Chương 44: NÀNG TIÊN ỐC

Trái Tim Thiếu Nữ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Người môi giới liên tục đưa vài người đến xem nhà, trong đó có hai người tỏ ý không tệ, nhất là khi nghe đến vị khách thuê phòng còn lại là một nữ cảnh sát thì cảm thấy cực kỳ đáng tin nên quyết định chốt luôn.



Mạnh Tư Duy đối diện với người môi giới liên tục thúc giục cô ký hợp đồng với khách thuê mới để thu phí môi giới.



Cô bỗng do dự, sau đó trong giây phút cuối cùng thì huỷ kèo, cô xin lỗi người môi giới và tỏ ý rằng bản thân có lẽ cần đợi thêm một thời gian.



Chuyện tìm bạn thuê chung này có lúc phải dựa vào duyên phận.



Mạnh Tư Duy chính thức được điều chuyển đến Đội điều tra hình sự.



Đội điều tra hình sự cũng phân thành nội cần và ngoại cần (1), năm nay bộ phận nội cần không thiếu nhân sự nên Mạnh Tư Duy được điều đến bộ phận ngoại cần.



(1) Từ gốc: 内勤和外勤: Nội cần chỉ công việc văn thư, những người lao động trí óc, còn Ngoại cần chỉ những người lao động trực tiếp, làm công tác tuyến đầu.



Cao Dũng trực tiếp để Mạnh Tư Duy làm việc dưới quyền anh ấy, sau đó câu nói đầu tiên Mạnh Tư Duy nhận được khi vào đội là “Ở đây bọn anh không coi em là con gái đâu.”



“Không phải bọn anh khắt khe với em hay không tôn trọng phái nữ, chỉ là nếu bọn anh coi em là con gái, thì nghi phạm càng coi em là con gái, bọn chúng sẽ đánh hạ em đầu tiên.”



Mạnh Tư Duy nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”



Vụ án đầu tiên cô gặp từ sau khi đi theo Cao Dũng là vụ án cướp bằng dao gây thương tích, lúc Mạnh Tư Duy đi làm nhiệm vụ, bọn họ về cơ bản đã xác định được nghi phạm và chỉ đợi bắt về quy án thôi.



Vì để bắt được hai tên nghi phạm này, Cao Dũng đã dẫn theo người ngồi trong xe theo dõi cả bốn ngày trời, cuối cùng cũng đợi được hai tên kia gọi điện thoại cho một ả gái ngành.



Cô ả đi được nửa đường thì bị một nhóm cảnh sát mặc thường phục úp sọt, ban đầu ả còn tưởng là cướp, nhưng sau khi họ tiết lộ thân phận cảnh sát thì lại tưởng là truy quét mại dâm nên vội vàng làm động tác ôm đầu ngồi xổm xuống nhận sai cực kỳ điêu luyện và tội nghiệp.



Cô ả run lẩy bẩy giao nộp điện thoại ra, đúng lúc hai tên nghi phạm kia gọi điện đến.



Nếu lúc này để ả nghe điện thoại chắc chắn sẽ lộ tẩy, nên Cao Dũng trực tiếp đưa điện thoại cho Mạnh Tư Duy đồng thời ra hiệu bằng mắt cho cô.



Mạnh Tư Duy đón lấy điện thoại Cao Dũng đưa thì hiểu ngay, cô vừa mô phỏng giọng điệu của ả gái ngành để ra giá với hai tên nghi phạm, vừa đi về phía địa chỉ hai tên kia nói.



Các đồng nghiệp đều biết rằng cuối cùng cũng đến lúc thu lưới sau bốn ngày trắng đêm theo dõi, nên họ cẩn thận rón rén đi theo sau.



Nơi ẩn náu của nghi phạm cực kỳ kín đáo.



Mạnh Tư Duy đi đến trước cửa rồi cúp điện thoại, sau đó cô nhẹ nhàng lui lại hai bước, đợi hai tên nghi phạm mở cửa.



Khi cánh cửa vừa mở ra một khe hẹp, những người đồng nghiệp đang đứng sau cô nhanh chóng phá cửa ập vào.



“Cảnh sát đây!”



