Đăng vào: 12 tháng trước
"Lục tiểu đệ, có khoẻ hay không?"
"Quản đại ca, tại hạ vẫn rất là mạnh khỏe. Không biết hiện giờ thân thể của Quản lão đại đã khá hơn chưa?" Lục Nguyên Sướng thấy người trước mặt mình là Quản Trọng, liền không nhanh không chậm chắp tay đáp lễ, chỉ là nàng kín đáo đem Cố Tiểu Phù đẩy ra phía sau lưng mình.
"Cha thân thể hiện nay cũng đã khôi phục, Lục tiểu đệ thật có tâm." Ngày ấy đối chiến, tuy sự thật là Quản lão đại đã bị Lục Nguyên Sướng đả thương, nhưng đối với võ công cùng khí độ của người này, Quản Trọng thật lòng là rất khâm phục.
"Đại ca, ngươi cùng kẻ này còn nói nhảm nhiều như vậy làm chi? Hắn chính là kẻ đã đả thương cha đó!"
"Lan nhi, không được hồ đồ." . Ngôn Tình Tổng Tài
Lục Nguyên Sướng nghe thấy tiếng quát liền nhìn tới. Nàng phát hiện ra bên người Quản Trọng còn có một cô gái trẻ mặc trang phục đỏ tươi. Cô gái kia vóc người thật hoàn mỹ, nàng thắt ở bên hông một giải lụa hoa khiến cho đường cong hiển lộ hết mức, bộ ngực căng phồng, mặt mày giương lên. Suy từ cách xưng hô của hai người thì cũng có thể đoán ra được đây chính là em gái của Quản Trọng, con gái của Quản lão đại đi.
Giữa lúc Lục Nguyên Sướng còn đang kinh ngạc về chuyện Quản lão đại đầy mình cơ bắp làm sao lại có được một khuê nữ kiều mị, đáng yêu như vậy thì Quản Lan đã vung roi hướng về phía nàng quất tới.
Lục Nguyên Sướng thấy thế, vừa định lắc mình tránh đi thì đột nhiên ý thức được phía sau chính là Cố Tiểu Phù. Vì vậy mà chỉ kịp miễn cưỡng dừng lại trong một khắc, trở tay ôm chặt lấy cái eo Cố Tiểu Phù, dưới chân dùng hết sức để phát lực, hai người liền bay về phía bên cạnh mà tránh cái roi đang đánh tới.
"Đùng ~ "
"Lan nhi!"
"Đại lang!"
Cố Tiểu Phù cực kỳ đau lòng nhìn lên vệt máu đang ứa ra trên cánh tay của Lục Nguyên Sướng. Vừa nãy thân pháp của Lục Nguyên Sướng đã rất nhanh, nhưng mà vẫn không thể nhanh hơn ngọn roi kia được. Nếu như không phải vì lo che chở cho nàng, một roi này nhất định không thể đánh trúng được Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng thản nhiên liếc nhìn vết thương trên cánh tay của mình. Quản Lan xuống tay thật ác độc, một roi này sức mạnh mười phần, không chỉ có làm cho rách da, vết thương đã bị cắt sâu vào đến phần thịt bên trong. Cái cảm giác mơ hồ đau làm cho sắc mặt của nàng trầm xuống. Khi Lục Nguyên Sướng lạnh mắt nhìn về phía Quản Lan thì lại phát hiện ra được vậy mà nàng đã lại vung roi lên lần thứ hai!
Nếu đã tránh không khỏi, vậy thì đánh đi!
Lục Nguyên Sướng bay người lên phía trước, chờ đúng thời cơ, một tay tóm chặt lấy ngọn roi đang vung đến, dồn khí đan điền, ra tay dùng sức. Quản Lan liền không chịu nổi sức mạnh truyền đến từ phía trước, cái roi lập tức tuột khỏi tay nàng.
"Lan nhi, không được phép lại hồ đồ!" Quản Trọng thấy Lục Nguyên Sướng bị thương, liền vội vã kéo Quản Lan lại. Cha đã nói cùng hắn là muốn giao hảo cùng Lục Nguyên Sướng, mà Quản Lan đây lại đang vì Quản gia bọn họ kết thù đây!
"Đại ca, ngươi chớ xía vào việc của ta!"
Quản Lan tức giận hết nói khi roi bị đoạt đi mất, vì thế mà bỏ qua Quản Trọng, lại hướng về Lục Nguyên Sướng tiếp tục đánh tới.
Lục Nguyên Sướng hừ lạnh. Nàng tiện tay ném xuống cái roi vừa đoạt vào trong tay cũng tiến lên nghênh tiếp Quản Lan ra chiêu.
