Đăng vào: 12 tháng trước
Hai ngày trước bữa tiệc sinh nhật, Trương Thành đem Hàn Thư Huyên về đến Phần Thành. Bởi vì trước đó Lục Nguyên Sướng đã nói cho Cố Tiểu Phù hết cả rồi, nên Trương Thành chỉ cần làm theo lệnh, đem Hàn Thư Huyên đưa đến Lục gia để chờ đến ngày xuất giá.
Trương Thành cũng không nói cho Hàn Thư Huyên biết dự định của Lục Nguyên Sướng. Cho nên Hàn Thư Huyên vẫn tưởng rằng Lục Nguyên Sướng chưa quên mình, bây giờ là cho đón nàng vào phủ đây. Nhà mới của Lục gia ở Phần Thành cũng được xem là khá lớn, có điều so với Hàn phủ của Hàn Thư Huyên lúc trước thì lại kém không ít. Chỉ là Hàn Thư Huyên không để ý những thứ này, nàng chỉ một mực ngóng trông được sớm một chút nhìn thấy Lục Nguyên Sướng, để được nói hết nỗi tương tư. Ai ngờ nghênh tiếp nàng, lại là một nữ tử với cái bụng cao vượt mặt.
Nữ tử này chưa dùng đến trang điểm, nhưng dung mạo đã có sẵn vẻ thanh lệ không tầm thường, đặc biệt là đôi mắt sáng mà khi nhìn vào sẽ khiến người ta cảm thấy đặc biệt trong trẻo. Những ai đứng trước ánh mắt này dường như đều sẽ cảm thấy vì những việc làm xấu xa, dơ bẩn trước đây của mình mà cảm thấy tự ti, mặc cảm. Nữ tử này mặc một cái váy dài mềm mại màu hồng được cắt may tỉ mỉ bằng vải tơ tằm, trên đó có thêu hình hoa sen ẩn hiện trong làn mây trắng. Mái tóc của nàng được cài một cây trâm bằng phỉ thúy, trên tay là đôi vòng tay cũng làm bằng phỉ thúy cùng màu sắc với cây trâm kia, ngoài ra không có thêm bất luận trang sức gì nữa. Có điều, khí chất cao quý của người này không cần dùng thêm đồ trang sức để làm tôn thêm, chỉ như vậy tự tin đứng đó cũng đã đủ làm cho người đứng trước mặt cảm thấy bách hoa thất sắc.
Đứng bên người nữ tử là một cô gái khác. Tuy rằng dung mạo không bằng được nữ tử kia, nhưng khi nàng đoan trang ngồi xuống, cái miệng hơi cười liền khiến người ta cảm thấy tất cả mọi thứ trên thế gian cũng chỉ là tục vật, đều vào không được mắt nàng.
"Còn không tiến lên mà tham kiến phu nhân." Bình Nhi thấy Hàn Thư Huyên chỉ ngây ngốc đứng nhìn thì rất là không thích. Tuy rằng tướng quân đã nói trước là nữ tử này sẽ đem cho người thủ hạ, nhưng chỉ riêng cái việc chính Vương Siêu ban tặng một người có thân phận như Hàn Thư Huyên này đã có thể khiến cho Bình Nhi cảm thấy nguy hiểm. Nàng là một nha hoàn rất trung thành với phu nhân, vậy nên dù là ai muốn bò lên giường tướng quân cũng không thể chấp nhận được.
"Xin kính chào phu nhân." Hàn Thư Huyên rất không tình nguyện nhưng cũng không thể không cúi đầu trước thực tế. Nàng cắn chặt răng, hướng về phía Cố Tiểu Phù làm cái vạn phúc.
"Hàn tiểu thư xin hãy đứng lên. Không cần phải khách khí." Cố Tiểu Phù lạnh nhạt nói, đối với một nữ tử đã từng dán vào Lục Nguyên Sướng, nàng xác thực là không làm sao mà nhiệt tình nổi. May mà Lục Nguyên Sướng vẫn còn biết nông sâu, đem người này thưởng cho thủ hạ thì cũng coi như là hợp lẽ.
"Ta tạ ơn phu nhân." Bởi vì Hàn Thư Huyên không thấy nói cho ngồi nên đành phải đứng yên.
