Đăng vào: 12 tháng trước
Người thiếu niên đang ở trong thư phòng không có được tinh thần như trước đây nữa. Nàng hướng về phía cửa sổ nhìn người thiếu nữ phía trong viện, biểu hiện của nàng tỏ ra cực kỳ thất lạc.
Hôm qua dọn nhà lại không hề cảm giác được có chuyện sẽ xảy ra, lúc đó mọi người đều đang hết sức bận rộn. Nhưng tự dưng đến đêm qua thì bắt đầu thay đổi. Lục Nguyên Sướng cảm thấy Cố Tiểu Phù đối với mình dị thường lạnh nhạt. Chuyện luyện tập [Trong sáng] không đề cập đến đã đành, vấn đề là những việc thường ngày tập mãi thành quen như bưng trà, đưa nước, mặc quần áo, rửa mặt Cố Tiểu Phù cũng không còn nhiệt tình tăng vọt đến mức cướp lấy tự mình làm như trước nữa.
Lục Nguyên Sướng nhìn nước trà trong chén đã lạnh tanh mà thở dài. Chỉ được một ngày nghỉ ngơi, thế mà hai người đã không còn đối với nhau ngọt ngọt ngào ngào, ngược lại cứ như vậy lạnh nhạt, đến cùng là vì cái gì?
Bản đồ được trải ra trên bàn, xem từ sáng sớm cho đến giữa trưa, vậy mà Lục Nguyên Sướng xem không vào, trong lòng vẫn xoắn xuýt việc Cố Tiểu Phù đột nhiên thay đổi. Sau khi ở trong viện giặt xong quần áo, Cố Tiểu Phù cũng không hề một lời hỏi han đến Lục Nguyên Sướng, cứ vậy đi thẳng về phía đằng trước cùng Trân nương thêu thùa may vá.
Trong nhà ngoại trừ âm thanh Tiểu Cửu cùng Trứng Trứng cười đùa huyên náo, còn lại thì đến một tiếng vang cũng không có. Dương Vinh bận làm bạn với Chúc Đại lang đi xem nhà ở, tiện đường đi xem xét mấy cái trường học. Qua năm mới Trứng Trứng lên năm tuổi, cũng là thời điểm bắt đầu khai sáng được rồi.
Một buổi sáng cứ như thế yên tĩnh trôi qua. Bữa trưa Dương Vinh cùng Chúc Đại lang không trở về, chỉ còn mấy người Lục Nguyên Sướng ở nhà dùng cơm. Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù vẫn yên tĩnh bên cạnh, cẩn thận gắp khối thịt cho nàng.
Cố Tiểu Phù ngẩng đầu lên, Lục Nguyên Sướng vội vã đưa ra một vẻ mặt lấy lòng, Cố Tiểu Phù cười cười lấy lệ rồi lại vẫn cúi đầu ăn cơm. Trân nương nhìn hai đứa nhỏ giận dỗi, trong lòng không khỏi cười thầm.
Trước đây, Cố Tiểu Phù đối với Lục Nguyên Sướng là tuyệt đối vâng lời, mọi chuyện đều để bụng, săn sóc tỉ mỉ. Hiện tại cũng không biết Lục Nguyên Sướng đã làm gì mà chọc giận đến Cố Tiểu Phù, liệu có phải là không có tội mà phải chịu tội hay không? Trân nương cùng Cố Tiểu Phù ở chung đã lâu, nên cũng hiểu rõ tính tình của nàng. Đừng thấy thường ngày Cố Tiểu Phù tỏ ra nhu nhược yếu đuối mà nhầm, mỗi lần nàng quật cường đứng lên, cho dù Lục Nguyên Sướng có ra sức dỗ dành cũng không được.
Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù không để ý tới mình thì ngượng ngùng cười cười, nàng vội vã và cho xong bát cơm liền trốn vào thư phòng.
"Phù nương, các ngươi là đang làm sao vậy? Nhìn A Nguyên kìa, đã bị ngươi dọa cho phải chạy." Trân nương bát quái hỏi.
"Gần đây người này tính tình dã, nên không muốn để ý đến nàng." Cố Tiểu Phù lạnh nhạt nói.
