Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Đăng vào: 11 tháng trước
Lạc Nam âm thầm vui mừng, 219 thanh Phi Kiếm… một con số không tồi, bởi vì hắn vẫn chỉ mới luyện được một phần nhỏ của Ngự Kiếm Thuật, số lượng Kiếm có thể chưởng khống còn hạn chế rất lớn, 219 thanh Phi Kiếm đã đủ tàn sát bừa bãi trên chiến trường rồi.
“Lần này thiếp sử dụng hầu như toàn bộ Nguyên Liệu gom góp được mới luyện chế ra từng ấy thanh kiếm!” Ái Tâm có chút cười khổ nói.
“Đã không tệ rồi, sắp tới nâng cấp tám thanh Hư Không Kiếm lên nữa là được, nàng hết nguyên liệu luyện khí ta sẽ dùng giá cao để thu mua!” Lạc Nam gật gù vuốt cằm.
Luyện Khí Sư và Luyện Đan Sư chính là hai chức nghiệp đốt tiền bậc nhất, số lượng linh thảo các loại thu gom ở Man Hoang Tinh rất khổng lồ, lại được Hỗn Độn Mộc Khí, Tiên Khí cung cấp năng lượng…qua bàn tay chăm sóc của Á Hy Thần, Á Liên Nga, Á Nhi ba vị Nữ Tinh Linh, Linh Dược Điền hiện tại đã chật chội sung túc, không cần phải lo lắng nguyên liệu luyện đan cho Mộng Cơ với Thanh Tuyền.
Chỉ có nguyên liệu Luyện Khí là cần phải nỗ lực suy tính.
Lạc Nam cũng từng muốn tìm mua các thanh kiếm trên Cửa Hàng May Mắn để bổ sung vào Ngự Kiếm Thuật, nhưng sau vài lần thử, hắn phát hiện tỷ lệ xuất hiện pháp bảo dạng kiếm cực thấp, huống hồ Điểm Danh Vọng hiện tại bị hạn chế, không thể quá mức hoang phí được.
“Phu quân, chàng hiện tại là Chủ Nhân của thế giới này, có thể tạo ra vài cái mỏ khoáng sản, hay vài cái mỏ Linh Thạch hay không?” Lý Trúc Loan cười nói.
Lạc Nam nghe vậy bật cười lắc đầu: “Ta có thể chỉ định vị trí để tạo ra chúng nó, nhưng các mỏ khoáng sản cần phải có thời gian cực kỳ lâu dài để hình thành, đối với việc này ta cũng bó tay!”
Lý Trúc Loan xấu hổ lè lưỡi, nàng cũng nhận ra suy nghĩ của mình có chút ngây thơ…
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Đúng lúc này, lại có một cổ khí tức cực kỳ cường đại ầm vang mà ra, vị trí ngay tại Mộng Cơ Cung.
“Sư phụ xuất quan!” Tiêu Thanh Tuyền vui mừng hớn hở.
Lạc Nam và chúng nữ cũng đưa mắt nhìn qua, đối với việc Hậu Cung ngày càng phát triển và tiến bộ cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Dị Hỏa gào thét thiêu đốt trời cao, Đan Mộng Cơ như nữ thần chi hỏa ung dung bước ra, mỗi một bước chân đều như sinh ra ngót sen, mỹ miều cao quý không cách nào tưởng tượng…
Đan Mộng Cơ đúc lại toàn thân, trước đây nàng vốn là đại mỹ nhân, sau khi thay đổi vài bộ phận theo sở thích của người nào đó…hiện tại càng thêm xinh đẹp, càng thêm hoàn mỹ, có thể nói là nằm trong top của Hậu Cung.
Lạc Nam ở lần đầu nhìn thấy nàng cũng bị kinh diễm một lúc lâu mới có thể bình tĩnh, qua đó có thể thấy nhan sắc của Đan Mộng Cơ hiện tại khuynh quốc khuynh thành đến mức nào.
Trên không phía sau lưng Đan Mộng Cơ, hàng vạn con thú hỏa nhảy nhót rít gào, đó chính là uy thế của dị hỏa Vạn Thú Mộ Hỏa sau khi chuyển thành Tiên Lực, hàng vạn con thú như có thêm linh tính, hết sức sống động.
