Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn
Đăng vào: 12 tháng trước
Trải qua một phen phong ba tại lăng Vĩnh Đế, Triệu Mặc Tiên an phận rất nhiều, chẳng qua là vẫn không hề từ bỏ tìm kiếm Vĩnh đế bảo tàng, đồng thời Ích Châu chiến sự ngày một căng thẳng, tuy nói chiến trường nguy hiểm, nhưng loạn thế vốn là thời cơ để lập công lớn, huống hồ nàng thân là hoàng nữ, cũng không thể nào núp ở trong nội thành mà mặc kệ. Vì vậy một mặt dặn dò Tề Thịnh tiếp tục tra xét khắp Ích Châu, một mặt dẫn theo ám vệ tiến về quân doanh.
Nửa tháng sau, Kinh thành thu được quân tình cấp báo từ ích Châu truyền đến, cùng tấu sớ do quận trưởng Thẩm Thiếu Lăng dâng lên. Thổ Dục Hồn đã công phá được hai cửa ải tại biên cương, đại quân Tiêu Thác cùng Thổ Dục Hồn giao chiến cũng không chiếm được lợi thế, lúc này tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng, lòng dân bất ổn. Mà Thẩm Thiếu Lăng còn vạch trần chuyện thất điện hạ phát hiện Vĩnh Đế bảo tàng tại Ích Châu, biết mà không báo về triều đình, lại lén lút tự mình khai quật, sau đó dẫn theo cửu điện hạ tiến vào lăng Vĩnh Đế, hiện Cửu điện hạ mất tích, sống chết không rõ!
Cảnh đế nghe nói chiến sự căng thẳng dĩ nhiên là nộ hỏa công tâm, lại nhìn tấu chương, Vĩnh đế bảo tàng bốn chữ nhường hắn con mắt lập tức lạnh xuống. Hắn lại nhìn kỹ một chút, lông mày càng vặn càng chặt, trong tấu chương Thẩm Thiếu Lăng thậm chí đệ trình một bản vẽ, đây chính là phần tàng bảo đồ được Cảnh đế một mực cất giữ trong tư kho! Thẩm Thiếu Lăng tấu rõ, bản vẽ này là cửu điện hạ sao chép lại từ chỗ thất điện hạ, âm thầm đưa lại cho hắn đấy.
Phần bản đồ này Cảnh Đế vốn luôn nhớ kỹ trong lòng, đương nhiên sẽ không sai. Thẩm Thiếu Lăng bất quá là một châu quan mới hơn hai mươi tuổi, dù cho được điều từ kinh thành đến cũng không có khả năng thấy qua. Tấu chương này lập tức dẫn đến trăm mối nghi kỵ trong lòng Cảnh đế, hắn lông mày chặt vặn, sắc mặt trầm đến lợi hại, cao giọng nói: "Tám trăm dặm khẩn cấp, truyền chỉ cho Tiêu Thác, tạm thời lui binh về, Chinh tây tướng quân hắn cũng không cần làm nữa, đem đầu về đây gặp trẫm! Còn có, truyền trẫm kim bài, gọi thất điện lập tức hồi kinh! Không được sai sót!"
Trung thư lệnh Lý Phú tiến lên lĩnh mệnh: "Thần, tuân chỉ."
Quần thần bên dưới đều kinh hồn bạt vía mà cúi đầu chờ đợi bãi triều, đột nhiên Cảnh đế dừng lại, hắn trầm ngâm một phen, lại nói: "Chờ đã, tạm thời không cần gọi thất điện hạ trở về, tân nhiệm Hộ bộ sĩ lang đâu?"
Nghe Cảnh đế triệu kiến, một nam tử mặc quan phục màu xanh lập tức rời khỏi hàng, quỳ xuống dập đầu: "Thần Trương Khải Chính, có mặt."
Cảnh Đế quét mắt nhìn hắn, tướng mạo hào hoa phong nhã, nghiêm chỉnh đường hoàng, lông mày lộ ra cỗ chính khí, vốn là đương kim trạng nguyên năm trước, được Lý Phú tiến cử đảm nhiệm chức Hộ bộ sĩ lang. Từ lúc nhậm chức đến nay đem Hộ bộ xử lý ngay ngắn rõ ràng, tuy nói thoạt nhìn là một thư sinh văn nhã, nhưng lại hết sức cương nghị.