Trân nương nghe nói vậy thì suýt chút nữa đã bị nghẹn cười. Hiện nay trên mặt vẻ mặt của Cố Tiểu Phù, không nói nên lời vẻ dị thường. Thực sự là phong thuỷ thay phiên chuyển dời, ai ngờ được là Lục Nguyên Sướng cũng sẽ có một ngày như hôm nay. Có điều nghĩ lại thì Trân nương cũng cảm thấy là cũng nên quản người này một chút. Từ lúc Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù thành hôn, ngày ngày trên xâu dưới vẽ làm cho xung quanh cực kỳ huyên náo. Đến Phần Thành rồi thì lại càng làm trầm trọng thêm. Nào thì đánh nhau, nào thì uống rượu say khướt, đã vậy còn mang Dương Vinh cùng điên theo. Phần Thành là nơi phồn hoa, thôn Lạc Khê làm sao có thể so với được. Cái người đàn ông này a, có lúc, cũng phải quản cho nghiêm một chút.
Trân nương nghĩ thầm, có lẽ sau này cũng phải quản Dương Vinh một chút, đỡ cho hắn ở bên ngoài lại làm ba cái chuyện linh tinh.
"Phù nương, ta xem ra A Nguyên rất nghe lời nói của ngươi. Chỉ cần ngươi sa sầm nét mặt, hắn liền không dám phản ứng. Ngươi dạy cho đại tẩu với, ngươi làm sao mà quản được như vậy?" Trân nương cười hỏi.
"Đại tẩu, đừng đùa như vậy. Đây là ngươi đang chê cười ta mà thôi." Cố Tiểu Phù đỏ mặt nói. Nàng nào có bản lĩnh mà quản Lục Nguyên Sướng a, chỉ là không để ý tới người này mà thôi.
Có điều cho thấy là Lục Nguyên Sướng rất quan tâm đến mình, biết mình đang tức giận nên hôm nay đặc biệt ở lại trong nhà mà không đi cùng Chúc Đại lang xem nhà ở. Tuy nói hai người không cùng mọi thời khắc bên nhau làm bạn, nhưng việc Lục Nguyên Sướng vẫn ở nhà như vậy, trong lòng Cố Tiểu Phù liền an tâm hơn. Nàng sợ nhất Lục Nguyên Sướng lại ở bên ngoài gây sự, lại mang một thân đầy vết thương trở về.
Buổi chiều, Cố Tiểu Phù và Trân nương cùng nhau làm bánh ngọt nhiều hơn một chút. Hai người có dự định đưa cho các nhà hàng xóm xung quanh nếm thử, cũng xem như là lời chào hỏi. Vì vậy mà bọn họ để lại một mình Lục Nguyên Sướng ở trong thư phòng đọc sách.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Lục Nguyên Sướng cũng không muốn tự chuốc thêm nhục nhã liền trốn vào trong thư phòng nghiên cứu địa đồ. Nghe người trong phủ tướng quân nói, Nhung Địch bên kia gần đây nhất tương đối không yên tĩnh, bởi vậy mà mùa đông này toàn quốc Đại Chu đã cho điều động binh lính tập kết ở thành Lâm Biên, Tống Đại tướng quân đã bắt đầu cho bố phòng. Lục Nguyên Sướng nhìn địa đồ, làm thử cách bố phòng, cặp lông mày vẫn không ngừng nhíu chặt.
Nàng không biết thành Lâm Biên hiện có bao nhiêu binh mã, nhưng theo tính toán của nàng thì nhiều nhất cũng chỉ có được chừng mười vạn. Lấy tình thế hiện nay mà nói, muốn nhiều hơn nữa cũng điều không ra. Còn như tính thêm cả một ít tư binh của các tướng quân thì cũng chỉ có vào khoảng mười mấy vạn người. Nếu phải đối phó với quy mô tấn công lớn của Nhung Địch thì sẽ là rất khó khăn. Chiến tuyến phía bắc của Đại Chu lại khá dài, chỉ với mười mấy vạn người này, nhất định là không thể bảo đảm chắc chắn được. Cũng không biết thám báo của Nhung Địch đã lẻn vào vùng biên giới của Đại Chu để do thám hay chưa. Những điều này đều phải bắt đầu tìm hiểu rõ ràng hơn.
Giữa lúc lông mày của Lục Nguyên Sướng vẫn còn đang nhíu chặt thì Trứng Trứng nâng một cái bát đứng trước cửa thư phòng nhỏ giọng nói: "A Nguyên thúc, thẩm thẩm bảo ta đưa chút bánh ngọt vào cho ngài."
