Đăng vào: 12 tháng trước
Trong hồ sơ tội phạm mà Lâm Hác Dư mang tới chỉ có vài dòng ngắn ngủn liên quan đến bạn gái Triệu Thâm.
Kiều Nhược Phi, nữ, 26 tuổi, nhân viên bán hàng của công ty mỹ phẩm.
Sống chung với Triệu Thâm hai năm, tình cảm tốt, dự tính năm sau sẽ kết hôn.
– Thành phố Hải Tĩnh.
Kiều Nhược Phi cũng giật mình, rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói:
Bố mẹ Triệu Thâm cũng đã từng gặp mặt Kiều Nhược Phi, rất hài lòng với cô gái da trắng mắt to này.
Đã hẹn trước cuối năm nay hai bên gia đình sẽ gặp mặt nhau bàn chuyện kết hôn.
Không ngờ đột ngột xảy ra cơ sự này, con trai trở thành kẻ giết người, còn chạy trốn.
– Hả? Thực sự nhìn nhầm ư? Nhưng lúc mình gọi “Chi đội trưởng Hà” anh ấy còn quay đầu cười với mình mà.
Sau khi hay tin “bạn gái” của Triệu Dương chính là Kiều Nhược Phỉ, Lâm Hác Dư lập tức liên lạc với đồng nghiệp ở Hải Tĩnh bảo bọn họ điều tra xem Kiều Nhược Phi rời khỏi Hải Tĩnh vào lúc nào.
Đồng nghiệp nhanh chóng trả lời anh ta: Sau khi cảnh sát kết thúc điều tra, cô ta rời khỏi thành phố Hải Tĩnh với lý do công tác.
Điểm đến của cô ta phải là Nghiệp Thành mới đúng, không ngờ lại xuất hiện ở thành phố Thăng Châu.
– Cô ta tới Thăng Châu làm gì? – Trâu Bân cảm thấy khó hiểu – Lẽ nào tới đây tìm Triệu Thâm.
– Tên họ?
Hà Nguy gật đầu, cũng có khả năng này.
– Thật không vậy! Chi đội trưởng Hà đúng chuẩn hình tượng nam thần!
– Nhưng Triệu Thâm là tội phạm đang chạy trốn! Gã đã giết hai người rồi, lẽ nào cô ta không sợ?
Giọng nói này đánh thức mấy người đang nằm nghỉ trưa.
Hạ Lương cười hì hì bước vào, một tay cậu ta vẫn băng bó, tay kia xách một túi đồ uống lạnh đến thăm đồng nghiệp làm việc vất vả.
– Khi nào rảnh thì ông thử tìm hiểu về “cảm xúc tôn sùng tội phạm xem”, nước ngoài thường xuyên đưa tin tội phạm giết người liên hoàn nào đó nhận được thư tỏ tình của nữ giới, trong đó không thiếu phần tử tri thức.
Nếu tâm lý Kiều Nhược Phi cũng vậy, đồng thời còn tiềm tàng suy nghĩ cứu giúp, cô ta đến tìm Triệu Thâm cũng không phải chuyện lạ.
– Cô ta tới Thăng Châu làm gì? – Trâu Bân cảm thấy khó hiểu – Lẽ nào tới đây tìm Triệu Thâm.
Kiều Nhược Phi không dám nhìn những chứng cứ kia, biểu cảm đau khổ:
Vân Hiểu Hiểu ra khỏi phòng, lắc đầu với Văn Hoa Bắc.
Nhân lúc đăng ký cô đã quan sát tỉ mỉ, trong phòng chỉ có dấu vết sinh hoạt của một mình Kiều Nhược Phi, Triệu Thâm không trốn ở đây.
Hà Nguy nhìn Lâm Hác Dư:
– Tiểu Hạ, đừng nghe anh ta nói, bị súng bắn chứ đâu phải bị dao rạch, dăm ba ngày làm sao mà khỏi được? – Hồ Tùng Khải trợn mắt xem thường, khoác tay lên vai Hạ Lương nói – Sống ở nhà Lão Hà thế nào? Mức sống nhà anh ta ổn chứ?
– Ông thấy thế nào?
