Chương 200: Kiểm tra tân binh (5)

Truyền Kỳ Phu Nhân

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Mọi người còn chưa phục hồi sau trận đánh của Mai Truyền Kỳ thì lại tiếp tục kiểm tra vòng năm, đến phòng thi đấu cơ giáp.

Lúc này, các lão binh chờ sẵn ở đây đã lâu, cũng chuẩn bị hơn một nghìn bộ cơ giáp quân dụng cho các tân binh lựa chọn.

Vòng kiểm tra này chỉ cần khiêu chiến với lão binh có độ phù hợp cao hơn mình 5%, có thể đánh ngã đối phương trong vòng nửa tiếng được xem như là qua ải.

Đối với những tân binh thường xuyên thao tác cơ giáp, vòng này cũng dễ dàng thông qua, cho nên lần này không cần Lý trung uý an bài, tân binh cùng lão binh có thể tuỳ ý khiêu chiến đối tượng mình muốn.

Bất quá, chọn tới chọn lui, lại không có lão binh nào dám đến khiêu chiến Mai Truyền Kỳ, cũng không biết là sợ Mai Truyền Kỳ là bạn lữ Phong Tĩnh Đằng, hay là những nguyên nhân khác, nói chung làm Lý trung úy vô cùng buồn bực.

Mai Truyền Kỳ cũng vô cùng khó xử, đám lão binh kia đều biết thực lực của cậu, nhìn ra được bọn họ không dám đánh với mình. Huống hồ sau khi thua, còn phải bị xử phạt, đương nhiên không thể tự tiến lên tìm ngược.

Thế nhưng, cậu không thể khiêu chiến Phong Tĩnh Đằng được, nếu như đánh hoà hoặc thắng, các tân binh đều sẽ cảm thấy Phong Tĩnh Đằng có ý định nhường mình.

“Số 33333, ta làm đối thủ của ngươi.” Lý trung úy đột nhiên mở miệng.

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Đợi lát nữa kính xin Lý trung úy hạ thủ lưu tình.”

Lý trung úy đưa mắt nhìn Phong Tĩnh Đằng cách đó không xa, nghiêm túc nói: “Ta sẽ không vì thân phận của ngươi đặc biệt mà cố ý nương tay.”

Mai Truyền Kỳ: “…”

Những lời cậu nói vừa nãy chỉ là khách sáo thôi mà, Lý trung uý này lẽ nào nghe không hiểu sao?

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày.

Anh vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Mai Truyền Kỳ, tất nhiên là nghe được những lời đó của Lý trung úy.

Tề Cư lần thứ hai lặng lẽ vỗ vỗ vai Lý trung úy.

Hắn vốn nghĩ nếu như không có ai khiêu chiến Mai Truyền Kỳ, hắn liền hy sinh bản thân vậy, nào ngờ Lý trung úy lại xung phong nhận việc này, hắn đương nhiên là vui như mở cờ, chỉ hi vọng Lý trung úy không thua quá thảm thôi.

Lần này, Lý trung úy cũng không cho cái vỗ vai này của Tề Cư là ra hiệu hắn nương tay với Mai Truyền Kỳ, mà chỉ cảm thấy Tề Cư đồng tình hắn.

Thế nhưng tại sao lại đồng tình hắn, Lý trung úy cảm thấy khó hiểu.

Bất quá, Mai Truyền Kỳ rất nhanh đã giải đáp nghi hoặc của hắn, trong sàn đấu, Lý trung úy quả thực là bị ngược thảm, ngay cả sức đánh trả cũng không có, nỗ lực chịu đựng một phút, cuối cùng bị xử thua cuộc.

Lý trung úy làm sao cũng nghĩ không thông.

Mai Truyền Kỳ là rõ ràng là người có năng lực, làm sao lại chạy trốn trên chiến trường chứ?

Các tân binh nhìn thấy người gien cấp AAA, thể năng level 19, độ phù hợp 88% như Lý trung uý lại bại bởi Mai Truyền Kỳ, vội trợn mắt lên.

