Chương 37: Ta chính là không thể rời mắt khỏi nàng

Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

          
Lúc tảo triều, Cảnh đế sắc mặt tối trầm, trong con ngươi lộ ra nồng đậm nóng nảy. Hắn mãnh liệt vung tay đem một quyển sổ ném vào trước người Triệu Mặc Tiên, lạnh lùng nói: "Ngắm nghía cẩn thận, trong đây có bao nhiêu người là do con tiến cử!"
Triệu Mặc Tiên không nói một lời, lập tức quỳ xuống: "Nhi thần không biết nhìn người, vốn tưởng rằng bọn họ là hiền tài của đất nước, không ngờ lại là một đám sâu mọt. Nhi thần biết tội, mặc cho phụ hoàng xử lý!"
Thái Phó đại nhân liền bước ra bẩm tấu: "Hồi bẩm bệ hạ, thất điện hạ mặc dù tiến cử bọn hắn, nhưng về sau lại không phải điện hạ chưởng quản. Hơn nữa, lần này vụ án sỡ dĩ tiến triển thuận lợi, trừ đi hai quyển sổ của Trung thư lệnh, thất điện hạ đại nghĩa diệt thân, tự mình vạch trần những kẻ kia. Vả lại, trong quá trình tịch biên hơn mười triệu lượng ngân, điện hạ cũng chưa từng để sót một hào nào, đủ để chứng minh điện hạ trong sạch."
Cảnh đế hít vào một hơi, trầm đục tiếng ho vang lên. Triệu Mặc Tiên vẻ mặt bi thương: "Nhi thần thất trách tội không thể cãi lại, phụ hoàng những ngày qua vì vụ án muối lậu, đã quá ưu tư, ngàn vạn lần đừng tức giận, nếu không nhi thần muôn lần chết cũng không thoái thác được tội của mình!"
Triệu Thanh Thư ở một bên cũng góp thêm lời: "Phụ hoàng bớt giận, tuy nói vụ án muối lậu khiến lòng người chấn động, chính là phụ hoàng anh minh quyết đoán, thẳng tay đem đám đại thần kia xử trảm, giết một người răn trăm người, tất nhiên khiến cho quan viên các nơi mười phần tâm phục, từ đây không còn cảm thấy bất an. Hơn nữa ngân lượng tham ô cũng đều thu hồi về sung cho biên ải, cũng là vạn hạnh trong bất hạnh. Còn về việc thất hoàng muội, muội ấy tuổi trẻ khó tránh khỏi mắt nhìn người còn vụng về, hơn nữa, một nhóm quan tham kia chúng thần tra xét mãi không ra, thất hoàng muội vừa ra tay liền khiến bọn chúng không đường chối cãi, thật sự có công nhiều hơn có tội, điều này cũng chứng tỏ năng lực thất hoàng muội không tầm thường, tấm lòng trong sạch khiến người cảm động, mong phụ hoàng xử lý nhẹ tay."
Cảnh đế nguyên bản sắc mặt hoà dịu, vừa nghe Triệu Thanh Thư nói xong, lập tức một mảnh xám ngắt. Triệu Mặc Tiên cúi đầu xuống nghiến răng, Triệu Thanh Thư, huynh được lắm, để xem huynh đắc ý được bao lâu!
Cảnh đế nhìn xem Triệu Mặc Tiên đang quỳ gối ở phía dưới, lại nhìn một chút Triệu Thanh Thư đang đứng ở bên, trong mắt nhi tử này của hắn còn không giấu được cỗ tình nghĩa dối trá dành cho hoàng muội của mình, hắn thoáng chốc cảm thấy thê lương, khoát tay áo: " Mà thôi, lần này xem như con lấy công chuộc tội, nhưng mà từ nay, những chuyện đại sự trong triều đình, đều giao hết cho Trung thư lệnh xử lý đi, con tuổi còn trẻ, cần phải hảo hảo tu dưỡng."
Triệu Mặc Tiên trùng trùng điệp điệp khấu đầu, nói giọng khàn khàn: "Nhi thần tuân chỉ, tạ ơn phụ hoàng không trách phạt. Chỉ là nhi thần tự thấy tội mình khó có thể bỏ qua, nguyện ý tự mình áp giải quân lương đến Tây Cảnh, trợ giúp Tiêu Thác tướng quân chiến đấu chống Khương tộc, bảo vệ bá tánh trăm họ, xem như phần nào chuộc lại tội lỗi của mình, mong phụ hoàng cho phép."
