Chương 22: Novichok (4)

Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Đây là một vụ giết người đẹp mắt." bọn họ nói như thế về vụ việc xảy ra vào tối hôm đó tại quảng trường Hilbro.

Nhiều người biết hung thủ của vụ này là ai, nhưng tất cả bọn họ đều giả vờ như không biết.

Dù cho đó là gã xấu xa ở phố Hilbro; dù cho không ít người vì cái chết của những người này mà âm thầm vỗ tay tán thưởng; thì sau cùng cũng là năm mươi bốn mạng người. Mặc khác, sự xuất hiện của Novichok - được Liên Hiệp Quốc liệt vào danh sách những vũ khí hóa học tại Johannesburg, điều này đủ để khiến dư luận quốc tế dậy sóng.

Chính phủ Johannesburg thành lập một tổ điều tra.

Trong quá trình điều tra, một đứa bé sống tại Hilbro đã nói với tổ điều tra rằng nó biết rõ người làm ra chuyện này.

Đứa bé đấy tên là Diya.

Lần theo vụ án, sự việc xảy ra trước sáu giờ. Vào ngày hôm đó, ánh nắng chiều tà đổ đầy trêи bầu trời Johannesburg, Diya đang một mình chơi bóng trêи đường, đột nhiên quả bóng lăn đến chân một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi màu trắng.

"Chàng trai trẻ" ấy mang ba lô sau lưng, đeo tai nghe, đem trái bóng đá trở về phía Diya.

Là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

"Anh ấy trông giống như người mà em đã từng nhìn thấy trêи các tạp chí dành cho giới nhà giàu. Anh ấy cũng không giống như những người khác, cách anh ấy nhìn em giống như nhìn một con chuột chạy dưới cống. Trêи mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì." Diya nói "Anh ấy đi trêи đường như đi tản bộ trêи bãi biển, em đoán, lúc đấy anh ấy đang nghe một bản nhạc rất hay."

"Đúng rồi, anh ấy mang đôi giày giống của Messi, Messi cũng chính là thần tượng của em"

Diya bổ sung.

"Chàng trai trẻ" mang giày giống thần tượng của Diya, khiến Diya có ấn tượng vô cùng tốt.

Người nghiện rượu có thể tùy ý tìm thấy trêи khắp quảng trường Hilbro. Một khi anh ấy đụng phải những kẻ nghiện rượu này chắc chắn sẽ gặp rắc rối, dù cho không đụng phải những kẻ này đi nữa, nhóm gái bán hoa chắc chắn sẽ giữ anh ấy lại không cho đi, vậy thì sẽ càng hỏng bét.

Nghĩ vậy, Diya lặng lẽ đi theo sau lưng "chàng trai trẻ" , trong lòng nghĩ, một khi anh ấy gặp tình huống nguy hiểm mình có thể ra tay giúp đỡ, ví dụ như nói với những người kia "chàng trai trẻ" này là họ hàng của nó, bình thường những người sống ở phố Hilbro sẽ không đụng đến người nhà của mình.

Rất nhanh, màn đêm buông xuống.

Ban đêm ở phố Hilbro đối với đám nghiện rượu, nghiện ma túy, gái bán hoa chính là thiên đường, có thể anh ấy hồn nhiên không phát hiện được nguy hiểm ở xung quanh, bước chân vô cùng nhàn nhã.

Diya nghĩ ra được một cách, chính là đi song song cùng với anh ấy, gặp phải ai liền giả bộ là đang cùng nhau nói chuyện. Con đường này rất nhiều người biết Diya, bố Diya làm việc tại sòng bạc lớn nhất khu này, không ít lần nó đến sòng bạc để tìm bố.

Rốt cục kế hoạch của Diya cũng phát huy tác dụng, trêи đường đi, một số người nhìn chằm chằm vào "chàng trai trẻ" đeo ba lô, nhưng không có lại gần.

Đi vào bên trong của một quán bar, "chàng trai trẻ" dừng lại hỏi Diya tại sao lại cứ đi theo hắn.