Thậm chí có rất nhiều tân binh la hét muốn đích thân khiêu chiến Mai Truyền Kỳ, sau khi được Phong Tĩnh Đằng cho phép, đồng ý chấp nhận sự khiêu chiến của bọn họ, mà nếu như thua, phải phạt gấp đôi.

Các tân binh cũng không sợ bị phạt, đều muốn tự mình thử xem năng lực của Mai Truyền Kỳ, cho nên, một tên rồi lại một tên tiến lên khiêu chiến, thế nhưng đều kết thúc thảm bại. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Các tân binh càng đánh càng không phục, cảm thấy mình làm sao bại bởi tên đào binh này được, dần dần, vốn từ 1vs1, biến thành 2vs1, thế nhưng, vẫn cứ thua cuộc.

Tiếp theo là 3vs1, 4vs1, đến 5vs1, 10vs1, mà vẫn cứ bị đánh đến thương tích đầy mình, cuối cùng một trăm tân binh cùng tiến lên.

Mai Truyền Kỳ vừa đánh vừa chạy, một bên phẫn nộ giận dữ hét: “Mịa nó, các ngươi có lầm hay không, một trăm đấu một, quá không phúc hậu.”

“Đánh chính là ngươi.” Một trăm tên cơ giáp tân binh liên tục nã pháo vào Mai Truyền Kỳ đang chạy trong sân luyện tập, nhưng tất cả đều bị Mai Truyền Kỳ thoải mái né tránh.

Độ nhạy bén của bọn họ không nhanh bằng Mai Truyền Kỳ, đương nhiên, không dễ dàng đánh trúng cậu được.

Hơn nữa, một đám người chen thành một đống cùng đuổi theo một người, dưới tình huống như vậy, rất dễ đánh trúng đồng đội, cũng bởi vì như vậy, khiến bọn họ trở nên bó tay bó chân, không dám tùy ý nã pháo, cuối cùng bị Mai Truyền Kỳ liên tục tấn công bên trong.

Lư Côn nhìn trên màn hình theo dõi cười nói: “Thượng tá, bọn họ đang bắt nạt bạn lữ ngài kìa.”

Phong Tĩnh Đằng khóe miệng cong lên: “Cứ việc bắt nạt đi.”

Lư Côn kinh ngạc.

Phong thượng tá làm sao trở nên hào phóng như vậy.

Lần trước hắn cùng Tề Cư bọn họ mười người bắt nạt Mai Truyền Kỳ, hậu quả chỉ thiếu chút nữa bị Phong Tĩnh Đằng hủy thi diệt cốt.

Ngay sau đó, Lư Côn liền nghe Phong Tĩnh Đằng nói: “Thế nhưng, những tân binh dám bắt nạt bạn lữ ta mà bị em ấy đánh bại, xử phạt gấp năm lần, cho dù không bị em ấy đánh trúng, phạt gấp ba lần, nửa đường từ bỏ bắt nạt, phạt gấp đôi. Tổng số ngày phạt hơn một tháng, cấm thực một ngày, quá hai tháng thì cấm thực hai ngày, cứ thế mà suy ra. Hơn nữa, phải viết kiểm điểm 3000 chữ, tuần sau giao cho ta.”

Lư Côn líu lưỡi.

Độ cong trên môi Phong Tĩnh Đằng ngày càng rộng ra.

Nhìn bọn họ còn dám bắt nạt bạn lữ của anh hay không.

Sau một tiếng, kiểm tra kết thúc, sĩ quan thay Phong Tĩnh Đằng tuyên bố kết quả khảo nghiệm.


Các tân binh nghe xử phạt, một trận kêu rên.

“Số ngày xử phạt của ta sao lại nhiều ngày như vậy chứ? Nửa năm huấn luyện sau này ta đều phải quét dọn nhà tắm và phòng vệ sinh.”

“Đúng vậy! Cấm thực nhiều nhất không phải chỉ ba ngày hay sao? Làm sao biến thành sáu ngày đây a?”