Lời vừa nói ra, quần thần trong triều đều mặt mày biến sắc, thất điện hạ sợ là điên rồi, Tây Cảnh khí hậu khắc nghiệt, chiến sự nguy hiểm trùng trùng, ngay cả võ tướng đều tránh không kịp, một vị công chúa lại muốn tự mình đến đó hay sao?
Cảnh đế cũng là sững sờ, trầm ngâm chốc lát nói: "Con thật lòng muốn đi?"
Triệu Mặc Tiên nghiêm túc nói: "Đại Hạ Hoàng Triều vốn là dùng võ định quốc, năm xưa lúc phụ hoàng là thái tử cũng liền trải qua nam chinh bắc chiến, uy danh vang xa, nhi thần trước giờ vốn được phụ hoàng che chở, chưa từng đối mặt chiến sự hiểm ác, hôm nay nhi thần đã trưởng thành, liền muốn noi gương phụ hoàng, tự mình đến chiến trường rèn luyện một phen. Hơn nữa, nhi thần đến biên ải cũng góp phần cổ vũ quân tâm, thỉnh phụ hoàng ân chuẩn!"
Cảnh đế có chút phức tạp nhìn xem nàng: "Đứng lên đi, trẫm có rất nhiều con cái, nhưng có thể an nhiên lớn lên chỉ có năm người các con, con tuy là nữ tử nhưng có hoài bão lớn, trẫm lòng rất an ủi, trẫm cho phép! Nhưng chiến trường đao kiếm không có mắt, tuyệt đối không được đích thân ra chiến tuyến, thay trẫm làm tốt khao thưởng tam quân là được!"
"Tạ ơn phụ hoàng!"
Triệu Tử Nghiễn thấy Triệu Mặc Tiên rốt cuộc diễn xong rồi, liền bước ra, kính cẩn nói: "Phụ hoàng, nhi thần cũng có lời."
Cảnh đế gật đầu: "Nói đi."
Triệu Tử Nghiễn chân thành nói: "Nhi thần xin phép được đi cùng thất hoàng tỷ. Nhi thần từ nhỏ cùng hoàng tỷ lớn lên, tình cảm nồng hậu, làm sao có thể nhìn hoàng tỷ một mình đi vào chốn hiểm nguy. Hơn nữa, nhi thần cũng có chút công phu, chuyến này liền có thể ở bên hiệp trợ hoàng tỷ. Huống hồ, chuyện quân lương vốn là chuyện hai tỷ muội nhi thần cùng đảm nhiệm, nếu nhi thần không góp sức, thật sự hổ thẹn. Lần này đường đi Tây Cảnh xa xôi, hiểm nguy khó lường, trên đường cũng có không ít giặc cướp, hai tỷ muội cùng đi, càng thêm chiếu cố lẫn nhau."
Cảnh đế thở dài: "Hiếm có được hai con tình nghĩa thắm nồng, trẫm liền cho phép! Trẫm sẽ phái thêm ba ngàn tinh binh, để Bắc Trung tướng quân dẫn đầu, bảo hộ các con tiến về biên ải.
"Tạ ơn phụ hoàng."
Hạ triều, Triệu Mặc Tiên chưa kịp đối Triệu Tử Nghiễn châm chọc khiêu khích, liền bị cung nữ gọi đi Quỳnh Hoa Cung. Vừa tiến vào cung, đã thấy mẫu phi một thân cung bào bước nhanh đến, tức giận nói: "Tiên nhi, con khiến cho mẫu phi quá thất vọng rồi!"
Triệu Mặc Tiên thân thể cứng ngắt, cúi đầu thấp giọng nói: "Mẫu phi, nhi thần làm sai điều gì?"
"Tại sao con lại bức Thượng thư lệnh nhận tội, vì cái gì thẳng tay đưa đám người kia cho triều đình! Con có biết chứng cứ con đưa ra, khiến cho toàn gia Thượng thư lệnh đều bị xử trảm! Con có biết ngài là cậu ruột của con hay không, con có biết mấy chục năm nay là một tay ngài ở sau lưng nâng đỡ con hay không!" Tiêu Thục Nghi gần như cuồng loạn nói.
Triệu Mặc Tiên có chút bất mãn, đứng thẳng người lên: "Mẫu phi, người có biết vụ án này nghiêm trọng đến thế nào không? Đám người Trung thư lệnh đều có đủ chứng cứ, nếu để vụ án kéo dài liền sẽ liên quan đến mẫu phi, con bất đắc dĩ mới làm thế thôi. Con biết mẫu phi vì Tiêu gia, vì cữu cữu đã làm không ít chuyện không nên làm. Người thật sự hồ đồ rồi, người có biết cữu cữu đã một mình hưởng trọn bao nhiêu ngân lượng hay không?"
