Chương 12: Mượn Dạ Tiệc Thử Lòng Người

Tinh Nhi, Hãy Để Anh Yêu Em Lần Nữa

Đăng vào: 12 tháng trước

.



.....
Cùng lúc đó, buổi tối,
Trang viên nhà Lục Minh.
Bên trong sảnh toàn là khách khứa đến chúc mừng cho cậu hai nhà Lục Minh tai qua nạn khỏi sau vụ đâm xe hơi kia.
Trong phòng của mình Thiên Trình đang ngồi suy nghĩ và sắp xếp lại tất cả mọi kí ức của kiếp trước.
Thật khó đối với một người để có thể nhớ lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong vòng mười năm, với Thiên Trình anh cũng không ngoại lệ.
Đang còn mải suy nghĩ thì ngoài cửa, Lục Thiên Bảo gõ cửa rồi bước vào phòng.
"Trình Trình, một lát em có xuống sảnh không?" Thiên Bảo vừa nói vừa đưa một phong thư cho Thiên Trình.

" Cái này là có người gửi cho em này."
"Cho em??" Thiên Trình hơi ngạc nhiên, phong thư kia nhìn sao có vẻ giống như là....
Thiên Bảo vỗ vai em trai mình rồi nói, "Trình Trình à, em ấy, đừng có lúc nào cũng trưng ra cái mặt như tủ lạnh vậy, em xem, người ta còn đến tận đây là gửi thư tình cho em."
Thiên Bảo nói rồi đưa tay chỉ vào phong thư trong tay Thiên Trình.
"Thư tình sao? Là của ai?? Anh biết không?" Thiên Trình vốn không quan tâm, anh mở miệng mà hỏi qua loa.
"À...là của Phương tiểu thư, con gái thứ hai của Phương Gia, Phương Diệu Linh học cùng lớp với chúng ta đó." Thiên Bảo vui vẻ trả lời.
Thiên Trình cũng không lấy làm lạ, anh thừa biết đám con gái kia có thích anh thì cũng chỉ vì anh có tiền, có quyền mà thôi.
Thiên Trình chợt nhớ lại khi đó, cũng là buổi tiệc tối hôm nay, đa phần giới thượng lưu đều mang con gái họ đến gặp cha mẹ anh để lấy lòng, nhưng khi nghe được tin tức anh bị tai nạn xe mặt mũi xấu xí lại bị tàn tật do chính anh tung ra, bọn người kia đã mang con gái trốn biệt...
Toàn một bọn hám tiền, ham vật chất.
Cũng muốn được anh để ý?
Nằm mộng sao?
"Nhà họ Lý cũng đến?" Thiên Trình như nhớ ra điều gì đột nhiên hỏi Thiên Bảo.
"À..hình như có đến, anh cũng không để ý." Thiên Bảo một tay chống cằm trả lời.
"Vậy em nhờ anh một việc." Thiên Trình ghé vào tai anh trai anh, thì thầm gì đó, chỉ thấy Thiên Bảo nghe xong, lắc đầu không đồng ý, rồi cuối cùng lại phải đồng ý vì nhận được ánh mắt mong chờ của em trai mình.
"Được rồi, anh sẽ làm giúp em." Thiên Bảo nhăn nhó đáp ứng.

Sau đó rời khỏi phòng của Thiên Trình.
Còn lại một mình trong phòng, Thiên Bảo nhìn phong thư kia, anh đứng dậy cầm nó lên, nhìn cũng không nhìn một cái, tiện tay liệng luôn vào thùng rác gần bàn.
Một chút cũng không thương tiếc.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, buổi tối của ngày đầu tiên anh trọng sinh lại ở kiếp này, bên dưới sảnh thì nhộn nhịp xôn xao, nhưng nơi căn phòng của anh lại yên tĩnh vô cùng, bao nhiêu chuyện xảy ra, anh sẽ từ từ thay đổi từng cái một.
Kiếp trước, sau khi tin tức về anh đồn ra ngoài, Hải Thành xao động đến cả một thời gian dài.
Kiếp này, anh vẫn sẽ làm như vậy, thứ nhất anh muốn biết người của Lý gia sẽ phản ứng ra sao khi nghe tin người thừa kế của Lục thị trở nên vô dụng.
Thứ hai, anh cũng muốn thử xem, Dương Tinh Nhi của anh sẽ phản ứng như thế nào?
Cũng muốn làm rõ ràng rằng cô có trọng sinh hay là không?
Muốn biết rằng cô có bên anh khi mà anh tàn phế rồi hay không?
Nếu cô biết anh tàn phế, xấu xí, mà vẫn chọn ở bên anh, thì nghĩa là cô cũng trọng sinh giống anh, vì kiếp trước, hai người vốn đã nhận ra nhau.
Bằng không, nếu cô không đến tìm anh, hoặc là kiếp này, nếu nhà Mộ Dung không gả thay Tinh Nhi đến nhà Lục Minh thì nghĩa là cô không trọng sinh, và điều đó có nghĩa là anh sẽ phải đích thân ra mặt, để theo đuổi cô một lần nữa.
Họ không gả thay Tinh Nhi, vậy thì sau khi ra đại học, thay vì kiếp trước anh đi du học, thì kiếp này, anh sẽ đến nhà Mộ Dung, cầu hôn Tinh Nhi của anh.
Vậy thì sau bốn năm nữa, anh tròn 20 tuổi, cô được 19 tuổi, vừa đúng tuổi yêu tuổi cưới.

