Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Đăng vào: 11 tháng trước
ẦM ẦM ẦM…
Mặt đất nứt ra, một thân ảnh độn thổ mà lên…
Hắn thân cao hơn xa người thường, làn da xanh thẳm như đại dương, đỉnh đầu nhô ra một lưỡi búa, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, diện mục dữ dằn với răng nanh sắt nhọn trong cái miệng.
Không phải thiên tài của Hải Yêu Cung – Hải Sa thì là ai?
Hải Sa xuất hiện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, cũng nằm ngoài dự đoán của Đạo Lãng và Đạo Trần bọn hắn…
Bí Cảnh này phạm vi không nhỏ, người tiến vào mặc dù đông đúc nhưng muốn tìm thấy nhau cũng không phải đơn giản, yếu tố trùng hợp và ngẫu nhiên chiếm phần đông…
Vì thế mà Đạo Lãng và cả Đạo Trần cũng không thể ngờ rằng, sẽ trùng hợp gặp được Hải Sa ở đây, hơn nữa nhìn bộ dạng của tên này, rõ ràng là muốn ngư ong đắc lợi.
Biến cố này khiến Đạo Trần với Đạo Lãng tràn đầy bất an và không cam lòng.
Nếu là trạng thái toàn thịnh, hai người bọn hắn liên thủ cùng nhau muốn đem Hải Sa đánh cho chạy trối chết là chuyện hết sức đơn giản, bởi vì Hải Sa cũng chỉ là đệ tử nội môn của Hải Yêu Cung, thực lực không chênh lệch với hai người bọn hắn quá nhiều.
Bất quá lúc này đây…sau khi đại chiến cùng Lạc Nam, Lôi Tiên Lực trong cơ thể hai người đã gần như cạn kiệt sau vài lần liên tục thi triển Vương Cấp, Kiếm Ý cũng kích hoạt không nổi, chiến lực không còn sót lại hai phần mười.
Trước tình hình như vậy…Hải Sa muốn giết hai người cũng không phải chuyện khó, càng đừng nói đến cướp sạch tài vật của ba vị Tiên Vương.
Tại chiến trường lúc này, Hải Sa chính là vô địch…
Khiến Đạo Trần cùng Đạo Lãng vừa phẫn nộ vừa nhục nhã chính là, công sức hai người bọn hắn làm ra sắp bị hưởng hết, Hải Sa rõ ràng đã sớm bí mật núp ở một bên vậy mà không bị phát hiện, quá mức ghê tởm.
Có trách cũng chỉ trách thực lực của Lạc Nam vượt xa dự kiến của hai người, để đánh hạ được hắn phải bỏ ra cái giá khá đắt rồi, tạo tiền đề để Hải Sa ngư ông đắc lợi.
“Hai vị Đạo Huyền Tông làm rất tốt, bổn thiên tài có lời khen ngợi…hahaha!”
Hải Sa vừa cười vừa nói, gạt sang đám tu sĩ Tiểu Tiên Giới bên cạnh như rơm rạ, thản nhiên tủm tỉm nhìn Đạo Trần cùng với Đạo Lãng.
“Hải Sa…không ngờ ngươi tiểu nhân đến như vậy, tính toán thật là giỏi!” Đạo Lãng sắc mặt như ăn phải con ruồi, hết sức khó coi.
“Hải Sa, kẻ thấy đều có phần…hay ngươi cứ lấy một Nhẫn, Đạo Huyền Tông hai chúng ta mỗi người một Nhẫn, cảm thấy thế nào?” Đạo Trần mở miệng thương nghị nói.
Ở đây có đến ba chiếc Nhẫn Trữ Vật của Tiên Vương còn sót lại, Đạo Trần cảm thấy nên phân chia mỗi người một phần…dù sao toàn bộ đều là công lao của bọn hắn, phân cho Hải Sa một phần đã là vượt quá ổn rồi.
“Chia đều đúng không?” Hải Sa vuốt vuốt cằm, cười nhạt hỏi.
“Không sai, chúng ta chia đều…sau đó giết sạch đám tu sĩ thấp kém xung quanh!” Đạo Trần với Đạo Lãng hai mắt tỏa sáng.