Võ nghệ của Quản lão đại tinh xảo như vậy nhưng cũng còn bị bại vào tay Lục Nguyên Sướng, thế nên chút công phu này của Quản Lan, vẫn đúng là không đáng chú ý. Lục Nguyên Sướng vẫn ghi nhớ nàng là nữ tử, vì thế mà cố ý không xuống tay ác độc. Hai người cũng chỉ giao thủ được có mấy chiêu thì Quản Lan liền bị Lục Nguyên Sướng bắt lại.
"Ngươi thả ra ta!" Quản Lan giận dữ và xấu hổ kêu lên. Hiện tại hai tay nàng đều bị Lục Nguyên Sướng bắt chéo lại, hai chân cũng bị kèm trụ ở hai bên, muốn động một chút cũng không được.
"Quản đại ca, hôm nay nể tình Quản lão đại làm người bậc trên cao thượng, nên ta sẽ buông tha lệnh muội, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau!" Lục Nguyên Sướng không thèm để ý chút nào tới cô nàng Quản Lan đanh đá, chỉ một cái duỗi tay liền đem Quản Lan ném cho Quản Trọng rồi kéo Cố Tiểu Phù bước đi.
"Ngươi có bản lĩnh thì đừng đi, các anh em, lên cho ta!" Quản Lan quá tức giận vì bị bại trong tay Lục Nguyên Sướng, liền hô thủ hạ đem Lục Nguyên Sướng bao quanh vây nhốt lại.
"Được rồi, tất cả dừng tay cho ta!" Quản Trọng bị Quản Lan làm cho tức giận hết chỗ nói rồi, hắn trầm mặt nói: "Các ngươi hãy đem tiểu thư trở về, nói với quản gia không được cho Hứa tiểu thư ra ngoài. Đợi ta trở về rồi hãy nói sau."
"Đại ca!" Quản Lan nghe vậy thì cực kỳ tức giận. Đây chính là biến tướng giam lỏng nàng đây mà.
"Sao vẫn chưa chịu làm ngay?!" Quản Trọng mặc kệ Quản Lan phản ứng, trực tiếp để cho thủ hạ đem nàng lôi đi. Hắn quay về Lục Nguyên Sướng nói với vẻ xấu hổ: "Quản gia không biết cách dạy dỗ con cái, làm cho Lục tiểu đệ phải chịu tội."
"Không sao." Lục Nguyên Sướng đáp lời một cách chiếu lệ.
"Ngày khác tại hạ tất tự mình đến nhà tạ tội." So với trước đây còn ra vẻ khách khí thì hiện tại Lục Nguyên Sướng ngay đến giả vờ giả vịt cũng không muốn, điều này làm cho Quản Trọng rất lúng túng.
"Không cần, cũng không có chuyện gì lớn cả. Tại hạ xin cáo từ." Lục Nguyên Sướng cũng không quay đầu lại mà dắt theo Cố Tiểu Phù rời đi. Kỳ thực, đúng là nàng sợ Quản Trọng sẽ vì Quản Lan cùng nàng liều mạng. Nếu như chỉ có một mình nàng thôi thì dĩ nhiên là nàng không việc gì phải sợ, nhưng mà nàng lại mang theo Cố Tiểu Phù. Chỉ hai nắm tay thì khó địch nổi số đông, không cẩn thận thì đến lúc đó mình còn phải chịu thêm thiệt thòi.
Hai người đi được một quãng thật xa, lúc này Cố Tiểu Phù mới nhận thấy cái trán Lục Nguyên Sướng đổ mồ hôi lạnh, nàng lo âu hỏi: "Đại lang, có phải là rất đau hay không?"
"Ta không sao. Phù nương không cần phải lo lắng." Lục Nguyên Sướng an ủi.
"Trời sắp mưa đến nơi rồi, chúng ta mau mau trở về khách sạn đi thôi, không nên để cho vết thương bị dính nước." Cố Tiểu Phù thấy trên trời mây đen dày đặc, nên không khỏi lo lắng mà nói.
"Phía trước có một y quán, chúng ta hãy đi vào nơi này để băng bó trước đi đã." Lục Nguyên Sướng suy nghĩ một chút rồi nói.
Hai người cùng đến trước y quán. Lúc này y quán đã đóng cửa, nhưng Cố Tiểu Phù cũng không còn nhớ đến chuyện phải giữ lễ nữa. Nàng tiến lên gõ vào cánh cửa. Hai người đợi một hồi lâu mới có một dược đồng ra mở cửa.