"Những ngày gần đây quý phủ cực kỳ bận rộn, ta sợ là không cách nào chăm sóc Hàn tiểu thư được chu toàn. Hàn tiểu thư hãy thu xếp ở phía sau viện, có chuyện gì thì cứ dặn dò nha hoàn bên người là được." Cố Tiểu Phù thấy Hàn Thư Huyên tỏ ra biết quy củ phép tắc nên sắc mặt trở nên hòa nhã hơn.
"Ta tạ ơn phu nhân."
"Bình Nhi, ngươi mang Hàn tiểu thư đi Thư Hương trai nghỉ ngơi. Báo cho nha hoàn hầu hạ, không được thất lễ với tiểu thư."
"Nô tỳ biết rồi. Hàn tiểu thư, xin mời đi theo nô tỳ." Bình Nhi rất không tình nguyện mà hướng về Hàn Thư Huyên làm lễ rồi dẫn nàng đi tới Thư Hương trai.
"Phù nương, cô gái này sợ là không đơn giản, ngươi có thể thấy được là cô ta đã xem trọng A Nguyên." Chúc Nhuận nương hơi nhíu mày. Từ lúc nhìn thấy Ngu Đại lang không cần có mai mối mà đã cưới vợ bé, nàng liền đối với những nữ tử như thế này cực kỳ không thích.
"Đại tỷ, ta thấy nàng cũng là cái người cơ khổ, cho nên cũng không cần làm khó dễ nàng. Dù sao nàng cũng chỉ ở trong phủ nghỉ ngơi một hai tháng, chờ Trương bách hộ chuẩn bị đủ sính lễ tới cửa cầu hôn rồi thì nàng chính là người của Trương gia. Đến lúc đó sẽ không còn quan hệ gì tới Đại lang nữa." Cố Tiểu Phù thở dài một cái rồi mới nói. Kỳ thực nàng vẫn luôn giúp mọi người làm điều tốt, có điều cái cô gái Hàn Thư Huyên này lại dùng ánh mắt đánh giá đối với mình đã làm cho nàng rất không thoải mái.
"Ngươi cũng đã sắp sinh, vậy mà A Nguyên còn dùng sức dằn vặt ngươi. Đã vậy lại còn làm yến hội, lại còn phải chăm sóc người này nữa. Ta thật bất bình thay cho ngươi." Chúc Nhuận nương quái đến quái đi, cuối cùng cũng chỉ có thể đem sự oán hận mà đổ lên trên đầu Lục Nguyên Sướng.
"Chuyện trong nhà đều dựa cả vào đại tỷ giúp đỡ. Hiện tại mọi chuyện đều đã được sắp xếp thỏa đáng, chỉ cần chống đỡ thêm mấy ngày nữa là được rồi." Cố Tiểu Phù an ủi. Nàng cũng không muốn đại tỷ của mình oán trách gì Lục Nguyên Sướng.
"Cô gái kia, ngươi cũng không cần phải để ý tới. Ta hiện tại cũng đang nhàn rỗi, để ta thay ngươi trông coi. Ta sẽ cả ngày tìm nàng ngâm thơ, chơi cờ làm cho nàng không còn hơi sức đâu mà có ý nghĩ biến thái." Chúc Nhuận nương chân thực là đã vì tiểu muội của mình khi đem mình ép thành một người thật khí phách, phải hy sinh bản thân như vậy.
"Vậy cũng được, yến hội sắp tới rồi nên trong nhà sẽ rất bận rộn, đại tỷ cũng không cần mỗi ngày lui tới cực khổ làm gì. Ngươi cứ ở tại tiểu viện bên cạnh Thư Hương trai, thay thế tiểu muội trông coi đi." Cố Tiểu Phù nói với vẻ trêu ghẹo. Kỳ thực là nàng đau lòng khi thấy Chúc Nhuận nương mỗi ngày đều phải chạy qua lại giữa hai nhà Lục gia với Chúc gia mà thôi.
"Lựa chọn này rất tốt." Chúc Nhuận nương nghiêm túc gật gật đầu. Nàng quay lại với nha hoàn thiếp thân của mình dặn dò: "Tứ Hỉ, ngươi trở lại nói với mẹ ta, hôm nay ta sẽ ở lại Lục gia. Ngươi nhớ đem thư tịch thường ngày ta vẫn hay đọc mang tới đây."