Một tên nghi phạm bị bắt giữ ngay lập tức, tên còn lại thấy tình hình như vậy thì nhảy ra khỏi cửa sổ tầng hai hòng trốn thoát, kết quả lại bị Cao Dũng sớm đã ôm cây đợi thỏ ở dưới lầu tóm sống.



...



Tại Phân cục Trung Ninh.



Công tác thẩm vấn được tiến hành một cách rầm rộ sau khi nghi phạm bị bắt về quy án, nhưng trong phòng làm việc của Đội điều tra hình sự lúc này lại vô cùng im ắng.



Mắt Cao Dũng đã vằn đầy tơ máu, anh ấy nhìn Mạnh Tư Duy và Hướng Chính Phi đang gục đầu nằm vật ra sô pha.



Tối qua, hai người họ phụ trách gác đêm trong xe, đến lúc đổi ca thì lại đúng lúc nghi phạm gọi ả gái ngành đến nên họ cứ bận tối mắt từ lúc đó đến tận bây giờ.



May mà cuối cùng đã bắt được người.



Cũng không uổng công mọi người phải uống Red Bull để chống đỡ mấy ngày nay.



Bây giờ cũng không thiếu người tiến hành thẩm vấn, nên Cao Dũng cũng không gọi Mạnh Tư Duy và Hướng Chính Phi dậy vì họ đã phải thức đêm rất nhiều rồi.



Bành Bân cầm một tập tài liệu về phòng làm việc với nét mặt cau có.



Cao Dũng châm một điếu thuốc, trông thấy sắc mặt cáu kỉnh của Bành Bân thì hỏi: “Ô kìa, làm sao đấy?”



Lúc này Bành Bân mới phát hiện trong phòng làm việc có người, vội vàng hỏi: “Các cậu bắt được người rồi à?”



Cao Dũng gật đầu: “Không những bắt được, mà còn đang thẩm vấn rồi.”



Bành Bân vứt túi văn kiện lên trên bàn: “Đây là hồ sơ vụ án bị phía Viện kiểm sát trả lại, yêu cầu chúng ta bổ sung thêm tài liệu chứng cứ.”



“Cmn vụ này xảy ra mấy năm rồi, tôi biết móc đâu ra chứng cứ cho họ chứ, cái đám người chỉ biết võ mồm ngồi mát trong phòng làm việc này đúng là chẳng có ai ra hồn, có giỏi thì đi mà tìm.”



Cao Dũng nghe xong thì phì cười.



Quan hệ giữa họ và phía Viện kiểm sát nói dễ nghe một chút thì là tương thân tương ái, còn nói trắng ra thì là yêu nhau lắm cắn nhau đau.



Nhất là phía Công an đối với Viện Kiểm Sát, nếu gặp phải vụ án nào mà phía Công an mất rất nhiều công sức nhưng phía Viện kiểm sát không phê chuẩn việc bắt giữ, hoặc phê chuẩn cho bắt giữ nhưng khi phía Công an bắt giữ người lại không khởi tố, từng chuyện từng chuyện đều có thể khiến người ta tức gần chết.



“Ai trả hồ sơ vụ án lại cho cậu đấy?” Cao Dũng hỏi.



Bành Bân hậm hực: “Tên họ Bùi.”



Người họ Bùi ở Viện kiểm sát chỉ có một người, lúc mới điều chuyển đến, anh xử lý vụ án thi thể nữ giới mất đầu quả thật rất đỉnh, sau đó mọi người còn phát hiện ra anh không chỉ đỉnh mà còn không dễ nói chuyện, nên lúc này anh bị Bành Bân gọi cụt lủn là “Tên họ Bùi”.



Cao Dũng ngay lập tức nhìn Mạnh Tư Duy đang nằm trên ghế sô pha.



Anh ấy cười nói: “Thế cậu mau bổ sung chứng cứ tên họ Bùi đó yêu cầu rồi gửi qua đó đi.”



“Hoặc là tìm cậu ấy xin ít lời khuyên, chỗ chứng cứ này cũng không phải thứ chúng ta muốn tìm là tìm được.”