– Rất có khả năng, nhưng quan hệ của cô ta và Triệu Dương thì sao… – Ánh mắt Lâm Hác Dư mang đầy hàm ý – Cũng không thể loại trừ khả năng cô ta tới đây vì Triệu Dương.
– Anh ta nói nếu tôi nghe lời, thì anh ta sẽ nói với tôi Triệu Thâm đang ở đâu.
Hà Nguy nói chuyện này đơn giản, quan sát thêm mấy ngày nữa sẽ biết ngay thôi.
Có thể Kiều Nhược Phi biết Triệu Thâm ở đâu, trước hết đừng đánh rắn động cỏ.
– Không phải, đó là vì, là vì… tôi lo cho Triệu Thâm, anh ấy an ủi tôi… – Kiều Nhược Phi cố gắng giải thích.
Vào giờ nghỉ trưa, văn phòng Đội Hình sự an tĩnh hơn nhiều.
Mùa nào cũng có cái mệt riêng của mùa ấy, những cảnh sát ở lại văn phòng người thì gục xuống bàn nghỉ ngơi, người thì nghịch điện thoại.
Một chiếc đầu lấp ló ngoài cửa bị người trong văn phòng phát hiện, gọi một tiếng:
Vân Hiểu Hiểu ra khỏi phòng, lắc đầu với Văn Hoa Bắc.
Nhân lúc đăng ký cô đã quan sát tỉ mỉ, trong phòng chỉ có dấu vết sinh hoạt của một mình Kiều Nhược Phi, Triệu Thâm không trốn ở đây.
Bố mẹ Triệu Thâm cũng đã từng gặp mặt Kiều Nhược Phi, rất hài lòng với cô gái da trắng mắt to này.
Đã hẹn trước cuối năm nay hai bên gia đình sẽ gặp mặt nhau bàn chuyện kết hôn.
Không ngờ đột ngột xảy ra cơ sự này, con trai trở thành kẻ giết người, còn chạy trốn.
– Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, ông nói xem còn làm được gì.
– Gần đây anh không về nhà.
Dẫu vậy, điều đó cũng không chứng minh rằng Triệu Thâm sẽ không liên lạc với Kiều Nhược Phi, khả năng cao gã sẽ nhân lúc đêm khuya vắng người len lén tới đây.
Vì thế Lâm Hác Dư đã sắp xếp Trâu Bân và Văn Hoa Bắc trông coi ở dưới khu nhà cũ ấy, quan sát từng hành vi của Kiều Nhược Phi, một khi phát hiện cô ta có điều đáng ngờ thì lập tức báo cáo lại.
– Nói nhanh!
– Tại sao lại đến Thăng Châu? Cô tới tìm Triệu Thâm phải không? Anh ta đang ở đâu?
Đồng thời cũng phái người theo dõi Triệu Dương.
Nhưng kết quả của mấy ngày tiếp theo vẫn làm người ta thất vọng: Mỗi ngày Triệu Dương chỉ đi đến ba nơi nhà, cửa hàng, khu nhà cũ.
Còn Kiều Nhược Phi thì không ra khỏi cửa nhà nửa bước, bình thường ngoại Triệu Dương ra thì không có ai đến gõ cửa.
– Không tệ, có da có thịt.
Sống chung với mẹ anh được chứ?
Anh đi rồi, Hạ Lương nghiêng đầu suy tư:
Hai người cùng bị dẫn về phòng thẩm vấn trong Cục.
Kiều Nhược Phi dè dặt nhìn hai cảnh sát trước mặt, một trong hai người còn chính là “Ủy viên Tổ dân phố” mấy ngày trước tới đăng ký kế hoạch hóa gia đình.
– Ê, ông nói xem mỗi ngày anh ta đều đến đây, ở trên đó tận mấy tiếng đồng hồ làm gì? – Trâu Bân vừa gặp bánh mì vừa hỏi Văn Hoa Bắc.
– Không đâu, tôi cảm thấy anh ấy không giết người, chưa biết chừng anh ấy chỉ bị oan thôi.
Dẫu vậy, điều đó cũng không chứng minh rằng Triệu Thâm sẽ không liên lạc với Kiều Nhược Phi, khả năng cao gã sẽ nhân lúc đêm khuya vắng người len lén tới đây.