"Vị tiểu ca, xin hỏi lang trung còn có ở đó hay không? Ta phu... Đại lang của ta bị thương." Vì Cố Tiểu Phù quá nóng ruột, hai chữ phu quân liền bật thốt ra, nói xong nàng mới cảm thấy mình đã quá mức tùy tiện. Tuy Lục Nguyên Sướng đã thừa nhận rằng mình là người của hắn, nhưng dù sao thì hai người vẫn còn chưa phải danh phận chính thức, trong khi nàng lại là một phụ nhân, sao lại tự ý mà nói như thế được.
Cố Tiểu Phù nhìn lướt qua, phát hiện thấy sắc mặt của Lục Nguyên Sướng vẫn bình thường thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Dược đồng liếc nhìn thấy cánh tay bị thương của Lục Nguyên Sướng liền đem hai người đi vào, sau đó hắn đi vào bên trong mời lang trung ra.
Vết thương của Lục Nguyên Sướng chỉ là một vết cắt nhỏ, nên lang trung cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi liền để cho dược đồng bốc thuốc giã nhỏ, sau đó băng bó vết thương cho Lục Nguyên Sướng. Hắn lại còn dặn trong lúc bị thương không được để cho dính nước, mỗi ngày đổi dược một lần là được.
Cố Tiểu Phù gật đầu đáp ứng từng cái. Đột nhiên nàng chợt nhớ tới vấn đề thân thể của Lục Nguyên Sướng, liền nói với lang trung: "Kính xin lang trung giúp ta xem mạch cho Đại lang một chút. Cách đây hơn một tháng Đại lang đã bị nội thương, không biết bây giờ chỗ bị thương đó đã khỏi hẳn hay chưa."
"Phù nương, không cần đâu, ta không sao cả." Lục Nguyên Sướng vừa mới nghe đến lại bắt mạch thì theo bản năng liền từ chối.
"Đại lang hãy để lang trung xem một chút thôi mà. Đừng để cho bị lưu lại ám thương, đừng làm cho ta lo lắng có được không?" Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng từ chối như vậy thì trong lòng lại càng khẳng định thân thể của người này có vấn đề, vì thế nên lại càng muốn để cho lang trung cẩn thận nhìn một cái, biết đâu còn trị liệu kịp thời.
"Tốt thôi!" Lục Nguyên Sướng thấy lời nói Cố Tiểu Phù thật dịu dàng khi khuyên mình như vậy thì trong lòng vô cùng ngọt ngào, chẳng khác nào có quỷ xui thần khiến vậy, liền đồng ý.
Lúc này trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Cố Tiểu Phù mở to hai con mắt trừng trừng nhìn lang trung, ngay đến cả hơi thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy rối đến việc chẩn đoán bệnh của lang trung.
"Vết thương trước đây của vị tiểu huynh đệ này đến nay đã khỏi hẳn, vậy nên tiểu nương tử có thể an tâm được rồi." Lang trung khẽ cười rồi nói với nàng. Thực sự là Cố Tiểu Phù đã sốt sắng đến mức thái quá, hai con mắt trợn tròn trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ấm ức kia, trông thật là đáng yêu.
"Đã khỏi hẳn rồi sao? Sẽ không lưu lại ám bệnh thật sao?" Cố Tiểu Phù như không thể tin được vào những gì lang trung vừa nói. Nếu nói như vậy thì thân thể Lục Nguyên Sướng không thành vấn đề?
"Tiểu huynh đệ có một thân thể rất tốt, phỏng chừng cũng là nhờ quanh năm tập võ mà có được. Tiểu nương tử cứ yên tâm đi, phu quân của ngươi thân thể không hề có một chút vấn đề gì. Nhưng mà ngươi, ta nhìn khí sắc thì thấy được những năm trước đây hẳn là đã phải dựa vào may rủi rất nhiều."
Vì cái tin tức kinh người về Lục Nguyên Sướng mà Cố Tiểu Phù mãi vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được. Thấy vậy Lục Nguyên Sướng liền lôi kéo nàng ngồi xuống để lang trung giúp nàng bắt mạch. Lời vừa rồi của lang trung đã làm cho Lục Nguyên Sướng rất đau lòng. Vì sao Cố Tiểu Phù vẫn còn nhỏ tuổi mà lại phải dựa vào may rủi rất nhiều đây?
Lang trung khẽ cười rồi lại tiếp tục bắt mạch cho Cố Tiểu Phù. Hắn đối với chuyện của hai vợ chồng nhỏ này thấy thật là thú vị vô cùng. Vừa nãy là tiểu nương tử kia căng thẳng, hiện nay, đến lượt tiểu lang quân cũng lại mở to mắt mà chằm chằm nhìn vào mình, ánh mắt thân thiết kia thật là quá mức rõ ràng.