Buổi chiều Lục Nguyên Sướng về đến nhà liền cảm thấy được bầu không khí trong nhà có chút quái lạ. Mỗi người khi nhìn thấy nàng đều xem nàng như là phạm nhân đã phạm phải tội ác tày trời vậy. Dương Đại nương thì nói xa nói gần, rằng nàng không nên trầm mê thanh sắc, nên lo lắng nhiều hơn cho gia đình, cho người vợ họ Cố của mình. Dương Minh cũng dùng lời ít ý nhiều, mong muốn nàng đừng quên gia quy của Lục gia.
Gia quy của Lục gia, ngay từ nhỏ Lục Nguyên Sướng đã được Bao thị dạy cho học thuộc lòng, cả đời này sẽ không bao giờ quên được. Nào là tận trung chức thủ a, nào là hộ gia vệ quốc a, đương nhiên cũng có không cưới vợ bé, không mê muội con hát ca cơ cùng đủ các loại hình quy củ mà dạy dỗ. Chỉ là Lục Nguyên Sướng không hiểu, vì sao người cả nhà đều là đau lòng cho Cố Tiểu Phù mà lại chê cười mình đây?
"Bình Nhi, ngươi đi hỏi Hàn tiểu thư một chút, đồ ăn trong nhà có vừa ý hay không." Cố Tiểu Phù nói, từ trong bóng tối mà mách ngầm cho Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì mới phục hồi tinh thần lại. Dĩ nhiên là nàng đã biết Hàn Thư Huyên đến rồi. Sau khi Trương Thành đưa Hàn Thư Huyên đến Lục gia liền đi thao trường tìm mình. Có điều nàng chỉ đem thân phận Hàn Thư Huyên nói riêng cho Cố Tiểu Phù biết, cũng khó trách người bên ngoài không biết nên đã đoán mò.
"Cha nuôi, Hàn tiểu thư là con gái của Hàn đại nhân trước đây quan Hộ bộ* của nhà vua. Bởi vì Hàn đại nhân phạm vào tội phải chết, nên Hàn tiểu thư bị sung quân đến Lâm Biên. Lúc đó ta phải ở Lâm Biên khá lâu, Vương tướng quân liền lệnh cho nàng đến phụng dưỡng ta về sinh hoạt thường ngày. Ta thấy nàng là cái người đáng thương nên đã đứng ra làm chủ đưa nàng hứa gả cho Trương Thành." Lục Nguyên Sướng kiên nhẫn giải thích.
"Hứa gả cho người ta?" Làm sao Dương Minh lại tin được đây. Thiếu niên máu nóng, lại rời xa thê tử. Hàn Thư Huyên rõ ràng là quân kỹ mà Vương Siêu đưa cho Lục Nguyên Sướng, hắn cũng không tin là Lục Nguyên Sướng có thể giữ được mình.
"Đúng vậy. Trương Thành sớm đã để ý đến nàng, vì vậy ta liền giúp người ta được như ý mà thôi." Lục Nguyên Sướng nói.
Dương Minh khẽ gật đầu, xem như là buông tha cho Lục Nguyên Sướng, người cùng một nhà dùng xong bữa cơm đều trở về phòng.
Cũng không cần phải tìm hiểu xem Lục Nguyên Sướng đã phải làm như thế nào để mà dỗ đành cho được Cố Tiểu Phù, Chúc Nhuận nương mang theo tập thơ mà mình yêu tha thiết đi tìm Hàn Thư Huyên để bàn luận về thơ.
Hàn Thư Huyên là khuê tú của đại gia ở chốn kinh sư, đối với chuyện cầm kỳ thư họa đã có trình độ rất là cao thâm. Dần dần Chúc Nhuận nương phát hiện, mình đã là một người có tài năng vậy mà lại bị nàng ép tới gắt gao.
Bắc cảnh là vùng đất thượng võ, về mặt học vấn không sánh được kinh sư phương Nam. Khoa cử năm vừa rồi, sĩ tử thi đỗ đạt của Bắc địa cũng không phải là nhiều lắm. Chúc Nhuận nương có cảm giác như mình đã đào được báu vật mà sớm đã quên đi mục đích mình đến đây. Nên nàng lại dày mặt nhờ cậy Hàn Thư Huyên chỉ giáo thơ từ cho mình.