Vì thế Lâm Hác Dư đã sắp xếp Trâu Bân và Văn Hoa Bắc trông coi ở dưới khu nhà cũ ấy, quan sát từng hành vi của Kiều Nhược Phi, một khi phát hiện cô ta có điều đáng ngờ thì lập tức báo cáo lại.
Văn Hoa Bắc xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, hỏi ngược lại:
– Vậy thì tốt, anh và em trai thường xuyên không có ở nhà, bà ấy cũng cô đơn lâu lắm rồi.
– Hà Nguy vỗ vai Hạ Lương – Cảm ơn nhé.
Hai cô gái xinh xắn của đội dự thẩm phấn khởi vây quanh Hạ Lương, hỏi thăm gia cảnh nhà Chi đội trưởng Hà.
Trước đây bọn họ từng nghe đồn gia cảnh nhà Chi đội trưởng Hà không bình thường, nhưng anh rất khiêm tốn, ăn mặc ở đều giản dị, dần dà mọi người trong cục không biết tin đồn ấy là thật hay giả.
– Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, ông nói xem còn làm được gì.
Căn cứ vào lời khai của cô ta, khi ấy Triệu Thâm đã hẹn sẽ liên lạc với cô ta khi đến nơi an toàn.
Kết quả anh ta lại đi mất không thấy người đâu.
Kiều Nhược Phi liên lạc với Triệu Dương, Triệu Dương cũng không biết em họ mình đi đâu.
Cô ta rất lo lắng nên đánh liều một mình tới Thăng Châu.
– Tôi cảm thấy không cần nghi ngờ, chắc chắn hai người họ đang có gì đó với nhau.
– Trâu Bân đặt ngón trỏ dưới cằm, làm tư thế suy luận kinh điển – Tôi nghi ngờ Triệu Thâm bị hại, bị hai người họ bắt tay xử lý rồi.
– Nhưng Triệu Thâm là tội phạm đang chạy trốn! Gã đã giết hai người rồi, lẽ nào cô ta không sợ?
– Ừm… có cần thiết phải làm vậy không? Triệu Thâm vốn dĩ là tội phạm chạy trốn, gã vào tù rồi, chẳng phải hai người có thể đường đường chính chính ở bên nhau sao? – Văn Hoa Bắc hỏi.
– Ê, ông nói xem mỗi ngày anh ta đều đến đây, ở trên đó tận mấy tiếng đồng hồ làm gì? – Trâu Bân vừa gặp bánh mì vừa hỏi Văn Hoa Bắc.
– Chắc là Hà Lục, nhóc ngốc này.
– Hà Nguy xoa đầu cậu ta – Được rồi, anh còn có việc, cậu về trước đi.
Trâu Bân gãi gãi gáy, đảo mắt một cái rồi lại nói:
– Có lẽ Triệu Thâm không tin tưởng bọn họ, đến Thăng Châu rồi tự trốn đi, hai người bọn họ đang dụ rắn ra khỏi hang bằng cách khiến Triệu Thâm nổi giận vì bị cắm sừng và chủ động tìm đến đây.
Sau đó tống gã vào tù, như vậy sẽ vẹn cả đôi bên.
Văn Hoa Bắc xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, hỏi ngược lại:
– … Vậy thì còn phải trao thưởng công dân ưu tú cho bọn họ nữa à? – Văn Hoa Bắc thở dài – Hai chúng ta cứ làm tốt công việc ngồi đây canh chừng của mình, đừng bắt chước Sherlock Holmes và Watson nữa.
***
Điện thoại vang réo rắt, Trâu Bân nghe xong thì mắt sáng lên, vội kéo Văn Hoa Bắc đứng dậy:
– Cô yêu anh ta? Yêu anh ta tại sao lại sống với Triệu Dương? – Vân Hiểu Hiểu gõ bút trong tay xuống mặt bàn – Triệu Thâm vừa mới đi chưa được bao lâu, cô tới thành phố Thăng Châu cũng chưa được mười ngày nhỉ? Tại sao chỉ thoáng cái thôi đã ở bên anh họ của anh ta rồi? Hay hai người đã thông đồng nhau từ trước?
– Đi, Đội trưởng Lâm bảo chúng ta mang đôi trai đơn gái chiếc này về cục!