Thật là một đôi tương thân tương ái hoàn mỹ!
Vốn là người nơi thôn dã, lang trung xem mạch xong cũng không hề dấu diếm gì, hắn rất thẳng thắn khi nói rằng: "Mấy năm trước đây chính là thời kỳ thân thể tiểu nương tử phát triển. Nhưng vì đã phải vất vả quá độ, trong khi ăn uống cũng không đầy đủ, vì vậy mà thân thể xác thực đã bị tổn hại không nhỏ."
"Có thể bù đắp lại được hay không?" Lục Nguyên Sướng khẩn cấp hỏi.
"Có thể vẫn còn kịp. Nhưng phải nhớ, một là, không được làm việc quá nặng nhọc, hai là, không được lo nghĩ quá nhiều. Ăn ngon ngủ ngon, thỉnh thoảng ăn thêm chút đồ bổ. Được vậy thì chừng một hai năm sau liền có thể khôi phục. Còn nếu không, sẽ ảnh hưởng lớn đến chuyện sinh đẻ con cái sau này." Lang trung thấy Lục Nguyên Sướng mặc quần áo lịch sự liền biết đây là người nhà giàu có, vì thế mới dám nói đến việc cần phải thêm chút đồ bổ.
Lục Nguyên Sướng nghe nói có thể bù đắp được, vừa định thở phào một hơi, ai ngờ lang trung lại còn nói ảnh hưởng đến chuyện sinh đẻ con cái, vì vậy mà sắc mặt không khỏi có chút lúng túng.
Lúc này, Cố Tiểu Phù mới từ chuyện thân thể Lục Nguyên Sướng vô sự đến đây mới tỉnh hồn lại, thì đã lại nghe thấy lang trung nói mình có thể không sinh được hài tử. Tư vị trong lòng kia, khỏi nói, muốn chua xót bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Chỉ là muốn có được một đứa bé thôi mà sao lại khó đến như vậy!
Lục Nguyên Sướng xách hết cả chỗ thuốc trị thương của bản thân cùng thuốc bổ của Cố Tiểu Phù. Sau khi đã thanh toán phí chẩn bệnh xong, nàng liền dẫn Cố Tiểu Phù nhanh chóng chạy về, khi hai người vừa tới khách sạn Lâm Xuyên thì cũng là lúc trời đổ xuống một trận mưa to. Lục Nguyên Sướng đem thuốc bổ giao cho tiểu nhị đi sắc. Nàng không quên ném thêm ba cái miếng đồng cho hắn, tiểu nhị liền hết sức nhanh nhẹn chạy đi làm việc.
Hai người tắm rửa, uống thuốc xong liền đi nghỉ ngơi từ rất sớm. Hôm nay đã phải chịu nhiều chuyện quá rồi, bây giờ quả có hơi mệt chút.
Giường của khách điếm được đặt lò than cho nên rất ấm áp, thế nhưng Lục Nguyên Sướng vẫn đem Cố Tiểu Phù kéo vào trong lồng ngực của mình. Tối hôm qua nàng ngủ đến vô cùng ngon giấc. Nàng cảm thấy việc được ôm Cố Tiểu Phù vào lòng đã làm cho nàng đặc biệt cảm thấy an tâm.
Cố Tiểu Phù nằm dịu ngoan ở trong lòng Lục Nguyên Sướng mà trong đầu lại nghĩ đến mọi chuyện đã phát sinh hôm nay.
Chiến sự Phương Bắc làm cho nàng hoảng hốt, thân thể Lục Nguyên Sướng làm cho nàng kinh hỉ, đối với chuyện thân thể chính mình nàng cảm thấy bất đắc dĩ. Cố Tiểu Phù thầm nghĩ, chờ cho đến khi thân thể của mình điều dưỡng được rồi, đến lúc đó nhất định phải vì Lục Nguyên Sướng mà sinh cho người này một đứa bé. Có như vậy, thì cho dù Lục Nguyên Sướng có phải đi ra chiến trường, tốt xấu nàng còn có cái để mà nhớ nhung, tốt xấu cũng còn để lại cho Lục gia được một giọt máu.
Trong mũi Cố Tiểu Phù là mùi vị của Lục Nguyên Sướng, là thứ mùi vị làm cho nàng cực kỳ an tâm, từng giọt từng giọt ngấm vào trong lòng nàng.
"Đại lang." Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng gọi.
"Hả?"
"Đại lang!" Cố Tiểu Phù vuốt ve gương mặt của Lục Nguyên Sướng mà si ngốc nhìn.