Hàn Thư Huyên bị cách ly đã quá lâu, sau khi đến Bắc cảnh nàng cũng chưa từng được trải qua một ngày thật tốt, vậy mà bây giờ lại có thể được đọc thi thư, lại còn có Chúc Nhuận nương làm bạn. Còn không phải là đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không bằng đến đúng lúc hay sao? Nàng thấy Chúc Nhuận nương khiêm tốn thỉnh giáo, nên cũng không khách khí mà tận lực dạy dỗ. Một hỏi một đáp, hai người ở chung rất là hòa hợp, mê muội luận thơ từ đến mức không biết cả canh giờ, cuối cùng mãi đến tận giờ sửu mới tách ra mà vẫn chưa hết thòm thèm.
Trở về tiểu viện, Chúc Nhuận nương mới nhớ ra mục đích tối nay của mình là muốn Hàn Thư Huyên tâm sự chuyện riêng với mình. Nàng tàn nhẫn tự mắng mình là đồ thối tha một trận rồi ngon lành đi vào giấc ngủ. Khi vừa vào ổ chăn, nàng còn lần nữa nhắc nhở mình, rằng ngày mai nhất định phải kiên định lập trường, phải biết vì Cố Tiểu Phù mà chiến đấu.
Còn bên ngoài cửa viện, Tiểu Cửu bất mãn mà nhìn cửa phòng. Tối nay cha mẹ nói chuyện thật nhiều, có còn để cho lang được ngủ một chút hay không đây?
"Phù nương, người khác không tin, nhưng ngươi thì phải tin ta. Đúng là ta không hề chạm tới nàng."
"Phù nương, ngươi nói một câu gì đi chứ."
"Phù nương, ngươi đã ngủ thật sao? Đừng quay lưng lại với ta, hãy để ta ôm ngươi ngủ có được không?"
"Lục Nguyên Sướng, ngươi hãy xem canh giờ đi. Nháo cái gì chứ! Trời nóng thế này, hai người nằm cùng nhau ngươi không chê nóng hay sao! Tránh sang một bên, đừng chen chúc ta mà sinh ra hài tử bây giờ!"
"..."
Sáng sớm ngày hôm sau Lục Nguyên Sướng đem hai vành mắt đen kịt đi tới thao trường. Binh tướng sĩ bị nàng đem ra ngược đãi thật tàn nhẫn một trận rồi mới đem được khối tức giận trong bụng tản bớt ra ngoài.
"Lão đại, hôm nay ngươi bị làm sao vậy?" Lương Bảo Đảm bưng chén trà lạnh cho Lục Nguyên Sướng, cẩn thận hỏi.
"Còn chuyện gì nữa, nam tử mà có hờn dỗi thì không ngoài chuyện gia nghiệp cùng nữ tử. Lão đại chúng ta gia nghiệp xem như thịnh vượng như ý, thế nên còn có thể là vì cái gì nữa đây?" Phùng Hoài nói năng không khác gì thánh phán vậy.
"Chẳng lẽ là vì chị dâu?" Lương Bảo Đảm thực đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, lập tức liền nghĩ ngay ra vấn đề.
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì hung hăng lườm hai người một cái, hai người hiểu ngầm mà không lên tiếng. Có điều trong đầu lại vô cùng mừng rỡ, hân hoan. Gần đây lão đại của bọn họ đường làm quan quá là rộng mở, cũng may là còn có Cố Tiểu Phù có thể trị được người này.
Chúc Nhuận nương giúp Cố Tiểu Phù xử lý việc yến hội một chút rồi cầm theo cây đàn đi tìm Hàn Thư Huyên làm cái việc "thăm dò quân địch". Chúc Nhuận nương quả là một tay đàn rất giỏi, chỉ với một khúc [Nhớ nhà] đã rất thành công trong việc làm cho Hàn Thư Huyên phải rơi lệ.
Một bên thì Hàn Thư Huyên lau lệ, mà bên kia thì Chúc Nhuận nương chớp thời cơ tiến hành "dụ dỗ từng bước" làm sao cho người kia mở miệng kể về tai họa mà gia đình gặp phải, đặc biệt là đoạn đường từ kinh sư đến Lâm Biên. Lúc này quả là Hàn Thư Huyên phải chịu đựng không ít khổ sở, nàng vừa kể vừa khóc ròng ròng.