Diya thành thật nói ra suy nghĩ của mình.

"Chàng trai trẻ" cười bảo đừng lo lắng cho hắn, hắn chỉ đi tham gia party đã hẹn trước mà thôi.

Nghe anh ấy nói như vậy, Diya cũng yên tâm, anh ấy còn đem tai nghe tặng cho nó.

Về đến nhà, bố nói cho Diya biết tai nghe này là hàng tốt, có dùng bao nhiêu tiền cũng không đủ để mua.

Suy nghĩ thấy "chàng trai trẻ" đưa tai nghe tình bạn cho nó, Diya quay trở lại quán bar lúc 10h30 tối.

Quán bar đêm nay có tổ chức một buổi party, nhân viên quán bar cũng xác nhận những gì "chàng trai trẻ" nói: đêm nay party đặc biệt mời đến những người không sống ở Hilbro.

Lúc này, Diya mới yên lòng, phố Hilbro lâu lâu sẽ có những cậu ấm cô chiêu từ nơi khác đến đây mở tiệc.

Đi qua khỏi phòng đánh bài, Diya nhìn thấy một người đang đứng dựa tường hút thuốc, người kia mặt áo sơ mi trắng nên khiến cho Diya chú ý, dân sống ở phố Hilbro thường không thích mặc áo trắng.

Diya bước vào trong, quả nhiên là "chàng trai trẻ" tặng tai nghe cho nó.

"Chàng trai trẻ" làm một kí hiệu bảo Diya đứng yên tại chỗ, thế mà cuối cùng lại đồng ý để cho Diya đi qua.

"Đi về nhà, đừng mở cửa cho đến khi mặt trời mọc." "Chàng trai trẻ" nói.

"Tại sao?" Diya hỏi.

"Chàng trai trẻ" chỉ lên bầu trời nói: "Đêm nay thiên thạch sẽ xuyên qua bầu trời rơi xuống Hilbro."

"Đây cũng không phải là điềm tốt." "Chàng trai trẻ" nháy mắt nói với Diya.

Người này thật sự kỳ lạ - Diya trong lòng thầm nghĩ.

Nhưng thiên thạch xuất hiện chính xác không phải là chuyện tốt. Thiên thạch vừa mới xuất hiện, quảng trường Hilbro liền có người chết, không đúng, dù cho thiên thạch không xuất hiện, quảng trường Hilbro cũng sẽ có người chết.

Nghe theo những gì "chàng trai trẻ" nói, Diya đi về nhà, lúc sắp rẽ vào góc phố, nhịn không được nó liền quay đầu lại, nhưng không thấy bóng dáng người kia đâu.

Rạng sáng, Diya nghe được tiếng còi xe cảnh sát.

Ngày hôm sau, mặt trời mọc.

Diya mở cửa phòng, trong nhà không có ai.

Quảng trường Hilbro xảy ra chuyện, bố Diya cũng xảy ra chuyện.

Tối qua, bố Diya thay ca đêm, mở cửa một phòng bài, trong một gian ghế lố, ông ấy thấy được một cảnh tượng đáng sợ.

Bố Diya rơi vào trạng thái hôn mê sâu sau khi cấp cứu, cho đến khi Diya báo cáo với cảnh sát hết thảy mọi chuyện xảy ra, ông vẫn chưa tỉnh lại.

Vài ngày sau, Diya nhìn thấy các tin tức trêи TV, nó nhớ đến "chàng trai trẻ" tặng tai nghe cho nó. Một suy nghĩ dần hình thành, sau những hình ảnh lặp đi lặp trong đầu, Diya chủ động gọi điện thoại liên lạc với tổ điều tra.

Thông qua hệ thống nhận dạng khuôn mặt trêи máy tính, khuôn mặt dần dần hiện ra, Diya đã thấy được" chàng trai trẻ" đấy.

Bức ảnh này được đăng lên các trang web lớn. Điều kỳ lạ chính là đa số mọi người đều không thắc mắc về việc người này đã làm những gì, mà toàn là bàn luận về vẻ ngoài của người trong ảnh.