Lạc Nam nhìn cảnh này ánh mắt lóe sáng, nếu Cuồng Thú Quyền của hắn có thêm Vạn Thú Mộ Hỏa gia trì, như vậy uy lực nói không chừng sẽ có tiến bộ nhất định.
Ngoài ra hắn còn có thể nhìn thấy một ngọn lửa vô màu vô sắc, trong suốt như ẩn như hiện bên trên làn da của Đan Mộng Cơ, khí tức nguy hiểm của nó so với Vạn Thú Mộ Hỏa còn kinh khủng hơn không biết bao nhiêu lần.
Dị hỏa top 3 – Phần Lực Thiêu Linh Hỏa, loại Dị Hỏa có thể thiêu đốt trực tiếp Linh Lực trong cơ thể đối thủ, khiến đối phương hao sạch Linh Lực, vận mệnh như cá nằm trên thớt.
Lúc này Phần Lực Thiêu Linh Hỏa cũng đã chuyển nguồn năng lượng của mình từ Linh Lực thành Tiên Lực, như vậy thứ nó có thể thiếu đốt đã không chỉ là Linh Lực nữa rồi…
“Phỉ Phỉ, nàng công kích thử Mộng Cơ!” Lạc Nam ánh mắt hưng phấn nói.
“Ừm”
Băng Phỉ Phỉ không chút do dự tiến lên một bước, vô tận Hỏa tiên lực cùng với Băng tiên lực gào thét mà ra, chúng nó ở trên không trung hình thành một cái chưởng ấn Băng Hỏa khủng bố, hướng về Đan Mộng Cơ vồ xuống…
ẦM ẦM ẦM…
Băng và Hỏa kết hợp, uy lực không kém chút nào so với Lôi và Hỏa, thậm chí một lạnh một nóng liên kết, còn tạo cảm giác khó chịu hơn.
Chúng nữ nhìn chăm chú một màn này, không biết Đan Mộng Cơ sẽ ứng đối thế nào…
Chỉ thấy Đan Mộng Cơ nhàn nhạt cười ung dung, bàn tay nhẹ phất một cái…
Phần Lực Thiêu Linh Viêm phá thể mà ra, chúng nó trong suốt nhưng vẫn nhìn thấy vẻ mờ mờ ảo ảo, hướng về một cái Băng Hỏa Chưởng của Băng Phỉ Phỉ thiêu đốt…
Xèo xèo xèo xèo…
Băng Hỏa Chưởng mạnh mẽ xuyên phá đến, nhưng trong quá trình này…vô số hỏa tiên lực đến từ Phần Lực Thiêu Linh Viêm đã bao phủ lấy nó và bắt đầu thiêu đốt.
Âm thanh xèo xèo vang lên, Lạc Nam và chúng nữ kinh ngạc nhìn thấy hai loại Tiên Lực do Băng Phỉ Phỉ đánh ra bị thiêu đốt thành hư vô, sau cùng triệt để biến mất dạng…
“Muốn chống lại Phần Lực Thiêu Linh Viêm, cách tốt nhất là không dùng Linh Lực hoặc Tiên Lực, ngoài ra chỉ còn cách sử dụng nguồn Tiên Lực có sức mạnh vượt xa Tiên Lực của thiếp!”
Âm thanh ôn nhu cười nói, Đan Mộng Cơ đã xuất hiện trước mặt mọi người, tu vi Độ Kiếp Hậu Kỳ sắp đột phá Viên Mãn thu liễm trở lại, có thể thấy nàng tiến bộ cực lớn trong lần bế quan này, gia nhập hàng ngũ chiến lực mạnh nhất của Hậu Cung.
Bởi vì ngoài trừ là một Độ Kiếp Hậu Kỳ thì đừng quên…Đan Mộng Cơ vẫn là một Cốt Tu mạnh mẽ, sở hữu bộ xương cốt của Man Kiều và chân truyền của Man Hoang Thánh Địa – Hồng Hoang Cốt Kinh.
“Nếu ta sử dụng Kim Ô Thánh Hỏa, Phần Lực Thiêu Linh Viêm của tỷ có thể đốt cháy không?” Diễm Nguyệt Kỳ có chút hứng thú hỏi.
“Có thể đốt, nhưng không dễ dàng, cũng không nhanh chóng…tỷ phải toàn lực ứng đối!” Đan Mộng Cơ nghiêm túc.