“…”
– Từ nghèo lên giàu dễ, từ giàu về nghèo khó! – Hồ Tùng Khải vặn nắp chai Coca, không cẩn thận làm bắn lên người.
***
Trong hồ sơ tội phạm mà Lâm Hác Dư mang tới chỉ có vài dòng ngắn ngủn liên quan đến bạn gái Triệu Thâm.
Kiều Nhược Phi, nữ, 26 tuổi, nhân viên bán hàng của công ty mỹ phẩm.
Sống chung với Triệu Thâm hai năm, tình cảm tốt, dự tính năm sau sẽ kết hôn.
Vào giờ nghỉ trưa, văn phòng Đội Hình sự an tĩnh hơn nhiều.
Mùa nào cũng có cái mệt riêng của mùa ấy, những cảnh sát ở lại văn phòng người thì gục xuống bàn nghỉ ngơi, người thì nghịch điện thoại.
Một chiếc đầu lấp ló ngoài cửa bị người trong văn phòng phát hiện, gọi một tiếng:
***
– Ớ! Hạ Lương!
– Cũng tạm, không xa hoa lắm.
Trên dưới cũng chỉ mấy trăm mét vuông.
Nói chuyện trong nhà còn có tiếng vang.
Quá nhiều phòng nên thường đi nhầm.
Còn nhớ dinh thự xảy ra án mạng tháng trước không, rộng gấp rưỡi dinh thự ấy.
Hà Nguy nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, gật đầu:
Giọng nói này đánh thức mấy người đang nằm nghỉ trưa.
Hạ Lương cười hì hì bước vào, một tay cậu ta vẫn băng bó, tay kia xách một túi đồ uống lạnh đến thăm đồng nghiệp làm việc vất vả.
Mọi người nhao nhao vây quanh cậu ta.
Sùng Trăn bước tới xoa mái đầu ngắn tũn của Hạ Lương:
– Nhóc, cánh tay sao rồi? Khả năng phục hồi của cậu kém quá, đã lâu vậy rồi mà vẫn còn phải treo.
Điện thoại vang réo rắt, Trâu Bân nghe xong thì mắt sáng lên, vội kéo Văn Hoa Bắc đứng dậy:
– Tiểu Hạ, đừng nghe anh ta nói, bị súng bắn chứ đâu phải bị dao rạch, dăm ba ngày làm sao mà khỏi được? – Hồ Tùng Khải trợn mắt xem thường, khoác tay lên vai Hạ Lương nói – Sống ở nhà Lão Hà thế nào? Mức sống nhà anh ta ổn chứ?
– 26.
Hà Nguy nhìn Lâm Hác Dư:
Hạ Lương gật đầu lia lịa, quá ổn ấy chứ, ổn tới mức cậu ta sắp quên mất mình tên là gì rồi.
Cả ngày được gọi “thiếu gia” “thiếu gia”, cơm có người giúp việc bưng tới tận phòng, ngày nào cũng thịt gà, thịt vịt, cá, hải sản tươi sống, đều được chế biến bởi đầu bếp nổi tiếng, ngon tới mức cậu ta suýt nữa nuốt luôn cả lưỡi.
Buổi tối còn có canh thuốc, đủ loại thuốc bổ, dăm ba hôm lại đổi một lần giúp cậu ta điều dưỡng.
Còn ở thêm tháng nữa thì chắc sau này cậu ta chẳng thể tự lo sinh hoạt cho mình.
…Sùng Trăn bóc que kem, cắn mạnh một miếng:
Khi cảnh sát gõ cửa phòng 302, Triệu Dương hốt quảng, quần áo xộc xệch, dây lưng còn chưa kịp thắt.
Kiều Nhược Phi đầu tóc rối loạn, vẻ mặt hoảng hốt.
Văn Hoa Bắc và Trâu Bân nhìn nhau: Hay rồi, chúng ta đến rất đúng lúc, bắt gian ngay tại trận, quấy rầy người ta làm việc.
Trâu Bân gãi gãi gáy, đảo mắt một cái rồi lại nói:
– Ừm… có cần thiết phải làm vậy không? Triệu Thâm vốn dĩ là tội phạm chạy trốn, gã vào tù rồi, chẳng phải hai người có thể đường đường chính chính ở bên nhau sao? – Văn Hoa Bắc hỏi.