Kiếp trước, anh đã để mất cô một lần, kiếp này, anh sẽ lại không để cô rời khỏi anh một lần nữa.
Bao nhiêu suy nghĩ được đặt ra trong đầu, Thiên Trình bước đến đầu giường, kéo ngăn tủ cạnh đó ra, chiếc hộp màu vàng nhạt vẫn còn đó, bên trong vẫn là chiếc bình sứ nhỏ xíu sáng lấp lánh.
Nó vẫn được anh cất giữ cẩn thận, mân mê chiếc bình nhỏ trong tay, bất giác, khóe môi đẹp đẽ cong lên một đường tuyệt mĩ, Thiên Trình lẩm bẩm trong đầu, "Dương Tinh Nhi, chờ anh, rất nhanh thôi, anh sẽ tìm ra em."
....
Dưới sảnh lớn, hai ba cô tiểu thư tầm 15, 16 tuổi, túm tụm vào với nhau, bàn chuyện này, buôn chuyện kia, lâu lâu lại liếc mặt về phía cầu thang, để ngóng xem, nhân vật chính của buổi tiệc tối nay.
Đến dự tiệc còn có Lý gia ở Đài Trung, Phương gia ở Yên Thành, Mộ Dung gia ở Thanh Hà, Dương gia ở Lam Thành...toàn là những thế gia có máu mặt ở Hải Thành.
Cả đám người vào làm khách ở trang viên nhà Lục Minh, mà cảm thán lẫn ghen tị với những trai thanh, gái tú của họ hàng nhà Lục Minh không thôi.
Bắt đầu từ gia tộc Hách Liên, đến Lạc gia, Tiết gia, Lạc gia, Lâm gia, Thượng gia, Triển gia, Chu gia...tất cả những thế gia này đều là thân thích với gia tộc Lục Minh.
Con cháu nhà họ, tất cả đều đã trưởng thành, người nào người nấy, đều không ai sánh kịp.
Nam thì tuấn tú, lịch lãm hơn người, mặc dù chỉ là những thiếu niên mới 16, 17 tuổi.
Nữ vừa mới 14, 15 tuổi, đã đẹp xinh, kiều diễm, động lòng người.
Nhìn các cô các cậu nhà họ, mà đám quan khách phải hoa cả mắt, đúng là danh gia vọng tộc có khác, tôn quý không ai bằng.
Buổi tiệc cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Thanh âm của quản gia làm không khí yên tĩnh hẳn đi.

Chỉ nghe được vài tiếng trao đổi nho nhỏ giữa các thiếu nữ và các phu nhân đến đây.
"Các vị, hôm nay gia chủ nhà chúng tôi tổ chức buổi tiệc này, chính là chúc mừng cho cậu hai nhà chúng tôi được bình an vượt qua được tai nạn xe gần hai tuần trước."
Quản gia trịnh trọng thông báo lý do của buổi tiệc xong, thì Lục Minh Tử Thiên từ ghế ngồi của gia chủ đứng lên, ông gật đầu chào mọi người một cái.
Thái độ tuy ôn hòa, nhưng phong thái lại vô cùng uy nghiêm.


Đúng như cái vị trí mà ông đang nắm quyền, đứng đầu một gia tộc.
"Các vị, hôm nay, Lục Minh Tử Thiên tôi rất lấy làm vinh hạnh vì được các vị nể mặt mà tham dự tiệc tối hôm nay, mọi người cứ tự nhiên như ở nhà mình.

