Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Đăng vào: 12 tháng trước
Hỏi Tống Du Liệt người xấu xa nhất trêи thế giới này là ai, anh rất muốn trả lời theo số đông, nói đó là Hitler, nói là một tổ chức nào đó, nói là một phần tử khủng bố, hay nói là một sát thủ liên hoàn.
Nhưng dù nghĩ thế nào, những người này đối với Tống Du Liệt không qua được người phụ nữ hư hỏng tên Qua Việt Tú kia.
Qua Việt Tú có bản lĩnh của người hạng nhất, chính là cô còn vượt qua ba người xấu xa nhất trong lòng Tống Du Liệt để đứng nhất, nói không chừng top 4 hay top 10 cũng không thành vấn đề.
Xếp hạng hết top 100 là Qua Việt Tú, cả cái tên trong danh sách top 1000 có lẽ vẫn là Qua Việt Tú.
Đúng vậy. Anh thề.
Sáng nay Qua Việt Tú đã thành công phát huy vài điểm xấu xa của kẻ xấu, nhất định là cô có ý muốn trốn đi, để cho sáng anh tỉnh dậy mà không tìm được cô.
Phải biết là người say rượu khi tỉnh dậy vào ban sáng rất dễ phạm sai lầm ngu xuẩn, rất dễ xốc nổi.
Chết tiệt, sao lại trả hộ chiếu cho cô ấy?!
Mày có thể trông chờ vào người phụ nữ Qua Việt Tú kia sẽ vì mày trả hộ chiếu cho cô ấy, rồi sinh lòng cảm kϊƈɦ với mày, sau đó lương tâm thức tỉnh, rồi ngoan ngoãn ở bên mày sao? Dễ ăn vậy chỉ có gặp quỷ thôi ấy.
Dựa vào tính cách của Qua Việt Tú, nhất định cô sẽ cầm hộ chiếu trốn đi, trước đây cô đã làm điều tương tự trong căn nhà này rồi.
Trước lạ sau quen(*), cũng không có gì.
(*): 一回生二回熟: làm một lần chưa quen, lần hai sẽ thành thục, khó trước, dễ sau.
Đây không phải mong muốn của anh sao, Qua Việt Tú cút được bao xa thì cút, không phải sao?
đúng vậy, đúng vậy, trả hộ chiếu cho cô ấy là bằng chứng tốt nhất rồi còn gì
Nhưng... Nhìn xem anh đã làm gì?
Anh đạp cửa, chạy như điên trêи đường, chạy đến hướng cô bỏ đi trút giận, rồi hét vọng trong không trung: "Qua Việt Tú, cút bao xa thì cút." "Qua Việt Tú, em trở về đi." v.v. Một loạt hành động ngu xuẩn này Tống Du Liệt lý giải là do say rượu làm.
Nói cách khác, những hành vi ngu xuẩn này đều không phải từ linh hồn chính yếu ràng buộc trong anh.
Có người nói rằng, trong mỗi con người đều phân ra hai loại linh hồn: Linh hồn chính yếu và linh hồn thứ yếu.
Linh hồn chính yếu làm chủ tư duy, còn linh hồn thứ yếu thỉnh thoảng sẽ nhảy ra chứng tỏ mình đang tồn tại.
Tống Du Liệt nghi ngờ, linh hồn thứ yếu của anh là một đứa trẻ phản nghịch, bởi vì tích cách phản nghịch này luôn làm những điều trái ý anh.
Ví dụ như anh rất ghét Qua Việt Tú, nhưng linh hồn thứ yếu này luôn muốn anh thân mật với cô.
Nó dùng cách mà anh cùng Qua Việt Tú thân mật với nhau để nói với anh rằng: "Sờ Qua Việt Tú thật mềm mại." "Hôn Qua Việt Tú rất ngọt ngào."
Đúng vậy, Qua Việt Tú khi sờ rất mềm mại, khi hôn thì rất ngọt ngào, đè Qua Việt Tú dưới thân nghe cô thủ thỉ cầu xin tha thứ càng khiến thần hồn anh điên đảo.