Thấy nữ nhi của mình ngang bướng cãi lại, Tiêu Thục Nghi tức đến đập bàn: "Con cả gan nói mẫu phi hồ đồ? Con nói mẫu phi vì Tiêu gia sao? Triệu Mặc Tiên! Mười mấy năm qua ta tại hậu cung ăn ngủ không yên, khổ tâm mưu tính, là vì ai? Đại ca Tiêu Thác của ta phải lãnh binh đến Thành Ích Châu, ngày đêm khổ cực cùng Thổ Dục Hồn huyết chiến là vì ai? Phần thượng thư lệnh được hưởng, có bao nhiêu là thay con trải đường lên đế vị, thử hỏi Tiêu gia được ít nhiều?"
Triệu Mặc Tiên nhắm mắt lại, sau đó cười châm chọc: "Được ít nhiều? Mẫu phi có biết trong tư kho nhà Thượng thư lệnh cất giấu bao nhiêu ngân lượng không? Sáu trăm vạn lượng, cũng muốn chiếm mấy phần quốc khố rồi. Người có biết hắn bên ngoài lén lút xây dựng một lâm viên bạt ngàn, có khu vực săn bắn, vườn ngự uyển, còn nuôi mấy trăm tiểu thiếp,  xa hoa không kém gì hoàng cung?" Nói đến đây, nàng nhìn thấy trong mắt mẫu phi có chút kinh ngạc, cười khẩy nói: "Đúng rồi, mẫu phi cùng hắn vốn huynh muội tình thâm, như thế nào không biết. Tiêu gia ở sau lưng  đã bành trướng thế lực đến mức này, còn không phải nhờ mẫu phi một tay che trời hay sao."
"Tiên nhi, bọn hắn ngày sau đều là trợ lực đưa con đăng vị! Trong triều đám đại thần ủng hộ con, cũng chỉ có Thượng thư lệnh cùng Thái phó, nếu ta không mưu tính trước, ngày sau bọn người Triệu Thanh Thư liền sẽ nuốt chửng con..."
"Đã đủ rồi, mẫu phi. Con kính người, yêu người, cũng vậy một mực nghe lời người, nhưng đến giờ khắc này, người vì sao còn muốn can dự vào quyết định của con! Ngoại thích không được phép tham gia vào chính sự, đây là điều phụ hoàng tối kị! Bọn hắn lại như thế nào giúp con, bọn hắn trước sau vẫn là người họ Tiêu, không phải họ Triệu!"
Tiêu Thục Nghi thấy nàng đỏ mắt nói ra từng câu từng chữ, trong lòng sụp đổ, liền ngã ngồi ở trên ghế, thần sắc một mảnh thê lương.
Triệu Mặc Tiên nhíu mày thở dài: "Mẫu phi, con biết người lo lắng cho con, nhưng từ hôm nay để Tiên nhi tự mình làm chủ có được không. Con đã xin phép phụ hoàng tiến về Tây Cảnh, cũng chuẩn bị khởi hành rồi, người ở đây phải biết chiếu cố tốt chính mình."
Tiêu Thục Nghi hốt hoảng giữ chặt tay nàng: "Con muốn đi Tây Cảnh? Con điên rồi, chỗ đó nguy hiểm cỡ nào, con đi làm cái gì? Mẫu phi không cho phép con đi!"
Triệu Mặc Tiên nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng dĩ nhiên đối với con thất vọng rồi, đối Tiêu gia sợ là đã bảy phần nghi kỵ, con đi rồi, người để cho bọn họ an phận chút ít. Có lẽ lần đi này, con sẽ có được điều mà con muốn, xin người đừng cản con nữa."
Chờ Triệu Mặc Tiên rời khỏi, Tiêu Thục Nghi đột nhiên từ trên ghế ngã nhào xuống đất, cung nữ xung quanh rối rít đến đỡ nàng. Lý Thân gấp giọng nói: "Nương nương chớ vội, điện hạ công phu rất tốt, lại là đế vương tương lai, bọn người Tiêu Thác nhất định sẽ không để điện hạ mạo hiểm, chắc chắn sẽ ổn thôi."
Tiêu Thục Nghi cúi đầu, trong lòng một mảnh bi thương. Mười mấy năm qua nàng ở chốn nội cung này mưu tính hết thảy, cuối cùng đều sai lầm rồi sao?
Trở về trong phủ, Triệu Mặc Tiên trên mặt lạnh như băng, trong phủ hạ nhân đều không dám nói nhiều một câu, e sợ chọc điện hạ không vui. Thẳng đến Tử Lăng cẩn thận từng li từng tí tiến vào thư phòng, nhỏ giọng nói: "Điện hạ."