"Trứng Trứng, đi vào đây." Lục Nguyên Sướng nói. Tuy rằng Trứng Trứng nghịch ngợm nhưng vẫn là đứa nhỏ rất hiểu chuyện. Thư phòng của nàng, bình thường sẽ không ai được tự ý vào. Trứng Trứng chịu sự giáo dục của Trân nương, nên cực rõ ràng đạo lý này. Ngay cả Tiểu Cửu, nếu không phải chính mồm Lục Nguyên Sướng đồng ý thì cũng không dám đi vào.
Ở trong mắt Trứng Trứng, Lục Nguyên Sướng là người hắn ngước nhìn từ khi còn nhỏ, biết đánh nhau với thú rừng, võ nghệ lại rất giỏi. Có lúc Trứng Trứng cảm thấy Lục Nguyên Sướng so với cha lại còn lợi hại hơn. Vì vậy mà ở trước mặt Lục Nguyên Sướng cũng đặc biệt ngoan ngoãn.
"A Nguyên thúc, thẩm thẩm nói bữa trưa ngài ăn cơm không được bao nhiêu, sợ ngài đói bụng nên thẩm thẩm làm bánh ngọt ăn rất ngon, ngài mau ăn đi." Trứng Trứng giống như đang hiến vật quý vậy, nó đem cái bát bưng đến trước mặt Lục Nguyên Sướng, đầu nhỏ cao cao nghển lên.
"Thẩm thẩm nói như vậy thật sao?" Lục Nguyên Sướng nhận lấy cái bát, đem Trứng Trứng ôm lên đặt trên đùi rồi cùng nó ăn.
"Thẩm thẩm nói với mẹ, là ta lén lút nghe được." Trứng Trứng được ăn bánh ngọt mắt cười đến híp cả lại, đây là hắn đang đâm thọc chứ đâu.
"Ngươi cùng Tiểu Cửu đi chơi ở trong sân thôi nha, muốn ăn cái gì thì nói với thẩm thẩm. Phải ăn nhiều một chút thì mới có thể mau mau lớn lên." Lục Nguyên Sướng vuốt đầu Trứng Trứng, nói với hắn bằng cái giọng đầy thương yêu. Đứa nhỏ này, vẫn đúng là không phụ lòng mình đã thương hắn, vẫn biết hướng về mình.
Vì được ăn bánh ngọt của Cố Tiểu Phù, trong lòng Lục Nguyên Sướng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Bởi vì tốt xấu thì nàng cũng đã biết Cố Tiểu Phù vẫn quan tâm đến mình. Tảng đá lớn trong lòng được thả xuống, Lục Nguyên Sướng xem địa đồ mà sức mạnh liền tăng mười phần, không ngừng viết viết vẽ vẽ ở trên tờ giấy trắng, xung quanh thành Lâm Biên dần hiện lên tường tận diện mạo các đường viền.
Trong lúc đó thì đám phụ nhân lại tiến hành công việc quan trọng khác là giao lưu, dĩ nhiên là đi kèm với việc tìm hiểu chuyện nhà hàng xóm nữa. Một nhà Lục Nguyên Sướng mới vào ở, các nhà hàng xóm quanh đó cũng không khỏi hiếu kì. Vì nam nhân trong nhà đều đi thực hiện chức trách tại phủ tướng quân không về, cho nên họ cũng không biết người mới tới này có chức quan gì, ở cái bộ phận nào. Cố Tiểu Phù mang theo bánh ngọt đi thăm hỏi, làm quen chính là vào thời điểm này.
Ở phía bên trái của Lục gia có họ Miêu, chủ nhà làm chức thập trường, là thân quân của phủ tướng quân. Ngay từ những ngày mới bắt đầu, khi còn ở kinh sư, người này đã đi theo Vương Siêu, vì vậy được xem như là dòng chính. Phía bên phải là họ Tiền, cũng là cái thập trường. Có điều ban đầu hắn chỉ là quản tượng, vì đối với việc sửa chữa quân giới rất khéo tay nên mới được Vương Siêu đặc cách đề bạt.
Dựa theo lời giải thích của Tiền phu nhân thì những người được tiến vào tiểu viện này phải hoặc là đã có công lớn đạt đến chức thập trường, hoặc là quan chức có khả năng được tiến cử lên cao hơn nữa. Một người như Lục Nguyên Sướng, không quân công, không từng trải qua quan chức, lại chỉ là một Ngũ trưởng nho nhỏ như vậy mà được vào đây thì quả đúng là chưa từng thấy.