Gia tộc Lục Minh luôn hoan nghênh các vị."
Lời của ông vừa dứt, thì một tràng vỗ tay vang dậy.
Trên lầu, Lục Thiên Trình đứng ở góc khuất để quan sát tất cả.

Anh muốn tận mắt xem thử, nhất cử nhất động của đám người kia như thế nào sau khi anh nhờ Thiên Bảo anh trai anh thông báo tin tức về anh.
Sau tràng vỗ tay, thì Lục Thiên Bảo xuất hiện.

Đám quan khách trố mắt nhìn, bọn họ căn bản không biết cậu thiếu niên trong bộ tây trang màu trắng tinh, đầy anh tuấn kia là cậu cả Lục Thiên Bảo hay là cậu hai Lục Thiên Trình của nhà Lục Minh.
Cả đám ngây ngốc mà nhìn Lục Thiên Bảo, nhất là mấy cô gái kia, mắt dán hết cả lên cậu thiếu niên cao 1m85, khôi ngô hơn người.
Sau khi xin phép cha và mẹ, Lục Thiên Bảo mới lịch sự tao nhã lên tiếng.

Trên lầu, Thiên Trình vẫn nhìn chăm chăm vào anh trai mình, trong đầu tự nhủ, " Bảo Bảo à, tất cả trông vào anh rồi.
Thiên Bảo cầm mic, anh bắt đầu lên tiếng,
" Xin chào tất cả mọi người, tôi là Lục Thiên Bảo, nhân buổi tiệc tối hôm nay, tôi muốn thông báo cho mọi người một tin quan trọng."
Lời anh vừa dứt, thì vài ba câu bàn tán nổi lên,
"Là tin tức gì vậy nhỉ?"
"Đúng nha, tai qua nạn khỏi rồi, còn thông báo gì nữa."
"Này đừng có lắm lời, nên biết ở đây là Lục gia, không phải muốn nói gì thì nói đâu."
Lục Thiên Bảo ra hiệu cho mọi người im lặng xong, anh trầm mặc một lúc, vẻ mặt ngay tức thì thay đổi, rõ ràng là đang buồn bã vô cùng.
" Các vị à, em trai tôi, thật ra...nó thoát khỏi cái chết, nhưng bác sĩ nói, từ bé chân nó bị thương do trúng đạn, nay lại bị tai nạn xe, cho nên..."
Thiên Bảo ngừng lại một chút, bộ dạng gần như sắp khóc đến nơi..

"cho nên, hiện giờ, em trai tôi, nó chỉ có thể ngồi trên xe lăn suốt đời."
Câu nói của Lục Thiên Bảo vừa dứt thì cả sảnh liền rơi vào im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe được nhịp thở của mỗi người.
Nhưng chưa đầy 10 phút, thì sự im lặng bị phá vỡ bởi những thanh âm của mấy phu nhân nhiều chuyện....
Ui, tôi còn tưởng lành lặn mà sống, nếu vậy thì làm sao mà thừa kế công ty được nữa.
Ừ, phải đấy, phế vật như thế, gả con gái đến chả phải là lỡ làng một đời sao?
Ừm, ừm, không khéo cái kia cũng không được luôn ấy chứ?
Thôi chúng ta cáo từ mà về đi, ở lại cũng chả có ý nghĩa gì.
Đúng đó, về thôi, cứ tưởng gặp được thanh niên ưu tú, nhân vật chính xuất xắc, người thừa kế hoàn hảo, ai ngờ người khiến chúng ta mất thời gian lại là một tên tàn phế....
Hết người này, đến người kia, lời to tiếng nhỏ mà nói, mà tất cả những lời kia, toàn bộ thân thích nhà Lục Minh, đều nghe không xót một chữ...
Vợ chồng Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân thì khỏi phải nói, ông bà vô cùng hài lòng về Thiên Trình và cách diễn của Thiên Bảo.
Cả hai đứa con trai của ông bà chỉ mới 16 tuổi, vậy mà lại có thể nghĩ ra được một ý dò lòng người hay như thế...
Mời đám người kia dự tiệc là phụ, mà thả tin tức thử lòng bọn họ mới là cái chính.
Đủ sâu, đủ cao minh...
Tin tức tung ra, ai thông cảm, ai đắc ý, ai là bạn, ai là thù, nhìn thôi cũng đủ hiểu rồi.
Như thế thì, gia tộc Lục Minh đã không còn lo lắng nữa, vì họ có hai người thừa kế tương lai thật sự ưu tú...
Hổ phụ sinh hổ tử...
Thật đâu có sai...