“Cái kiểm điểm kia là chuyện gì a?”

Sĩ quan giải thích: “Thượng tá nói, lấy nhiều khi ít còn không thể đánh thắng đối phương, nên phải chịu phạt như vậy, hôm nay kiểm tra chấm dứt ở đây, giải tán.”

Có tân binh ai oán: “Ta thấy Phong thượng tá là đau lòng phu nhân nhà mình đấy.”

Lư Côn im lặng nghe tân binh này nói như thế âm thầm khen tặng, sự thật đã bị người này đoán đúng.

Đội ngũ giải tán, từng người kết thành nhóm quay về ký túc xá.

Mai Truyền Kỳ đang chuẩn bị về ký túc xá, liền nghe phía sau có người kêu: “Số 33333 xin dừng bước.”

Cậu xoay người, nhìn Lý trung úy đi tới. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Lý trung úy nhìn Mai Truyền Kỳ một cái: “Ngươi đi theo ta.”

Mai Truyền Kỳ nghi hoặc ngồi trên xe quân dụng của Lý trung úy, đi đến khu tòa nhà văn phòng.

Bây giờ là bảy giờ, cả khu này chỉ còn lác đác vài người qua lại, có hai ba người chuẩn bị rời đi.

Hai người vào thang máy lên phòng cao nhất của toà nhà, trên hành lang trên tĩnh, tiếng bước chân đặc biệt vang dội.

Mai Truyền Kỳ nhìn sườn mặt Lý trung úy, phát hiện người này cũng không cao hứng, cũng không biết hắn mang mình tới đây làm gì.

Lý trung úy dẫn Mai Truyền Kỳ đi đến căn phòng cuối cùng, mở cửa ra, tiếp theo đẩy Mai Truyền Kỳ vào, sau đó, đóng cửa lại.

Hắn đứng ở cửa than một tiếng, sau đó quay người rời đi.

Nhìn từ phía xa xa, hắn thấy có hai người đang đứng trước xe của mình, nhìn kỹ lại, rõ ràng là Tề Cư và Lư Côn.

Tề Cư cùng Lư Côn cười dịu dàng nhìn Lý trung úy đi tới trước mặt bọn họ: “Lý Hưu, ta nhớ ngươi rất lâu không bị xử phạt, hôm nay bị phạt hai lần, tư vị thế nào?”

Lý trung úy hừ lạnh một tiếng: “Chỉ cấm thực 7 ngày, cùng 20 ngàn chữ kiểm điểm.”

Lư Côn cười nói: “Không đủ đi, lúc sau ngươi còn thua đấu cơ giáp nữa.”

Tề Cư nói theo: “Thượng tá nói, chờ huấn luyện tân binh nửa năm xong, lại xử phạt ngươi, cho ngươi giúp chúng ta quét dọn vệ sinh một tháng.”

Lý trung úy yên lặng tiếp nhận, ai bảo hắn xác thực bại bởi Mai Truyền Kỳ.

Lư Côn để tay lên vai Lý trung úy: “Lý Hưu, ngươi không tò mò tại sao Truyền Kỳ có thể hai lần thắng ngươi à?”

Lý trung úy nhíu mày, quay đầu nhìn Lư Côn: “Các ngươi có phải biết một ít chuyện gì không? Nếu không thì tại sao lại hỏi ta như vậy?”

Tề Cư nói: “Ngươi đã từng đối mặt với thân thủ Mai Truyền Kỳ, còn năng lực thao tác cơ giáp của cậu ta, hẳn cũng rõ ràng cậu ta không phải dựa vào Mai gia hoặc Phong thượng tá đi cửa sau tiến vào.”

Sau khi Lý trung úy chứng kiến thương pháp tinh xảo của Mai Truyền Kỳ, cũng dần dần cảm thấy Mai Truyền Kỳ hẳn là dựa vào bản thân chân tài thật học tiến vào.

“Các ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Có thể nói hết một lần được không?”