Có so sánh thì mới có phát hiện, Cố Tiểu Phù đột nhiên cảm thấy, giữa Lục Nguyên Sướng cùng Vương Siêu sợ là có quan hệ không giống với bình thường. Tuy nói Lục Nguyên Sướng võ nghệ không tệ, thế nhưng ở trong phủ Tướng quân, người có võ nghệ cao cường lại còn nhiều hơn rất nhiều. Làm sao mà một chuyện tốt như vậy lại có thể bỗng dưng rơi xuống trên người Lục Nguyên Sướng được đây? Lẽ nào đây là để bồi thường cho một thương suýt chút nữa đã lấy đi một mệnh kia sao?
Nếu như Vương Siêu biết được suy nghĩ của Cố Tiểu Phù, bảo đảm hắn sẽ cực kỳ tán thưởng sự thông minh của Cố Tiểu Phù. Hắn cố ý cho Lục Nguyên Sướng tiến vào tiểu viện này là để trước hết không muốn cho Lục Nguyên Sướng ghi hận Vương Mẫn, cũng không muốn bởi vì chuyện Vương Mẫn mà cùng hắn có ngăn cách. Muốn thu phục một người thì việc xây dựng cảm tình là không thể thiếu, nhưng đưa ra chút ân chút huệ cũng không thể thiếu, tích thiểu thành đa, đó mới là đạo lý.
Lại nói về Cố Tiểu Phù, nàng đúng là một người rất nhanh thấu được tâm tư người khác. Nàng dành cả một buổi chiều thăm viếng những người chung quanh. Chỉ thông qua lời nói cùng cùng thái độ của họ liền đã sơ bộ nắm giữ được quê nhà cùng quan hệ. Nhà ai cùng nhà ai thân dày, nhà ai cùng nhà ai không hợp, tuy nói không thể chính xác tuyệt đối nhưng cũng có thể suy ra được đại khái.
Cố Tiểu Phù cảm thấy, mình vừa mới đến Phần Thành chưa được mấy ngày, vậy mà đã thấy mọi thứ hoàn toàn đảo lộn. Ở thôn Lạc Khê, người ta chỉ quan tâm đến bao nhiêu lương thực được mình trồng trọt nên. Đôi khi cũng sẽ có tranh cãi, nhưng cũng không có gì cừu oán lớn, sau khi được trưởng thôn điều đình thì mọi người lại hòa thuận. Nhưng ở Phần Thành này thì lại rất phức tạp. Chỉ riêng chung quanh gia quyến của các thập trường, bá trường này, đều là miệng cười mà lòng dạ ác độc, câu tâm đấu giác*, vậy thì những tướng quân trong phủ Tướng quân kia, còn không phải là sẽ đánh nhau đến một mất một còn hay sao?
Nghĩ như thế, Cố Tiểu Phù lại thấy lo lắng thay cho Lục Nguyên Sướng. Những người ở trong phủ tướng quân này nhìn thì như phô trương, sĩ diện nhưng thực ra lại là đầm rồng hang hổ. Lục Nguyên Sướng là cái người tính tình ngốc nghếch như vậy, lại là thiếu niên đắc chí, người khác ở trong bóng tối còn không ghi hận nàng hay sao? Làm khó dễ cho nàng thì chỉ là chuyện nhỏ, nếu là lên chiến trường, thì sẽ là chuyện đòi mạng cũng nên.
* Câu tâm đấu giác: Dùng mưu trí để tranh đấu gay gắt với nhau.
Buổi chiều, Dương Vinh cùng Chúc Đại lang trở về, Quản Trọng cũng được mời ở lại dùng cơm tối. Cố Tiểu Phù ở trong phòng bếp bận rộn, thấy Lục Nguyên Sướng đi ra đãi khách liền cho Trứng Trứng đi truyền lời: Hôm nay không được uống rượu!