Tuy nói Chúc Nhuận nương gặp hôn nhân bất hạnh, nhưng từ nhỏ nhưng đã được Chúc Đại nương nuông chiều như một đại tiểu thư, nên không biết gì đến những khó khăn trong nhân gian. Những tao ngộ của Cố Tiểu Phù đã làm cho nàng lòng chua xót không thôi, giờ đây tình huống thảm khốc của Hàn Thư Huyên lại càng làm cho nàng không cách nào ức chế được cảm giác đau lòng xuất phát tự đáy lòng.
"Huyên nương, ngươi cũng đừng nên thương tâm quá mức như vậy nữa. Tướng quân đã cũng đã giúp ngươi thoát tịch rồi. Sau này ngươi đi theo Trương bách hộ, sinh sống cho thật tốt là được rồi." Nhuận nương an ủi. Có điều nàng không biết là Hàn Thư Huyên không hề biết chính mình đã bị Lục Nguyên Sướng hứa gả cho Trương Thành.
"Nhuận nương, ngươi vừa nói cái gì vậy?!" Hàn Thư Huyên tức thì ngừng tiếng khóc, nét mặt biểu lộ vẻ không thể tin được hỏi lại.
"Cái gì?"
"Ta cùng Trương bách hộ thì có quan hệ gì? Vì sao phải cùng hắn sinh sống?" Hàn Thư Huyên khẩn cấp hỏi.
"Tướng quân đã đem ngươi hứa gả cùng Trương bách hộ. Đón ngươi về đây chính là muốn để cho ngươi cùng hắn thành hôn, ngươi không biết sao?" Nhuận nương rốt cục phát hiện giữa hai người quả là có vấn đề, chỉ là nàng chẳng biết vì sao không có ai nói cho Hàn Thư Huyên biết việc nàng cùng Trương Thành sẽ kết hôn. Lục Nguyên Sướng không nói, dĩ nhiên là để tránh khỏi lúng túng, nhưng đến Trương Thành cũng không nói thì đúng là không còn gì để nói.
Hàn Thư Huyên nghe nói như vậy chỉ trong nháy mắt đã cảm thấy trong lòng cực kỳ bi thương. Thì ra, hết thảy đều chỉ là một giấc mộng của riêng mình mà thôi, giấc mộng ấy kéo dài mãi đến tận hiện tại. Mộng đẹp chưa tỉnh đã chuyển thành một cơn ác mộng. Hàn Thư Huyên vừa thương xót vừa hận, đột nhiên gặp gia biến, phụ thân huynh trưởng chết thảm, cả một nhà bị tứ tán đi đày, thứ muội bị người cưỡng gian đến mức phải bức tử ở trong quân. Còn mình, thật vất vả mới có một người đáng tin cậy để dựa vào, không ngờ lại chỉ là trăng trong nước.
Hàn Thư Huyên cực kỳ hận Lục Nguyên Sướng, nếu không cách nào cho nàng hi vọng, tại sao còn phải đối với nàng tốt như vậy.
Có bao nhiêu buổi tối, nàng nằm ở trên giường của Lục Nguyên Sướng, nhìn người kia dưới đèn đọc sách, sau đó lại nằm úp trên bàn mà ngủ. Lại có bao nhiêu buổi tối, nàng lo lắng người này xuất chinh sẽ không trở về, phải hành quân khổ cực. Khi thấy Trương Thành tới đón nàng đã mừng rỡ như điên. Lúc đó nàng đã một lòng tự nói với mình, buông tha thân phận thiên kim tiểu thư, cam nguyện làm một thiếp thất cho hắn, hiểu rõ thân phận mà tận tâm phụng dưỡng cái người vợ cả kia.
Nhưng ngược lại, đều là niềm hy vọng xa vời của nàng mà thôi, cái người nhìn như ôn nhu, hiền lành kia ngay đến một thân phận thiếp thất hèn kém cũng không muốn cho nàng!