Hải Sa cười cười, bất chợt thân thể hóa thành Hắc Ám, nhanh chóng tiếp cận hai người Đạo Lãng, vươn chân sút mạnh…
ĐÙNG ĐÙNG…
Đạo Trần với Đạo Lãng như hai miếng giẻ rách bay vọt ra ngoài, đập vỡ hai vách núi đá mới chịu dừng lại.
“Chia đều cái rắm, bổn yêu không giết các ngươi đã là nể mặt Đạo Huyền Tông rồi, còn dám cùng ta ra điều kiện?” Hải Sa cười gằn khinh thường, hai tên này cho hắn là ngu ngốc sao?
PHỐC PHỐC…
Đạo Trần với Đạo Lãng chật vật nằm bẹp dí thổ huyết, sắc mặt như ăn phải con ruồi…
Toàn bộ công sức và chiến lợi phẩm bị Hải Sa chiếm mất, đổi lại là ai cũng cảm thụ được oan ức muốn chết quách đi cho xong của bọn hắn…
Hải Sa cười gằn, không tiếp tục để ý đến Đạo Lãng với Đạo Trần, dạo bước đến bên cạnh thi thể của một vị Tiên Vương.
Hắn khom người, muốn tháo xuống một chiếc Nhẫn Trữ Vật trong ánh mắt hâm mộ của đám đông…
Nghĩ đến sắp được đồ vật của ba vị Tiên Vương, dù là Hải Sa cũng bắt đầu rung rẩy thân thể to xác vì xúc động, Tiên Vương ở Trung Tiên giới có địa vị quá cao, ngày thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi…Hải Sa hắn hầu như không có cơ hội tiếp xúc.
Càng nghĩ càng hưng phấn, Hải Sa nắm lấy một Chiếc Nhẫn, nhẹ nhàng lột ra…
“Lấy đồ vật trước mắt ta…ai cho ngươi gan chó?”
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên bất chợt, sắc mặt đang hưng phấn của Hải Sa nhanh chóng cứng ngắc lại.
Đám người cũng ngơ ngẩn nhìn qua, không biết ai dám chọc Hải Sa trong hoàn cảnh này…
Rất nhanh, bọn hắn sững sờ nhìn người đeo mặt nạ một lần nữa đã đứng lên, chính hắn là kẻ vừa mở miệng.
“Làm sao có thể?”
Chứng kiến cảnh tượng này, Đạo Lãng với Đạo Trần kinh hãi tột độ…không phải tên này vừa rồi bị hai người bọn hắn đánh đến chết đi sống lại sao?
Vì sao lúc này nhìn qua, ngoại trừ các vết máu loang lỗ trên y phục, Lạc Nam lại lành lặn hơn xa mức cần thiết?
Nếu không phải trực tiếp chứng kiến, rất nhiều người cũng không tin trên đời có khả năng khôi phục thương thế nghịch thiên đến như vậy.
Trên cơ thể Lạc Nam, vô số Hình Xăm thần bí dần dần xuất hiện, Bất Hủ Kinh Văn phủ kín cơ thể hắn, mang theo khí tức Bất Hủ vĩnh thế trường tồn, bất khả xâm phạm…
Những Kinh Văn Bất Hủ này kết hợp với Niết Bàn Linh Thủy, Sinh Mệnh Huyền Mộc các loại, một chiếc lá Bất Tử Thụ lén lút bỏ vào trong miệng, đẩy nhanh tiến độ khôi phục thương thế lên cấp số nhân…
Vạn Cổ Bất Hủ Thân…Lạc Nam đã kích hoạt, lợi dụng khả năng của nó chữa sạch thương thế, thân thể thon dài đứng thẳng, khóe miệng nhẹ cong lên:
“Ta chờ ngươi xuất hiện đã lâu rồi, con cá lớn trong lưới của ta!”
“Ồ? Ý ngươi chính là…ngươi vẫn chưa dùng toàn lực?” Hải Sa ý vị thâm trường nhìn Lạc Nam, cho rằng tên này đang khoác lác.
“Hừ, mạnh mồm!” Ngay cả Đạo Lãng với Đạo Trần cũng hừ lạnh một tiếng khinh thường, kẻ này bị hai người đánh cho mất đi khả năng chiến đấu, lúc này còn dám to mồm tự tin như vậy.
Lạc Nam không tiếp tục dài dòng, Vạn Cổ Bất Hủ Thân hắn không thể duy trì quá lâu, trong khoảng thời gian này phải tùy cơ ứng biến.