"Làm sao vậy?" Lục Nguyên Sướng không hiểu nổi Cố Tiểu Phù muốn gì. Chỉ khi nàng cúi đầu nhìn lại, liền phát hiện mình cũng lại không dời nổi mắt.
Đầu giường ngọn đèn sáng lên, chiếu vào trên gương mặt thanh lệ của Cố Tiểu Phù. Ánh mắt của nàng cực kỳ quyến luyến, đầu ngón tay man mát dịu dàng lướt qua khuôn mặt của mình, trên người thiếu nữ này thoang thoảng một mùi hương thơm ngát quanh quẩn đâu đây. Lục Nguyên Sướng không nhịn được mà ôm Cố Tiểu Phù vào sát người mình hơn nữa.
Phản ứng như thế của Lục Nguyên Sướng làm cho Cố Tiểu Phù cực kỳ mừng rỡ, với bản năng của nữ tử, nàng hiểu được rằng, đây chính là phản ứng bình thường của một người thanh niên trẻ tuổi.
"Đại lang, ta cảm thấy trong người có chút nóng." Cố Tiểu Phù nói để thăm dò, ánh mắt ôn nhu đến mức có thể chảy ra nước.
"Đúng là như vậy, rất nóng." Lục Nguyên Sướng cảm thụ được lòng bàn tay đầy mồ hôi, thật khó khăn để nói thành lời.
"Đại lang bỏ tay ra đi, ta muốn cởi áo." Nhịp tim của Cố Tiểu Phù chẳng khác nào như nổi trống vậy, tiếng nói của nàng có chút run rẩy.
Lục Nguyên Sướng cũng chỉ biết ngây ngốc buông lỏng tay của mình. Cố Tiểu Phù liền lách người ra, thật lưu loát mà cởi cho tới tận áo trong, chỉ còn để lại một cái yếm màu vàng nhạt.
Lục Nguyên Sướng thật chăm chú mà nhìn không chớp mắt vào Cố Tiểu Phù. Áo trong của nàng đã được cởi xuống, làn da trắng như tuyết liền lộ ra, cái dây yếm thắt dây lưng ở trên cần cổ trắng nõn của Cố Tiểu Phù, làm cho phong tình càng như được tăng thêm mấy phần. Trong lòng Lục Nguyên Sướng lúc này xiết bao kinh ngạc, phần lưng của Cố Tiểu Phù hiện ra trắng như tuyết, tinh tế mà lại có co dãn, chẳng khác gì trên tơ lụa vậy. Mái tóc đen nhánh rối tung xõa ra, uốn lượn trên tấm lưng trần vừa có nét quyến rũ, thanh lệ mà lại vừa mang theo mùi hương thiếu nữ. Mỗi một sợi tóc của người con gái này đều như thể đang gãi nhẹ vào tâm Lục Nguyên Sướng, khiến cho trong lòng nàng bỗng dưng xuất hiện một khát khao là được tìm tòi cho đến tận cùng.
Sau khi Cố Tiểu Phù cởi áo xuống xong thì bao nhiêu dũng khí cũng đã dùng hết. Lúc này nàng cảm thụ được ánh mắt như thiêu như đốt của Lục Nguyên Sướng dán lên tấm lưng trần của mình. Vì thế mà mặt của nàng đỏ đến mức có thể chảy ra máu, thân thể trắng như tuyết vì ngượng ngùng đã biến thành một màu hồng nhạt. Nàng cúi người thổi tắt ngọn đèn, sau đó quay lưng về phía Lục Nguyên Sướng mà nằm xuống.
Nhưng mỹ cảnh kia vẫn chưa theo đêm tối tắt lịm hết, tất cả vẫn còn khắc in ở trong mắt, trong lòng của Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng mở to hai con mắt, dư vị một màn hương diễm vừa nãy cho đến bây giờ dù ở trong bóng tối vẫn làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.
"Phù nương, ngươi đã ngủ chưa?" Lục Nguyên Sướng nhẹ giọng hỏi.
"Đại lang có việc gì thế?" Làm sao mà Cố Tiểu Phù ngủ được? Nàng cũng đang mở to con mắt xuất thần đây!
"Phù nương có thể còn nguyện ý để cho ta ôm một hồi hay không?" Lục Nguyên Sướng phải nghĩ một lúc thật lâu mới nói ra được ý nghĩ trong lòng. Nàng cảm thấy rằng có vài thứ, thật sự đã thay đổi.
"Ta là người của Đại lang, tất cả đều để Đại lang làm chủ."
Cố Tiểu Phù vừa dứt lời, liền ngã vào trong lòng Lục Nguyên Sướng.