Tiếng "Qua Việt Tú, em mau trở về đi." Giống như một tên đại ngốc, nghe đi, anh đang nói gì thế này?
Phục hồi lý trí, anh bước đi đầy căm phẫn, trung khu thần kinh phát ra mệnh lệnh: Về nhà, tắm rửa, lên ban công hóng gió, tất cả sẽ trở lại như cũ.
Lần sau...
Lần sau, bất kể Qua Việt Tú có ăn mặc gợi cảm thế nào cũng coi như không khí.
Anh bước qua phòng ăn, nghe thấy tiếng ho khù khụ.
Vén bức mành thủy tinh, mọi phẫn nộ đều tan thành mây khói, thậm chí còn đầy cảm kϊƈɦ.
Giờ phút này.
Giờ phút này cô đang đứng trước mặt anh, không cầm hộ chiếu chạy trốn, không chỉ không bỏ trốn mà còn mặc quần áo anh mua cho cô.
Quỷ tha ma bắt, Tống Du Liệt đúng là đã đi mua quần áo cho Qua Việt Tú, anh chạy đến một cửa hàng cách rất xa công ty, nghe có vẻ như đang có tật giật mình, nhân viên bán hàng hỏi có phải anh mua đồ cho bạn gái không? Lúc đó anh không phản bác lại, thậm chí còn nói rằng "Cô ấy ghét mặc bộ quần áo nào vượt quá ba màu sắc, quần áo thiết kế không thể có bất kỳ hình tam giác nào."
Tật xấu của Qua Việt Tú đúng là cả rổ.
Tống Du Liệt cũng không có tiền đồ, lúc đó nhân viên cửa hàng hỏi anh muốn kiểu dáng thế nào, anh đã buột miệng tuôn ra: "Mặc phải thoải mái, càng ít lộ càng tốt.", khiến nhân viên cửa hàng đó cười trộm một hồi.
Giờ phút này, cô đang mặc quần áo anh mua cho.
Quần áo che đi thân thể mà anh đã sờ tối qua, niềm vui bất ngờ này khiến Tống Du Liệt không xác định được nó đến từ linh hồn chính yếu hay linh hồn thứ yếu của anh.
Bây giờ, hai linh hồn trong thân thể anh đã đạt được một loại ăn ý, đó là----------
Tối qua, anh đã hôn lên cánh môi hồng hồng của cô ấy chưa?
Nếu như không có thì phải hôn ngay, nếu như đã hôn rồi thì hôn thêm lần nữa.
Nhưng mà...
Qua Việt Tú đúng là có bản lĩnh kia đấy.
Nghe xem, cô ấy đã nói gì?
"Tôi... Tôi đi ngay đây, tôi... tôi sẽ không ăn vạ ở đây mà không đi đâu."
Linh hồn chính yếu và linh hồn thứ yếu lại bắt đầu cãi nhau, một bên thì réo ầm ĩ "Bảo cô ấy cút đi", còn một bên lại réo "Còn chần chờ giờ nữa, hãy hôn lên đôi môi hồng của cô ấy đi."
Qua Việt Tú nhìn chằm chằm dưới đất.
Bảo là muốn đi, nhưng không biết vì sao chân cô không nhúc nhích nổi, sao chân lại bất động như vậy, dĩ nhiên là bởi vì Tống Du Liệt rồi, ánh mắt của Tống Du Liệt cực kỳ hung dữ.
Nó khiến trái tim cô đập loạn.
Khi Tống Du Liệt gọi tên cô, cô dè dặt trả lời một câu.
"Định chờ để đi sao?" Cho dù ánh mắt hay giọng nói đều vô cùng hung dữ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Dĩ... dĩ nhiên rồi."
"Có tin không? Em vừa bước chân ra khỏi đây, ngay lập tức sẽ bị nhét vào container." Anh trả lời cô.
Lời này nghe quen quen, câu chất vấn của cô cũng quen quen: "Nhét vào container để làm gì?"
"Ném xuống Ấn Độ Dương làm mồi cho cá."
Vẫn còn tốt, không phải bị đưa đến một bộ lạc sinh một đàn con cho đàn ông ở đấy, đây là lời nói trước đó của Marian.