Không sai…từ đầu Lạc Nam đã cảm ứng được có Hải Sa núp trong lòng đất chờ đợi thời cơ, vì thế khi chiến với Đạo Lãng và Đạo Trần vẫn còn lưu trữ rất nhiều thủ đoạn, mục đích không ngoài khác chính là dẫn dụ Hải Sa, xem thực lực tên này mạnh đến mức nào.
RẸC…
Theo một âm thanh chát chúa vang lên, trong tay Hải Sa đã xuất hiện một thanh cự Chùy với vô số gai nhọn lớn nhỏ, khí tức Ất Yêu lan tràn, nhìn Lạc Nam cười nhạt:
“Tiểu tử, chắc hẳn ngươi vừa phục dụng đan dược trị thương cấp tốc nào đó hả? đối với thân thể không có lợi đâu, sẽ sinh ra di chứng đó!”
Hiển nhiên nhìn tốc độ lấy lại sức khỏe của Lạc Nam, dù là Hải Sa cũng cho rằng hắn liều lĩnh cắn thuốc, đối với hành vi tự hủy thiên phú của mình như vậy của Lạc Nam xem thường vô cùng.
“Ngươi nói quá nhiều!”
Lạc Nam nhàn nhạt mở miệng, thân thể hắn lúc này được bao phủ bởi vô số cổ tự kỳ bí, khí tức bất hủ thần thánh mà uy nghiêm, ở mỗi một tế bào dù là nhỏ nhất đều được cường hóa mạnh mẽ, trở nên bất khả xâm phạm…
Chưa dừng lại ở đó, ánh mắt Lạc Nam hiện lên vẻ điên cuồng và quyết ý, lạnh lùng quát:
“Mở cho ta – Tử Môn!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong khoảnh khắc, Khai Môn, Cơ Môn, Thể Môn, Tốc Môn, Huyết Môn, Cốt Môn, Không Môn! tất cả đều được cường hóa một cách dữ dội.
Tử Môn là cánh cửa cuối cùng, đem bảy môn còn lại của Bát Môn Độn Giáp cường hóa vượt xa giới hạn mà thân thể có thể chịu đựng…vì thế sau khi thi triển Tử Môn một thời gian, tu sĩ sẽ bị bạo thể mà chết.
Nhưng đối với Vạn Cổ Bất Hủ Thân lúc này, dù là thi triển Tử Môn…cũng không thể phá hủy sự bất hủ trường tồn đến từ Thể Chất này…
Vì thế Lạc Nam nảy sinh ý nghĩ điên cuồng, hắn cho rằng mình có thể thi triển Tử Môn trong quá trình Vạn Cổ Bất Hủ Thân kích hoạt, tin chắc sẽ không thành vấn đề, không tạo thành nguy hiểm cho bản thân, ngược lại lực chiến đấu cũng sẽ tăng mạnh, trăm lợi không có một hại nào.
Lúc này đây…đem ra thử nghiệm…
“Cổ khí thế này…”
Nhìn thấy một nguồn năng lượng dồi giàu tùy thời có thể bùng nổ bên trong cơ thể Lạc Nam như một quái vật kia, Hải Sa sắc mặt nghiêm túc, một cảm giác bất an dâng tràn trong lòng hắn không sao ức chế được.
Để bản thân có được cảm giác an toàn, Hải Sa hít sâu một hơi, rút ra một Thanh vũ khí cự đại từ trên lưng xuống…
Đó là một Lưỡi Búa dài, bên trên lại phủ đầy gai nhọn lít nha lít nhít, nhìn qua đã khiến người khác sởn cả gai óc về độ nguy hiểm của nó.
Nó là Nghiền Cốt Phủ, thanh vũ khí yêu thích nhất của Hải Sa vì mỗi một cú trảm đều đem xương cốt của đối thủ nghiền nát tàn nhẫn vô cùng, đẳng cấp đạt đến Ngọc Cấp Trung Phẩm.
Hải Sa với thân thể lực lưỡng to lớn, nay lại cầm Nghiền Cốt Phủ…càng cho thấy dáng vẻ oai phong dữ dằn của mình, khiến đối thủ đối diện sẽ sinh lòng e ngại đôi chút.
