Chương 70: Hồi 070

Vạn Độc Quỹ Môn

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Linh Phụng vừa trở bước, Phi Bằng đã lao vút ra phía sau chùa.



Chờ bóng Phi Bằng trở bước, Linh Phụng cũng nhảy vọt lên mái ngói và trườn nhanh đi. Nàng tò mò muốn biết những cao thủ nào đang giao đấu ở nơi này.



Rầm... tiếng nổ rung chuyển mái ngói Linh Phụng núp sau góc mái cong nhìn xuống... mắt nàng như mờ đi bởi những luồng sáng chói lòa. Nhưng nàng cũng vừa kịp thấy một bóng người đang nhảy nhót giữa bọn Vạn Độc Quỷ môn áo xám.



Nàng kêu nho nhỏ :



- Ôi, người bịt mặt.



Linh Phụng hồi hộp nhìn người bịt mặt trong y phục màu đen và không hiểu vì sao ông ta lại chạm trán với bọn Vạn Độc Quỷ môn sau ngôi chùa này.



Ba tên áo xám giữa ngực thêu con nhện độc màu đen to như cái đấu thuộc hàng có vai vế của Vạn Độc Quỷ môn. Chúng hò hét điều động song thủ và tuôn ra ba luồng thanh quang kịch độc.



Bình Bình Bình...



Thân hình người bịt mặt giật bắn lên cao thoát qua những luồng Thanh Ảnh ma công bằng thân pháp siêu tuyệt, khiến Linh Phụng núp trên mái ngói phải kêu lên :



- Đơn Phượng Thăng Thiên, một thế khinh thân tuyệt đẹp.



Người bịt mặt vừa cưỡi lên ba luồng chưởng phong đã rút soạt thanh kiếm sau lưng xuất chiêu vùn vụt. Đường kiếm loang loáng được phổ nội lực thâm hậu tấn công như vũ bão vào những tên Vạn Độc Quỷ môn.



Ba gã ma đầu vừa thu hồi ngọn chưởng đánh hụt, toan hợp công một lần nữa... nhưng chúng hoảng hồn trước những đường kiếm biến ảo lạ kỳ của người bịt mặt nên vội rút vũ khí ra. Trên tay ba gã ác ôn cầm đại đao sáng loáng, chia ba phương vị giáng trả kiếm chiêu thần tốc của đối thủ.




Vèo vèo vèo... Người bịt mặt chỉ còn như một bóng mờ giữa kiếm quang kỳ ảo. Thanh kiếm trên tay ông như biến thành những mũi ngọn di chuyển tấn công cả ba phương vị làm đại đao của bọn Vạn Độc Quỷ môn chao đảo chỉ còn mong bảo vệ lấy thân.



Thình lình cả ba tên nọ cùng phóng vụt ra khỏi vòng đấu. Chúng hú lên một tràng khủng khiếp như tiếng quỷ vọng về từ mộ địa rồi bấm tay vào cái chốt nơi cán đại đao...



Lập tức ba luồng khí trắng tỏa ra mù mịt, phút chốc cả một vùng mờ ảo tựa khói sương trùm úp lấy người bịt mặt tựa chiếc lưới vô hình làm lạc phương hướng của đối thủ. Đồng thời ba tên Vạn Độc Quỷ môn vung đao xốc tới, luân chuyển phương vị tấn kích người bịt mặt bằng những chiêu thức tối độc.



Lúc đó Phi Bằng ẩn mình trong một tàn cây, gã theo dõi trận giao đấu thật căng thẳng và gã vỗ tay vào đùi kêu lên :



- Tuyệt quá Bạch Khí ma trận, phen này lão bịt mặt kia chắc chắn sẽ bị tru sát.



Gã gật gù :



- Ta biết những cao thủ Vạn Độc Quỷ môn kia đã ở quanh ngôi chùa này để bảo vệ ta. Nhưng chẳng hiểu lão già bịt mặt tới đây với ý đồ gì để phải sa vào trận quyết đấu kinh hồn?



Núp trên mái ngói, Linh Phụng theo dõi từng hành động của người bịt mặt. Tuy chẳng biết màn sương mù quái lạ kia là Bạch Khí ma trận nhưng Linh Phụng cũng đoán được dã tâm của bọn ma đầu. Chúng đang sử dụng ma công độc khí gì đây. Bỗng dưng nàng lo lắng cho tính mạng của người bí ẩn kia, bởi nàng cảm nhận được rằng ông ta là một người danh môn nghĩa hiệp.



Sự lo ngại của Linh Phụng không kéo dài vì người bịt mặt vẫn ung dung di động giữa ma trận mịt mù. Đột nhiên ông thét to một tiếng, thanh kiếm trong tay người bịt mặt chuyển động vèo vèo, tỏa ra một vùng huỳnh quang rực sáng. Kiếm khí rít lên dữ dội, mũi nhọn tung hoành truy kích ba gã ma đầu thật chính xác khiến chúng hoảng hốt lao vụt ra khỏi cục tràng.



Trong chớp mắt màn bạch khí của bọn Vạn Độc Quỷ môn tiêu tan, ba gã ma đầu lộ mặt. Thanh kiếm trên tay người bí ẩn rung lên và ông lao vút theo những chiếc bóng xám đang tháo chạy.



Ba đạo kình khí đẩy ngược dữ dội của ba gã ma đầu xô ập về phía người bịt mặt để chúng mong thoát thân an toàn. Chưởng lực đẩy bật về phía sau như sóng bủa đầu ghềnh suýt tung sườn đá. Thân hình người bịt mặt chấn động, nhưng thanh kiếm tỏa ánh sáng vàng đã thoát khỏi bàn tay ông...



Vút... vút vút...



Chỉ trong một chớp mắt thanh kiếm chém bay ba chiếc đầu, máu văng tung tóe giữa không trung. Những tên ma đầu chết không kịp kêu một tiếng. Người bịt mặt tựa một mũi lao phóng vào tới chụp gọn thanh kiếm dắt vào lưng. Ông thản nhiên phi hành về cuối chân trời, chẳng thèm ngó lại ba xác chết không đầu vừa rơi phịch xuống.



Linh Phụng nhỏm lên trên mái ngói, nàng hồi hộp khẽ kêu :



- Ôi, làm sao ta hiểu được chuyện này?