Hàn Thư Huyên cực kỳ bi thương. Lúc này nàng chỉ cảm thấy thế gian này đã không còn đất dung thân cho mình. Lập tức nàng xoay người hướng về bức tường lao tới. Có điều được nha hoàn phát hiện mà kịp thời kéo lại, nên nàng vô lực mà ngã xuống trên mặt đất rồi khóc đến cực kỳ thê lương.
Cố Tiểu Phù nhận được tin do nha hoàn hồi bẩm, biết được Hàn Thư Huyên tìm đến cái chết. Nàng tuy rất muốn đến xem nhưng vẫn nhịn xuống mà để cho người hầu cận đem việc này đi báo cho Lục Nguyên Sướng biết. Việc này, nàng không thích hợp đứng ra khuyên giải.
Lục Nguyên Sướng vừa mới cầm lên trên tay cái đồ trang sức chúc thọ sẽ đưa cho Cố Tiểu Phù, nụ cười trên mặt còn chưa tan liền bị việc này làm cho sợ hãi. Nàng mang theo Trương Thành một đường giục ngựa lao nhanh về nhà, rồi trực tiếp xông vào Thư Hương trai.
Hàn Thư Huyên lúc này đã tỉnh táo lại, đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng, khi Lục Nguyên Sướng đi vào, nàng đang ngồi đối diện với chiếc gương đồng, không biết là đang nhìn cái gì.
"Huyên nương?" Lục Nguyên Sướng nhẹ giọng gọi.
"Tướng quân đến rồi sao? Có phải là vì ta tìm đến cái chết hay không?" Hàn Thư Huyên chậm rãi đứng dậy, căm hận mà nhìn chằm chằm Lục Nguyên Sướng. Cho nàng hi vọng chính là hắn, phá nát hi vọng của nàng cũng lại là hắn. Đối với người này, Hàn Thư Huyên muốn hận, nhưng hận không nổi, muốn yêu, vậy nhưng lại không thể được phép yêu.
"Huyên nương, chuyện gì cũng luôn có phương pháp giải quyết, nếu như người chết đi rồi, thì ngay đến cả hi vọng cũng không có." Lục Nguyên Sướng nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Ta hiện nay mà còn có hi vọng hay sao? Xin hỏi tướng quân, một người con gái của tội phạm, bị đày đi sung quân, bị người ta tùy ý ban thưởng là cách giải quyết hay sao?" Hàn Thư Huyên lấy hết dũng khí, đi tới trước mặt Lục Nguyên Sướng chất vấn.
Mùi thơm sực nức bay vào mũi, làm cho Lục Nguyên Sướng không khỏi lùi về sau một bước. Hàn Thư Huyên trước mắt này làm cho nàng nhớ tới Vân Yên. Lục Nguyên Sướng tự hỏi mình cũng chưa từng làm việc gì có lỗi với các nàng mà chỉ dành cho họ trợ sự giúp xuất phát từ lương tâm mà thôi. Nhưng tại vì sao, cuối cùng các nàng đều sẽ đem cái gọi là sai trái đặt lên trên đầu của mình đây?
Lòng tham vốn là không đáy. Đã có rất nhiều chuyện đều xuất phát từ lòng tham của mình mà tạo thành. Không nói tới Vân Yên, chỉ riêng Hàn Thư Huyên, Lục Nguyên Sướng đã cảm thấy nàng đã quá tham lam, cứ khăng khăng muốn không thứ thuộc về chính mình. Nếu cứ như vậy thì vĩnh viễn sẽ chỉ là công dã tràng.
Lục Nguyên Sướng nhớ lại lúc còn ở thôn Lạc Khê, ngay khi cứu Cố Tiểu Phù mình đã cảm thấy đây là chuyện mà đời này mình đã làm được chính xác nhất. Cố Tiểu Phù hiểu được mà biết ơn, Cố Tiểu Phù yên lặng chăm sóc mình mà chưa bao giờ yêu cầu báo đáp lại. Cho dù sau này hai người có tâm ý tương thông thì nàng vẫn luôn giữ đúng bản phận.
Lục Nguyên Sướng tiến lên một bước, quay về phía Hàn Thư Huyên lãnh khốc nói với nàng: "Ngươi vốn là phạm nhân, sau đó ta đã cho ngươi thân phận lương dân. Ta cho ngươi một tương lai vô ưu vô phiền, cho ngươi thuộc hạ đắc lực của ta, ngươi còn có cái gì không vừa lòng? Chẳng lẽ ngươi lại còn muốn trở lại thành Lâm Biên, làm quân kỹ như thân muội của ngươi thì mới cam tâm?"
