ vì diện mạo hai người có chút giống nhau mà ra tay với người đẹp được chứ được chứ."
Albert liếc đôi mắt mập mờ ý tứ nhìn đến Angel, bên môi là một nụ cười đẹp đến mức yêu nghiệt.
"Chị thấy tôi nói như vậy có đúng không?"
Angel thầm rủa trong lòng một tiếng, gương mặt rất nhanh hoà hoãn đi một chút, giọng nói thanh toát uyển chuyển, dịu dàng.
"Albert, dù cô ấy thật sự xinh đẹp, nhưng ai dám chắc đó không phải Anthea.
Cậu không nhớ lần đó ở trước mặt học sinh toàn Đại học MIT, cô ta sỉ nhục cậu thậm tệ như thế nào sao, còn dám tát cậu hai bạt tay." Angel đi đến dựa sát vào người Albert, tay nhẹ nhàng vẽ vòng trên vòm ng ực rắn chắc của hắn, sau đó đưa lên nhẹ nhàng vuốt nhẹ gương mặt yêu nghiệt ấy.
"Gương mặt cậu đẹp như vậy, làn da sờ vào còn rất là thoải mái, cô ta lại coi nó là một bao cát mà chút giận, cũng thật đáng ghét."
Angel vừa dứt lời, khoé môi Albert lại cong lên không ít, sau đó liền nhanh tay đưa ra đặt sau đầu Angel, ấn mạnh mà hôn xuống.
Gương mặt Angel lạnh lùng, cùng chán ghét, nhưng cũng không có đem người đẩy ra.
"Đôi môi chị vẫn thơm như vậy, thật khiến người ta lưu luyến không nỡ rời."
Angel cố gắng mỉm cười mà nói: "Được rồi.
Cậu mau đi làm chuyện của cậu đi."
"Chuyện của tôi là chuyện gì?"
Albert gian trá mà cười một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn qua cửa sổ sát đất xuống dưới.
"Tại sao chúng ta phải ra tay trong khi ở dưới kia có biết bao nhiêu quân cờ tốt.
Tại sao không lựa chọn một con cờ để đi nước này, chúng ta cũng không bị ảnh hưởng gì, còn không phải mất sức.
Hơn nữa, những con cờ dưới đều là tự nguyện đi.
"
"Ý cậu là...." Angel nhíu mày đưa mắt nhìn xuống những khách mời đều là sao minh tinh ở bên dưới.
"Ví dụ, chị nhìn con cờ nào mạnh, sau này sẽ đe dọa đến chị chẳng hạn.
Chẳng bằng bây giờ ra quân cờ này, nếu thắng, chúng ta có lợi lại càng thêm có lợi.
Còn nếu thua, chị cũng coi như loại bỏ được một con tốt mạnh đe dọa đến vị trí của mình.
Chị hiểu ý tôi nói mà, đúng không."
Đôi môi anh đào xinh đẹp của Angel từ từ mở ra, phát ra một tiếng cười nhẹ.
An Tịnh Nhã và Mộng Phạn đang ngồi nói chuyện phiếm thì có một nữ minh tinh đi đến.
"Xin lỗi, có thể làm phiền cô một chút không."
Mộng Phạn nhanh chóng đứng dậy đáp lại.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Làm phiền cô rồi.
Tôi vừa rồi có đi vào nhà vệ sinh, hình như để quên chiếc đồng hồ trong đó.
Biết cô không phải người làm ở đây, nhưng tôi còn đang có việc với các đồng nghiệp bên kia, hơn nữa tôi cũng thể nhờ những ngược khác trong bữa tiệc, nên đến đây xin được làm phiền cô."
Người đến là một nữ minh tinh hạng A đang rất nổi, là một trong số các tân binh của một trong hai công ty giải trí lớn nhất Lạc Thành – Bùi Mỹ Liên.
Bùi Mỹ Liên bằng giọng nói nhẹ nhàng, thanh khiết, gương mặt xinh đẹp quý phái giống như ý nghĩa của tên gọi, xinh đẹp như hoa sen.
Mộng Phạn thấy đây cũng là chuyện hết sức bình thường, liền nhanh chóng đồng ý đi vào giúp cô ấy lấy đồng hồ.
Mắt thấy Mộng Phạn đã rời đi.
Bùi Mỹ Liên đi đến bên cạnh An Tịnh Nhã, nhẹ nhàng truyền cảm bắt chuyện.
"Cao thiếu phu nhân, ngồi một mình ở đây không phải rất buồn sao, chi bằng cô cùng qua bên kia nói chuyện với mọi người cho vui."
An Tịnh Nhã chớp nhẹ đôi mắt, lạnh nhạt trả lời một cách đầy khách sáo: "Không cần.
Vị tiểu thư này, xin cô cứ tự nhiên."
"Sao có thể như vậy được.
Chúng tôi như vậy....!để cô ở nơi này một mình cũng rất là áy náy.
Để tôi đưa cô cùng qua bên kia nói chuyện với mọi người cho vui."
Bùi Mỹ Liên nói xong liền đẩy xe lăn đi, An Tịnh Nhã định ấn nút dừng dưới lòng bàn tay, nhưng sau đó không hiểu vì sao liền thả lỏng, cuối cùng là không có ấn xuống.
Vừa đi đến cạnh hồ bơi, Bùi Mỹ Liên đẩy nhẹ xe lăn về phía trước rồi từ từ thả tay ra, làm như vô tình không để ý, xe lăn cứ như vậy theo lực lao về phía trước.
Toàn cảnh sau đó là gương mặt hóng chuyện vui của mọi người xung quanh, mắt nhìn thấy người đang chới với trong hồ bơi, lại không có ai di chuyển xuống cứu.
Các nam minh tinh có người chần chừ, có người lại thờ ơ ra mặt cười khinh bỉ.
Các nữ minh tinh thì hét đại vài câu cho có, sau đó liền đứng đó trưng ra biểu cảm hóng hớt, vui thích.