"Trẫm phái ngươi lập tức tiến về Ích Châu, điều tra chuyện Vĩnh Đế bảo tàng cùng chuyện cửu điện hạ mất tích. Ban kim bài cho phép điều động tất cả quan viên lớn nhỏ tại Ích Châu, trẫm hy vọng ngươi sớm đem về cho trẫm một câu trả lời thuyết phục!" Cảnh Đế vừa nói xong, trầm thấp ho khan vài tiếng, sau một lúc lâu, hắn mệt mỏi khoác tay: "Trẫm mệt đến lợi hại, bãi triều, từ giờ chiến sự tại Ích Châu, liền giao cho Tiết ái khanh cùng Lý ái khanh toàn quyền xử lý."
Lý Phú cùng Tiết Hằng đối mặt vừa nhìn, trong lòng đều có chút ít trầm trọng, cửu điện hạ mất tích? Đến cùng sống hay chết, quả nhiên là khó liệu. Bất quá bọn hắn chuyến này đều phải rửa mắt mà xem xét Thẩm Thiếu Lăng, tiểu tử này từ Đại Lý được điều đến Ích Châu làm quận trưởng, thế mà lại can đảm cẩn trọng vô cùng, có thể đem chuyện thất điện hạ ra tố cáo. May mắn Thái Phó đại nhân hôm nay không vào triều, bằng không thì sợ bị tức giận đến không nhẹ, dù sao vạch tội hoàng nữ, nếu là tra không được chứng cứ thực tế, tội này cũng không nhỏ.
Thẩm Thiếu Lăng giờ phút này cũng là khẩn trương muôn phần, nếu không phải quận chúa âm thầm phái người thông báo hắn, cửu điện hạ còn sống, hắn tất nhiên đứng ngồi không yên. Ngày ấy hắn nhìn thấy cửu điện hạ đi theo Triệu Mặc Tiên, vốn là cảm thấy kỳ quái, cho nên lúc cửu điện hạ cố ý nhắc nhở hắn chỉnh lý lại quan phục, hắn liền biết rõ sự tình không ổn. Hắn lúc ở Đại Lý một lòng phò tá vương gia cùng quận chúa, về sau lại được điều chuyển về Ích Châu, lúc này quận chúa mới nói cho hắn biết, đó là chủ ý của người, căn dặn hắn tại đây hết lòng hiệp trợ cửu điện hạ.
Thẩm Thiếu Lăng nhớ lại lúc mới đến Đại Lý, thê tử Cẩm Lạc của hắn đang mang thai, đường xa mệt nhọc lại không thích ứng được khí hậu, suýt chút nữa một thi hai mạng, may nhờ có quận chúa cho Nhạc tiên sinh đến cứu giúp, mới giữ được mẫu tử bình an, về sau lại trọng dụng hắn rất nhiều, cho nên hắn đối quận chúa một lòng cảm kích cùng trung thành. Bản thân hắn không có hứng thú đối với chuyện tranh quyền đoạt lợi tại hoàng gia, nhưng đây là quận chúa dặn dò, hắn dĩ nhiên hết lòng phò tá cửu điện hạ, nghĩ đến cửu điện hạ hẳn là một người kinh tài tuyệt diễm đến mức nào mới có thể chiếm được lòng của quận chúa.
Sau khi cửu điện hạ đến Ích Châu được mấy ngày, quận chúa liền phái người thông báo cho hắn kế hoạch của nàng, đợi Triệu Mặc Tiên đi vào khai quật lăng Vĩnh Đế, liền thượng tấu về triều đình. Lúc cửu điện hạ giúp hắn chỉnh lại vạt áo, đã cấp tốc đút vào tay áo hắn một bản dập tàng bảo đồ, hắn trở về liền hiểu được rõ ràng, đây là chứng cứ chỉ tội Triệu Mặc Tiên. Khi nghe tin cửu điện hạ gặp nạn, hắn lập tức không chút trì hoãn, không quản tính mạng một đường từ Ích Châu cấp tốc trở về triều đình thượng tấu.
