Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!
Đăng vào: 12 tháng trước
An Tịnh Nhã lại để tâm câu hỏi của Mạc Tu Kiệt một chút.
Cô từ lúc sinh ra không nghe mẹ nói gì về nhà ngoại, mẹ cô cũng không phải người ở đó mà là từ thành phố về quê, lại nghĩ đến An Thẩm, An Tịnh Nhã không khỏi cười nhạo.
Mạc Tu Kiệt không thể hỏi nhiều, anh hiện tại cũng chưa muốn cho An Tịnh Nhã biết thân thế của mẹ mình.
Suy cho cùng cũng là vì chuyện năm đó còn nhiều uẩn khúc, chưa thể nắm rõ thì không thể nói bất kỳ cái gì.
Nhưng An gia tuyệt đối không thể tha, Mạc Tu Kiệt đã có kế hoạch của mình, nhưng hẳn nhiên vẫn cần người giúp.
Mắt nhìn đến Cao Minh Thành bước chân trầm ổn nhẹ nhàng đi vào ngồi xuống cạnh An Tịnh Nhã, Mạc Tu Kiệt rời tầm mắt đi chỗ khác nhưng vẫn thầm quan sát.
Anh cũng biết An Tịnh Nhã và Cao Minh Thành kết hôn chỉ vì liên hôn gia tộc để kìm hãm sự phát triển của Mạc gia, trước đó hai người còn chưa từng gặp mặt, ngay cả hợp đồng hôn nhân của hai người cũng còn nằm trong tay anh.
Mạc Tu Kiệt ánh mắt lộ ra chút hung ác nhìn Cao Minh Thành, nếu như cuộc đời của cháu gái anh đi theo vết xe đổ của mẹ, vậy Cao Minh Thành cũng không cần sống nữa.
Cao Minh Thành cảm nhận được sat khí, quay mặt sang vừa vặn nhìn đến ánh mắt thù địch của Mạc Tu Kiệt, nhíu mày.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lộ Khiết cùng An Tịnh Nhã ở trong nhà bếp dọn dẹp, Cao Minh Thành cùng Mạc Tu Kiệt ra ngoài trước.
Hai người đàn ông cao lớn đi ngang nhau cất bước ra ngoài, sau đó không hẹn mà cùng gọi thẳng tên nhau.
"Mạc Tu Kiệt."
"Cao Minh Thanh."
Hai ánh mắt sát khí nhìn thẳng vào nhau.
Mạc Tu Kiệt đi trước, "Ra ngoài nói chuyện."
Ngồi xuống bàn đá ngoài sân vườn, gió cuối thu nhẹ nhà thổi qua mang theo hơi lạnh, có thể năm nay lại là một mùa đông đầy tuyết rơi.
"Mạc tổng, anh dùng ánh mắt thù địch nhìn tôi, lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn vợ tôi.
Anh không cảm thấy bản thân làm sai cái gì sao?" Vừa ngồi xuống bàn đá Cao Minh Thành đã không chần chừ mà nói thẳng, tay gõ nhẹ xuống bàn đá từng tiếng một theo nhịp.
"Tôi có quyền, cậu có ý kiến?"
Cao Minh Thành nheo mắt nhìn, chất giọng trầm trầm ấm áp mọi khi lúc này đã mang theo hơi lạnh.
"Cậu có quyền? Tôi không biết là người ngoài còn có quyền gì?"
Mạc Tu Kiệt nhếch môi cười, "Chính là "Cậu" có quyền." Đồng thời nhấn mạnh chữ "cậu", Mạc Tu Kiệt đem tấm ảnh người ra đặt lên bàn, ngay trước mắt Cao Minh Thành.
"Đây là chị hai của tôi, mẹ của An Tịnh Nhã."
Ánh mắt thảng thốt hiện lên trên gương mặt của người đàn ông trưởng thành, Cao Minh Thành đưa tay cầm tấm ảnh.
Người trong ảnh có dung mạo gần giống An Tịnh Nhã, là một thiếu nữ rất trẻ, tuy nhiên không có đôi mắt phượng động lòng người như cô, nhưng lại có nụ cười làm người khác lưu luyến mãi không quên, nụ cười hồn nhiên ngây thơ, không phải là nụ cười của An Tịnh Nhã.
Ngẩng mặt lên đối diện với Mạc Tu Kiệt, không đợi người hỏi Mạc Tu Kiệt đã nói luôn, "Không cần phải nghi ngờ độ thật của nó.
Tấm ảnh này chụp cách đây hơn hai mươi năm rồi, chụp lúc chị tôi mới mười tâm tuổi."
Cao Minh Thành nhớ, "Mẹ Nhã Nhã họ Bách."
Mạc Tu Kiệt cao giọng, "Mẹ tôi cũng họ Bách."
Hai người đàn ông ngồi im lặng hồi lâu, Cao Minh Thành rất nhanh bình tĩnh lại.
"Tại sao lại thế này?"
Mạc Tu Kiệt hiểu Cao Minh Thành muốn hỏi cái gì, nhưng một bộ dạng lạnh lùng tôi không nói, "Về mà hỏi mẹ cậu."
Cao Minh Thành ngạc nhiên, "Mẹ tôi?"
Mạc Tu Kiệt từng cho người về hỏi thăm những thôn dân sống lâu năm ở đó, hỏi thăm vài ngày liền biết được.
"Có một người phụ nữ được người hầu theo gọi là Cao phu nhân, từng đến đây dưỡng thai, chính là ở cùng nhà với Giai Giai.