"Đến lúc đó, một cọng tóc cũng không còn, như vậy cho xong chuyện, thế là thế giới trở nên bình yên, Tống Du Liệt có thể thoải mái mà sống." Anh nói.
Đột nhiên, Qua Việt Tú rất sợ Tống Du Liệt sẽ nói tiếp, lời nói khiến cô hơi mơ hồ, vừa thích nghe lại vừa sợ nghe.
Vì không muốn Tống Du Liệt nói nữa, cô đành phải nói.
Nhưng vừa mở miệng, lại thốt ra: "Hôm qua, buổi hẹn hò diễn ra thuận lợi chứ?"
Điên rồi, lúc này cô nói những lời này là có ý gì? Điên rồi, lời này ngay cả cô tự nghe cũng không hiểu nổi.
Chỉ là, vì sao Tống Du Liệt không trả lời.
Đúng rồi, anh tống cô vào trại giam suốt hai mươi tiếng đồng hồ, nghĩ thế nào đây cũng là chuyện không thể tha thứ, còn thêm một chuyện càng không thể tha thứ hơn là: Tống Du Liệt ăn mặc như đang đi hẹn hò để đi hẹn hò. (???? :D)
Nhưng anh là quả mâm xôi ngọt ngào của cô mà.
Ban đầu rất chua và chát, nhưng cuối cùng thì rất thú vị.
Lúc này, sự kiên nhẫn của cô bỗng nhiên không tốt lắm
"Hôm qua, cuộc hẹn diễn ra thuận lợi chứ?" Cô hỏi lại lần nữa, lần đầu tiên hỏi hơi chột dạ, ngược lại lần thứ hai rất hợp tình hợp lý
Anh vẫn không trả lời.
Qua Việt Tú chợt nhận ra mình vừa mới rất mạnh miệng, nói rằng mình sẽ không ở lì chỗ này.
Cô cần lấy hành động ra để chứng tỏ cho anh biết cô sẽ không ở lì ở đây.
Bước nửa bước, rồi sắp bước đến bước thứ hai thì...
"Không biết." Anh nói.
Dừng chân, cô hỏi: "Cái gì gọi là không biết?"
"Lúc xem biểu diễn, tôi cứ nghĩ đến lời nói của nhân viên giao trái cây kia, giờ ăn cơm tôi cũng luôn nghĩ về lời nói của nhân viên giao trái cây đó, lái xe cũng vậy, nếu như Qua Việt Tú vừa hát vừa dọn dẹp nhà cửa cho Tống Du Liệt, điều này có ý gì, tôi đã lên mạng tra một chút, bảy trong số mười người cùng chọn "một người phụ nữ dọn dẹp nhà cửa cho người đàn ông còn cần đáp án ư?" Giống như là vì muốn ăn táo nên thích táo vậy, đây là một chuyện hết sức bình thường."
Nói một tràng, vẫn không nói cho cô biết chuyện hẹn hò.
Cô không cần thiết phải ở chỗ này lãng phí thì giờ nữa.
Cô muốn đi, nhưng Tống Du Liệt đang diễn lại chuyện xảy ra tối qua trong phòng anh, cô đi hướng nào anh chặn hướng đó, người này, nghiện rồi phải không.
Thật ấu trĩ.
Ngẩng đầu, cô đứng thẳng người thì đụng vào tầm mắt anh.
Ánh mắt anh rơi vào xương quai xanh của cô, giọng khàn khàn nói, Qua Việt Tú có lẽ em không biết, đây là chỗ côn trùng thích cắn nhất trêи người cô gái hư hỏng.
Anh nói: "Qua Việt Tú là một cô gái hư hỏng."
Mặt đỏ tía tai, cô vung tay lên, cô phải tát cho thằng cha đã giở trò chiếm tiện nghi của cô rồi còn ra vẻ này mới được, tay đánh vào không trung, không chỉ đánh vào không trung, mà còn bị tay anh giữ chặt.
Một giây sau, từ chỗ xương quai xanh truyền đến một cảm giác mềm mại.
Điều đột ngột này khiến Qua Việt Tú đơ ra, đầu óc trống rỗng.