– Xa hoa dâm dật!
– Ông thấy thế nào?
– Từ nghèo lên giàu dễ, từ giàu về nghèo khó! – Hồ Tùng Khải vặn nắp chai Coca, không cẩn thận làm bắn lên người.
– Tiểu Hạ, cậu sao rồi?
Hai cô gái xinh xắn của đội dự thẩm phấn khởi vây quanh Hạ Lương, hỏi thăm gia cảnh nhà Chi đội trưởng Hà.
Trước đây bọn họ từng nghe đồn gia cảnh nhà Chi đội trưởng Hà không bình thường, nhưng anh rất khiêm tốn, ăn mặc ở đều giản dị, dần dà mọi người trong cục không biết tin đồn ấy là thật hay giả.
Hết chương 50
Hạ Lương ung dung nói:
– Tôi, tôi lo cho Triệu Thâm…
– Cũng tạm, không xa hoa lắm.
Trên dưới cũng chỉ mấy trăm mét vuông.
Nói chuyện trong nhà còn có tiếng vang.
Quá nhiều phòng nên thường đi nhầm.
Còn nhớ dinh thự xảy ra án mạng tháng trước không, rộng gấp rưỡi dinh thự ấy.
– Thay lòng đổi dạ thì nói thẳng, còn nghĩ lý do đường hoàng làm gì.
– Xa hoa dâm dật!
“…”
Văn Hoa Bắc bước tới, đập báo cáo trước mặt cô:
Sùng Trăn đau đầu nhức óc:
Kiều Nhược Phi lắc đầu, đôi mắt to rưng rưng chực trào nước mắt:
– Nhìn cái bộ dạng xui xẻo kiêu ngạo của cậu mà xem.
Hạ Lương nháy mắt sụp đổ, bám vào vai Sùng Trăn cảm khái:
– Tôi nói thật! – Kiều Nhược Phi siết chặt hai tay, cơ thể gầy yếu run rẩy – Tôi không muốn làm như vậy, tôi bị ép chẳng thể làm gì khác, tất cả đều do Triệu Dương…
– … Vậy thì còn phải trao thưởng công dân ưu tú cho bọn họ nữa à? – Văn Hoa Bắc thở dài – Hai chúng ta cứ làm tốt công việc ngồi đây canh chừng của mình, đừng bắt chước Sherlock Holmes và Watson nữa.
– Ôi chao đời trước em đã tích đức gì, trước đây thường nằm mơ thấy mình ở nhà sang, bây giờ cuối cùng cũng được ở rồi! Chi đội trưởng Hà thật sự rất ngầu, em càng ngày càng tin tưởng việc anh ấy cần mẫn điều tra phá án đều vì đam mê.
Chút tiền lương ít ỏi của chúng ta còn không đủ để anh ấy thuê người giúp việc một tháng nữa là.
– Rời khỏi tập thể lâu quá nên em hơi nhớ, cố ý đến vào giờ nghỉ trưa thăm mọi người.
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, đúng lúc này nhân vật chính của câu chuyện vội vàng bước vào chỉ người:
– Rất có khả năng, nhưng quan hệ của cô ta và Triệu Dương thì sao… – Ánh mắt Lâm Hác Dư mang đầy hàm ý – Cũng không thể loại trừ khả năng cô ta tới đây vì Triệu Dương.
– Thật không vậy! Chi đội trưởng Hà đúng chuẩn hình tượng nam thần!
– Nghe nói Chi đội trưởng Hà luôn ở ký túc xá đơn, tôi còn tưởng điều kiện kinh tế của anh ấy rất eo hẹp, bây giờ nghĩ lại hóa ra anh ấy tới đây để trải nghiệm sinh hoạt.
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, đúng lúc này nhân vật chính của câu chuyện vội vàng bước vào chỉ người:
– Khi nào rảnh thì ông thử tìm hiểu về “cảm xúc tôn sùng tội phạm xem”, nước ngoài thường xuyên đưa tin tội phạm giết người liên hoàn nào đó nhận được thư tỏ tình của nữ giới, trong đó không thiếu phần tử tri thức.
Nếu tâm lý Kiều Nhược Phi cũng vậy, đồng thời còn tiềm tàng suy nghĩ cứu giúp, cô ta đến tìm Triệu Thâm cũng không phải chuyện lạ.