"Anh ấy thực sự đẹp trai." Những người phụ nữ nói như vậy.

Đáng nhắc đến hơn là, sau khi sự việc ở quảng trường Hilbro xảy ra được hai tiếng, công ty năng lượng Ấn Độ tuyên bố rút lui khỏi việc đấu thầu mỏ kim cương tại Namibia, Nam Phi.

SN Energy đã đạt được thỏa thuận ba bên với: chính phủ Nam Phi, chính phủ Namibia và SN Energy giành được quyền sản xuất kim cương cung cấp cho thị trường châu Âu trong mười năm tới.

Mặt khác, nhóm điều tra không có bất kì manh mối mới nào. Về quán bar mà Diya nói đến người phụ trách bên đấy bảo rằng nhân viên trong quán nhìn thấy rất nhiều người mặc áo sơ mi trắng vào tối hôm đấy. Hỏi những kẻ nghiện rượu trêи phố, bọn họ đều trả lời "Không biết."

Mấy tháng qua đi, vài người trong tổ điều tra cho rằng kẻ bị tình nghi cùng với Tổng giám đốc vừa mới nhận chức của SN Energy có vẻ ngoài trông giống nhau.

Thế giới này chính là như vậy, đặc biệt là ở những nơi như châu Phi, chỉ cần bạn có đủ tiền tài địa vị trong tay, làm một hai điều xấu cũng giống như là ăn một bữa sáng, thậm chí bọn họ còn có thể cùng với bạn chơi trò chơi: làm cho bạn hận đến cắn răng chịu đựng nhưng không thể làm khác gì ngoại trừ luôn phải giữ nụ cười trêи môi.

Vào một ngày nào đó, tổ điều tra đến thăm nơi ở của vị Tổng giám đốc SN. Về chuyến đi thăm....

Theo như lời của đội trưởng tổ điều tra mà nói: trước khi đi anh ta đã chuẩn bị tốt những gì cần nói, chỉ là, khi đứng đối diện liền chỉ có thể thốt ra rằng: "Anh Tống, tôi thấy anh là người có năng lực tốt nhất trong số những người trẻ tuổi."

Khoảng thời gian xảy ra vụ án ở quảng trường Hilbro, Tống Du Liệt đang nghĩ phép tại Nam Mĩ, anh ta còn rất phối hợp cho mọi người xem ngày đi, địa điểm khách sạn, cùng với gặp những người nào. Vào lúc xảy ra sự việc, Tống Du Liệt còn đang làm khách ở nhà cảnh sát trưởng Rio.

Vì để trở thành một công dân tốt tuân thủ luật pháp, Tống Du Liệt cung cấp cho vị đội trưởng số điện thoại cá nhân, thậm chí còn chủ động giao hộ chiếu cho tổ điều tra, khuyến khích họ đem hộ chiếu đi hỏi cục hàng không,

Trong quá trình "trao đổi", tổ điều tra cùng với Tống Du Liệt xảy ra một phát sinh nhỏ.

Người nhỏ tuổi nhất trong tổ điều tra bởi vì khẩn trương đã vô tình làm rơi một món đồ bằng sứ thanh hoa có giá trị hơn 200.000 đô la. "Đừng lo lắng, đó chỉ là hàng giả." đối diện với sắc mặt trắng bệch của nhân viên tổ điều tra Tống Du Liệt nói như thế để an ủi.

Không lâu về sau, chính phủ Johannesburg lấy lý do không đủ kinh phí để giải tán tổ điều tra, mà không hề quan tâm đến việc năm mươi bốn con người đã chết tại quảng trường Hilbro.

Từ lúc bắt đầu mọi người đã không quan tâm đến việc những người đấy chết như thế nào, cái mà mọi người quan tâm chính là Novichok - chất độc hóa học thần kinh, khiến không ít người vừa sợ hãi vừa hiếu kì.