"Chỉ cần được làm nô gia tận lực hầu hạ tướng quân, thì ta đã cảm ơn đại ân của tướng quân rồi!" Hàn Thư Huyên thê thảm cười nói. Đáng lẽ nàng phải sớm nhìn ra, trong mắt của người này, vĩnh viễn chỉ có nữ tử mặc bộ xiêm áo màu hồng kia thôi.
"Thứ ngươi muốn, ta cho không được. Nếu như ngươi có tâm nguyện gì khác, ta sẽ tận lực vì ngươi thực hiện." Lục Nguyên Sướng tự nói với mình, đây là một lần cuối cùng nàng mềm lòng. Nếu như Hàn Thư Huyên vẫn còn tiếp tục dây dưa nữa, nàng sẽ không ngại ngần mà làm một kẻ ác.
"Vậy xin hãy cho ta một tiểu viện trong thành, để một mình ta sống qua ngày là được rồi. Còn việc hôn nhân cùng Trương bách hộ xin đừng nhắc lại nữa." Hàn Thư Huyên tuyệt vọng nói. Hãy làm như vậy đi, cách này sẽ cách xa được với cái kẻ vô tình này.
"Việc này ta cần cùng Trương bách hộ thương nghị, ngươi cứ an tâm sống ở trong phủ. Nhưng nếu ngươi lại tìm đến cái chết một lần nữa thì ta liền mặc kệ. Ngươi đừng quên thân phận của mình!" Lục Nguyên Sướng trả lời. Đối với Hàn Thư Huyên, nàng chỉ xem như một người khách qua đường bèo nước gặp nhau, nhưng thứ Trương Thành cho nàng, lại là huynh đệ sinh tử. Hàn Thư Huyên chết hay sống là chuyện nàng quản không được, nhưng ý nguyện của Trương Thành thì nàng không thể bỏ qua.
Ra khỏi Thư Hương trai, Lục Nguyên Sướng đem Trương Thành mang đến thư phòng, khó khăn nói với hắn: "Thành ca, ta xin lỗi ngươi."
"Lão đại, ngươi nói vậy là ý gì?" Trương Thành bị Lục Nguyên Sướng xưng hô như vậy thì sợ đến mức đứng vụt dậy. Đã bao lâu rồi, người này chưa từng gọi tên mình như vậy.
"Hôm nay Huyên nương nghe nói sẽ cùng ngươi thành thân thì đã tìm cách tự tử." Lục Nguyên Sướng lúng túng nói.
Trương Thành tỏ ra rất bình tĩnh. Hắn yêu thích Hàn Thư Huyên, dĩ nhiên cũng đã biết được trong lòng Hàn Thư Huyên cũng chỉ có Lục Nguyên Sướng. Nếu như nàng đã không muốn thì Trương Thành hắn cũng sẽ không miễn cưỡng.
"Thuộc hạ khẩn cầu lão đại hãy hủy bỏ vụ hôn nhân này." Trương Thành quỳ xuống đất cầu xin.
"Thành ca, vốn ta cũng rất muốn để ngươi tâm nguyện đạt được, cũng muốn cho Huyên nương một tương lai tốt đẹp. Đáng tiếc là Huyên nương không có được cái phúc khí này. Nàng tự xin được tới một nơi cách xa phủ, sống một mình trong tiểu viện. Nếu như ngươi vẫn có tâm, sau này thỉnh thoảng đến xem nàng một chút." Lục Nguyên Sướng xấu hổ nói. Tuy rằng Trương Thành không nói thẳng ra, nhưng là nàng biết Trương Thành hiểu rõ nguyên nhận sự tình.
"Lão đại, mọi việc đành tùy duyên phận đi!"
Cố Tiểu Phù làm theo lời Lục Nguyên Sướng dặn, tìm một tiểu viện thanh tĩnh ở bên trong trong thành, ngay đêm đó, cho thân quân trong phủ, đem Hàn Thư Huyên đưa ra khỏi phủ.
Bo: Dài ơi là dài...