Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn
Đăng vào: 10 tháng trước
"Trước khi tin chính thức được đưa ra, hầu hết cư dân mạng vẫn nửa tin nửa ngờ: "Tài khoản thương mại tác đại tử*, thời gian trước mới nói Dung Trạm chết, giờ đổi qua Trình Cẩm Chi rồi?"
*Tác đại tử: Chỉ những người bình thường thì thầm lặng, khiêm tốn nhưng lại làm ra những hành vi chấn động.
""Cẩm y vệ" thực sự quá lắm rồi, lúc trước phá cặp Thu Cẩm của tôi. Giờ còn làm chuyện lớn như vậy."
Chẳng bao lâu, quản lý DC của Trình Cẩm Chi công bố tin tức: "Mọi người đừng hốt hoảng đừng lan truyền những ngôn luận không đúng sự thật, những hình ảnh được tung ra trên mạng không phải là sếp của tôi. Hiện tại chúng tôi đang tranh thủ đến bệnh viện [cầu nguyện] [cầu nguyện] [cầu nguyện]."
"DC, giờ tôi sợ quá. Sếp không sao chứ?" Đợi DC công bố tin tức xong, trợ lý của Trình Cẩm Chi lên tiếng. Trợ lý của Trình Cẩm Chi đã hơn ba mươi tuổi, theo lý đã từng trải qua mưa to gió lớn. Nhưng nghe được tin Trình Cẩm Chi gặp tai nạn, tay còn hơi run rẩy: "Anh chắc chắn những hình đó không phải là sếp?"
"Sao anh như những fan này vậy?" Nếu không phải rất nhiều fan gọi điện thoại cho hắn, chắc hắn sẽ không công bố tin Trình Cẩm Chi bị thương. Theo hắn biết, có một số trang web đã sẵn sàng đăng tin báo tang của sếp. Độ phủ sóng của "Cẩm y vệ" quá lớn, vừa xảy ra chuyện thì tất cả các tin tức đã được lan truyền nhanh chóng. Trước khi công ty công bố rõ, thì tin tức của người quản lý nghệ sĩ sẽ được coi là tin chính thức. Công bố chính thức tin chính xác, có thể trấn an lòng người ở một mức độ nhất định: "Những hình đó là hình quay phim, sếp bị thương do lưỡi kiếm bén."
Không lạc quan chính là, thương tích của Trình Cẩm Chi còn nghiêm trọng hơn những hình ảnh bị tuôn ra trên mạng. Sau khi nghe bác sĩ miêu tả, gần như DC đã quỳ xuống. Theo nghề nhiều năm như vậy, chưa từng gặp phải tình huống thế này. Công ty của các nhà quảng cáo đã gọi điện thoại đến để chất vấn. Trợ lý đang hỗn loạn, nói chuyện điện thoại đã không rõ ràng. Vẫn do DC đến giải quyết.
"Tổ đạo cụ sao vậy, Ngô Dịch đâu? Ông ấy là đạo diễn..." Trợ lý nói.
"Thầy Ngô Dịch cũng ở trong phòng cấp cứu." Nhân viên đoàn phim run rẩy nói chuyện: "Thầy Ngô Dịch là người đầu tiên phát hiện đạo cụ xảy ra vấn đề, tay của ông không kéo nổi dây cáp."
Trợ lý nhìn nhân viên đoàn phim, người nhân viên đoàn phim toàn là máu: "Máu trên người anh đều là máu của thầy Ngô Dịch?"
Nhân viên đoàn phim rụt cổ một cái, hiển nhiên chưa thoát khỏi cú sốc từ cảnh quay ban nãy: "Không phải... là cô Trình..."
Sau khi nghe nhân viên nói, chân trợ lý mềm nhũn, quỳ xuống: "Nhiều máu như vậy... trời..."
"Không gạt được không gạt được." Trợ lý quỳ trên đất, vuốt đôi chân đang run rẩy. Nếu sếp hữu kinh vô hiểm* thì may mắn, nếu sếp xảy ra chuyện thật...
*Hữu kinh vô hiểm: Sự việc rất nghiêm trọng nhưng không có nguy hiểm.
Màn hình điện thoại của trợ lý vẫn luôn sáng, các kênh truyền thông đều gọi điện thoại đến. Bệnh viện đã bị chặn lại.
"Anh còn đi được không?" DC nói chuyện điện thoại xong, lại ngồi xổm xuống. Hắn vỗ vai trợ lý: "Ông bà chủ của Trình gia đã đến rồi, anh đi đón đi. Vào cửa sau, cửa trước toàn là phóng viên."
"Đi, đi được." Trợ lý lập tức đứng dậy: "Tôi đi đón sếp lớn."
Sếp lớn là cha mẹ của Trình Cẩm Chi.