Tổ điều tra tuyên bố giải tán, vụ việc xảy ra ở quảng trường Hilbro cũng chấm hết từ đây.

Dần dần, một nhóm người tìm ra được điểm liên quan giữa vị tổng giám đốc tuổi trẻ anh tuấn của SN Energy và Novichok. Chỉ vào những lúc trong đêm tối tại không gian kín, bọn họ mới dám cùng đám bạn bè thân thích bàn luận. Ngược lại với những đứa trẻ, chúng nó đều gọi tổng giám đốc SN Energy là "Novichok", trong mắt chúng, đấy là một việc làm rất tàn bạo.

Đêm đến, tại quảng trưởng Hilbro các cô gái bán hoa bàn tán xôn xao về "Novichok" với giọng điệu ngưỡng mộ. Trong lòng các cô gái, "Novichok" cũng giống như những anh hùng của Marvel: tiêu diệt cái ác giúp đỡ mọi người. Dù sao, những người đã chết ở quảng trường Hilbro từng làm không ít chuyện xấu, sau khi họ chết, nơi đấy bình yên hơn nhiều.

Có khen thì ắt sẽ có chê, những lời chê bai lên án đến từ các đối thủ cạnh tranh của SN Energy, phải biết rằng Novichok là chất độc được Liên Hiệp Quốc liệt vào nhóm vũ khí hóa học.

Bọn họ trắng trợn quy chụp cho tổng giám đốc SN Energy cái mũ "antihuman"*.

*antihuman: phản nhân đạo, phản nhân văn.

Hiện tại, Trương Thuần Tình không quan tâm "Novichok" là tốt hay xấu, điều cô quan tâm chính là cách nhìn của Tống Du Liệt về "Novichok".

"Có lẽ Tống tiên sinh cũng không xa lạ gì với Novichok?" Hỏi lại vấn đề vừa rồi.

Bình tĩnh, chỉ là trong ánh mắt có thêm một tia trào phúng, giống như vấn đề mà Trương Thuần Tình đặt ra thật sự rất buồn cười.

Không trả lời phải không? Được thôi.

"Tống tiên sinh, bây giờ Diya đang ở đâu?" Tiếp tục hỏi.

Đứa bé tên Diya ở quảng trường Hilbro về sau không thấy tung tích đâu, bố Diya cũng vậy, không biết vẫn còn đang hôn mê hay đã tỉnh.

Vài ngày trước, Trương Thuần Tình đã liên lạc được với chú của Diya.

Chú của Diya nói với Trương Thuần Tình rằng Diya cùng với bố của nó đã đi khỏi đây từ rất lâu rồi, không có tin tức gì hết, mọi người đi tìm cũng không thấy bố con bọn họ.

Trương Thuần Tình đưa cho cho ông ấy 200 đô la.

"Tôi thật sự không biết bố con Diya đi đâu hết." Giọng nói có phần bất đắc dĩ.

Tuy nhiên, ông ấy nói cho Trương Thuần Tình nghe về một chuyện khác, chính là, Diya từng gửi bưu kiện đến một nơi.

"Tôi đoán chắc là Diya trả cái tai nghe lại cho chủ nhân của nó rồi, thằng bé ngoan lắm."

Chú của Diya nói.

Đúng vậy, Diya là đứa trẻ ngoan.

Đôi mắt đầy kiên quyết, nhìn chằm chằm vào Tống Du Liệt như muốn nói: Tên khốn kiếp, mau trả lời.

"Diya?" Giọng nói như đang ở trêи mây, "Tôi có biết một đứa bé tên là Diya, để cho tôi suy nghĩ xem bây giờ nó đang ở đâu?"

Tim Trương Thuần Tình nhảy loạn.

Một lát sau.

"Tôi nghĩ, hiện tại chắc Diya đang đứng xếp hàng chờ lấy cơm trưa, nửa năm trước, SN Energy đưa 500 đứa trẻ từ trại tị nạn trở về, trong đó có một đứa tên là Diya." Ánh mắt Tống Du Liệt nhìn cô tựa như đang nhìn một người bạn thân lâu năm "Dường như cô rất quan tâm đến Diya, vậy thì chúng ta nói chuyện về thằng bé."