Tin tức từ Ích Châu truyền về mà nói, đối với một số thế lực tại kinh thành lại như được trời giúp. Triệu Thanh Thư vốn là muốn liên hợp cùng Thập Lục Vệ, ý muốn bức vua thoái vị, cũng liền bỏ đi ý niệm trong đầu. Về trong phủ, hắn mặt mày hớn hở nhìn xem Triệu Nghiêm Cẩn, thần sắc rất là vui vẻ: "Tứ đệ, thất hoàng muội dám làm ra chuyện này, dĩ nhiên đã không còn được phụ hoàng xem trọng, cửu hoàng muội lành ít dữ nhiều, không chừng đã bị thất muội hại chết, hiện tại đế vị tất nhiên thuộc về hai huynh đệ ta!"
Triệu Nghiêm Cẩn vẻ mặt tràn đầy tươi cười: "Ta một lòng vì nhị ca như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lần này không có gì bất ngờ xảy ra, thái tử vị liền là của nhị ca rồi. May mắn là có người ngầm báo trước, bằng không chúng ta vội vã thực hiện kế hoạch, lại càng thêm hỏng bét"
Nhắc tới chuyện này, Triệu Thanh Thư vẫn có chút nghĩ không ra. Lúc đó phụ hoàng nằm trên giường không dậy nổi, hắn liền chuẩn bị tốt quân đội chuẩn bị giết vua đoạt vị, không ngờ lại đột nhiên thu được tin tức kia, kẻ này thậm chí biết rõ mưu đồ của hắn, khiến hắn một phen cả kinh đổ mồ hôi lạnh, suy tính một hồi cuối cùng không vội ra tay. Nín nhịn cho đến nay, chưa từng nghĩ dĩ nhiên là nhặt được tiện nghi lớn. Nhưng hắn vẫn không cách nào điều tra ra, rốt cuộc là ai đã đưa tin.
-----------
Phó Ngôn Khanh vốn cho là Triệu Tử Nghiễn rất nhanh liền có thể tỉnh, nhưng đã nửa tháng trôi qua rồi, nàng ấy vẫn im lặng mà nằm ở nơi đó, không động không nói. Nàng mỗi ngày mang theo vô tận hy vọng, đến cuối cùng chỉ có thể thất vọng, ép tới trong lòng nàng khó chịu đến lợi hại.
Giờ phút này tiết trời đã vào tháng bảy, trong sân cây đào mầm non đeo đầy trên cành, mặc dù chỉ mới mọc ra nho nhỏ, nhưng đã bắt đầu lộ ra chút phấn hồng, giấu ở phía sau những chiếc lá màu xanh lục, càng thêm có sức sống. Không muốn Triệu Tử Nghiễn nằm mãi ở trong phòng, Phó Ngôn Khanh nhìn xem hôm nay thời tiết rất tốt, lại mát mẻ, liền đem ghế trúc bày trong sân, lót lên một lớp chăn mềm mại, lúc này mới ôm Triệu Tử Nghiễn đi ra, để cho nàng phơi nắng một chút.
Triệu Tử Nghiễn đã hôn mê nửa tháng rồi, thân thể vô cùng gầy yếu, ôm vào trong ngực không có chút sức nặng, gầy đến mức có chút cấn người, Phó Ngôn Khanh ngón tay dịu dàng vuốt ve sườn mặt của nàng, dưới ánh mặt trời, làn da của nàng càng phát ra tái nhợt, môi mỏng không có một chút sắc hồng, để Phó Ngôn Khanh trong lòng rầu rĩ đến đau.
Phó Ngôn Khanh ngồi ở một bên yên tĩnh nhìn chằm chằm vào ái nhân, thẳng đến bên tai truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ. Phó Ngôn Khanh tập trung tinh thần lắng nghe, người đến đều là cao thủ, liền có ba người. Nàng chậm rãi đứng lên, một lát sau, những người kia rốt cuộc xuất hiện ở trước mắt, nàng vừa nhìn thấy nam tử dẫn đầu, trong lòng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, tựa hồ đã sớm liệu đến.
Phòng Đạo Hải ánh mắt đầu tiên rơi vào bạch y nữ tử nằm trên ghế trúc, trong lòng hắn lập tức co thắt lại, mơ hồ lộ ra cỗ bất đắc dĩ. Một lát sau hắn trầm lắng nhìn vào nữ tử áo xanh đứng trước mắt, nàng đã gầy đi nhiều so với lần đầu gặp mặt, giữa đôi lông mày sóng yên biển lặng kia phảng phất bi thương tiều tụy. Hắn lạnh giọng nói: "Đây chính là cái giá nàng phải trả cho việc thích ngươi?"