Trong khoảng trống rỗng này...
"Tối qua, có phải côn trùng cắn em như thế này không? Hửm?"
Cứ như vậy, cô cứ trơ mắt nhìn đầu tên kia... Nhìn đầu tên này chôn vào cổ cô, từ chỗ xương quai xanh truyền đến cảm giác tê dại, ... Thật giống côn trùng đang đốt người.
Qua Việt Tú, đạp tên này ra, đạp cho tên này ngã chổng vó đi.
Chân đã giơ lên, nhưng, lại đá vào không khí, trước mặt đã không còn ai, cô đợi anh đi rồi mới giơ chân ra đá.
Màn thủy tinh vang lên tiếng tinh tinh.
Lấy lại tinh thần, Qua Việt Tú chạy lên cầu thang, rồi chạy một mạch đến căn phòng cô ở tối qua, hộ chiếu, bằng lái cùng CMND của cô đều không còn.
Chạy sang cửa phòng Tống Du Liệt, mặc kệ cô có gọi thế nào, hét thế nào, cánh cửa căn phòng kia vẫn đóng chặt.
Nửa tiếng sau, một nhân viên chuyển phát nhanh đến.
Cô hỏi anh nhân viên chuyển phát đến đây để làm gì?
Anh ta bảo đến để lấy hàng.
Gói hàng này của ai vậy?
Là gói hàng của Tống Du Liệt, gói hàng là của Tống Du Liệt nhưng đồ là của Qua Việt Tú.
Không sai, Tống Du Liệt đã gửi hộ chiếu và CMND, ... đóng kiện một loạt rồi gửi cho một người bạn ở Moscow, và đây là do người bạn ở Moscow ký hoàn lại, rồi lại gửi từ Moscow về Johannesburg.
Cứ qua lại như vậy vừa hay khoảng hai tuần.
Từ lúc nhân viên chuyển phát đến cửa rồi đến cuộc đối thoại giữa Tống Du Liệt và nhân viên chuyển phát, trả phí bưu kiện, sau đó nhân viên chuyển phát lễ phép nói lời tạm biệt cũng đều diễn ra mặt Qua Việt Tú.
Lúc nhân viên chuyển phát rời đi còn ngoái lại nhìn cô mấy lần, anh ta nhất định cảm thấy rằng người phụ nữ ngồi im như tượng trêи ghế kia thế nào cũng thấy kỳ quặc.
Phải, rất kỳ quặc.
Bây giờ, chiếc ghế mà Qua Việt Tú đang ngồi không phải là chiếc ghế bình thường, đây là chiếc ghế mà Tống Du Liệt mượn từ sở thú về. =))))))))))))))))))
Chiếc ghế này dùng để đối phó với những động vật mắc chứng trầm cảm, để cho những con vật mắc bệnh trầm cảm này ngồi lên ghế, rồi dùng chức năng xoa bóp của chiếc ghế để thể xác và tinh thần chúng được thả lỏng, thi thoảng mấy bữa lại cù lét chúng để tạo không khí, để chúng có cảm giác được cùng bạn bè chơi đùa ầm ĩ.
Điều khiển từ xa của chiếc ghế nằm trong tay Tống Du Liệt, anh muốn cho cô "tiếp nhận" vài lần cù lét đến ngứa ngáy đều phải xem tâm trạng của anh, loại cù lét này còn nhột hơn cả cái cù lét của Cố Lan Sinh, hơn nữa còn đẳng cấp hơn.
Trước lúc nhân viên chưa tới cửa, Tống Du Liệt đã cho cô lĩnh giáo triệt để công dụng thần kỳ của chiếc ghế này.
"Qua Việt Tú, giờ em sẽ biết thế nào là cười muốn nội thương." Chuông cửa vang lên, Tống Du Liệt đã nói như vậy.
Cứ như vậy, Qua Việt tú ngồi ở trêи ghế, trơ mắt nhìn hộ chiếu của mình bị đóng gói mang sang Nga.
Sau khi nhân viên chuyển phát quay đầu lần thứ N, Tống Du Liệt vừa vặn nở một nụ cười thân thiện.