Nhưng không…thân ảnh Lạc Nam đã biến mất, Tốc Môn được cường hóa đến cực hạn làm hắn hóa thành tàn ảnh, lại thêm Huyễn Quang Vô Cực triển khai, chỉ thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Hải Sa…Cuồng Thú Quyền điên cuồng vận chuyển.
“Đi chết!”
Hải Sa tròng mắt co rụt lại, Hắc Ám Tiên Lực đen kịch hòa vào Nghiền Cốt Phủ, mang theo khí tức và tâm tình tiêu cực đến cực điểm nện xuống đầu Lạc Nam…
KENG…
Theo một âm thanh mãnh liệt va chạm vang lên, vô số người cảm thấy da đầu tê dại, khó có thể tin nhìn một mặt trước mặt.
Chỉ thấy Nghiền Cốt Chùy dữ tợn là thế, nện thẳng xuống đầu Lạc Nam một cách trực diện là thế, nhưng vô số cổ tự thần bí kia đột ngột lóe sáng, khiến đầu của hắn trở nên bất khả xâm phạm, dù bị đánh trực diện vẫn không si nhê gì…
“Cuồng Thú Quyền!”
BỐP!
Một quyền khủng bố nặng đến vạn quân theo sau đó đấm thẳng vào mặt Hải Sa, dùng công đối công, dùng cứng đối cứng…
PHỐC…
Chỉ bất quá Hải Sa không có Vạn Cổ Bất Hủ Thân, xương mặt như bị lõm xuống, máu tươi cuồng phún, răng môi lẫn lộn, mắt nổ đom đóm…
“Cuồng Thú Quyền…Cuồng Thú Quyền…Cuồng Thú Quyền!”
Nhân lúc Tử Môn và Vạn Cổ Bất Hủ Thân vẫn còn tồn tại, Lạc Nam điên cuồng tấn công bất chấp tất cả, bất chấp Hải Sa nhiều lần đáp trả đánh trực tiếp vào cơ thể hắn, hắn vẫn không đau đớn…không mệt mỏi, không thương thế điên cuồng đấm lấy Hải Sa…
“Làm sao…làm sao có thể như vậy được?!”
Hải Sa toàn thân rung rẩy kịch liệt, đầu của hắn đã bể nát một phần vì bị ăn đấm, nếu không ỷ vào sức phòng thủ của Yêu Thú lợi hại, đã sớm bị đấm nổ đầu rồi.
Là một quái vật khát máu, Hải Sa tự tin cho rằng mình là sát thủ biển cả, vô số tu sĩ gặp hắn chỉ có đái ra quần…nhưng lúc này đây, khi bị thân ảnh này điên cuồng đeo bám công kích, thế công liên miên bất tuyệt, mỗi chiêu đều là dùng mạng đổi mạng, làm Hải Sa bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi.
Bởi vì hắn phát hiện, mặc kệ mình sử dụng công kích gì…đều không thể làm đối phương dừng tay, lại thêm Tử Môn khiến thất môn còn lại cường hóa vượt qua phạm vi thường thấy, khiến chiến lực của Lạc Nam gia tăng trên diện rộng, Hải Sa trở nên khổ không thể tả.
BỐP BỐP BỐP BỐP…
Vô số âm thanh vang vọng mà ra, đám người nhìn thấy vừa rồi cao cao tại thượng không ai bì nổi như Hải Sa, lúc này lại bất lực bị nện một cách liên tục, Lạc Nam như một con dã thú đánh mất lý trí, hắn bất chấp tất cả chỉ muốn tiêu diệt đối thủ trong lúc trạng thái Vạn Cổ Bất Hủ Thân vẫn còn.
Cảnh tượng có phần thô bạo, vô số người ngay cả thở mạnh cũng không dám…nhìn thấy Hải Sa đang bị ngược đãi, cả đám bước chân đã dần rung rẩy rời đi…
Lúc này bọn hắn mới biết lời của Lạc Nam là sự thật, rõ ràng hắn vẫn bảo lưu thực lực để chờ Hải Sa rơi vào lưới, lúc đối chiến với Đạo Lãng và Đạo Trần hoàn toàn không sử dụng toàn lực.
“Ực!”