"Diya cùng với 500 đứa bé khác đến từ các nước đang gặp chiến tranh, cô cũng biết đấy trại tị nạn thì nguồn lực luôn có hạn. Sau một năm rưỡi, bọn chúng sẽ bị gửi trả trở lại, liền trở thành lao động trẻ em, hoặc là tham gia tổ chức vũ trang, tóm lại đều không thoát khỏi cuộc sống lang thang, trường học đối với những đứa trẻ này đều là hy vọng xa vời."

Lái có vẻ hơi xa.

"Tống tiên sinh." Lần này, Trương Thuần Tình vứt bỏ hết mặt mũi "Anh biết rõ hơn bất kỳ ai, Diya mà tôi nói không phải Diya đến từ nơi có chiến tranh."

Ánh mắt Tống Du Liệt chuyển từ trần nhà sang cửa sổ thủy tinh, dùng âm thanh trầm ấm nói với Trương Thuần Tình: Nó rất phồn hoa, tuyệt đối không bị đánh bại bởi các thành phố lớn ở các nước khác phải không?

Người trước mắt này, người đàn ông này lại bắt đầu dùng giọng nói để quyến rũ cô. Từng chữ từng chữ đi vào trong cảm xúc, len lỏi chạm tới trái tim.

Trương Thuần Tình không bị mất kiểm soát, ánh mắt đuổi theo tầm nhìn của Tống Du Liệt.

Giống như những gì Tống Du Liệt nói: những con đường lấp lánh dưới ánh đèn, phố xá nhộn nhịp đông đúc, các tòa nhà cao lớn chọc trời, tất cả đã làm nơi đây trở nên phồn hoa đến như vậy.

"Nhưng, rất nhiều người dân ở nơi đây mỗi ngày chỉ có thể kiếm được 1.5 đô la. Trong hộp cơm trưa của bọn họ đều có chuối tiêu, bởi vì chuối tiêu rẻ, lại có thể duy trì sức lực."

"Trương Thuần Tình, cho dù không phải là chúng tôi thì cũng sẽ là những người khác."

Rất nhanh liền đến giữa trưa, ánh nắng gay gắt chiếu qua khung cửa kính chói đến kinh người làm cho Trương Thuần Tình có chút choáng váng.

Trong thoáng chốc, Trương Thuần Tình nghe được chính mình đang tự hỏi: Nói như vậy là có ý gì?

"Vẫn chưa hiểu sao? Sự thật rất tàn khốc, điều chúng ta có thể làm chính là, tìm ra cách tốt nhất trong tất cả những phương án giải quyết tồi tệ nhất. Đưa 500 đứa tẻ từ trại tị nạn trở về, cho chúng tiếp nhận giáo ɖu͙ƈ, đảm bảo cho chúng mỗi ngày tối thiểu đều có một bữa cơm trưa dinh dưỡng, cho đến khi nào chúng có đủ năng lực để tự nuôi sống chính bản thân mình. Nhưng nếu đổi thành là người Ấn Độ, bọn họ thà rằng đem tiền thả vào trong buồng tắm, nạm vàng 24k lên thành bồn cầu cũng sẽ không trả bất kì đồng nào cho những người da đen."

"Trương Thuần Tình, 500 đứa trẻ kia chỉ là mới bắt đầu, kế tiếp, sẽ có thêm...nhiều đứa trẻ giống Diya được ăn cơm mỗi ngày."

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đem những lời nói kia suy nghĩ và cứ tiếp tục suy nghĩ.

Trương Thuần Tình cười.

Đơn giản chỉ là một kẻ buôn bán vũ khí, chi rất nhiều tiền cho nhϊế͙p͙ ảnh gia đi sang các nước gặp chiến tranh, chụp lại những gì nơi đó bị tàn phá, rồi dùng những bức ảnh đó mở buổi đấu giá từ thiện. Sau đó, những số tiền có được từ buổi đấu giá đấy sẽ được dùng để xây dựng lại đất nước này và....