Lục Nguyên Sướng nghe lời nhắn như vậy thì trong lòng không khỏi trở nên bồn chồn, chẳng lẽ nàng tức giận là vì ta uống rượu hay sao? Nhưng đối với người ngoài việc đầu tiên trong giao tiếp là phải uống rượu xã giao, nếu như không bồi tiếp uống rượu, thì cái giao tình kia cũng dần phai nhạt. Bọn họ lại vừa tới Phần Thành, cuộc sống chưa quen, nếu không có người quen thì sẽ rất khó mà sinh tồn được. Chỉ riêng Quản Trọng nhiệt tình hỗ trợ đối với mình Lục Nguyên Sướng đã cảm thấy việc bồi tiếp hắn uống vài chén rượu là hợp lẽ.
Người trong giang hồ vốn rất nhanh nhẹn, vậy mà có ai chưa từng bị chém? So với người ngoài, Lục Nguyên Sướng càng thương xót, đau đáu Cố Tiểu Phù ôn nhu, sẵn sàng làm mọi thứ cho nàng. Vì vậy mà mặc kệ lời dặn của Cố Tiểu Phù, nàng bồi tiếp Quản Trọng uống một trận thật thống khoái.
"Hôm nay thực là đã làm phiền Quản huynh, tìm được hai nơi trạch viện như vậy thực là được như ý. Quản huynh, chén này ta mời ngươi." Sau mấy ngày giao tiếp với mấy người hán tử thô lỗ, tác phong của Chúc Đại lang cũng hào phóng hơn rất nhiều.
"Chúc huynh, khách khí cái gì, ngươi vừa ý là được. Chỉ là giá tiền hơi đắt một chút." Quản Trọng nuốt ực một ngụm rượu rồi nói.
"Đắt thì đắt, so với tính mạng người nhà thì bạc tính là cái gì. Chỉ cần người còn thì bạc luôn có thể tìm lại được." Chúc Đại lang tỏ ra không để ý lắm. Đừng xem tòa nhà đó là đắt, có được vị trí đoạn đường kia mới là đỉnh đỉnh tốt đẹp.
Mấy người đều uống rất cao hứng, cho nên bắt đầu trao đổi cả về chuyện nghề nghiệp. Lục Nguyên Sướng xem như là đã có nghề nghiệp, nhưng Chúc Đại lang cùng Dương Vinh thì vẫn còn mờ mịt, tiền đồ không biết sẽ ra sao.
Hôm nay Dương Vinh cố ý để cho Chúc Đại lang cùng đi nhìn mấy trường học kia. Tìm hiểu ra chỗ tốt thì tiền công trả cho sư phụ khá cao, nơi kém hơn thì Dương Vinh lại không muốn.
"Tôi nghĩ thế này, sao Chúc huynh không ở Phần Thành mà mở một trường học? Ngươi có học thức uyên bác, trong nhà lại nhiều người đọc sách, ngươi có thể vừa dạy học vừa chuẩn bị cho việc thi khoa cử, như vậy thì đúng là nhất cử lưỡng tiện." Quản Trọng nghe Dương Vinh oán giận thì linh cơ chợt tới.
"Chủ ý này của Quản huynh được đấy. Nếu là như vậy, Trứng Trứng nhà ta liền bái Chúc huynh làm sư phụ ngay. Phẩm chất, tính cách làm người của Chúc huynh sẽ làm cho người ta rất yên lòng." Dương Vinh nghe vậy thì vỗ bắp đùi phụ họa theo.
Khi Chúc Đại lang nghe được chủ ý này quả là có chút tâm động. Hôm nay lúc hắn đi khảo sát các trường học kia, hình như là ở vùng phía bắc, trường học thật sự tốt thì chỉ mới có một cái, còn lại đều rất khó coi. Nếu như mình cùng Nhị đệ cùng nhau mở một trường học, hai tú tài trấn thủ thì nghề nghiệp của nhà này cũng có thể không ngừng tiến tới.
"Đây là việc hệ trọng, liên quan tới nhiều người. Ta cần trở lại xin ý kiến của cha thì mới quyết định được." Chúc Đại lang khéo léo từ chối.
Sau đó lại là một hồi trao đổi nữa. Vốn là Quản Trọng muốn kéo Dương Vinh tiến vào sòng bạc, một là để được quan tâm, chăm sóc Dương Vinh, hai là dự định tiến thêm một bước trong việc kéo Lục Nguyên Sướng vào trong mối quan hệ. Nếu như Dương Vinh đã ở trong tay mình rồi thì Lục Nguyên Sướng lẽ nào lại không giúp mình. Có điều, Dương Vinh cũng chưa đến nỗi quá ngốc nghếch. Cái nghề nghiệp sòng bạc này, người bình thường như bọn họ làm sao mà trụ nổi, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì sẽ làm liên lụy đến người trong nhà.