Triệu Mặc Tiên ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Nói."
"Trước kia ngài phân phó Lục Ly tra người, đã có tin tức."
Triệu Mặc Tiên lúc này đang tức giận đến hỏng rồi, làm sao còn tâm tình xem những thứ này, lạnh lùng nói: "Để ở chỗ này, đi ra ngoài, không được quấy rầy ta."
"Vâng."
Ngồi buồn bực hồi lâu, ánh mắt nàng cuối cùng đảo đến phong thư kia. Triệu Tử Nghiễn nhìn trúng người, nàng sao có thể bỏ qua. Lần này chuyện muối lậu bị vạch trần, nàng ẩn ẩn đoán được có kẻ ở sau lưng trợ giúp cho Triệu Tử Nghiễn, nếu như lần này nha đầu kia muốn theo mình đi Tây Cảnh, liền khiến cho nàng ta vĩnh viễn ở lại nơi đó!
Cúi đầu nhìn kỹ phần tin tức này, Triệu Mặc Tiên nhếch khóe miệng: "Tô Cẩn? Gia chủ chân chính của Thịnh gia? Thú vị đấy, không ngờ vậy mà cùng Tiết Hằng một vị bảo thủ như vậy có giao tình, khó trách Triệu Tử Nghiễn coi trọng nàng."
Đem giấy chậm rãi vò nát, trong mắt Triệu Mặc Tiên có chút hung ác nham hiểm, thương nhân đều muốn có lời, đáng tiếc Tô Cẩn ánh mắt không được, lại đi nhìn trúng Triệu Tử Nghiễn, một kẻ sắp chết. Đợi mình đi Tây Cảnh thu thập Triệu Tử Nghiễn, mới hảo hảo chiếu cố vị này kinh thành đệ nhất phú thương.
Ở bên này Phó Ngôn Khanh nhìn xem Triệu Tử Nghiễn, lông mày nhíu chặt: "Nàng liền chuẩn bị đi Tây Cảnh sao? Không phải nói muốn đi một chuyến Huyễn Ảnh Sơn Trang?"
Triệu Tử Nghiễn mỉm cười: "Tây Cảnh muốn đi, Huyễn Ảnh Sơn Trang dĩ nhiên cũng không thể bỏ."
Phó Ngôn Khanh hơi nghi hoặc: "Vậy nàng đến Sóc Châu trước sao?"
"Không, là đồng thời xuất phát, Khanh nhi nên hiểu được ta phải làm sao." Triệu Tử Nghiễn có chút thần bí cười cười, sau đó nhẹ nhàng ôm người vào trong lòng, cúi đầu nhìn xem Phó Ngôn Khanh. Nàng cũng không nói chuyện, chẳng qua là dùng ánh mắt từng tấc một miêu tả lấy gương mặt người trong lòng, thấy Phó Ngôn Khanh có chút mất tự nhiên, nàng liền cúi đầu hôn hôn lên khóe môi của nàng ấy, nhẹ nhàng nói: "Khanh nhi, để ta nhìn gương mặt thật của nàng, có được không?"
Bên tai tiếng nói thấp nhẹ lưu luyến, mang theo âm sắc thanh nhã độc hữu của Triệu Tử Nghiễn, để Phó Ngôn Khanh trong lòng phát run.
"Nàng... Ta cho rằng nàng sẽ không hỏi." Phó Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn nàng.
Triệu Tử Nghiễn đưa tay vuốt ve dọc theo thái dương của nàng, ánh mắt hoài niệm: "Lúc nàng rời khỏi ta cũng nhanh cặp kê rồi, dáng vẻ của nàng, ta đương nhiên nhớ rõ, nhưng đã năm năm rồi ta không được nhìn thấy, hiện tại nàng cho phép ta nhìn nàng một chút sao?"
Phó Ngôn Khanh lông mi khẽ run: "Nếu ta biến thành xấu xí, chẳng phải hù đến nàng rồi?"
Triệu Tử Nghiễn khẽ cười: "Ta rất chờ mong, như thế nào lại có thể dọa được ta."
Phó Ngôn Khanh nhẹ nhàng đẩy ra nàng, trở về nội các. Triệu Tử Nghiễn không có đi theo, chỉ là dựa ở ngoài bình phong, dịu dàng nhìn xem bóng dáng nàng.
Đợi đã lâu, Phó Ngôn Khanh mới đứng người lên, chậm rãi bước ra khỏi bình phong. Triệu Tử Nghiễn bất giác có chút khẩn trương, toàn bộ người đứng đến thẳng tắp, con mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào người kia.