Bành Bân châm chọc: “Hôm nay là thứ sáu, bây giờ người ta sắp tan làm rồi, lại còn ngày nghỉ kép thứ sáu thứ bảy nữa, không phải thời gian làm việc miễn làm phiền đấy nhá.”



“Tối thấy cả hệ thống Công- Kiểm- Pháp thì người khổ nhất chính là chúng ta.”



Cao Dũng thở dài một hơi bày tỏ sự đồng ý.



Bản thân anh ấy cũng là một tấm thân tàn kiệt sức, cuối cùng tối nay cũng được về nhà tắm nước nóng rồi.



“Cậu làm cái gì mà hai đứa mệt đến mức này rồi hả? Tiếng động lớn vậy mà còn chưa tỉnh.” Bành Bân hất cằm về phía Mạnh Tư Duy và Hướng Chính Phi đang nằm trên ghế sô pha, “Bây giờ xong việc rồi thì để hai đứa về nhà ngủ đi.”



Cao Dũng gật đầu, đang định gọi Mạnh Tư Duy và Hướng Chính Phi dậy, sau đó anh ấy bỗng nhớ ra điều gì đó.



Anh ấy nhìn thời gian, bây giờ chắc là phía Viện kiểm sát cũng đang tan tầm.



...



Tối nay Bành Bân còn phải trực ban, miệng không ngừng vừa cà khịa, vừa kiểm tra lại ghi chép thẩm vấn vụ án bị trả hồ sơ về trong phòng làm việc.



Anh ta càng giở hồ sơ ra thì càng bực mình, cho đến khi nghe thấy tiếng có người gõ cửa.



“Ai đấy?” Bành Bân cáu kỉnh hét về phía cửa ra vào.



Nhưng sau khi anh ấy nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa ra vào thì bỗng nín bặt.



“…”



Bùi Thầm nhìn thấy Bành Bân “tắt loa” trong tích tắc.



Ánh mắt anh không dừng lại trên người Bành Bân quá lâu, anh dịch chuyển tầm mắt đến một góc căn phòng, nơi Mạnh Tư Duy đang gục đầu ngủ say như chết trên sô pha.



Lúc nãy Cao Dũng gọi điện thoại đến bảo anh tan làm thì qua đón vợ về nhà.



Bành Bân trông thấy Bùi Thầm, anh ấy thuận theo tầm mắt của anh nhìn về phía Mạnh Tư Duy, sau đó bỗng nhớ đến chuyện lần trước, hai người này bắt gặp tên nghi phạm vẫn không quên hôn nhau.



Nghe nói hai người này đã ở bên nhau, còn công khai với mọi người rằng đang thuê chung.



Bành Bân lại nhớ đến ban nãy Cao Dũng chỉ gọi Hướng Chính Phi dậy rồi bảo cậu ấy tự về nhà, anh ấy còn thấy là lạ sao lại chỉ gọi Hướng Chính Phi dậy mà không gọi Mạnh Tư Duy, chẳng lẽ là do con gái không tiện ra tay cho nên mới để người ta ngủ ở phòng làm việc sao.



Nhìn tình cảnh bây giờ thì có vẻ anh ấy quá ngây thơ rồi.



Trong ánh mắt Bành Bân nhìn Bùi Thầm vừa thù hằn lại vừa có vài phần thăm dò hóng hớt ăn dưa.



Ở sau lưng còn mắng người ta là tên họ Bùi, bây giờ Bành Bân lại khách sáo gọi: “Công tố viên Bùi.”



Bùi Thầm gật gật đầu, sau đó trông thấy Bành Bân đang xử lý hồ sơ vụ án bị anh trả lại.



Bành Bân chỉ chỉ về phía Mạnh Tư Duy đằng sau, hỏi anh: “Tôi gọi dậy cho anh nhé.”



Bùi Thầm: “Không cần đâu.”



Bành Bân thu tay về.



Bùi Thầm nhẹ nhàng tiến vào phòng làm việc.



Mạnh Tư Duy co tròn người trên chiếc sô pha đơn, cổ cô tựa vào tay vịn ghế sô pha, đầu hơi ngửa về đằng sau, đôi môi hé mở và nhắm mắt, trông có vẻ ngủ rất sâu.



Bùi Thầm nhìn thấy quầng thâm màu xanh nhạt dưới mắt Mạnh Tư Duy.