“Vậy nếu một vị Ngọc Tiên Tiên dùng Tiên Lực bình thường đánh muội thì sao?” Võ Tam Nương cười hỏi.
“Không thể chống! Tiên Lực của đối phương mạnh mẽ hơn muội quá xa!” Đan Mộng Cơ nhíu mày cười khổ.
Chúng nữ gật đầu, có chút hiểu được chiến lực hiện tại của Đan Mộng Cơ.
BỐP…
Võ Tam Nương giật nảy người, Lạc Nam vậy mà ở trước mặt chúng nữ đánh cái mông thịt của nàng, cười mắng:
“Gặp Ngọc Tiên ta cũng chạy trốn thôi, nàng đừng so sánh khập khiễng!”
“Hứ, dám đánh lão nương, tối nay cho chàng không xuống giường được!” Võ Tam Nương hướng hắn giơ lên nắm đấm.
“Hắc hắc, có phải không?” Lạc Nam cười tà…
Chúng nữ bị bộ dạng của hai người làm cho cười khúc khích, rất khó có thể tin đây là một đôi sư đồ…
“Chủ nhân, Dị Hỏa đa phần đều đã có tin tức, còn đệ Bát với đệ Nhị vẫn chưa rõ tung tích sao?”
Đúng lúc này, Hỏa Nhi xuất hiện trên bả vai Lạc Nam hướng hắn mở miệng hỏi.
Nàng nhận thức tất cả các Dị Hỏa tại Việt Long Tinh, nhưng do bị Thất Thải Huyền Quang quấn lấy vô số năm trong Quang Minh Thánh Địa, nên bị thất lạc toàn bộ tung tích của các loại Dị Hỏa rồi.
Lạc Nam có chút đăm chiêu, lẩm bẩm ước tính:
“Hạng 16 Đại Lực Địa Viêm
Hạng 15 Quy Hải Diễm
Hạng 14 Hàn Băng Chi Diễm
Hạng 13 Nộ Lôi Cương Hỏa
Hạng 12 Vạn Thú Mộ Hỏa
Hạng 11 Nham Tượng Trọng Viêm
Hạng 10 Đỉnh Thiên Diễm
Hạng 9 Tử Tâm Phần Không Viêm
Hạng 7 U Minh Quỷ Hỏa
Hạng 6 Bát Hoang Hoành Thiên Viêm
Hạng 5 Kim Ô Hư Hỏa
Hạng 4 Huyết Cốt Cơ Viêm
Hạng 3 Phần Lực Thiêu Linh Viêm
Hạng 1 Dục Tình Yêu Hỏa”
Trong đó ngoại trừ Quy Hải Diễm và Hàn Băng Chi Diễm mà Hậu Cung không thèm vẫn còn ở Đan gia, thì những loại Dị Hỏa còn lại đều thuộc Hậu Cung sở hữu, ngay cả Huyết Cốt Cơ Viêm của Đan Diễm Cơ cũng sẽ không trốn thoát.
“Đúng là còn thiếu hạng 2 và hạng 8 trên Dị Hỏa Bảng, trước đây Đan gia từng nỗ lực tìm kiếm nhưng tốn công vô ít!” Đan Mộng Cơ lên tiếng nói.
“Phu quân hiện tại là chủ nhân của Việt Long Tinh, mọi ngóc ngách chàng đều nắm giữ hết, chẳng lẽ không phát hiện tung tích của chúng sao?” Băng Lam Tịch ánh mắt như lợi kiếm, âm thanh lại ôn nhu như nước hỏi.
“Không phát hiện!” Lạc Nam thở dài gật đầu.
Đúng như lời Băng Lam Tịch nói, hắn hiện tại là chủ nhân Việt Long, một hạ bụi ở Tinh Cầu này cũng đừng mong trốn thoát, vậy mà không tìm thấy tung tích liên quan hai loại Dị Hỏa top 2 với top 8 kia.
“Nếu thật là vậy…chỉ có một khả năng!” Nam Cung Uyển Dung ngưng trọng nói.
“Chúng nó không còn ở Tinh Cầu này?” Yên Nhược Tuyết phụ họa.
Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cho ra một đáp án:
“Dạ Lang Tiên Tinh?!”