– Sùng Trăn, Đại Vỹ, Kha Ba, đến phòng thẩm vấn, nhanh lên.
…Sùng Trăn bóc que kem, cắn mạnh một miếng:
Mấy người bị điểm danh lập tức đứng dậy, Hà Nguy phát hiện Hạ Lương đứng giữa đám người, cười nói:
– Ớ! Hạ Lương!
– Tiểu Hạ, cậu sao rồi?
– Đây là người chết trong tháng tư năm nay.
Mẫu tinh dịch tìm được trong cơ thể Đặng Uyển có DNA hoàn toàn trùng khớp với DNA tìm được trên đầu lọc thuốc lá trong phòng thuê! Đồng thời cũng làm giám định thân thích với bố mẹ của Triệu Thâm rồi, chắc chắn cùng một người, tại sao cô còn tin tưởng anh ta không giết người?
– Rời khỏi tập thể lâu quá nên em hơi nhớ, cố ý đến vào giờ nghỉ trưa thăm mọi người.
Hà Nguy nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, gật đầu:
Trâu Bân sợ giật nảy mình, nhỏ giọng lầm bầm bên ngoài phòng thẩm vấn:
– Không tệ, có da có thịt.
Sống chung với mẹ anh được chứ?
Đồng thời cũng phái người theo dõi Triệu Dương.
Nhưng kết quả của mấy ngày tiếp theo vẫn làm người ta thất vọng: Mỗi ngày Triệu Dương chỉ đi đến ba nơi nhà, cửa hàng, khu nhà cũ.
Còn Kiều Nhược Phi thì không ra khỏi cửa nhà nửa bước, bình thường ngoại Triệu Dương ra thì không có ai đến gõ cửa.
Hạ Lương vội vàng gật đầu, mẹ Hà Nguy thực sự quá tốt, coi cậu ta như con, bà làm việc ở công ty khi rảnh rỗi còn gọi điện thoại hỏi cậu ta đã ăn chưa, muốn ăn gì thì nói với đầu bếp làm cho, còn quan tâm hơn cả mẹ ruột.
– Vậy thì tốt, anh và em trai thường xuyên không có ở nhà, bà ấy cũng cô đơn lâu lắm rồi.
– Hà Nguy vỗ vai Hạ Lương – Cảm ơn nhé.
Hạ Lương cười để lộ hai chiếc răng khểnh:
– Cho dù… cho dù anh ấy giết người, tôi vẫn yêu anh ấy!
– Nhóc, cánh tay sao rồi? Khả năng phục hồi của cậu kém quá, đã lâu vậy rồi mà vẫn còn phải treo.
Mọi người nhao nhao vây quanh cậu ta.
Sùng Trăn bước tới xoa mái đầu ngắn tũn của Hạ Lương:
– Cô nhớ hai anh lắm, thường xuyên nhắc luôn.
Chi đội trưởng Hà, lần sau anh đừng đi vội thé, ăn bữa tối xong về cũng không muộn mà?
♠Chương 51♠
Hà Nguy nhìn chằm chằm cậu ta:
– Gần đây anh không về nhà.
***
– Hả? Vậy người hai ngày trước tới thu dọn quần áo…
Hạ Lương vội vàng gật đầu, mẹ Hà Nguy thực sự quá tốt, coi cậu ta như con, bà làm việc ở công ty khi rảnh rỗi còn gọi điện thoại hỏi cậu ta đã ăn chưa, muốn ăn gì thì nói với đầu bếp làm cho, còn quan tâm hơn cả mẹ ruột.
– Chắc là Hà Lục, nhóc ngốc này.
– Hà Nguy xoa đầu cậu ta – Được rồi, anh còn có việc, cậu về trước đi.
Anh đi rồi, Hạ Lương nghiêng đầu suy tư:
– Hả? Thực sự nhìn nhầm ư? Nhưng lúc mình gọi “Chi đội trưởng Hà” anh ấy còn quay đầu cười với mình mà.
– Tuổi tác?