Quản Trọng bị Dương Vinh từ chối thì cũng không quá thất vọng, hắn còn có nhiều thời gian. Người ta còn có câu "nước chảy đá mòn", sau này chỉ cần cùng Lục gia tăng cường thân cận hơn nữa là được rồi.
Lục Nguyên Sướng vừa rụt rè uống rượu vừa nhìn mọi người khí thế ngất trời nghị luận, trong lòng rất là hài lòng. Cái cảm giác sinh cơ bừng bừng này, cái không khí náo nhiệt này khi còn ở thôn Lạc Khê là thứ Lục gia thiếu khuyết nhất.
Đêm nay, mọi người cũng không đến nỗi uống say. Ngày mai ai cũng còn có việc phải làm, vì vậy tan cuộc từ rất sớm.
Lúc Lục Nguyên Sướng trở về trong nhà thì thấy Cố Tiểu Phù đang ở dưới đèn thêu khăn. Nàng làm ra vẻ mặt nghiêm túc từ từ đến gần rồi khẽ gọi một tiếng: "Phù nương."
"Đã trở về rồi? Đi rửa mặt thôi. Ta đã chuẩn bị thư phòng cho ngươi, tối nay ngươi ngủ ở trong thư phòng." Cố Tiểu Phù ngẩng đầu nhìn vào gương mặt vì uống rượu mà có chút đỏ lên của Lục Nguyên Sướng rồi lạnh nhạt nói.
"Phù nương, ngươi đừng như vậy có được không? Lúc này chúng ta mới tân hôn, nào có chuyện phân phòng ngủ như vậy chứ!" Lục Nguyên Sướng nghe nói vậy thì rất không cam lòng.
"Vậy ta đi thư phòng ngủ, ngươi cứ ngủ nơi này là được rồi." Cố Tiểu Phù đứng dậy, tùy ý thu thập một hồi rồi làm như hướng về thư phòng đi nghỉ ngơi.
"Phù nương, có chuyện gì thì cùng nhau nói. Thực ra là ngươi đang làm sao vậy?" Lục Nguyên Sướng vội vàng kéo tay Cố Tiểu Phù lại, giọng nói đầy vẻ yếu thế.
"Trên người ngươi tràn đầy mùi rượu, cái mùi này rất khó chịu, ta ngủ không được." Cố Tiểu Phù gỡ bỏ tay Lục Nguyên Sướng xuống rồi đi về phía về thư phòng.
"Ngươi quả nhiên không thích ta uống rượu!" Lục Nguyên Sướng lại kéo Cố Tiểu Phù, một bộ muốn cùng nàng nói cặn kẽ cho hết.
"Ta không chỉ có không thích ngươi uống rượu, mà lại càng không thích ngươi đánh nhau." Cố Tiểu Phù lạnh nhạt nói.
"Uống rượu là xã giao, đánh nhau là thao diễn. Cũng không phải là bản thân ta muốn làm như vậy, ngươi làm sao lại không hiểu đây?" Lúc này thì Lục Nguyên Sướng đã có chút không cao hứng. Trước kia mình làm cái gì nàng cũng không quản, cho dù có làm cái gì thì Cố Tiểu Phù cũng đều hết lòng trợ giúp. Vậy mà hiện tại mình làm cái gì thì ở trong mắt Cố Tiểu Phù cũng đều là sai là sao đây?
"Ta là một phụ nhân lớn lên ở nông thôn, nên cái gì cũng không hiểu. Ta chỉ biết là ngươi đánh nhau mà bị tổn thương thì ta sẽ đau lòng. Đã bị tổn thương lại còn uống rượu, ta lại càng đau lòng hơn!" Cố Tiểu Phù nói với giọng đầy vẻ oan ức. Trước đây nàng chưa từng cao giọng nói chuyện cùng mình như thế, từ khi thành hôn rồi không hiểu sao, cái tâm ý tương thông ngày xưa lại không còn nữa!
