Chương 63: Quái nhân tái xuất hiện

Vạn Độc Quỹ Môn

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Bị người bịt mặt gạt bằng một cử chỉ tầm thường, nhưng trong lúc bất chợt cả Cẩm Tiên và Hán Sơn đều không nghĩ ra.



Thấy Cẩm Tiên nổi cơn thịnh nộ, chàng trai vội bảo :



- Cẩm muội nóng giận làm gì. Người bịt mặt này hẳn cũng là nhân vật lừng lẫy giang hồ, trước sau gì rồi ta cũng biết.



Cẩm Tiên xụ mặt :



- Nhưng lão già làm vuột mất cơ hội đoạt thanh Huyền Thiết bảo đao cho Vương ca. Lão thả Tạ Đại Đởm đi mất tiêu rồi.



Hán Sơn vẫn tươi tỉnh :



- Huyền Thiết bảo đao tuy quý thật, nhưng nó chỉ là phương tiện để giao đấu. Căn bản của người cao thủ là võ công và khí lực, khi cao thủ đã tới mức thượng thừa thì dù nắm trong tay một cành cây, một lá cỏ đều có thể biến thành khí giới nguy hiểm hơn gươm đao. Còn kẻ hèn kém dù có bảo đao trong tay cũng vô dụng, thậm chí còn gây hại cho bản thân vì đối thủ có thể đoạt bảo đao, kiếm bén của mình để giết mình. Vậy muội cũng đừng buồn vì thanh Huyền Thiết bảo đao ấy nữa.



Có vẻ như giận dỗi, Cẩm Tiên ngồi phịch xuống một tảng đá bên sườn núi.



Hán Sơn để mặc cô gái ngồi nghiền ngẫm sự thất bại vừa rồi, chàng bước lại chỗ người bịt mặt vừa biến mất.



Chợt chàng ngó thấy một chiếc thẻ bài quăng trên tảng đá, chàng lập tức nhặt lên xem.



Trên tấm thẻ bài có khắc hình một con chim điêu xoải cánh, nằm giữa một chữ Đại.



Chàng bỗng kêu lên một mình :



- Ôi, lão nhân cao thủ vừa rồi chính là Kim Điêu Đại Kiệt Thượng Quan Kỳ Long, bá phụ của Thượng Quan Linh Phụng.



Hán Sơn chợt nhớ lại những ngày qua, khi chàng kết giao với Linh Phụng thì Kim Điêu Đại Kiệt còn ở bên Tây Vực, chàng chỉ được biết cha nàng là Kim Điêu Trung Kiệt Thượng Quan Kỳ Phùng và thúc phụ Kim Điêu Tam Kiệt Thượng Quan Kỳ Tâm.



Chàng kêu lên nho nhỏ :



- Mọi người đều tưởng Thượng Quan Kỳ Long đã tuyệt tích giang hồ sau huyết án ở nhà Sơn Đông Tuyệt Thủ Thái Kình Ngạc. Phải chi ta biết người bịt mặt là Thượng Quan Kỳ Long thì ta đã có thể hỏi thăm tin tức về Linh Phụng bởi ông ta còn sống tất sẽ luôn theo dõi điệt nữ thân thương của ông.



Lòng thương yêu Linh Phụng lại dâng lên vô hạn. Chàng so sánh Linh Phụng và Cẩm Tiên thật khác xa nhau một trời một vực. Tuy hai nàng đẹp ngang nhau nhưng Linh Phụng dịu dàng, đằm thắm còn Cẩm Tiên ngang tàng ngỗ ngược, lại ảnh hưởng ma giáo quá nặng bởi nàng đang luyện Sử Nữ âm công... Song hành cùng cô gái này chắc có phen sẽ bị di lụy.




Vừa suy nghĩ vừa nhớ lại những lời trách cứ của Kim Điêu Đại Kiệt Vương Hán Sơn bỗng cảm thấy chán ngán Cẩm Tiên.



Hán Sơn liếc nhìn và nhận ra Cẩm Tiên đang quay mặt vào vách đá, chàng lẩn nhanh vào rặng cây toan lẳng lặng bỏ đi nơi khác.



Không ngờ chỉ một tiếng động nhẹ cũng đã làm Cẩm Tiên quay mặt lại. Nàng lên tiếng :



- Vương ca đi đâu đó?



Hán Sơn vội ngừng bước trong lúc Cẩm Tiên vọt tới gần chàng.



Lúng túng đỏ mặt nhưng Hán Sơn cũng nghĩ ra được một lý do. Chàng đưa chiếc thẻ bài cho cô gái xem :



- Muội thấy chưa, lão nhân bịt mặt chính là Kim Điêu Đại Kiệt Thượng Quan Kỳ Long...



Cẩm Tiên kêu lên :



- Thượng Quan Kỳ Long à? Ông ta đã trùm mặt còn đổi giọng nói làm sao muội nhận ra...



Hán Sơn nhìn sững cô gái :



- Tại sao muội biết Kim Điêu Đại Kiệt?



Cẩm Tiên lẹ miệng :



- Điều này muội sẽ kể cho Vương ca biết sau. Bây giờ ta phải tiếp tục lên đường theo đuổi công việc của Vương ca.



Nàng gằn giọng :



- Hồi nãy, sau khi lượm được tấm thẻ bài, Vương ca định bỏ đi phải không? Muội nói thẳng cho Vương ca biết trốn khỏi muội chẳng dễ dàng đâu. Vương ca phải luôn nhớ lời hứa, khi muội đã giúp xong việc của Vương ca thì trên đường muội đi Trường Sa tầm thù phải có mặt Vương ca đấy.



Hán Sơn gật đầu lia lịa :



- Đúng vậy, đúng vậy. Cẩm muội cứ yên tâm.



Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong đầu Hán Sơn lại thầm nghĩ: “Cô ả quỷ quyệt này ghê thật, một cử chỉ nhỏ nhặt cũng không qua mắt được ả ta”.



Cẩm Tiên đứng dậy :



- Thôi, chúng ta lên đường.