Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn
Đăng vào: 12 tháng trước
Triệu Tử Nghiễn bị Phó Ngôn Khanh khóc đến trong lòng thấy đau, không lo được cái khác, đem người gắt gao ôm vào trong ngực. Nàng con mắt có chút đỏ lên, nàng lại đã quên, Khanh nhi tâm tư quá nặng, lúc trước nàng ấy không chịu mang ơn của nàng, chính là vì sợ ngày sau trả không nổi. Cả một đời trước mang gánh nặng bi thương, hận người hận mình, thật vất vả từng chút buông xuống, nhưng giờ đây bởi vì nàng mà lần nữa đeo mang.
Nàng hôn lên vệt nước mắt mặn đắng kia, nhỏ giọng nói: "Ở kiếp trước cũng không phải nàng sai vì tin tưởng Triệu Mặc Tiên, là tỷ ấy sai vì đã phụ nàng. Mà nàng nói sai vì bỏ mặc ta, lại càng không phải. Nếu nàng sai, ta bảy tuổi đã chết tại Thái Dịch trì, nếu nàng sai, ta sáu năm kia liền sẽ không vui vẻ như vậy, nếu nàng sai, ta cả đời đều không gặp được ái nhân, chỉ có thể sống giãy giụa bên trong địa ngục. Nàng luôn cảm thấy ta vì nàng trả giá quá nhiều, nhưng nếu không có nàng, Triệu Tử Nghiễn chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong cô đơn lạnh lẽo, không có được nửa phần ấm áp. Nếu nàng sai, sẽ không có người quan tâm ta, cũng không có ai yêu ta, nàng đau lòng vì ta chịu quá nhiều khổ, vậy nàng cam lòng để ta tiếp tục sống như thế sao?"
Phó Ngôn Khanh chỉ cảm thấy một lòng đau nhức khó nhịn, cả cuộc đời trước An nhi đều sống trong tối tăm phiền muộn, tựa hồ chưa bao giờ cười qua, chính vì không có mình. Nàng nhắm chặt mắt, chôn ở trong ngực Triệu Tử Nghiễn: "Ta rõ ràng có cơ hội làm tốt hơn, ta lúc đầu không nên để lại nàng một mình trong nội cung, nàng cũng sẽ không bị đám người kia ức hiếp suốt sáu năm trời, ta kéo đám người Triệu Mặc Tiên xuống động, cuối cùng lại khiến nàng vì cứu ta mà suýt nữa chết ở lăng Vĩnh Đế, còn...còn hại nàng bị thương chân. Không có ta, nàng....nàng đã không gặp phải những chuyện như vậy, bên người nàng còn có Nhạc Dao, còn có rất nhiều tử sĩ tận trung đến chết, không có ta, nàng vẫn có thể trở nên rất lợi hại."
Mắt thấy Phó Ngôn Khanh khóc đến im ắng lại áp lực, Triệu Tử Nghiễn lại có chút thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng xem như nói ra, nghẹn lâu như vậy, tất nhiên muốn nhịn gần chết.
Triệu Tử Nghiễn vỗ nhẹ lưng của nàng, ánh mắt tràn đầy thâm tình: "Nhưng ta lại cảm thấy ông trời an bài rất tốt, nàng cho ta sáu năm ấm áp, lại cho ta sáu năm tưởng niệm. Nếu không có Khanh nhi đem đến cho ta hy vọng, ta như thế nào quật cường sống sót được, lại như thế nào cố gắng làm mình trở nên mạnh mẽ? Ta gầy dựng thế lực, chính là vì mong muốn một ngày gặp lại nàng, bảo hộ cho nàng. Khanh nhi, ta nói rồi, hết thảy của ta đều là nàng cho đấy, ta không phải là thuận miệng nên mới nói như vậy. Còn nàng nói hối hận vì không mang ta theo, kỳ thật ta cũng thấy rất may mắn, chính vì có sáu năm này, ta mới có năng lực hộ nàng, mới có tư cách yêu nàng. Khanh nhi, nàng có biết không, tất cả những gì nàng đã làm cho ta, đều khiến ta vui mừng cùng hạnh phúc đến chết mất."
Phó Ngôn Khanh nghe nàng nói đến hết sức rành mạch, trong lòng một cỗ nóng hổi dâng trào để nàng không biết nên như thế nào cho phải, chỉ có thể ôm chặt Triệu Tử Nghiễn, ôm đến sít sao, hận không thể đem nàng ấy khảm vào trong người mình. Đối với đứa trẻ này, nàng còn có thể làm sao, ngay cả hối hận cũng được nàng ấy nói đến tan biến không còn một mảnh, nàng dường như triệt để nghĩ thông suốt, chôn ở trong cái ôm mềm mại của Triệu Tử Nghiễn, khẽ mỉm cười: "Vì sao nghe nàng nói như vậy, ta cảm giác hình như đã sớm nuôi cho mình một tức phụ tốt?"