Đạo Lãng với Đạo Trần hai mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự khiếp sợ…
Bọn hắn tự nhủ nếu như vừa rồi Lạc Nam dùng trạng thái “bất tử” này đối chiến với hai người, liệu những Đường Kiếm của mình có tổn hại được đến hay không?
Câu trả lời là không khiến cả hai rùng mình liên tục…
Cũng may, cũng may có Hải Sa đứng ra thế mạng.
“CHẾT!”
Theo một cú đấm thô bạo tiếp tục tiến đến…lần này bên trong nắm tay của Lạc Nam bí ẩn có một ngọn lửa màu Hồng Phấn gia nhập, lại kiên quyết lao đến Hải Sa…
“Hắc Ám Chấn Thiên Phủ!”
Hải Sa điên cuồng gầm rống như lệ quỷ, đầu lâu chỉ còn một nửa, lưỡi búa trên đầu bị bẻ đôi…hắn gần như nỏ mạnh hết đà.
Vô tận Hắc Ám lại gia trì vào Lưỡi Búa, một búa trảm ra như có thể trảm thiên nát địa, chấn áp thiên hạ vạn vật…
Đối với một Búa này, Lạc Nam vẫn hiên ngang mà tiến, không có dấu hiệu dừng lại…
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lưỡi Búa nện thẳng lên bả vai hắn, Kinh Văn Bất Hủ bùng sáng mà lên đem nó ngăn cản ở bên ngoài da thịt, ma sát lóe ra tia lửa, nắm tay của Lạc Nam hung hăng đấm vào bụng của Hải Sa…
Vù vù vù vù…
Trong khoảnh khắc đó, cuồn cuộn ngọn lửa màu Hồng Phấn tiến vào bên trong đan điền…Hải Sa chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể nóng lên dữ dội, hai mắt có dấu hiệu mờ đi…
“Cảm giác này…thật kỳ diệu!” Hải Sa lẩm bẩm nói, tạm thời quên đi đau đớn của bản thân, cơ thể lắc lư di chuyển, Lạc Nam đang ở đối diện bất chợt như hóa thành mỹ nữ, Hải Sa điên cuồng lao đến.
“Tốc Biến!”
Tốc Môn cùng Cốt Viêm vỗ cánh, Lạc Nam nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Hải Sa…
Nhân thời lượng ít ỏi còn sót lại, ý niệm của hắn vừa động…Linh Giới Châu nhanh nhẹn như điên thu hồi ba cổ thi thể Tiên Vương, ngay cả tòa Lầu Các có vị Hồn Vương không đầu kia cũng bị thu lấy…
Không dám dừng lại quá lâu, nhân lúc toàn trường còn đang khiếp sợ…Tốc Biến liên tục thi triển, mãi đến lúc khuất khỏi tầm nhìn của vô số người…
Động tác lưu loát, mây trôi nước chảy, thành thạo đến cực điểm khiến toàn trường nhất thời chẳng kịp phản ứng.
Tên này đang chiếm ưu thế tuyệt đối, vì sao đột nhiên chạy trốn? bất quá tốc độ thu nạp đồ tốt kia là sao?
PHỐC…
Máu tươi cuồng phún, thân thể Lạc Nam suy yếu tiến vào Linh Giới Châu, mặc kệ sự đời…
“Ta muốn giao phối!” Hải Sa lẩm bẩm trong miệng, ngọn lửa màu Hồng Phấn đang tác oai tác oái trong đan điền hắn…
Không sai, thứ Lạc Nam đánh vào đan điền của Hải Sa chính là Dục Tình Yêu Hỏa…
Đám người quan chiến thấy tình hình không ổn nhao nhao chạy đi…
Đạo Lãng và Đạo Trần vì thương thế chưa lành, vẫn còn suy yếu nằm trên mặt đất…
Lúc này đây, nhìn thấy Hải Sa ánh mắt đỏ ngầu chầm chậm tiến đến, hai người vô thức cảm giác được không ổn chỗ nào đó…
“Này…ngươi muốn làm gì? Hải Sa ngươi bình tĩnh!”
Hải Sa lúc này làm sao nghe lọt tay? Y phục cởi phắt mà ra, thả người đè ép xuống hai thân thể mềm mại vô lực của hai thiếu niên…
“AAAAAAAAAAAA”
Theo hai tiếng hét thảm kinh thiên động địa…
Cúc hoa tàn…
…
Ngủ ngon nha mọi người :D