"Phù nương, ngươi đừng lo lắng quá, ta biết mình đang làm gì. Ngươi xem, ta vừa mới tới Phần Thành, không một người quen biết, vì vậy mà cần phải kết giao thêm một chút bằng hữu. Có như vậy thì cuộc sống của chúng ta mới có thể tốt hơn một chút. Nơi này không phải như ở thôn dã, sẽ không ai vì lời đồn đãi mà ghét bỏ ta. Ta lại ở bên ngoài bận rộn đến như vậy, làm vậy cũng chỉ là muốn để cho ngươi được sống cho thật tốt mà thôi." Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù lo lắng cho mình thì cũng thở phào.
Là người mới vừa tới một nơi xa lạ, đối với một người chưa từng ra khỏi thôn như Cố Tiểu Phù mà nói, sợ là không khỏi có không ít bất an cùng lo lắng. Người mà Cố Tiểu Phù có thể dựa vào chỉ là chính mình, nếu như có một ngày mình xảy ra chuyện, đến lúc đó nàng phải làm sao? Lục Nguyên Sướng cảm thấy vì mình ở chung với nam tử hơi nhiều, cho nên tâm tư cũng trở nên cực kì thô thiển, không biết được tâm tình Cố Tiểu Phù bất an mà động viên đúng lúc.
"A Nguyên, ngươi nên biết rằng, cuộc sống có tốt hay không ta không thèm để ý. Nhưng việc ngươi có khỏe mạnh, bình an hay không thì lúc nào ta cũng để ở trong lòng. Ngươi cũng chỉ là một cô gái mà thôi, ngươi không thể đem chuyện gì cũng đều gánh hết lên trên người mình." Cố Tiểu Phù đau lòng nói? Những ngày còn ở thôn Lạc Khê thì không rõ ràng, nhưng sau khi đến Phần Thành, nàng đã nhìn ra Lục Nguyên Sướng trải qua rất không dễ dàng.
"Ta cũng đâu còn có tư cách làm nữ tử đây." Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ nói. Nàng cũng muốn a, nhưng ở vào thế đạo này thì nàng có thể sao?
"Tại sao không có, ngươi đem cái này mặc vào là được." Cố Tiểu Phù thấy mục đích đã đạt được, liền đi tới bên cánh cửa tủ, lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ quần áo nữ tử.
Bộ quần áo này được một bàn tay thợ cực kỳ khéo léo, tinh tế làm ra. Tất cả là một màu đỏ, vẻ diễm lệ của nó như tỏa ra vầng hào quang chói mắt. Lục Nguyên Sướng trừng lớn con mắt, không thể tin nổi mà nhìn bộ y phục trong tay Cố Tiểu Phù, nàng nói cà lăm: "Ngươi... Ngươi sẽ không phải là muốn ta mặc cái này đó chứ!"
"A Nguyên không muốn sao? Vậy ta sẽ đi thư phòng nghỉ ngơi." Cố Tiểu Phù cầm quần áo thả vào trong tay Lục Nguyên Sướng, nhìn như là mất mát mà đi về phía thư phòng.
Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù muốn đi thật, trong lòng trở nên luống cuống. Nàng nhìn y phục trong tay một chút rồi nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Phù nương, ngươi đừng đi, ta sẽ mặc!"
Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì lả lướt xoay người, quay về phía Lục Nguyên Sướng mà nở nụ cười xinh đẹp: "Để ta hầu hạ phu quân có được không?"
Lục Nguyên Sướng bị cái nụ cười kia của Cố Tiểu Phù câu đến hồn phách đều không còn, không tự chủ được mà gật đầu.
Quần áo là do những lúc nhàn rỗi, Cố Tiểu Phù tự mình tỉ mỉ làm cho Lục Nguyên Sướng. Hoa phục của nữ tử khá là phức tạp, Lục Nguyên Sướng lại chỉ mới mặc qua áo cưới một lần, còn chưa bao giờ được mặc một bộ cho hoàn chỉnh. Cố Tiểu Phù nghiêm túc giúp Lục Nguyên Sướng mặc quần áo xong lại lôi nàng đến trước bàn trang điểm thắt lại bím tóc.
Trong gương hiện ra một cô gái với một một khí chất cao lãnh, kiên cường lại vừa diễm lệ như làn nước mùa thu. Lục Nguyên Sướng đặc biệt có anh khí của nữ tử. Trong bộ quần áo màu đỏ thẫm, có thể nói là có sự tương phản rất lớn, nhưng khi kết hợp lại thì lại cực kỳ phù hợp. Cố Tiểu Phù nhìn thấy mà ngây dại. Dĩ nhiên là nàng biết Lục Nguyên Sướng có diện mạo rất xuất sắc, lần trước nàng mặc áo cưới mình chỉ mới vừa nhìn qua đã bị nàng kéo lên giường. Còn lần này, đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Phù được chân thật nhìn thấy Lục Nguyên Sướng trong thân phận của một cô gái.