Vì động tác của người đàn ông rất nhẹ, khiến âm thanh nói chuyện của Bành Bân cũng bất giác hạ thấp: “Ngồi theo dõi cả 4 ngày trời, đêm qua và đêm hôm kia hình như cũng không được ngủ tử tế.”



Bùi Thầm gật đầu: “Ừm.”



Sau đó Bành Bân thấy Bùi Thầm từ từ giơ tay ra về phía Mạnh Tư Duy.



Anh ấy cứ tưởng Bùi Thầm sẽ nhẹ nhàng lay Mạnh Tư Duy tỉnh dậy, nhưng kết quả Bùi Thầm lại khom lưng, cánh tay anh vòng qua khuỷu chân Mạnh Tư Duy, sau đó trực tiếp bế ngang người cô lên.



Còn người đột nhiên bị bế lên là Mạnh Tư Duy thì hơi chau mày nói mớ vài tiếng, sau đó tự động tìm một tư thế ngủ thoải mái trên vai người đàn ông.



Bành Bân trông thấy một màn này thì há hốc miệng, định nói gì đó, nhưng lại phát hiện bản thân ở đây làm bóng đèn hơi sáng thì phải.



“Tạm biệt.” Anh ấy chỉ có thể cười nhẹ rồi vẫy tay với Bùi Thầm đang bế Mạnh Tư Duy.



...



Mạnh Tư Duy ngủ đến tận lúc trời tối đen.



Bùi Thầm cả đường cứ hết bế lên xe rồi lại bế xuống xe, cuối cùng anh nâng cao đầu gối để làm điểm tựa cho Mạnh Tư Duy rồi tìm chìa khoá trong túi áo cô để mở cửa nhà.



Lúc mở cửa nhà, Bùi Thầm đã chuẩn bị sẵn tâm lý có thêm một vị khách thuê mới.



Nhưng thứ đón tiếp anh lại là một mảnh trống hoác.



Ở huyền quan không có thêm đôi giày khác.



Bùi Thầm trông thấy ngôi nhà này chẳng có gì thay đổi so với lúc anh chuyển đi, anh ôm Mạnh Tư Duy về phòng ngủ rồi đặt cô lên giường, lúc đi qua căn phòng ngủ bên cạnh lại phát hiện vẫn trống không như cũ.



Mạnh Tư Duy vừa chạm xuống giường liền ngọ ngoạy xoay người mấy cái, trông cô giống hệt một chú tôm nhỏ cuối cùng cũng tìm được tư thế thoải mái nhất.



Bùi Thầm chỉ đành nghiêng người tháo giày giúp Mạnh Tư Duy, sau đó kéo chăn đắp lên người cô.



Anh đi vào phòng bếp, vốn dĩ định nấu món gì đó có thể ăn sau khi ngủ dậy, kết quả mở tủ lạnh ra lại thấy chỉ còn một vỉ trứng gà và nửa túi bánh mì cắt lát.



Há cảo ở ngăn làm đông cũng hết rồi.



Bùi Thầm đứng dậy đi siêu thị ở ngoài tiểu khu.



Anh đẩy một chiếc xe đẩy, chọn cả một xe đầy ắp đồ ăn, sau đó còn lấy nốt hai hộp bánh ruốc cuối cùng còn sót lại ở khu bánh ngọt bỏ vào xe.



...



Mạnh Tư Duy ngủ đẫy đà một giấc.



Cô cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, có lẽ là vì cơn đói cồn cào trong bụng nên bị tỉnh giấc, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau đó lại phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ của mình, rèm cửa đang mở, cô nhìn thấy một mảnh đen kịt bên ngoài cửa sổ qua khe hở của rèm.



Mạnh Tư Duy lúc này mới chậm chạp phản ứng kịp tại sao mình lại ở trong phòng ngủ.



Tối qua, cô và Hướng Chính Phi gác đêm ở trong xe, anh Dũng thì đánh một giấc ở ghế sau, đúng lúc đến lượt bọn cô nghỉ ngơi vào ban ngày thì không ngờ tên nghi phạm vốn đang mất tăm tung tích lại đi tìm gái. Tất cả mọi người ngay lập tức phấn chấn trở lại, coi đây là bước đột phá để bắt tên nghi phạm vụ án cướp bằng dao gây thương tích về quy án.