Có lẽ đây là cách tán tỉnh kỳ lạ của đôi vợ chồng son.
Nhân viên chuyển phát không ngoái đầu lại nữa.
Ván đã đóng thuyền, hai tuần này cũng đừng có hòng nghĩ đến cái hộ chiếu.
Rõ ràng, đây là lý do Tống Du Liệt khiến cô tận mắt chứng kiến hộ chiếu của mình bị mang đi.
Tống Du Liệt cũng chẳng có bất kỳ cảm giác áy náy nào với hành vi của bản thân, ngược lại còn thư thái sai cô làm việc, bảo cô mang thùng dụng cụ đến, bởi vì anh phải đem chiếc cửa bị phá hỏng đi sửa chữa.
Trong lúc sửa cửa, cô hỏi anh sao lại đạp hỏng cửa?
"Tối qua uống hơi nhiều."
"Thật à?" Nghĩ thế nào hình như cũng không phải vậy.
Không trả lời.
Giúp anh một tay thật là quá chán.
"Thế... Thế sao lại chạy trêи đường? Còn ném cả giày nữa?" Giọng điệu có vẻ như tùy tiện hỏi một câu.
Động tác của Tống Du Liệt ngừng lại, bỏ dụng cụ thợ mộc xuống, nhìn cô, hỏi: "Qua Việt Tú, em thật sự muốn biết nguyên nhân sao?"
Lời này nghe có vẻ đúng như còn có nguyên nhân nào khác.
Cắt! Còn có thể có nguyên nhân gì.
Cười khanh khách, cô nói bộ dạng say tí bỉ của Tống Du Liệt đúng là giống người say rượu phát điên.
Anh nhìn cô, dĩ nhiên, anh không hài lòng với ví dụ mà cô đưa ra.
Được rồi, được rồi.
"Tống Du Liệt, bộ dạng say khướt của anh còn..." Vắt hết óc: "Thật sự không giống người bình thường, điều quan trọng là anh vẫn rất đẹp trai."
Xem ra, anh vẫn chưa tin cô.
"Đẹp trai thật đó, lúc đó, tôi nhìn bộ dạng anh say khướt mà quên cả uống nước, mà lúc ấy tôi khát lắm rồi." Lời thề son sắt.
"Nhìn đến nỗi quên cả uống nước?"
Gật đầu, định nói là dĩ nhiên rồi, nhưng không biết thế nào chỉ có thể gật đầu, thời gian anh nhìn cô hơi lâu rồi đấy.
"Qua Việt Tú."
"Ừm." Cúi đầu, âm thanh từ khoang mũi khẽ hừ ra.
"Vì sao tối qua không đi?." Anh thấp giọng hỏi.
Đúng rồi, vì sao tối qua cô không đi, dựa theo tính cách của cô thì dù thế nào cô cũng phải đi chứ.
Vì sao cô không đi ngay lập tức, bây giờ ngẫm lại chắc là cô đã ý thức được mình đã thật sự 26 tuổi rồi.
26 tuổi, tư duy đã trưởng thành, đã uống say, hơn nữa chỗ này cũng không bắt được taxi, hơn nữa,... Dù sao, yếu tố chính ở đây là cô đã 26 tuổi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Qua Việt Tú cũng không biết phải trả lời Tống Du Liệt thế nào, đơn giản là bảo tôi uống say, tôi không biết gì đâu.
Không cho anh ấy có cơ hội phản bác lại mình nữa.
Cô xê chân, khẽ huých vào đầu gối anh, nói: Còn không mau sửa xong cửa đi chứ, tối tôi còn phải ngủ.
Anh vẫn không nhúc nhích.
Cô dậm chân: "Tống Du Liệt."
Lúc này anh mới lại quay về lấy đồ thợ mộc làm tiếp.
Sau khoảng hơn nửa tiếng, cánh cửa đã sửa xong.
nhưng cô lại có ý tưởng mới.
Cô kéo Tống Du Liệt lên tầng ba, chỉ vào căn phòng có cửa màu hồng xanh lá: "Tôi muốn ở căn phòng này."