Lư Côn cười: “Ta sợ nói hết một lần, ngươi sẽ bị hù chết, cũng sẽ không tin lời ta nói, trước tiên ta hỏi ngươi có xem qua trận đấu giữa ‘Phong Thần’ cùng ‘Truyền Kỳ’ không?”

“Đương nhiên xem rồi, ta cảm thấy trận đấu kia vô cùng đặc sắc, ta biết Phong Thần chính là Phong thượng tá, bất quá, ngươi hỏi cái này để làm gì?”

Lý trung úy suy nghĩ một chút, mắt bỗng trừng lớn: “Lẽ nào…”

Lẽ nào Mai Truyền Kỳ chính là ‘Truyền Kỳ’!

Quả thật thương pháp của Mai Truyền Kỳ có chút tương tự thương pháp của ‘Truyền Kỳ’, sẽ không phải là cùng một người đi.

Lư Côn vỗ vỗ vai hắn: “Chính là như ngươi nghĩ.”

Lý trung úy khiếp sợ thật lâu. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Thời điểm tân binh đến báo danh, hắn từng nghĩ muốn Phong thượng tá mời ‘Truyền Kỳ’ vào quân đội bọn họ, nếu quả thật chiêu mộ được người này, quân đội của bọn họ sẽ thêm một phần trợ lực lớn.

Thế nhưng, qua một tuần huấn luyện, ngoại trừ Ô Lãng biểu hiện tương đối đột xuất ở ngoài, cũng không có ai ưu tú.

Mặc dù Ô Lãng không tệ, thế nhưng, mọi mặt đều kém xa Phong thượng tá, người như vậy không thể nào là ‘Truyền Kỳ’.

Cho nên, khi hắn biết ‘Truyền Kỳ’ sẽ không vào quân đội bọn họ, trong lòng vô cùng thất vọng, hắn tuyệt đối không ngờ ‘Truyền Kỳ’ chính là Mai Truyền Kỳ.

Tin tức này thật sự là quá kinh người!

“Không đúng a, độ phù hợp của ‘Truyền Kỳ’ không phải 99,9% sao? Nhưng, Mai Truyền Kỳ chỉ có 80%, làm sao là ‘Truyền Kỳ’ được?”

Tề Cư cùng Lư Côn cũng không nghĩ ra việc này, chỉ có thể giải thích nói: “Ta cảm thấy có thể là Mai gia đã giở trò gì đó trong thân thể Mai Truyền Kỳ, cho nên mới có thể ẩn gien và thể năng của cậu ta. Nếu không, ngươi nghĩ với gien cấp B, thể năng cấp 5, cậu ta có thể trụ được 30 phút trong phòng trọng lực sao?”

Lý trung úy ngẫm lại cảm thấy có lý, lập tức nghĩ đến cái gì, cả giận nói: “Moẹ nó, các ngươi cũng quá không nghĩa khí, nếu biết thân phận thực sự của Mai Truyền Kỳ, lại không nói cho huynh đệ biết, hại ta không công bị phạt, chuyện quét dọn vệ sinh, các ngươi tự làm đi.”

Lư Côn cười ha ha: “Là ngươi chủ động tiến lên khiêu chiến cậu ta, việc này không liên quan đến chúng ta, hơn nữa, chuyện phạt quét dọn là Phong thượng tá ra lệnh, nếu ngươi không muốn, vậy thì nói với ngài ấy đi.”

Lý trung úy yên lặng ngẩng đầu nhìn lên phòng cao nhất của toà nhà, nếu bây giờ hắn lên đó tìm Phong thượng tá nói chuyện, quả thật không muốn sống nữa mà.

Hắn tức giận phất tay: “Cút! Cút! Cút! Đừng cản đường, ta muốn về ký túc xá.”

Lư Côn cùng Tề Cư lập tức nhảy lên xe của hắn: “Đưa chúng ta đoạn đường.”

Lý trung úy ngồi vào xe, liếc hai tên da mặt dày một cái, lái xe rời khỏi nơi này. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)