Triệu Tử Nghiễn dán tới gần, dùng lưỡi mềm lau đi nước mắt cho nàng, lại hôn từng chút một từ khóe mắt xuống đến môi nàng, ôn nhu nói: "Hiện tại mới biết được sao? Nàng có phải cảm thấy ánh mắt của mình rất đặc biệt không, cực kỳ lợi hại?"
Phó Ngôn Khanh ánh mắt dịu dàng, trong con ngươi giống như ngọc lưu ly nồng đậm thâm tình: "Ân, đủ để cho ta vinh quang cả đời."
Gút mắt chôn sâu trong lòng Phó Ngôn Khanh cuối cùng được Triệu Tử Nghiễn nhu tình hóa giải, những ngày sau mặc dù Tào Lưu Cẩm vẫn thường xuyên lui tới, Phó Ngôn Khanh cũng không quản nàng ta nữa.
Đương nhiên lúc hai người vụng trộm vùi vào trong phòng, tự nhiên ngọt ngào ấm áp, bầu không khí trong phủ lại không hề thư thái như vậy. Toàn bộ người trong phủ ngoại trừ một số người hầu do thứ sử sắp xếp, còn lại đều là tâm phúc của Triệu Tử Nghiễn, đã quen với việc chủ tử nhà mình cùng Tô cô nương ngọt ngào phát dính, bây giờ xảy ra chuyện, dù không biết rõ chân tướng nhưng bọn họ dĩ nhiên đều không dành cho Tào Lưu Cẩm sắc mặt tốt.
Trong mắt người ngoài, quan hệ giữa quân thượng cùng tỷ đệ Tô Cẩn càng ngày càng kém, quân thượng nhiều lần đi biệt viện tìm Tô cô nương, nhưng cuối cùng đều mệt mỏi quay về, Phó Ngôn Húc tới lui cũng là lạnh nhạt, tuy rằng không nói năng lỗ mãng, nhưng hiển nhiên tìm mọi cách ngăn cản A tỷ mình đến gặp quân thượng.
-------------
Lúc này ở Quỳ Châu, Triệu Mặc Tiên nhận được tin tức từ ám vệ, hiếm thấy mà lộ ra thoải mái vui vẻ, nàng nhìn tin mấy lần, cuối cùng nhịn không được cao giọng bật cười: "Triệu Tử Nghiễn, muội cũng có hôm nay! Ta biết Phó Ngôn Khanh đến cùng vẫn rất yêu muội, dù muội có cùng nữ nhân khác một đêm phong lưu, nàng cũng sẽ khoan dung cho muội, thế nhưng lòng dạ nữ nhân rất ích kỷ, làm sao chấp nhận cùng người khác chia sẻ ái nhân! Tây Nam Vương nếu biết được nữ nhi mình bị ủy khuất đến mức đó, còn một lòng trung thành với muội sao?"
Nàng mấy tháng này trôi qua sống không bằng chết, Mẫu phi bị bắt, nàng mặc dù đăng cơ làm Hoàng đế, nhưng danh bất chính, ngôn bất thuận, Tiêu Thác cũng chưa từng chân chính tôn kính nàng, vừa nghĩ tới bên ngoài truyền những lời ca công tụng đức Triệu Tử Nghiễn, nàng gần như muốn phát điên. Nàng đối Phó Ngôn Khanh không tệ, thuở nhỏ làm bạn, Mẫu phi chưa từng bạc đãi qua, chính mình cũng tận tâm tận lực bồi dưỡng nàng ấy, vậy mà nàng ấy xoay lưng liền ôm ấp cái phế vật kia, đem nàng đùa giỡn ở trong lòng bàn tay. Đối với một người kiêu ngạo như nàng, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Trong lòng vô tận tức giận dường như đã được phát tiết, Triệu Mặc Tiên hếch lên đôi mắt phượng âm thầm tính toán, nếu như hai người kia đã có vết nứt, nàng liền biến nó thành khe rãnh, không còn Tây Nam Vương trợ lực, xem hoàng muội như thế nào ứng phó ba mặt giáp công?
-----------
Bên này Triệu Tử Nghiễn nhìn xem thư tín từ Bắc Lương đưa tới, trong mắt nàng hiện lên một tia hài lòng, Tự Cừ Duyên đến cùng vẫn rất biết làm người.