***
Sau khi hay tin “bạn gái” của Triệu Dương chính là Kiều Nhược Phỉ, Lâm Hác Dư lập tức liên lạc với đồng nghiệp ở Hải Tĩnh bảo bọn họ điều tra xem Kiều Nhược Phi rời khỏi Hải Tĩnh vào lúc nào.
Đồng nghiệp nhanh chóng trả lời anh ta: Sau khi cảnh sát kết thúc điều tra, cô ta rời khỏi thành phố Hải Tĩnh với lý do công tác.
Điểm đến của cô ta phải là Nghiệp Thành mới đúng, không ngờ lại xuất hiện ở thành phố Thăng Châu.
Khi cảnh sát gõ cửa phòng 302, Triệu Dương hốt quảng, quần áo xộc xệch, dây lưng còn chưa kịp thắt.
Kiều Nhược Phi đầu tóc rối loạn, vẻ mặt hoảng hốt.
Văn Hoa Bắc và Trâu Bân nhìn nhau: Hay rồi, chúng ta đến rất đúng lúc, bắt gian ngay tại trận, quấy rầy người ta làm việc.
Hai người cùng bị dẫn về phòng thẩm vấn trong Cục.
Kiều Nhược Phi dè dặt nhìn hai cảnh sát trước mặt, một trong hai người còn chính là “Ủy viên Tổ dân phố” mấy ngày trước tới đăng ký kế hoạch hóa gia đình.
Hết chương 50
– Tên họ?
– Kiều, Kiều Nhược Phi.
Hạ Lương gật đầu lia lịa, quá ổn ấy chứ, ổn tới mức cậu ta sắp quên mất mình tên là gì rồi.
Cả ngày được gọi “thiếu gia” “thiếu gia”, cơm có người giúp việc bưng tới tận phòng, ngày nào cũng thịt gà, thịt vịt, cá, hải sản tươi sống, đều được chế biến bởi đầu bếp nổi tiếng, ngon tới mức cậu ta suýt nữa nuốt luôn cả lưỡi.
Buổi tối còn có canh thuốc, đủ loại thuốc bổ, dăm ba hôm lại đổi một lần giúp cậu ta điều dưỡng.
Còn ở thêm tháng nữa thì chắc sau này cậu ta chẳng thể tự lo sinh hoạt cho mình.
– Tuổi tác?
Hà Nguy nói chuyện này đơn giản, quan sát thêm mấy ngày nữa sẽ biết ngay thôi.
Có thể Kiều Nhược Phi biết Triệu Thâm ở đâu, trước hết đừng đánh rắn động cỏ.
– 26.
– Hộ khẩu thường trú ở đâu?
– Thành phố Hải Tĩnh.
– Tại sao lại đến Thăng Châu? Cô tới tìm Triệu Thâm phải không? Anh ta đang ở đâu?
Đối diện với sự chất vấn của cảnh sát, ánh mắt Kiều Nhược Phi lảng tránh, cô cúi đầu ra dáng người đẹp yếu ớt, khiến người ta thương xót.
Vân Hiểu Hiểu quăng bút:
Đối diện với sự chất vấn của cảnh sát, ánh mắt Kiều Nhược Phi lảng tránh, cô cúi đầu ra dáng người đẹp yếu ớt, khiến người ta thương xót.
Vân Hiểu Hiểu quăng bút:
– Hả? Vậy người hai ngày trước tới thu dọn quần áo…
– Nói nhanh!
– Có lẽ Triệu Thâm không tin tưởng bọn họ, đến Thăng Châu rồi tự trốn đi, hai người bọn họ đang dụ rắn ra khỏi hang bằng cách khiến Triệu Thâm nổi giận vì bị cắm sừng và chủ động tìm đến đây.
Sau đó tống gã vào tù, như vậy sẽ vẹn cả đôi bên.
Trâu Bân sợ giật nảy mình, nhỏ giọng lầm bầm bên ngoài phòng thẩm vấn:
– Không ngờ cô ấy dữ ghê.
Kiều Nhược Phi cũng giật mình, rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói:
– Tôi, tôi lo cho Triệu Thâm…
– Không ngờ cô ấy dữ ghê.
Căn cứ vào lời khai của cô ta, khi ấy Triệu Thâm đã hẹn sẽ liên lạc với cô ta khi đến nơi an toàn.
Kết quả anh ta lại đi mất không thấy người đâu.