Một câu nói bình thản nhưng lại khiến đôi mắt Phó Ngôn Khanh nổi lên muôn trùng đau khổ. Thấy nàng như vậy, Phòng Đạo Hải cũng không thoải mái, từ lần trước cùng Triệu Tử Nghiễn xung đột, hắn cũng đã ngầm biết rất nhiều thứ, nhất là Phó Ngôn Khanh, hắn càng cẩn thận dò xét một phen. Hắn vốn không chấp nhận Nghiễn nhi cùng một nữ tử không rõ lai lịch dây dưa, nhưng tin tức tra xét được về Phó Ngôn Khanh khiến hắn giật mình. Vị quận chúa này....quá mức băng tuyết thông minh rồi, những gì nàng làm được đã vượt xa hắn có thể tưởng tượng, thậm chí tìm không thấy một chút sai lầm nào. Hơn nữa lần trước Nghiễn nhi đã tỏ rõ với hắn, nữ nhân này đối với nàng quan trọng hơn hết thảy, hắn còn có thể làm gì.
Nghĩ đến đây, hắn thở dài: "Dược Tam Thông nói như thế nào, vì sao nàng còn không tỉnh?"
Thấy đối phương ngữ khí ôn hòa, Phó Ngôn Khanh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là hồi đáp: "Không cần lo lắng, tính mạng nàng đã không sao, chỉ là thân thể bị hai loại độc thương tổn đến cùng cực, lúc nào tỉnh, mà tỉnh....sẽ có hậu quả gì, không biết được." Nói đến câu sau, sắc mặt Phó Ngôn Khanh càng ảm đạm, tiếng nói cũng tràn đầy đắng chát. Nàng như thế chờ đợi Triệu Tử Nghiễn tỉnh, trừ đi tưởng niệm đứa trẻ này ngày thường thích đùa vui ồn ào dính người, bây giờ lại trở nên an tĩnh hư yếu như vậy, càng muốn sớm biết được thân thể nàng ấy đến cùng bị như thế nào. Một ngày không tỉnh, nàng liền sợ hãi một ngày, giống như là đang đợi ngày bị tuyên án, loại tư vị này quá mức giày vò người rồi.
Sắc mặt Phòng Đạo Hải cũng không khá hơn, vạn nhất Triệu Tử Nghiễn có mệnh hệ gì, hắn nên như thế nào giao phó với Ôn Như Ngôn đây, một ngày nàng tỉnh lại biết nữ nhi mình gặp chuyện không may, nàng làm sao chịu đựng nổi. Cúi đầu trầm mặc hồi lâu, Phòng Đạo Hải tỏ ý Phó Ngôn Khanh ngồi xuống, ngước mắt nghiêm túc nói: "Ngươi nửa tháng này cái gì cũng không có làm, đều trông coi nàng?"
Phó Ngôn Khanh hơi kinh ngạc mà nhìn hắn, nhưng như cũ nhẹ gật đầu. Phòng Đạo Hải trong lòng buông lỏng, như vậy xem ra, nàng kia không phải đối Nghiễn nhi hư tình giả ý, chỉ vì lợi dụng. Nhưng thần sắc hắn vẫn có chút nặng nề: "Nàng không tiếc tính mạng, hết lòng vì ngươi lo lắng mưu tính tất cả, ngươi lại như thế nào chán nản, một mực ở núi Cẩm Bình không quan tâm thế sự bên ngoài? Triều đình đã sớm loạn thành một đoàn, ngươi cũng đã biết?"
Phó Ngôn Khanh buông xuống mi mắt, thở dài: "Ta đều biết, chuyện này sớm muộn sẽ xảy ra, giống như An nhi đã dự liệu. Tuy nhiên, mọi chuyện ta đều phân phó thuộc hạ đi làm, trước mắt, An nhi cần ta."
Phòng Đạo Hải bị dáng vẻ cái gì cũng không quan tâm của nàng chẹn họng, cũng không có nói thêm cái gì, chẳng qua là tỏ ý Huyền Thanh giao cho nàng một cái hộp. Phó Ngôn Khanh có chút kinh ngạc nhìn vật trong tay Huyền Thanh, trong mắt không nén được nghi hoặc.
