Chương 53: Sử nữ âm công

Vạn Độc Quỹ Môn

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Rừng trúc xanh tươi trông thật mát mắt, chỉ ngắm nhìn cũng thư giãn tinh thần. Cẩm Tiên trỏ tay reo lên :



- Ta vào rừng trúc nghỉ một lát, Vương ca.



Vương Hán Sơn nhìn lại quảng đường. Hai người đã vượt xa thị trấn Hoa Đài và đi về phương nam, phong cảnh vùng này thật là miền non sông cẩm tú.



Chàng gật đầu :



- Phải đấy, trúc là loài cây quân tử, một nơi dừng chân lý thú.



Cẩm Tiên cười khanh khách :



- Cây trúc quân tử chỗ nào đâu?



- Muội không hiểu sao? Cây trúc tiết trực tâm hư, lòng nó thẳng, ruột nó rỗng. Cũng như người quân tử luôn thẳng thắn, tâm địa không chứa mưu cơ sâu độc.



- Thôi, Vương ca ơi, sống phiêu bạt giang hồ mà không có mưu cơ thì làm sao tồn tại được.



Nàng phẩy tay :



- Muội thích rừng trúc chỉ vì nó mát mẻ vậy thôi. Ta hãy vào đó nghỉ ngơi, đàm đạo...



Rừng trúc xanh rì rào trong gió như một điệu nhạc du dương bất tận, Vương Hán Sơn và Cẩm Tiên cũng ngồi trên một phiến đá, dưới chân là thảm cỏ xanh rờn.



Hán Sơn mỉm cười :



- Cẩm muội có điệu múa thật tuyệt vời. Tiểu ca tưởng đâu đã lâm nguy bởi bọn Vạn Độc Quỷ môn rồi đấy.



Cô gái gật đầu :



- Võ công của muội chỉ mới có bấy nhiêu. Còn muội sống được trên bước giang hồ chỉ nhờ tài láu lỉnh.



Vương Hán Sơn nhướng mắt :



- Điệu múa ấy cũng là võ công à?



- Đúng vậy, đó là một môn tuyệt kỹ trong pho Sử Nữ âm công có tên là Nhiếp Hồn Ảo Vũ. Pho võ công này muội trộm được của mụ Kim Tiền Xú Phụ ở Hải Ly thần đảo đem về tự luyện. Môn khinh thân, Ảo Bộ và Nhiếp Hồn Ảo Vũ thì Vương ca đã thấy, còn các món tuyệt kỹ khác để giao đấu thì muội còn chưa luyện được. Phải cần Vương ca hợp sức với muội đấy.



Chàng trai ngạc nhiên :



- Sử Nữ âm công thuộc về người nữ, còn tiểu huynh là nam làm sao cùng muội luyện tập được?



Cẩm Tiên chợt nắm lấy bàn tay Hán Sơn :



- Vương ca, muội nói thật. Vương ca đừng buồn nhé.



Hán Sơn lắc đầu :



- Muội cứ nói đi. Vừa qua đã hai lần muội giải cứu cho tiểu huynh thoát nạn mà...



Cẩm Tiên lại cười :



- Vương ca không buồn thì muội nói thật nhé. Vương ca giúp được muội là do diện mạo xấu xí đó.



Gương mặt Hán Sơn vẫn bình thản, bởi sắc diện chàng có thay đổi thì Cẩm Tiên cũng không thể nhìn thấy sau lớp mặt nạ đen đúa với hai vết thẹo dài.



Chàng trầm giọng :



- Tiểu huynh không buồn. Nhưng muốn được biết vì sao Cẩm muội cần một kẻ xấu trai?



Cô gái đáp chậm rãi :



- Điều khó của Sử Nữ âm công là khi luyện các chiêu thức giao đấu phải có một đối tượng nam. Nhưng người sử nữ phải giữ được cái tâm mình không động, không có hành vi dâm tà để vẫn giữ nguyên là người trinh nữ. Trong lúc luyện công trước đối tượng nếu thấy tâm động là phải lập tức ngừng ngay, nếu để hành vi dâm bôn xảy ra sẽ bị tẩu hỏa nhập ma và chết không kịp cứu.