Sau đó lúc cô về đến cục cảnh sát, do tên nghi phạm đã bị bắt nên cô thả lỏng tinh thần rồi ngủ gục trên sô pha lúc nào không hay.



Mạnh Tư Duy đầu óc mơ màng, từ từ ngồi dậy khỏi giường.



Cô đã cởi giày rồi, nhưng vẫn mặc quần áo trên người.



Mạnh Tư Duy lần mò điện thoại trong túi áo.



Cô lấy điện thoại ra định xem xem bây giờ là mấy giờ, kết quả phát hiện điện thoại hết pin nên đã sập nguồn rồi, cô chỉ có thể kéo dây sạc điện thoại qua, vừa sạc vừa mở nguồn.



Thời gian hiển thị là 3 rưỡi sáng.



Mạnh Tư Duy xem giờ xong thì lật người xuống giường, cô vỗ vỗ vào đầu mấy phát, cố gắng nghĩ kỹ xem có phải ngủ đến mất trí nhớ luôn rồi không.



Vậy nên cô mới quên sạch sẽ quá trình mình tan làm, về nhà rồi lên giường đi ngủ.



Mạnh Tư Duy nghe thấy tiếng bụng réo ùng ục.



Cô xoa xoa cái bụng trống rỗng, sau đó mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc cô đang định mở tủ lạnh tìm đồ ăn, nhưng vừa mở cửa đã ngửi thấy ngay hương thơm nồng nàn của đồ ăn.



Mạnh Tư Duy thuận theo mùi thơm đi đến phòng bếp, cô nhìn thấy đèn của nồi cơm điện đang sáng, là chế độ giữ ấm.



Cô mở nắp nồi ra, sau khi làn hơi trắng phả ra, bên trong là một nồi canh sườn ngô hầm đầy ắp.



Mạnh Tư Duy há hốc miệng vì ngạc nhiên.



Chắc cô cũng không mất trí nhớ mức quên cả chuyện mình về nhà còn nấu cơm đâu nhỉ.



Hơn nữa, cô nấu cơm hầu như đều là mấy món thức ăn nhanh, mấy thứ rắc rối như hầm canh thế nào tuyệt đối không nằm trong thực đơn của cô.



Mạnh Tư Duy ngay lập tức xoay người nhìn ngó bốn phía, thậm chí còn chạy cả ra ban công phòng khách kiểm tra, đáng tiếc trong nhà rất yên ắng, ngoại trừ cô ra thì chẳng có ai cả.



Không có vỏ ốc, cũng không có nàng tiên ốc.



Mạnh Tư Duy lại quay về phòng bếp.



Cô đưa tay mở tủ lạnh.



Cảnh tượng trước mắt cô lúc này giống y xì đúc lúc cô phàn nàn với Chung Ý trước đây.



Mạnh Tư Duy nhìn đống thức ăn bày la liệt trong tủ lạnh, nửa túi bánh mì cắt lát của cô bị nhét vào góc trong cùng.



Mạnh Tư Duy ngỡ ngàng quay lại phòng ngủ, cô cầm chiếc điện thoại đang sạc pin lên.



Cô định tìm gì đó, nhưng đáng tiếc Wechat không có tin nhắn mới.



Mạnh Tư Duy ngồi ở mép giường lật đi lật lại danh sách trò chuyện của mình, tìm lên tìm xuống một hồi, cuối cùng ấn vào Bành Bân- người phải trực ban tối nay.



Mạnh Tư Duy hít một hơi rồi gọi điện thoại cho Bành Bân.



Bành Bân nhận điện thoại rất nhanh, trong điện thoại, Mạnh Tư Duy hỏi anh ấy có biết chuyện tối nay mình về nhà kiểu gì không.



“Anh Dũng bảo Bùi Thầm tan làm xong thì qua đón em về đấy chứ sao.” Bành Bân cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ, “Không phải hai người sống...”



Anh nham hiểm nuốt chữ “chung” phía sau xuống: “thuê chung sao?”



--------------------