"Nhìn cái gì, vui vẻ như vậy?" Sau lưng tiếng nói hiền hậu vang lên, trên đùi được người phủ một tấm chăn lông, ấm áp rất nhanh lan đến toàn cõi lòng.
"Bắc Lương gửi thư rồi, Tự Cừ Duyên đem Đoạn Nghiệp chém đầu, Tự Cừ Dã cũng bị phế truất rồi, xem như cho chúng ta một cái công đạo, hơn nữa, chuyện liên minh cũng đạt thành, tùy thời Bắc Lương đều có thể xuất binh trợ giúp." Triệu Tử Nghiễn cầm tay Phó Ngôn Khanh, khẽ cười nói.
Phó Ngôn Khanh sau khi nghe xong cũng thoáng mỉm cười: "Thật là tin tức tốt, chẳng qua là, nàng chuẩn bị khi nào thì để bọn họ xuất binh, hiện tại vẫn là chờ kế hoạch của chúng ta?"
Triệu Tử Nghiễn thu vui vẻ, nghiêm túc nói: "Ta nghĩ nên lập tức xuất binh, chỉ có dồn hoàng tỷ vào đường cùng, tỷ ấy mới có thể nhanh chóng rơi vào bẫy. Hơn nữa, Thổ Dục Hồn càng ngày càng ngang ngược, bỏ lỡ thời cơ, chúng ta sẽ rất bị động."
Phó Ngôn Khanh nhẹ gật đầu, thay nàng mài mực, Triệu Tử Nghiễn liền đề bút hồi âm. Phó Ngôn Khanh ở một bên nhìn nàng, bên tai tinh tường nghe thấy động tĩnh từ hành lang truyền đến, biết là Tào Lưu Cẩm, nàng bất đắc dĩ nói: "Ta rời đi trước, kế hoạch cứ như vậy tiếp tục."
Triệu Tử Nghiễn nghe xong ngẩn người, lại phát hiện Tào Lưu Cẩm đã đến cửa rồi, nàng đặt bút xuống, nhìn theo bóng dáng người kia nhẫn nhịn rời đi.
Tào Lưu Cẩm không hiểu tại sao lần nào 'Tư Nhạc' thấy nàng cũng đều phát ra sắc mặt không tốt, nàng cũng không muốn quản, đem trà cùng điểm tâm đặt lên bàn, nhẹ giọng nói: "Quân thượng, người cả ngày xử lý chính sự tại thư phòng, hẳn là mệt mỏi, Lưu Cẩm chuẩn bị ít bánh ngọt cùng trà ngon, quân thượng dùng một chút."
Triệu Tử Nghiễn nhìn nàng một cái: "Bổn vương nói rồi, những việc này cô không cần làm."
Tào Lưu Cẩm cắn môi dưới: "Lưu Cẩm muốn thay quân thượng làm."
Triệu Tử Nghiễn lắc đầu, thanh âm ôn hòa không ít: "Bổn vương hiểu được, những ngày này ấm ức cô rồi, bổn vương không muốn cô tới lui khổ cực."
Tào Lưu Cẩm con mắt đỏ lên, dùng sức lắc đầu: "Không ấm ức, có thể chiếu cố quân thượng, Lưu Cẩm thật sự vui vẻ , cũng chưa bao giờ cảm thấy khổ cực."
Triệu Tử Nghiễn trên mặt hiện lên một tia cười nhạt, thoáng chốc lại trở về cô đơn: "Nàng ấy trước kia cũng như vậy."
Tào Lưu Cẩm nghe trong lòng cứng lại, bỗng dưng tuôn ra một chút không cam lòng, nữ nhân kia mấy ngày nay một mực không chịu đến xem quân thượng, dù cho cùng quân thượng cãi nhau, nhưng vô tình như thế, làm sao có thể xứng đáng để quân thượng nhớ mãi không quên. Nhưng nàng cũng không thể nói thẳng, chẳng qua là làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Quân thượng nói là Tô cô nương sao?"
Triệu Tử Nghiễn sắc mặt ảm đạm, một lát sau mới nói: "Cùng bổn vương đi dạo một chút nhé?"
Tào Lưu Cẩm thoáng sững sờ, lập tức mừng như điên gật đầu, cẩn thận từng li từng tí phụ giúp Triệu Tử Nghiễn đi ra biệt uyển. Triệu Tử Nghiễn thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, thẳng đến khi nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Tào Lưu Cẩm ngừng lại, có chút thi lễ: "Tiểu vương gia."