Phó Ngôn Khanh đứng ở cạnh tấm bình phong, đã thấy Triệu Tử Nghiễn hai mắt dán chặt vào mình, bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ thật sự dọa đến nàng rồi?"
Triệu Tử Nghiễn lắc đầu từ từ đi tới, người trước mắt đã thật sự buông xuống tầng ngụy trang của nàng ấy, lộ ra gương mặt cực kỳ thanh tú xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, giữa đôi lông mày càng thêm nhu hòa, cùng người trong trí nhớ của nàng bảy phần tương tự, giờ đây mang lấy một luồng khí chất thành thục trang nhã, khiến người không khỏi cảm khái. Chẳng qua là làn da bởi vì nhiều năm bị giấu ở sau mặt nạ, trắng nõn có chút quá phận, mơ hồ lộ ra cỗ tái nhợt. Gương mặt nàng ấy vốn đã tràn đầy ôn nhu, giờ khắc này càng làm cho người thương mến.
Triệu Tử Nghiễn đôi mắt mang theo đau xót, đưa tay dịu dàng vuốt ve dọc theo sườn mặt của nàng, đầu ngón tay trượt trên làn da mềm mại, không dám dùng lực một chút nào. Bị nàng như vậy trìu mến ngắm nhìn, Phó Ngôn Khanh trên mặt đã nổi lên một tầng đỏ ửng: "Như thế nào?"
Triệu Tử Nghiễn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng, trầm giọng nói: "Như ta đã nghĩ, nhìn rất đẹp." Nói xong lập tức vươn tay ôm người vào trong ngực, cùng nhau ngồi xuống trường kỷ.
Phó Ngôn Khanh cũng vòng tay ôm lấy nàng, có chút ngẩng đầu đánh giá người trước mắt, cười nói: "Nàng một đại mỹ nhân lại ở đây khen ta đẹp mắt, ta thật sự không biết nên ứng phó thế nào."
"Không được sao, chẳng lẽ nàng muốn ta cả ngày ở trước gương tự khen chính mình? Ta là thật lòng đấy, nàng cực kỳ đẹp mắt, ta chính là không thể rời mắt khỏi nàng rồi."
"Không biết xấu hổ." Phó Ngôn Khanh bị dáng vẻ nàng chọc cười, vươn tay giữ lấy cằm của nàng, chăm chú nhìn xem: "Nàng xinh đẹp như vậy, may mắn là nàng không thích đi ra ngoài nhiều, bằng không thì cũng chọc cho bao nhiều người mê đắm."
Triệu Tử Nghiễn khẽ bật cười, lập tức cúi đầu dán lên đôi môi hồng nhuận kia, hai nàng mấy ngày qua cơ hồ đều dính ở bên nhau, tình cảm phát ra càng ngày càng tốt đẹp. Phó Ngôn Khanh mặc dù rất biết kiềm chế, nhưng thực sự chịu không được nhu tình của nàng, có chút hé miệng, tùy ý để đối phương tiến vào công thành đoạt đất.
Triệu Tử Nghiễn đối với chuyện này rất có thiên thú, đại khái là dục vọng ở trong lòng mãnh liệt dẫn dắt nàng, tay trái của nàng nhẹ nhàng giữ lấy Phó Ngôn Khanh, tay phải vuốt ve gương mặt nàng ấy, đôi môi dịu dàng thu lấy từng tia mật ngọt.
Môi lưỡi ở giữa giao hòa quá mức ngọt ngào, cũng bởi vì Triệu Tử Nghiễn hết sức triền miên cùng ôn nhu, khiến cho Phó Ngôn Khanh cảm thấy mỗi lần thân mật đều làm cho nàng như say đi, lông mi khẽ run, hơi thở hòa vào nhau, thần hồn đều chếnh choáng.
Sau một lúc lâu, Triệu Tử Nghiễn mới quyến luyến buông nàng ra, hôn một chút khóe môi nàng lại chuyển đến trên trán, nhẹ nhàng thở dốc: "Khanh nhi, tin tưởng ta, ta sẽ không để cho nàng phải chịu ủy khuất như vậy nữa, rất nhanh, nàng sẽ đường hoàng chính chính mà bước đi khắp hoàng thành, được muôn người tôn kính."
Phó Ngôn Khanh mở mắt ra nhìn nàng, trong đôi mắt tựa hồ có làn nước lay động, cọ cọ chóp mũi của nàng, nhẹ nhàng nói: "Ân, ta hiểu được."