“Nhất định là như vậy!” Hỏa Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đám Dạ Lang Tiên Tinh kia trước đây từng nhiều lần truy bắt Dục Tình Yêu Hỏa, nếu không phải trốn vào Quang Minh Thánh Địa một thời gian dài, kết cục sẽ rất bi thảm!”
“Nàng mạnh mẽ như vậy cũng bị đuổi bắt?” Liễu Thi Cầm kinh ngạc hỏi.
Hỏa Nhi cười khổ nói: “Bọn Dạ Lang Tiên Tinh cực kỳ ghê tởm, bọn chúng bị muội ép cho điên cuồng giao hoan, đực không ra đực…cái không ra cái, chỉ là sau khi dục vọng cả đám tan hết lại tiếp tục truy đuổi muội, thực lực của muội khi đó cũng chưa quá mạnh!”
Chúng nữ khóe miệng co giật, thầm nghĩ nếu lời Hỏa Nhi nói là đúng sự thật…vậy một đám thế hệ trước của Dạ Lang Tiên Tinh cũng quá ghê tởm, toàn là người chơi lưỡng hệ a…
“Được rồi, đó chỉ là suy đoán…bất quá Dạ Lang Tiên Tinh ta sớm muộn sẽ đi một chuyến, nếu thật sự top 8 và top 2 nằm trong tay bọn chúng, phải đoạt trở về!” Lạc Nam quyết tuyệt nói.
“Bọn thiếp đi với chàng, quấy Dạ Lang Tiên Tinh long trời lỡ đất!” Chúng nữ ánh mắt chiến ý dạt dào.
Hậu Cung tuyệt đối sẽ không cho phép Dạ Lang Tiên Tinh cướp đồ tại Việt Long Tinh mà bình ổn sinh tồn, dù sao thì Việt Long hiện tại là của Lạc Nam, đồ trong quá khứ cũng phải thuộc về hắn.
“Phu quân! chàng cùng thiếp đi xem Diễm Cơ một chút nhé! Tiểu thị nữ mới của chàng…” Đan Mộng Cơ dịu dàng nắm tay Lạc Nam, âm thanh ôn nhu nói.
Mặc dù hai người vẫn chưa cá nước thân mật, nhưng từ khi nam nhân này vì đúc lại thân thể cho nàng bôn ba nguy hiểm, sau cùng là vì để mấy người các nàng thoát thân mà một mình ngăn cản toàn bộ Cự Yêu Tộc trước Truyền Tống Trận, Đan Mộng Cơ đã thề với lòng đời này của nàng chỉ thuộc về hắn.
Cả thể xác cho đến tâm hồn…
Đan Mộng Cơ hấp tấp Luyện Hóa hai loại Dị Hỏa không phải vì muốn nỗ lực tăng tiến Tu Vi, mà là vì để khi hai người chính thức Song Tu…Lạc Nam sẽ tiếp nhận hai loại Dị Hỏa từ cơ thể nàng mà không cần trải qua cảm giác đau đớn khi chủ động nuốt vào bụng, luyện hóa chúng nó.
Mặc dù Đan Mộng Cơ hiểu chút đau đớn ấy không tính là gì với Lạc Nam, nhưng chỉ cần nằm trong khả năng của mình, nàng tuyệt đối sẽ không để nam nhân của mình chịu bất kỳ thiệt thòi nào…
Lạc Nam làm sao có thể không hiểu tình cảm của Đan Mộng Cơ, mặc dù hắn không nói ra…nhưng tất cả đều ghi tạc vào trong lòng.
Đó cũng là lý do vì sao hắn dễ dàng chấp nhận thu Đan Diễm Cơ, dù trước đó đôi bên không hề có chút tình cảm.
Nguyên nhân rất đơn giản…bởi vì Diễm Cơ là muội muội của Mộng Cơ, chỉ thế mà thôi.
“Chúng ta đi!” Hắn vòng tay ôm lấy vòng eo của Đan Mộng Cơ, ý niệm vừa động.
Hai người rời khỏi Linh Giới Châu.
Liễu Ngọc Thanh nhìn bóng lưng hai người biến mất, hướng chúng nữ cười nói:
“Chúng ta đi tắm suối!”