Kiều Nhược Phi liên lạc với Triệu Dương, Triệu Dương cũng không biết em họ mình đi đâu.
Cô ta rất lo lắng nên đánh liều một mình tới Thăng Châu.
– Sùng Trăn, Đại Vỹ, Kha Ba, đến phòng thẩm vấn, nhanh lên.
Sau khi đến Thăng Châu, Triệu Dương sắp xếp cho cô ta ở tạm trong căn phòng cũ của bố mẹ, đồng ý giúp cô ta tìm Triệu Thâm.
Kiều Nhược Phi sợ để lộ hành tung sẽ bị cảnh sát phát hiện cho nên bình thường đều không ra khỏi cửa, ngay cả cơm cũng do Triệu Dương đưa tới.
Sau khi đến Thăng Châu, Triệu Dương sắp xếp cho cô ta ở tạm trong căn phòng cũ của bố mẹ, đồng ý giúp cô ta tìm Triệu Thâm.
Kiều Nhược Phi sợ để lộ hành tung sẽ bị cảnh sát phát hiện cho nên bình thường đều không ra khỏi cửa, ngay cả cơm cũng do Triệu Dương đưa tới.
– Cô nghĩ anh ta đến đây du lịch chắc? Vậy mà còn đi tìm anh ta cho được, anh ta là tội phạm đang lẩn trốn! – Văn Hoa Bắc lấy lời khai thực sự cảm thấy chẳng còn lời nào để nói.
– Nghe nói Chi đội trưởng Hà luôn ở ký túc xá đơn, tôi còn tưởng điều kiện kinh tế của anh ấy rất eo hẹp, bây giờ nghĩ lại hóa ra anh ấy tới đây để trải nghiệm sinh hoạt.
Kiều Nhược Phi lắc đầu, đôi mắt to rưng rưng chực trào nước mắt:
– Không đâu, tôi cảm thấy anh ấy không giết người, chưa biết chừng anh ấy chỉ bị oan thôi.
Văn Hoa Bắc bước tới, đập báo cáo trước mặt cô:
– Đây là người chết trong tháng tư năm nay.
Mẫu tinh dịch tìm được trong cơ thể Đặng Uyển có DNA hoàn toàn trùng khớp với DNA tìm được trên đầu lọc thuốc lá trong phòng thuê! Đồng thời cũng làm giám định thân thích với bố mẹ của Triệu Thâm rồi, chắc chắn cùng một người, tại sao cô còn tin tưởng anh ta không giết người?
Kiều Nhược Phi không dám nhìn những chứng cứ kia, biểu cảm đau khổ:
– Tôi cảm thấy không cần nghi ngờ, chắc chắn hai người họ đang có gì đó với nhau.
– Trâu Bân đặt ngón trỏ dưới cằm, làm tư thế suy luận kinh điển – Tôi nghi ngờ Triệu Thâm bị hại, bị hai người họ bắt tay xử lý rồi.
– Cho dù… cho dù anh ấy giết người, tôi vẫn yêu anh ấy!
– Cô yêu anh ta? Yêu anh ta tại sao lại sống với Triệu Dương? – Vân Hiểu Hiểu gõ bút trong tay xuống mặt bàn – Triệu Thâm vừa mới đi chưa được bao lâu, cô tới thành phố Thăng Châu cũng chưa được mười ngày nhỉ? Tại sao chỉ thoáng cái thôi đã ở bên anh họ của anh ta rồi? Hay hai người đã thông đồng nhau từ trước?
– Không phải, đó là vì, là vì… tôi lo cho Triệu Thâm, anh ấy an ủi tôi… – Kiều Nhược Phi cố gắng giải thích.
– Thay lòng đổi dạ thì nói thẳng, còn nghĩ lý do đường hoàng làm gì.
– Tôi nói thật! – Kiều Nhược Phi siết chặt hai tay, cơ thể gầy yếu run rẩy – Tôi không muốn làm như vậy, tôi bị ép chẳng thể làm gì khác, tất cả đều do Triệu Dương…
– Nhìn cái bộ dạng xui xẻo kiêu ngạo của cậu mà xem.
– Anh ta nói nếu tôi nghe lời, thì anh ta sẽ nói với tôi Triệu Thâm đang ở đâu..