Phó Ngôn Húc không che giấu chút nào trong mắt xem thường, liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Bái kiến quân thượng, quân thượng đến là thật có nhã hứng, ở nơi này cùng mỹ nhân đồng du, chắc hẳn Lưu Cẩm cô nương nhanh chiếm được lòng của quân thượng rồi." Nói xong hắn vỗ vỗ đầu, cười trào phúng nói: "Thần hồ đồ rồi, là sớm đã chiếm được lòng quân thượng."
"Tiểu vương gia đến chỉ là muốn cùng bổn vương nói những thứ này sao?" Triệu Tử Nghiễn ngữ khí cực kỳ không vui.
Phó Ngôn Húc lúc này mới thu lại dáng vẻ trào phúng, trầm giọng nói: "Phụ vương bên kia ngày đêm căng thẳng chiến đấu, thần đến Giang Lăng cũng một đoạn thời gian rồi, thật sự không yên lòng, cho nên hiện tại liền hướng quân thượng chào từ giã."
Triệu Tử Nghiễn sắc mặt có chút buông lỏng: "Thì ra là thế, Tiểu vương gia có hiếu tâm, bổn vương đương nhiên sẽ không nhiều trì hoãn."
Phó Ngôn Húc rất nhanh ngắt lời nàng: "A tỷ rời nhà đã hơn nửa năm, thần muốn mang theo A tỷ về thăm phụ vương, khẩn cầu quân thượng nghĩ đến phụ vương một lòng hy sinh vì triều đình, đáp ứng thỉnh cầu này."
Ánh mắt của hắn không hề chớp nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Nghiễn, Triệu Tử Nghiễn sau khi nghe xong ánh mắt khẽ chuyển, một hồi lâu nàng mới mở miệng: "Tất nhiên, bổn vương từ nhỏ đã ngưỡng mộ đại danh Tây Nam Vương, luôn muốn một ngày được bái kiến, đợi bổn vương xử lý trong chuyện ở Giang Lăng phủ, liền dẫn A tỷ ngươi cùng nhau đến Trường Sa, tiểu vương gia cứ yên tâm đi."
Phó Ngôn Húc chau mày, trong mắt hiện rõ không cam lòng, hắn tuổi nhỏ nên có chút không kìm chế được: "Quân thượng, A tỷ mấy ngày nay bởi vì quân thượng mà khổ tâm rất nhiều, sầu não uất ức, vì sao quân thượng không chịu thả tỷ ấy? Quân thượng chớ quên, A tỷ cùng ngài không liên quan, cũng không danh không phận, dù ngài là nhiếp chính vương cũng không có quyền ép buộc tỷ ấy!"
Triệu Tử Nghiễn hiển nhiên bị Phó Ngôn Húc lần nữa khiêu khích chọc giận, nàng lạnh lùng nói: "Phó Ngôn Húc ngươi chớ quên, A tỷ ngươi chết rồi! Ở bên bổn vương chính là Tô Cẩn, cùng Tây Nam Vương phủ không có nửa phần liên quan, chuyện này còn muốn bổn vương nhắc nhở ngươi sao? Hoặc là nói, thân phận nàng nếu bị tiết lộ ra ngoài, Tây Nam Vương phủ liền mang tội khi quân, ngươi gánh nổi sao?"
Phó Ngôn Húc lập tức sắc mặt trắng bệch, hắn hung hăng siết chặt nắm đấm, sau một lúc mới cười khẩy nói: "Thật sự buồn cười, A tỷ thần còn nói, quân thượng tuyệt đối sẽ không xuống tay với Tây Nam Vương phủ, thì ra cho tới nay ngài đều lừa gạt nàng mà thôi. Nguyên lai tưởng rằng ngài đối nàng có chút chân tình, hiện tại xem ra hài hước đến cực điểm. Ngài bá chiếm nàng không buông, nhưng dù sao ngài cũng chỉ là một nữ tử, lại có khả năng cưới hỏi đàng hoàng nghênh đón nàng vào phủ sao? Ngài không thể. Ngài cho thể cho nàng một hài tử sao? Ngài cũng không thể. Quân thượng thân mang trọng trách với giang sơn xã tắc, là đại diện cho uy nghiêm của Đại Hạ, bách tính không ngừng ca tụng công đức ngài, nếu có một ngày chuyện quân thượng yêu thích nữ tử bị lộ ra, ngài có thể ngăn chặn miệng lưỡi thế nhân, có thể buông bỏ tất cả mà che chở nàng sao?"