Đây cũng chính là căn phòng mà trong miệng Marian kể lại: cậu chủ không thích ai mở căn phòng đó.
Tống Du Liệt không nói gì.
Xem ra, trong phòng thật sự lén giấu một mỹ nhân ngư nào đó.
"Tối muốn căn phòng này, anh có nghe thấy không?" Qua Việt Tú cao giọng.
"Được." Trả lời dứt khoát.
Ơ.....
Điều này làm Qua Việt Tú bất ngờ.
"Tôi không có nói chơi đâu." Cô nói với anh.
"Lúc nào em muốn ở thì vào mà ở." Anh nói với cô.
Rất là khả nghi nha.
Đầu óc xoay chuyển rất nhanh.
"Tôi không thèm phòng này nữa." Tính hỏi một câu thăm dò xem.
"Được."
ĐM! Rốt cuộc Tống Du Liệt có ý gì, tại sao dễ đồng ý với yêu cầu của cô thế?. Quá kỳ lạ, cô bước mấy bước đến, nói: "Tôi vừa đùa với anh thôi."
"Căn phòng mà em muốn ở đó, vậy em còn muốn ở không?" giọng điệu khi hỏi cũng đến dịu dàng.
"Đương nhiên là muốn ở rồi." Cô còn rất hài lòng với màu sắc cửa phòng, mà cửa phòng chỉ là thứ hai, bên trong căn phòng đó rốt cuộc có cái gì mới khiến Qua Việt Tú tò mò.
Mở cửa phòng ra.
Đứng trước căn phòng trống không, hứng thú của Qua Việt Tú tụt xuống, căn bản chẳng có mỹ nhân ngư nào cả, thậm chí trong phòng ngay cả một cái ghế cũng không có.
Qua Việt Tú hơi hối hận khi lúc trước đưa ra yêu cầu này, đây là tầng ba, nếu ở chỗ này, cô sẽ phải leo thêm một lầu nữa, trước khi nói cô không thích ở căn phòng này, cô phải hỏi Tống Du Liệt tại sao phòng này không có cái gì cả.
Trước mắt, đó là điều duy nhất mà cô tò mò về căn phòng này.
"Chờ có người vào ở thì sẽ thêm đồ gia dụng vào." Tống Du Liệt nhàn nhạt đáp.
Chờ có người vào ở thì sẽ thêm đồ gia dụng vào? Nói cách khác, phòng này dành riêng cho người ở, nhìn bốn phía, mặt trần nhà, rèm cửa sổ đều được chọn màu sắc trang nhã.
Màu sắc trang nhã này kết hợp với lời nói của Tống Du Liệt, không có người khác ở.
Nếu như dì nhỏ biết, cô chiếm lấy căn phòng mà đứa con trai tâm can bảo bối này chuẩn bị cho bà, thế nào cũng phải tức đến gầy đi ấy chứ.
"Qua Việt Tú, giờ em biết rồi đấy." Tống Du Liệt tựa vào khung cửa, nói: "Căn phòng này đơn giản chỉ là một căn phòng."
"Cho nên là?"
Tống Du Liệt chốt cửa, biểu cảm trêи khuôn mặt viết rành mạch: Mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Sao có thể chứ? Nếu biết căn phòng này là do Tống Du Liệt chuẩn bị cho dì nhỏ, Qua Việt Tú nhất định sẽ "nhất kiến chung tình" với căn phòng này.
"Tôi thích phòng này, đặc biệt là màu sắc căn phòng, nhìn cũng thấy vừa mắt." Cô nói với anh.
"Ở chỗ này, em phải leo thêm một tầng nữa đấy."
"Không sao, vài lần leo cầu thang có thể rèn luyện cho đôi chân." Trả lời rất chuẩn mực.
Tống Du Liệt đến bên cạnh cô, nắm bả cai cô: "Qua Việt Tú, em nhìn kĩ đi, căn phòng này không có cái gì cả."
Cô ấy bằng lòng sống ở đây thật sao?
"Không sao, tin tôi đi, tôi có thể biến nó trở thành nơi cái gì cũng có." Giọng nói tràn đầy tự tin.