Nàng nhìn thật sâu vào đôi mắt Hán Sơn :




- Đấy, muội đã nói thật và Vương ca cũng hiểu được nguyên nhân vì sao đã hai lần muội liều mạng giải cứu Vương ca. Nhưng chẳng hiểu Vương ca có chịu giúp muội luyện công chăng. Bởi muội đã thử luyện công với mấy chàng đẹp trai, nếu muội giữ được cái tâm không động thì trí tuệ vẫn phân tán, chẳng tập trung vào chiêu thức.



Vương Hán Sơn bật cười :



- Tiểu huynh hiểu rồi, gương mặt xấu xí của tiểu huynh không hấp dẫn được muội nên muội có thể định tâm khi luyện Sử Nữ âm công...



Cẩm Tiên kêu lên :



- Vậy Vương ca thỏa thuận với muội rồi chứ?



Ngập ngừng một lúc, Vương Hán Sơn hỏi :



- Nhưng cách thức luyện môn Sử Nữ âm công như thế nào mới được chứ?



Nở một nụ cười hóm hỉnh Cẩm Tiên nói :



- Vương ca muốn biết rõ ư?



- Tiểu huynh phải biết xem có thể giúp muội được không.



Cẩm Tiên bất bình :



- Vương ca định tìm cách thối thoát phải không?



Vương Hán Sơn hốt hoảng, đáp nhanh :



- Không phải thế đâu, tiểu huynh chỉ sợ...



- Vương ca sợ gì?



- Sợ huynh sẽ xâm phạm... tiết trinh của Cẩm muội...



Đưa bàn tay ngọc vỗ vào vai Vương Hán Sơn, Cẩm Tiên cười khúc khích :



- Vương ca chỉ lo chuyện hão. Lối luyện Sử Nữ âm công này không giống như Hấp Tinh ma công đâu mà ca ca sợ xâm phạm tiết trinh của muội. Nhưng...



- Nhưng thế nào?



- Trong lúc luyện công Vương ca phải tiếp xúc chân dương với chân âm của muội từ bên ngoài. Ca ca vận chân khí tống vào, muội thì tiếp nhận luồng chân khí đó nhiều lần, cứ như vậy cho đến khi Sử Nữ âm công thành tựu.



Sửng sốt cả người, Vương Hán Sơn lắp bắp :



- Như thế chẳng hóa ra...



Cẩm Tiên trừng mắt :



- Vương ca từ chối ư?



Hốt hoảng, chàng trai gật nhanh :



- Tiểu huynh bằng lòng - Rồi chàng tiếp - Khi muội đột nhập phòng riêng mụ Huệ Tiên để giải thoát cho tiểu huynh đã biểu lộ được môn Ảo Bộ thần tình. Lúc song hành bên nhau tiểu huynh cũng đã thấy trình độ khinh thân của muội. Còn môn Nhiếp Hồn Ảo Vũ tiểu huynh vừa thấy, quả thật giang hồ hi hữu. Pho võ công trong tay muội nếu luyện được hết các chiêu thức giao đấu nữa sẽ trở thành một cao thủ võ lâm. Tiểu huynh đang trên đường tầm sư học võ, tiểu huynh sẽ luyện luôn Sử Nữ âm công cùng với muội.



Cẩm Tiên che miệng cười khúc khích :



- Ôi, không được đâu. Vương ca không thể luyện công mà chỉ làm đối tượng cho muội thôi. Vì nếu Vương ca cũng luyện pho bí kíp này thì lúc thành đạt Vương ca sẽ trở nên kẻ ái nam ái nữ...



Hán Sơn kêu lên :



- Trở thành lại cái à?



Cô gái cười nhẹ :



- Vương ca có muốn trở thành cô gái xấu xí mà giỏi võ công chăng?



Hán Sơn lắc đầu lia lịa :



- Thôi, điều ấy tiểu huynh không thích.



Cô gái bảo :



- Vậy Vương ca cứ giúp muội luyện âm công và cùng muội đi tới Trường Sa tầm thù.



Hán Sơn vội hỏi :



- Kẻ thù của muội ở Trường Sa à?



Gương mặt cô gái bỗng buồn bã khác thường :



- Phải, một kẻ thù ghê gớm, mối thù khắc sâu tận xương tủy. Trên bước giang hồ muội sẽ kể với Vương ca.