Huyền Thanh cũng không do dự, kính cẩn nói: "Nơi này đều là lâu chủ lưu cho quận chúa đấy, lúc trước lâu chủ đột nhiên bị Triệu Mặc Tiên mang đi, thuộc hạ không có đầu mối, liền trở về hành quán đem đồ dùng của lâu chủ thu thập một chút, trong lúc vô tình phát hiện ám hiệu người lưu lại, từ đó tìm được vật này trong mật thất tại Quỷ Lâu Các. Lâu chủ có ý tứ là, để thuộc hạ giao lại cho quận chúa."
Phó Ngôn Khanh càng nghe càng không giữ được bình tĩnh, trong mắt cảm xúc phức tạp vô cùng, vừa tức giận vừa đau xót, nàng nhìn về phía Triệu Tử Nghiễn, bàn tay mạnh mẽ co chặt, cứng rắn nhịn xuống nước mắt. Tiểu hỗn đản này, đã sớm dự liệu ngày nàng ấy sẽ chết, thật sự là đáng ghét....đáng ghét đến cực điểm! Nàng ấy rõ ràng là bị Triệu Mặc Tiên dẫn đi vội vàng, ám hiệu kia tự nhiên là đã sớm để lại đấy, đừng nói đến việc chuẩn bị cái hộp này. Nàng ấy đến đất Thục, căn bản đã làm tốt chuyện sẽ không thể quay trở về gặp mình!
Hộp không lớn, vuông vức gọn gàng nhưng lại nặng vô cùng, nghĩ đến chất liệu chế tác rất đặc biệt, hộp bốn phía kín kẽ, Phó Ngôn Khanh cũng không biết làm sao mở ra.
Huyền Thanh thấy thế liền nói thêm câu: "Lâu chủ nói, chìa khóa mở hộp, quận chúa có."
Phó Ngôn Khanh sau khi nghe, sững sốt hồi lâu, chìa khóa sao? Nàng quan sát thật kỹ xung quanh hộp, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ dưới đáy, theo đường vân khẽ đẩy, lộ ra một cái rãnh hình tròn. Mấy người Quỷ Lâu nhìn thấy đều có chút kinh ngạc, bọn họ đến bây giờ còn chưa thấy qua có loại chìa khóa kiểu dáng như vậy.
Phó Ngôn Khanh gắt gao nhìn chằm chằm vào ổ khóa kia, trên mặt áp lực cực kỳ, ngón tay mãnh liệt nắm chặt hộp, đến mức bị đường góc cạnh trên hộp phá vỡ tay, dẫn ra một sợi máu đỏ sẫm, nàng tựa hồ cũng không để ý. Phòng Đạo Hải hiểu được tâm tình của nàng đã mất khống chế, liền chuẩn bị rời đi, chỉ để lại một câu: "Kỳ An trong thư có đề cập qua, nàng nếu không ở, người trong Quỷ Lâu phải hộ ngươi tuyệt đối an toàn. Nàng hôm nay vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu ngươi muốn đối phó những kẻ hại nàng, Quỷ Lâu đều nghe theo lệnh ngươi."
Đợi đến lúc những người đó rời đi, Phó Ngôn Khanh mới ôm hộp vào lòng, im ắng rơi xuống hai dòng thanh lệ, chiếc chìa khóa kia, chính là ngọc bội màu tím long văn Triệu Tử Nghiễn vẫn đeo bên mình. Ngày ấy lúc các nàng mới gặp gỡ, nàng liền đối với mảnh ngọc bội này xuất thần, cho nên đến giờ vẫn nhớ kĩ hình dáng của nó, hoàn toàn vừa vặn với ổ khóa dưới đáy hộp.
--------------
Tác giả có lời muốn nói:
Điện hạ chương sau liền tỉnh, đồ tốt tiện nghi gì cũng đã sớm để lại cho quận chúa hết rồi, phòng khi bản thân gặp chuyện, đồ tốt gì đó liền thê tử mình được hưởng hết.
Tuy nhiên, quận chúa là cực kỳ cực kỳ tức giận nha, chờ điện hạ tỉnh rồi, xem quận chúa phạt thế nào!!!