Nhưng hình như sức khỏe cô ấy không tốt, lúc Giai Giai mang thai được bảy tháng, con cô ấy cũng được năm tháng rồi thì sẩy.
Cô ấy ở lại thêm một tháng thì quay về thành phố.
Lúc đó có chiếc xe sang trọng lắm đến rước cô ấy đi lên chúng tôi nhớ rõ lắm."
Đem đoạn ghi âm ở điện thoại tắt đi, Mạc Tu Kiệt nói, "Cao phu nhân, nhà giàu có, ở cả Hoa Quốc này cũng chỉ có Cao gia các người."
Cao Minh Thành nhớ, mẹ anh đúng thật từng mang thai, nhưng không lâu sau bị sẩy.
Cái này anh cũng không biết rõ lắm vì lúc đó trong gia tộc sảy ra nội chiến, anh theo ông bà nội ở bên Mĩ sống, hai năm sau mới trở về nước.
"Tôi không rảnh để chứng minh sự thật với cậu, chúng ta hiện tại đều có chung một mục tiêu.
Thế nào? Có hứng thú hợp tác không?" Mạc Tu Kiệt cười lên một tiếng đem ánh mắt đầy sát khí đặt lên người Cao Minh Thành.
Sau khi nói chuyện mội hồi, hai bên đều lộ ra nụ cười không mấy thiện ý, giọng Mạc Tu Kiệt lạnh lùng trầm bổng, "An gia làm ăn sạch không có phạm tội, vậy chúng ta tạo tội cho họ là được."
"Tôi sẽ đánh vào nền kinh tế tiền tệ cùng cổ phiếu của họ, cậu....như cậu nói đi.
Nhưng phải giải quyết trong ba tháng tới.
Sau đó tôi còn phải đưa Nhã Nhã sang Mĩ làm phẫu thuật, cô ấy muốn hủy hoại An gia càng sớm càng tốt."
Mạc Tu Kiệt cau mày, "Phẫu thuật? Con bé làm sao?"
"Hai năm trước cô ấy gặp tai nạn, An gia không chịu phẫu thuật và làm điều trị cho cô ấy, sức khỏe từ đó không tốt, não hiện tại có dấu hiệu suy giảm trí nhớ.
Chính là sau khi cô ấy bị bắt cóc, đã quên một số chuyện lúc trước."
"Cái gì?"
Mạc Tu Kiệt trợn to mắt tức giận, đập bàn cái rầm.
"Tu Kiệt, sao vậy?"
Vừa lúc An Tịnh Nhã cùng Lộ Khiết đi từ trong nhà ra ngoài tìm họ nhìn thấy cảnh này, Lộ Khiết còn tưởng Mạc Tu Kiệt định đánh Cao Minh Thành kiền vội vàng chạy đến ôm tay giữ lại.
An Tịnh Nhã cũng vội vàng chạy đến, đưa mắt nhìn Cao Minh Thành từ trên xuống dưới, xác đinh là anh không bị thương, lúc này mới đi đến bên cạnh.
"Có chuyện gì vây?"
Cao Minh Thành nắm tay cô, "Không có gì.
Mạc tổng đập muỗi thôi."
An Tịnh Nhã giật khóe miệng một cái nhìn đến Mạc Tu Kiệt bộ dạng cao lãnh ở đối diện.
An Tịnh Nhã cảm thán, "Con muỗi này.....cũng to thật."
Mạc Tu Kiệt nhìn chằm chằm An Tịnh Nhã, nuốt xuống cơn tức giận, kéo tay Lộ Khiết, nhìn về phía Cao Minh Thành nói, "Ngoài này lạnh, vào nhà đi."
Trước khi ra khỏi biệt thự về nhà, Cao Minh Thành cùng Mạc Tu Kiệt âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.
An Tịnh Nhã tắm xong đi ra liền nhìn thấy một màn như này.
Pudding như mọi ngày leo lên ghế cuối giường ngủ, Cao Minh Thành chân dài, không ngại ngần đạp nó rơi bộp xuống đất.
Pudding lại chật vật trèo lên, lại bị đạp xuống.
Pudding nhỏ ấm ức gâu một tiếng, ánh mắt ai oán nhìn Cao Minh Thành giống như anh vừa cướp đi khúc xương ngon của nó vậy.
Cao Minh Thành thật lạnh lùng đáp lại, "Ngủ ở dưới đi, từ nay không được leo lên giường."
An Tịnh Nhã lắc đầu cười trừ một cái, mang theo máy sấy tóc đi đến đưa cho Cao Minh Thành.
Cao Minh Thành thành thục ngồi ở sau An Tịnh Nhã bật máy sấy, sấy tóc cho cô.
"Pudding làm gì anh sao?"
"Không có."
"Vậy sao lại đạp nó xuống." Động tác sấy tóc dừng lại, nhưng cũng chỉ vài giây lại tiếp tục, Cao Minh Thành không thấy xấu hổ gì khi hành động xấu của mình bị bắt gặp, trả lời thành thạo.
"Nó lớn rồi."
An Tịnh Nhã vẫn không buông tha, "Hôm qua nó vẫn còn nằm mà." Sau đó xoay người lại, cười cười, "Anh ghen à?"
Người đàn ông nào lúc tối còn nói hành động ghen tuông của "cậu" là ích kỷ, hiện tại đang vùi đầu vào hõm cổ An Tịnh Nhã, thì thầm.
"Anh chỉ là không thích thôi."