Triệu Tử Nghiễn cúi đầu không nói một lời, chẳng qua là trên mu bàn tay bạo khởi gân xanh, biểu hiện nàng đang cực kỳ khổ tâm: "Bổn vương làm được hay không, đợi ngày sau sẽ rõ, chỉ là hôm nay đã định trước, những gì nàng muốn, chỉ có bổn vương mới có thể cho nàng. Phó Ngôn Húc, ngươi tựa hồ đã quên thân phận của mình, ngươi chỉ là một thần tử, lấy tư cách gì nói với bổn vương những lời như thế, bổn vương nhường nhịn ngươi, chính là vì nghĩ tình phụ vương cùng A tỷ của ngươi, vì vậy ngươi đừng quá mức làm càn. Nếu như ngươi muốn đi, cứ việc rời khỏi, nhưng A tỷ của ngươi, chỉ có thể lưu lại bên cạnh bổn vương."
Phó Ngôn Húc tức giận đến mặt sắc mặt tái nhợt, đang muốn lý luận lại bị người ngăn lại: "A Húc, đệ càn rỡ rồi."
Một tiếng này không có nhiều tâm tình, giống như không hẳn là trách giận, mà đôi mắt ngày xưa ẩn chứa ôn hòa dịu dàng, giờ phút này nhìn Triệu Tử Nghiễn vô cùng lạ lẫm. Phó Ngôn Khanh chẳng qua là nhìn đối phương một cái, liền khép hờ mắt lại, khách khí nói: "A Húc tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đắc tội quân thượng, thỉnh quân thượng khoan dung độ lượng, tha thứ đệ ấy một lần."
Triệu Tử Nghiễn bờ môi khẽ run, một câu cũng nói không nên lời. Phó Ngôn Khanh thấy nàng không nói lời nào, lại lạnh giọng nói tiếp: "Quân thượng yên tâm, Tô Cẩn sẽ giữ đúng hứa hẹn, tuyệt đối không rời khỏi, cũng xin quân thượng không nên nuốt lời."
"A tỷ, tỷ..."
"A Húc, trở về đi, chiếu cố thật tốt phụ vương, những thứ khác không cần quản." Nói xong, nàng lại thi lễ một cái: "Thân thể của Tô Cẩn không khỏe, xin được cáo lui trước."
Mắt thấy nàng cùng Phó Ngôn Húc cùng rời đi, Triệu Tử Nghiễn cầm lên tấm chăn lông bên người, hung hăng ném xuống đất.
"Quân thượng... Ngài không nên như vậy, không đáng." Tào Lưu Cẩm đem tấm chăn nhặt lên, ra vẻ đau lòng nói.
Triệu Tử Nghiễn cười khổ một tiếng: "Không đáng? Ha ha..." Nàng cười mà bi thương, nhường Tào Lưu Cẩm lòng tràn đầy cảm giác khó chịu, nữ nhân kia đã như vậy, quân thượng vì sao hết lần này đến lần khác cố chấp giữ nàng ta lại.
Triệu Tử Nghiễn thần sắc tối trầm, lẩm bẩm nói: "Tây Nam Vương phủ, trong lòng nàng ấy chỉ có Tây Nam Vương phủ, bởi vì A đệ, bởi vì phụ vương không chấp nhận, nàng ấy liền không tiếc vứt bỏ bổn vương. Nếu không có bọn hắn, để xem còn ai dám ngăn cản bổn vương!"
Tào Lưu Cẩm bị khí tràng người kia ép đến run lên, nàng cẩn thận từng li từng tí nhìn Triệu Tử Nghiễn, đã thấy quân thượng đôi con ngươi lóe lên một cỗ ánh sáng nguy hiểm. Nàng ẩn ẩn đoán được ý đồ người kia, thử thăm dò kêu một tiếng: "Quân thượng... Ngài làm sao vậy?"
Triệu Tử Nghiễn tựa hồ lập tức bình tĩnh trở lại, giống như cỗ tàn nhẫn lạnh lùng vừa rồi chỉ là ảo giác, trầm lắng nói: "Không có việc gì, trở về đi."
----------
Tác giả có lời muốn nói: Xem như kịch diễn đã xong, hạ màn xuống, điện hạ còn phải làm chính sự đâu!
Điện hạ (bị ai kia đặt dưới thân): ta....ta....ngày mai ta còn thượng triều...
Quận chúa: ....... (đau lòng buông tay).
Điện hạ (lập tức vùng lên, hai mắt tỏa sáng, làm không biết mệt mỏi.)
Sáng hôm sau, quận chúa biểu thị, thượng triều thì ngon lắm sao, tiểu hỗn đản kia, vừa mới nhường nàng, nàng liền đem ta ép đến xuống giường không nổi!
Cho nên, chương sau, điện hạ ngươi vẫn là bị quận chúa áp đi, ngày sau đòi lại!