Lục Nguyên Sướng có chút không biết làm thế nào cho phải. Khi phải đối mặt với một việc không quen thuộc đều sẽ có chút sợ hãi, mà Cố Tiểu Phù với ánh mắt si mê kia lại làm cho nàng cảm thấy thẹn thùng. Nàng có cảm giác mình chẳng khác gì một cô gái yêu kiều, yếu đuối, để mặc người ta xem xét, bình luận.
"Phù... Phù nương, ta... ta..." Lục Nguyên Sướng thấy thật khó khăn trong việc đi đứng, muốn nói cái gì đó, nhưng là vì thẹn thùng mà trở thành lắp ba lắp bắp, lời muốn nói cũng không thành.
"A Nguyên, ta thích ngươi như vậy." Cố Tiểu Phù nói với giọng cổ vũ, để mặc cho Lục Nguyên Sướng đi vài bước để mình nhìn một cái.
Có lẽ vì quần dài làm cho bước chân bị vấp. Ngay cả tay của mình, Lục Nguyên Sướng cũng không biết để đi đâu thì còn làm sao biết được bước đi a.
"A Nguyên, đi như thế này này..." Cố Tiểu Phù đi trước mặt làm mẫu vài bước, để cho Lục Nguyên Sướng học theo dáng vẻ của mình.
"Ồ."
"Tay để thế này."
"Ồ."
"Bước chân nhỏ một chút."
"Ồ."
"Thắt lưng lắc một chút."
"Ồ... A? Cố Tiểu Phù, ngươi được rồi đấy!"
Động tác của Lục Nguyên Sướng bình thường cứng ngắc nên không chịu được dáng vẻ như con rối của mình lúc này. Vì thẹn quá hóa giận, nàng lôi Cố Tiểu Phù lên giường rồi đè lên.
"Hôm nay ngươi không để ý tới ta sợ là từ sớm đã có âm mưu!" Đột nhiên Lục Nguyên Sướng trở nên thông minh hẳn lên.
"Ai nói, ta vì ngươi làm quần áo mà lại không thích hay sao? Ta quan tâm ngươi mà lại sai rồi sao?" Cố Tiểu Phù cố nén ý cười, giống như oan ức lắm vậy.
"Ta... ta... Ngược lại là ngươi đúng là không có ý tốt!" Lục Nguyên Sướng vẫn là ăn nói vụng về, nhưng nàng biết việc này vốn là do Cố Tiểu Phù cố tình sắp đặt.
"A Nguyên, ta thích ngươi ăn mặc thành như vậy." Cố Tiểu Phù xoa xoa gương mặt đang tức giận của Lục Nguyên Sướng dịu dàng nói.
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì mặt đều đỏ lên, con gái đều là duyệt kỷ giả dung*. Nàng không hề nghĩ tới, chính mình cũng sẽ có lúc có một cuộc sống như thế này đây.
Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng vì thẹn thùng mà mặt đỏ lên, không nhịn được ngẩng đầu lên hôn nàng một lúc lâu rồi yêu thương nói: "Sau này ở bên ngoài phải biết yêu quý thân thể của mình. Đừng quên dù thế nào thì mình vẫn chính là nữ tử. Mọi việc không nên gắng quá sức, đừng làm cho ta ở nhà ngày ngày đều vì ngươi mà lo lắng, được chứ?"
"Được, ta đáp ứng ngươi."
* Duyệt kỷ giả dung: Người con gái làm dáng vì kẻ yêu mình.
Dưới ánh đèn, hai cô gái quấn quýt với nhau. Cố Tiểu Phù cảm nhận được Lục Nguyên Sướng hôn mình hết sức ôn nhu, nên đã đem khuôn mặt của mình chôn ở cần cổ của nàng, khóe miệng không ngừng được nụ cười mãn nguyện.
Nàng đã biết, đối xử với Lục Nguyên Sướng chỉ có thể bằng sự mềm mỏng! Có điều cái giá phải trả cho việc làm hôm nay hẳn là không nhỏ. Hôm nay sợ là sẽ phải luyện đến thức thứ hai thật rồi!