…
Liễu gia trong đình viện, một thân ảnh diễm lệ đoan trang ngồi đó, cung trang màu đỏ nổi bậc ôm lấy dáng người cao gầy nhưng lại đầy đặn ở những nơi cần thiết, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, phát họa ra đường cong tuyệt mỹ nhất của một nữ nhân ở tuổi chín mùi.
Đan Diễm Cơ ngồi thẩn thờ nhìn không gian vô định, nàng bị mang về đây đã có vài tháng, chưa một ai đến ngó qua nàng.
Những tộc nhân Liễu gia kia ngày thường đi ngang gặp nàng cũng chỉ gật đầu chào hỏi, không tiến đến bắt chuyện dù chỉ là nửa câu…
Đối với Độ Kiếp Kỳ thì vài tháng thời gian chỉ như thoáng qua, chỉ là vô số suy nghĩ luân chuyển trong đầu không ức chế được trong thời gian qua khiến nàng cảm thấy mấy tháng ngắn ngũi này như cả thế kỷ…
Bất chợt không gian có chút gợn song, hai một nam một nữ xuất hiện làm Đan Diễm Cơ giật mình đứng dậy…
Chứng kiến Đan Mộng Cơ thần thái sáng lạng hạnh phúc như chim nhỏ nép vào lòng Lạc Nam, sắc mặt Đan Diễm Cơ có chút phức tạp, cắn cắn cánh môi mềm mại…
“Diễm Cơ, sau này ngươi theo bên cạnh phu quân ta, cùng Thủy Tích Quân làm thiếp thân thị nữ của hắn!” Đan Mộng Cơ nhìn muội muội lạnh nhạt mở miệng, âm thanh không cho bất kỳ chỗ trống cự tuyệt nào.
“Đại tỷ…tuổi tác giữa ta và hắn…” Đan Diễm Cơ sắc mặt có chút mất tự nhiên, nàng là người cùng thế hệ với Cuồng Bạo Nữ Vương Võ Tam Nương, Lạc Nam mặc dù đã là nhất tinh chi chủ, nhưng tuổi của hắn còn không bằng số lẻ của nàng.
“Hừ, trách không được ngươi tu luyện nhiều năm như vậy tu vi vẫn dừng lại ở Độ Kiếp Trung Kỳ, cách nhìn quá mức gò bó không hợp với con đường tu luyện!” Đan Mộng Cơ lạnh lùng, dạy dỗ nói:
“Nhìn tuổi tác của ta bao nhiêu? Võ Tam Nương tuổi tác bao nhiêu? Chúng ta vẫn có thể gả cho phu quân, huống hồ ngươi chỉ là kẻ bại trận bị ta bắt giữ, không có tư cách cự tuyệt!”
Sắc mặt Đan Diễm Cơ tái nhợt, thì ra ở trong lòng đại tỷ mình còn là kẻ thù, chỉ là kẻ bại bị bắt để làm nô tì cho Lạc Nam, Đan Diễm Cơ chỉ cảm thấy trái tim đau nhói đến không muốn sống.
“Phốc…haha!”
Hết sức bất chợt, một âm thanh phì cười vang lên, sau đó hai nữ một mặt mộng bức nhìn Lạc Nam ôm bụng cười đáng ghét.
Đan Diễm Cơ thấy vậy âm thầm tức giận, tên này đang cười nhạo nàng sao? Ta có chết cũng không làm thị nữ của hắn.
“Chàng cười cái gì?” Đan Mộng Cơ hơi chột dạ nhìn hắn.
BỐP…
Lạc Nam đánh lên bờ mông vểnh cao của nàng khiến Đan Mộng Cơ đỏ cả mặt, Đan Diễm Cơ ánh mắt trợn tròn, nữ nhân trước mặt thật sự là đại tỷ vừa rồi còn lạnh lùng nghiêm khắc của mình sao?
“Sao đánh thiếp?” Đan Mộng Cơ trừng mắt nhìn.
Lạc Nam dở khóc dở cười nhìn nàng, mắng nói: “Không cần ở ra vẻ lạnh lùng như vậy, chỉ cần Diễm Cơ là muội muội của nàng thì ta sẽ đối xử tốt, chút chiêu trò của nàng không qua mắt được phu quân!”
“Cái này…” Đan Mộng Cơ có chút thẹn thùng, không ngờ suy nghĩ của nàng bị hắn nắm cán, chỉ là trong lòng tràn đầy mật ngọt trước lời nói của nam nhân.
