Chương 17: Gặp lại các quý nữ

Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thẩm Thiều Quang trở lại am Quang Minh, phát hiện trong am có quý nữ tới dâng hương, cũng là cố nhân – Bàng nhị nương, còn một vị khác nữa chính là cô nương mặc áo màu vàng đất thêu hoa cạnh đình nghỉ mát hôm Đoan Ngọ.

Đoán chừng là đã lạy Phật xong, Viên Giác sư thái đang dẫn bọn họ đi xem bích họa trong viện, kể chuyện Phật.

Đã gặp phải rồi, Thẩm Thiều Quang bèn đi tới chào hỏi.

Viên Giác sư thái cười nói với hai cô nương kia: “Đây chính là Thẩm thí chủ.” Vừa rồi trong lúc uống trà, Viên Giác sư thái đã nhắc tới Thẩm Thiều Quang.

Lại giới thiệu với Thẩm Thiều Quang: “Đây là ngũ nương nhà Tần phó xạ. Bàng nhị nương thì ngươi đã biết rồi.”

Ba người đều mỉm cười, cúi đầu chào nhau.

Viên Giác cười nói với Thẩm Thiều Quang: “Bọn ta vừa mới uống trà hoa lài lần trước ngươi tặng, hai vị thí chủ đều nói là hương vị ngọt ngào thanh nhã, trước kia ngươi cứ nói là ta “quá khen”…” Giọng nói vô cùng thân thiết.

Thẩm Thiều Quang mím môi cười.

Tần ngũ nương mỉm cười quan sát tỉ mỉ Thẩm cô nương này, mặc dù am Quang Minh không lớn nhưng Viên Giác sư thái cũng không phải một người tầm thường. Nghe bà nội nói sư phụ của người này là An Khánh đại trưởng công chúa của triều trước, vị công chúa kia thuở trước làm mưa làm gió trong triều, sau lại đột nhiên nhìn thấu hồng trần, xuống tóc ở Lạc Dương. Viên Giác này là đồ đệ thân cận, từng cùng công chúa đi qua không ít nơi. Thẩm thị này được Viên Giác sư thái coi trọng như vậy, hẳn cũng không tầm thường.

Tần ngũ nương nói: “Trông Thẩm cô nương rất quen, chẳng lẽ đã gặp ở đâu rồi?”

Thẩm Thiều Quang cười nhíu mày một cái, có lẽ là hôm đó ngươi khát, muốn mua nước ô mai của ta chăng? Nhưng ngoài miệng nàng lại cười đáp: “Chắc hẳn đây chính là duyên phận.”

Bàng nhị nương và Thẩm Thiều Quang đúng là anh hùng cùng chung ý tưởng, cũng đoán được là hôm đó gặp nhau ở bờ sông, nhưng lúc đó A Thẩm đang bán đồ ăn, hôm nay lại là “quý nữ của Thẩm thị”, cho nên Tần ngũ nương mới không nhớ ra được.

“Ta từng mấy lần gặp gỡ tứ nương nhà Thẩm thứ sử ở Đặng Châu, chắc tướng mạo của cô nương trong tộc các ngươi có nét giống nhau.”

Quả thật Thẩm Thiều Quang không quen với người trong tộc ở Lạc Dương cho lắm, không biết vị Thẩm thứ sử này là gì của nàng, nhưng có thể khẳng định rằng không phải là thúc bá ruột: “Ta trôi giạt giang hồ, đã lâu không trở về quê, thật sự không biết mình có giống các tỷ muội hay không.” Thẩm Thiều Quang cười nói.

Có thể nhắc tới hoàn cảnh khốn khó của mình một cách ung dung như vậy thì đã không phải người tầm thường, sao Tần ngũ nương có thể không nhìn ra y phục của Thẩm Thiều Quang tuy là tơ tằm Ích Châu nhưng lại đã được giặt đi giặt lại nhiều lần, đã rất cũ, trên đầu cũng chỉ cắm hai cây trâm bạc nho nhỏ.

Cảm giác của Thẩm Thiều Quang về vị Tần ngũ nương này cũng không tệ, đứng trước một nữ tử nghèo khó như mình, Tần ngũ nương đã không hề tỏ ra cao ngạo, cũng không có thái độ cố tỏ ra thương hại thì dường như ngươi và nàng đều giống nhau, dù chỉ là một cử chỉ thôi cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái – nhất là nếu so sánh với Bàng nhị nương trước kia.

Nghĩ tới Bàng nhị nương, Thẩm Thiều Quang cười hỏi nàng ta: “Đã lâu không gặp, nhị nương vẫn tốt chứ?” Hôm Đoan Ngọ, có lẽ là bị đám “khuê mật” đâm chọt quá lời, Bàng nhị nương vừa trở về đã dọn đồ quay về nhà luôn, từ đó tới giờ đã một thời gian dài không gặp nàng ta, không hiểu tại sao nàng ta lại chạy tới trước mặt đám quý nữ kia, hơn nữa còn là trước mặt “tình địch”.

Nếu bảo Thẩm Thiều Quang cho ý kiến thì nàng cảm thấy vị Tần ngũ nương này vẫn thích hợp với Lâm thiếu doãn hơn. Chưa nói tới gia thế, chỉ nói tới tính tình thôi, trông vị Lâm thiếu doãn kia có vẻ hơi lạnh lùng, ở tuổi này đã làm tới Kinh Triệu thiếu doãn, chắc hẳn cũng phải là người tâm cơ thâm trầm, Bàng nhị nương thì thanh thuần y như dòng suối, cái gì cũng hiện hết ra mặt, riêng phong cách thôi đã không hợp rồi.