Chờ một lát.

Trong đầu bất chợt nảy ra một luồng suy nghĩ, tựa như điện giật, nụ cười vẫn cứ nở trêи môi.

Vừa nãy, Tống Du Liệt gọi cô là Trương Thuần Tình.

Không phải "May" mà là "Trương Thuần Tình", hơn nữa không chỉ gọi một lần.

Bình tĩnh lại nào!

Trương Thuần Tình dốc sức liều mạng nghĩ lại trong đầu xem mình đã từng nói và làm những gì từ lúc vừa mới đến châu Phi cho tới tận bây giờ, ngoại trừ Bella không một ai biết được tên tiếng Trung của cô.

Có thể là do Bella?

Không, Bella sẽ không có khả năng đem những chuyện này nói với người khác.

Trong lúc đang bối rối, Trương Thuần Tình nghe thấy "Cho cô thuận lợi đi vào văn phòng của tổng giám đốc SN Energy, lại cho cô phỏng vấn lâu hơn năm phút so với thời gian dự định, xem như đó là bồi thường cho gia đình nạn nhân."

Tâm hồn lạc lõng giữa không trung.

Thu lại ánh mắt từ nơi cửa sổ, đối diện với đôi mắt đang đứng gần.

Khi bạn nhìn vào vực thẳm, vực thẳm sẽ nhìn lại bạn.

Trương Thuần Tình rùng mình một cái.

Nụ cười như có như không ở trêи môi, giọng nói êm tai tựa như trăng thanh gió mát.

"20 phút trước, Joan...Joan là giám đốc của văn phòng tôi. 20 phút trước, Joan đem tư liệu về cô gửi sang máy tính của tôi. Loại hành vi này giống như là tình báo của các nước khác, đối với một tập đoàn mà nói là tìm hiểu đối thủ. Địa chỉ gia đình, nhà trẻ lúc bé, trường học, hẹn hò qua mấy lần, ngay cả tên bạn trai lúc trước của cô tất cả tất cả tôi đều xem qua."

Tốt, được thôi.

Không biết đây là lần thứ mấy mà Trương Thuần Tình đem cái tên Tống Du Liệt thầm chửi rủa trong lòng.

Tống Du Liệt giơ ngón tay chỉ ra cửa.

Hiển nhiên là chủ nhân căn phòng đang ra lệnh tiễn khách.

Gật đầu, Trương Thuần Tình đứng thẳng người, đi theo hướng ngón tay chỉ.

Đúng như vậy, so với thời gian dự định nhiều hơn năm phút, những vấn đè sắc bén đã được hỏi, cô cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Trương Thuần Tình đeo túi xách lên vai, Tống Du Liệt đang lấy áo vét trêи giá đồ.

Đứng trước mặt cô mang áo vét vào: giơ tay lên, kéo qua khỏi vai, thu lại, xoay người cuối cùng là duỗi thẳng lưng. Một chuỗi động tác liên tục, cô nhìn mà thích mắt.

Dù cho động tác có đẹp đến thế nào đi chăng nữa, nó cũng không làm thay đổi được sự thật rằng Tống Du Liệt để cho một người nằm chờ chết ở trêи đường tại một đất nước xa lạ suốt sáu tiếng đồng hồ.

Mục đích chuyến đi đã hoàn thành, nhưng cô vẫn còn một mục đích khác.

Cô đã từng nói qua rồi, cô muốn nhìn Tống Du Liệt suy sụp.

Nhìn vào khuôn mặt đẹp như tranh của Tống Du Liệt, chậm rãi nói:

"Người bên ngoài đồn rằng đứa con gái thừa kế của Qua Hồng Huyên là "Kẻ chủ mưu" và bị "Bệnh tâm thần", Tống tiên sinh nghĩ như thế nào về chuyện này?"

Ngón tay đang đóng cúc áo đột nhiên dừng lại.