"Con gái của tôi bị sao vậy?" Khuôn mặt của cha mẹ Trình hoảng sợ, không còn vẻ bày mưu lập kế như bình thường nữa. Hôm qua họ còn gọi video với Trình Cẩm Chi. Họ thấy con gái mệt mỏi, còn khuyên con gái phải chú ý nghỉ ngơi. Con gái còn làm nũng với họ, nói họ đến thăm nó, nó sẽ mời họ đến quán rượu ăn. Hiện giờ họ đến thăm con gái, họ không cần con gái mời họ. Chỉ cần con gái bình an, khỏe khỏe mạnh mạnh đứng trước mặt họ.
"Ông, bà, đang cấp cứu ở trong. Ông bà không thể vào." Nhân viên y tế cản cha mẹ Trình.
DC và trợ lý cũng đến khuyên bảo: "Ông bà chủ, hai người đừng vào. Hiện tại sếp cần là một bác sĩ."
"Con gái của tôi sẽ không sao chứ?" Mẹ Trình kéo nhân viên y tế, hiếm khi bà có vẻ yếu ớt như vậy. Vành mắt đỏ rực, mở to đôi mắt, nước mắt lại rớt xuống: "Xin các người, nhất định đừng để nó xảy ra chuyện."
"Gây mê toàn thân chứ?" Cha Trình nói: "Nó sợ nhất là đau, đừng để nó đau."
Hình như nhân viên đoàn phim cũng muốn hỗ trợ, bị DC cản lại. Hắn nhỏ giọng: "Anh đi thay quần áo nhanh đi, người nhiều máu như vậy, chắc chắn sẽ kích thích họ."
Nhân viên đoàn phim vừa định đi, lập tức bị cha Trình kéo lại: "Anh là quay phim hả? Gọi cấp trên của anh đến, nếu con gái của tôi có gì..."
"Ông chủ, là họ đưa sếp đến. Ông chủ bình tĩnh."
"Đứa con gái khỏe mạnh của tôi, đang nằm trong đó, anh muốn tôi bình tĩnh gì chứ?"
"Dung Tự đâu?" Lúc này mẹ Trình cũng lên tiếng: "Nó ở đâu?"
"Hiện giờ cô Dung vẫn đang đến đây gấp."
Dung Tự vừa hạ cánh, tất cả các ống kính đều dồn lại. Những truyền thông này đều biết Dung Tự đang tranh thủ đến bệnh viện.
"Cô Dung, có tiện tiết lộ tình hình của cô Trình không?"
"Xin hỏi tin không cứu được cô Trình, tử vong lúc hừng đông là thật không? Cô Dung, xin cô cho những fan hâm mộ một câu trả lời đúng sự thật."
Dung Tự gỡ kính mắt, lộ ra vẻ mệt mỏi. Cô nhìn các phóng viên trước mặt. Dung Tự ở trước ống kính, vẫn rất biết kiềm chế. Ngay cả khi bị micro chọc vào mặt, cũng có thể tự lùi về phía sau.
"Cút."
Các phóng viên đều bị sốc, hiển nhiên không tin đây là lời Dung Tự nói. Họ không tin người biết kiềm chế như Dung Tự sẽ trúng chiêu khích tướng dở như vậy. Rất nhiều phóng viên sẽ nói ra một số điều tráo trở để chọc nghệ sĩ nổi giận. Họ sẽ chụp vẻ phẫn nộ của nghệ sĩ, giành giật lượng theo dõi mỗi ngày của nghệ sĩ. Đến khi họ đuổi theo, Dung Tự đã lên xe. Hình như họ còn muốn chặn xe, xách camera xông tới. Dung Tự đổi vị trí với tài xế, cũng mặc kệ mọi thứ, đạp một cái hết chân ga. Dọa các phóng viên như một đàn chim bay tán loạn. Mấy cái camera bị xe nghiền nát thành từng mảnh, đầu xe cũng bị hư hại. Dung Tự cũng không vì vậy mà dừng xe lại, xe hối hả chạy vào đường lớn.
Dung Tự điên rồi.
Các phóng viên ngạc nhiên và bối rối đứng tại chỗ, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn.
Khi Dung Tự đến bệnh viện, Cẩu Vũ Hạ Dữu đã ngồi trên băng ghế dài. Trông nét mặt của họ có vẻ tăm tối. Dung Tự thở hồng hộc nhìn Cẩu Vũ Hạ Dữu, lại nhìn cha mẹ Trình. Sắc mặt của cha mẹ Trình tái nhợt. Dung Tự nhìn phòng cấp cứu sáng đèn, bụm kín ngực của mình.
Ý thức của Trình Cẩm Chi hỗn loạn, hô hấp có phần vất vả. Đèn phẫu thuật chiếu vào người của nàng, khiến nàng thấy hơi ấm. Trên người rất đau, đau đến mức nàng mong một giây sau sẽ xuất hồn ra. Nàng cảm thấy mình xuất hồn, cảm giác mình lơ lửng giữa không trung. Trình Cẩm Chi thừa nhận lúc quay, bản thân mất tập trung. Nàng đang nghĩ chuyện của cha mẹ, đang nghĩ chuyện của Dung Tự. Nàng cảm thấy cha mẹ khác thường, hôm qua cha mẹ muốn nói lại thôi. Còn có Dung Tự, Dung Tự không chịu nói bất cứ điều gì với nàng. Luôn không nói với nàng. Như thể bản thân nàng chưa từng có được Dung Tự.