Ngoài mặt thì nàng lạnh lùng đối xử với Đan Diễm Cơ, muốn Đan Diễm Cơ hạ thấp thân phận để làm thị nữ của Lạc Nam, nghe qua thì thấy người chịu thiệt thòi là chính Đan Diễm Cơ mà người có lợi lại là Lạc Nam.
Nhưng chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút sẽ hiểu, Lạc Nam đối xử tệ hại với thị nữ bên cạnh hắn sao?
Nhìn Thủy Tích Quân là có đáp án, đầu tiên là được Công Pháp…sau đó là có Huyết Mạch, mức độ sủng ái không kém chút nào thê tử.
Số nữ nhân muốn đi làm thị nữ của Lạc Nam chỉ sợ xếp hàng một vòng Bình An Thành còn không đủ.
Đan Diễm Cơ nếu làm thị nữ của Lạc Nam, người có lợi nhất chính là Đan Diễm Cơ chứ không ai khác.
Đan Mộng Cơ thấu hiểu nỗi khổ tâm của muội muội nhưng không nói ra, ngược lại giả vờ lạnh lùng chán ghét để đẩy Đan Diễm Cơ đến bên cạnh phu quân mình, từ đầu đến cuối đều là âm thầm hy sinh cho muội muội.
Nàng cũng muốn Đan Diễm Cơ đi theo phu quân để có một tiền đồ tươi sáng, có công pháp tốt, có Huyết Mạch hoặc Thể Chất lợi hại…suy tính cho muội muội hết lòng.
Đó là thân tình…
Nào ngờ tất cả đều bị Lạc Nam nhìn thấu nói huỵch tẹt ra ngoài, Đan Mộng Cơ như mèo bị giẫm đuôi, làm sao không xấu hổ?
Nhìn Lạc Nam và Đan Mộng Cơ kẻ xướng người họa, thông minh như Đan Diễm Cơ hơi động não một chút lập tức hiểu nổi khổ tâm trong lòng tỷ tỷ, nhất thời bật khóc nức nở, bất chất đẩy ra Lạc Nam, nhào vào lòng Đan Mộng Cơ khóc hu hu…
“Tỷ tỷ, ngươi không trách ta?”
Đan Mộng Cơ thở dài, ánh mắt ôn nhu vuốt ve tóc nàng: “Ngươi có lỗi gì mà trách? ta là đại tỷ của các ngươi, tính cách của các ngươi làm sao ta không hiểu?”
“Diễm Cơ ngươi mặc dù bình thường kiêu ngạo tự phụ, nhưng tất cả bản tính đều biểu hiện rõ ràng ra ngoài, trong lòng không có chút tâm cơ nào!”
“Ngược lại là Thiên Hành, hắn dù bề ngoài tỏ vẻ ôn hòa lễ độ, ta nói gì cũng ngoan ngoãn nghe theo, thực chất lại là một kẻ dã tâm rất lớn…lúc đầu ta vốn nghĩ hắn là nam nhân, có dã tâm và tham vọng cũng là chuyện tốt, nhưng không ngờ ngay cả người một nhà hắn cũng dám xuống tay, khiến ta cực kỳ tức giận mới thanh lý môn hộ mà thôi!”
Đan Diễm Cơ không ngờ đại tỷ mình nhìn thấu triệt như vậy, vừa mừng vừa tủi, ôm chặt nàng thút thít mãi không thôi.
“E hèm!”
Hồi lâu sau, Lạc Nam mới ho khan một tiếng, nhìn Đan Mộng Cơ nói: “Được rồi, chuyện cũ đã qua…ta cũng không để ý chút ân oán với Diễm Cơ làm gì, cũng sẽ không ép buộc, nàng thích thì ở lại Liễu gia, không thì trở về Đan gia cũng được!”
“KHÔNG!”
Đan Diễm Cơ bất chợt quát lớn khiến Lạc Nam giật cả mình…
Chỉ thấy nàng tách khỏi lòng Đan Mộng Cơ, ánh mắt quyến rũ sắc sảo nhìn lấy hắn, môi đỏ gằn từng chữ nói:
“Ta sẽ làm thiếp thân thị nữ của ngươi, có đuổi cũng không đi!”