Mọi chuyện thực sự rất tệ, có lẽ nàng là người trọng sinh bết bát nhất nhỉ?
"Cẩm Chi."
Dường như Trình Cẩm Chi nghe thấy tiếng kêu gào của cha mẹ, nàng cố hết sức để mở mắt, dường như nàng thấy được đôi mắt ưu buồn của Dung Tự. Dung Tự càng ngày càng u sầu.
Cha mẹ, cha mẹ đừng ly hôn.
Tự Nhi, em nói chuyện với chị.
Phổi thật là ngứa, Trình Cẩm Chi ho mãnh liệt.
"Cầm máu nhanh, bệnh nhân xuất huyết rất nhiều."
Đau chết người, trước khi Trình Cẩm Chi nhắm mắt lại, không nghĩ về ai cả, nàng chỉ muốn mắng chửi. Sao lại đau như thế, chết. Chết có phải là một điềm xấu lắm không? Đã thế này, Trình Cẩm Chi không thể nghĩ điềm may hay điềm xấu nữa.
Đến khi Trình Cẩm Chi tỉnh lại lần nữa, nàng biết mình đã sống lại. Liệu nàng có trọng sinh một lần nữa không? Nếu bên cạnh nàng vẫn là Dung Tự, nàng nhất định phải đặt Dung Tự, hung hăng... Nàng hung hăng để làm gì? Hung hăng quở trách Dung Tự? Tại em không nói chuyện với chị, hại chị quay phim bị mất tập trung.
"Trình Cẩm Chi, cậu tỉnh rồi."
Nhưng mà, người thấy đầu tiên lại là Cẩu Vũ. Nhất định là do nàng trọng sinh sai tư thế. Trình Cẩm Chi vội nhắm mắt lại.
"Trình Cẩm Chi, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi." Cẩu Vũ kêu khóc lên, cô lắc vai Trình Cẩm Chi.
"Vết thương sắp... rách ra." Trình Cẩm Chi mở mắt, bị đau mà nói. Do lần trước trọng sinh sung sướng quá sao? Lần này đổi thành Cẩu Vũ đến ám sát nàng?
Cẩu Vũ vội lau nước mắt: "Cậu tỉnh là tốt rồi."
"Chú dì canh cậu mấy ngày, Hạ Dữu đưa chú dì đi nghỉ ngơi rồi." Cẩu Vũ nói: "Còn, còn có... Hiện tại Dung Tự đang ở phòng bệnh, mới ra phòng cấp cứu hai ngày trước, lúc cậu cấp cứu, em ấy luôn trấn an cha mẹ cậu. Đến khi cậu phẫu thuật thành công, em ấy đi mấy bước, suy tim ngã xuống đất... May mắn... cấp cứu kịp thời..."
"Hai cậu thi đấu tiếp sức à? Dọa chết mình với Hạ Dữu." Cẩu Vũ dụi mắt: "Lớn như vậy, cuộc đời còn chưa từng bị kích thích như vậy."
"Em ấy... Dung Tự..."
"Cậu đừng nhúc nhích, mình đến phòng bệnh gọi em ấy."
Chẳng bao lâu, Dung Tự đến. Sắc mặt cô tái nhợt, giống như cơ thể không có nổi sức lực. Cô đứng cạnh giường, nhìn Trình Cẩm Chi, bỏ tay của Trình Cẩm Chi vào trong chăn. Dung Tự chỉnh sửa chăn, trông mọi thứ đều ổn thỏa.
"Tự... Thiếu chút nữa là chị..." Thiếu chút nữa là không về được.
Dung Tự mặc đồng phục của bệnh nhân, môi tái nhợt, luôn run rẩy: "Cẩm Chi, mình chia tay đi."
Trình Cẩm Chi nắm chăn thật chặt, nàng quay mặt đi: "Chị nhớ cha mẹ, em gọi cha mẹ vào đi."
"Cẩm Chi..."
"Chị không thích nghe những thứ này, chị đau đớn sống lại, không phải để nghe em nói những thứ này."
"Ừ, em đi gọi cha mẹ." Dung Tự quay người qua: "Chút nữa, em phải về."
Trình Cẩm Chi nhăn khuôn mặt khổ sở: "Chị không bắt em lựa chọn giữa chị và Dung Trạm."
Vất vả lắm chị mới tỉnh lại, đến nỗi ngày đầu tiên em đã chia tay với chị sao?
"Dung Tự, chỉ cần em bỏ chị đi, mình sẽ kết thúc." Trình Cẩm Chi khó chịu nhìn Dung Tự.
Nói rất nhiều lời hung hãn không thành thật, cuối cùng nhỏ giọng một câu: "Dung Tự, em đừng đi."