Nhưng lại nghĩ lại, có lẽ như vậy mới hợp thì sao? Anh chàng mặt lạnh tâm cơ thâm trầm sánh đôi cùng một cô nàng xinh xắn ngốc nghếch, cặp đôi thế này tính ra lại rất đáng yêu. Thẩm Thiều Quang vừa nghe Viên Giác sư thái kể câu chuyện “Đại Ý múc biển” trên bức bích họa, vừa nhớ lại mấy tình tiết trong phim tình cảm mà nàng từng xem ở kiếp trước. Nghĩ ngợi một chút, Thẩm Thiều Quang lại muốn thở dài, lúc đó ghét cái lối logic “tam tục” muốn chết, bây giờ muốn xem cũng không xem được nữa.

* “Tam tục” gồm: dung tục (tầm thường), đê tục (thấp kém), mị tục (thô tục).

Tần ngũ nương tới đây là theo lệnh trong nhà, chiều nay và sáng mai còn phải tế bái mỗi buổi một lần nữa, cho nên đêm nay muốn ở lại đây, Viên Giác sư thái mời nàng ta ở cùng mình nhưng Tần ngũ nương không muốn quấy rầy sư thái, vì vậy chỉ đành chấp nhận ở cùng Bàng nhị nương.

Viên Giác cười nói: “Cũng tốt, mấy cô nương các ngươi ở cùng nhau cũng dễ nói chuyện.”

Lại nói: “Buổi tối trong phường có hội hoa đăng, mặc dù không náo nhiệt được như Tết Nguyên Tiêu nhưng cũng có vài chỗ khá đẹp mắt, mấy người các ngươi có thể ra ngoài xem một chút, nhưng phải dẫn người theo.”

Ba người đều cười đáp lời.

Từ lúc xuyên tới đây, Thẩm Thiều Quang vẫn luôn ở trong cung, làm gì đã được thấy hội hoa đăng ở thời đại này thế nào? Mặc dù Tết Trung Nguyên không bỏ lệnh cấm đi đêm như Tết Nguyên Tiêu được đi chơi thoải mái khắp thành suốt đêm mà chỉ có thể đi dạo bên trong phường, nhưng đối với một “tên nhà quê” như Thẩm Thiều Quang thì chừng đó cũng đủ hấp dẫn rồi.

A Viên vẫn còn trẻ con, nghe Thẩm Thiều Quang nói buổi tối sẽ dẫn nàng ta ra ngoài xem hoa đăng thì vô cùng vui mừng: “Những năm trước, cho dù là ngày lễ gì thì Từ nương tử cũng đều không cho ta ra ngoài, chỉ cho ta ở nhà giữ nhà. Ta lén ra ngoài nhìn một cái, sợ bị biết, lại vội vàng chạy về. Có một lần Từ nương tử về nhà lấy đồ bỏ quên, trùng hợp bắt được, cầm chổi đánh ta một trận.”

Thẩm Thiều Quang xoa xoa đầu nàng ta.

A Viên cười nói: “Đau thì không đau lắm, nhưng mấu chốt là bị bỏ đói ba ngày. Lần đó đúng là ta đói chết luôn.”

Thẩm Thiều Quang vỗ lên đầu nàng ta hai cái, khẽ cười. Thật ra nàng cũng từng chịu cảnh bị đánh rồi bị bỏ đói, lúc mới xuyên tới Dịch Đình, xuyên vào một cô bé mười tuổi ốm yếu, ký ức của nguyên thân lại không rõ ràng, cũng không có người thân che chở, một vị khách dị thế mơ mơ màng màng không hiểu rõ hoàn cảnh thì sao có thể không gây ra sai lầm?

Tốt xấu gì thì cũng đã qua rồi.

Thẩm Thiều Quang và A Viên ở bên này nhớ lại những đắng cay mặn ngọt trước kia, mà ở bên kia Tần ngũ nương và Bàng nhị nương lại đang nhắc lại chuyện xưa người cũ.

“Ngươi còn nhỏ tuổi, có lẽ là không còn nhớ rõ. Vị tỷ tỷ nhà họ Thôi kia lớn hơn ta mấy tuổi, tính tình hào sảng phóng khoáng, tướng mạo tài năng đều đứng hàng đầu trong số các cô nương cùng lứa, bọn ta đều không so được với nàng ấy. Sau đó, Thôi thượng thư gặp chuyện, theo quy định gia quyến đều bị cho vào Dịch Đình.” Tần ngũ nương khẽ thở dài một tiếng: “Không ngờ một người vốn ôn hòa như nàng ấy lại sẽ tự sát, thật là…” Tần ngũ nương cân nhắc Bàng nhị nương là muội muội của Thục Phi, dính dáng sâu xa với hoàng gia, cho nên cuối cùng vẫn không nói ra miệng hai chữ “tiết liệt” kia.

Bàng nhị nương tái mặt, vô ý thức gẩy gẩy sợi tua rua trân châu trên chiếc trâm cài trong tay, hạt trân châu trên sợi tua rua có kích thước tương đương với hạt trân châu trên đai lưng chiếc áo lụa mà nàng ta vừa thay, chắc hẳn là cùng một bộ.

“Không nghe nói Lâm… thiếu doãn đính hôn với Thôi cô nương sao?” Bàng nhị nương cắn cắn môi, nói.

“Quả thực là không có, nghe nói chỉ là hai nhà mới quyết định như thế, Thôi thượng thư đã xảy ra chuyện.”

Bàng nhị nương vừa mới thở phào ra một cái thì Tần ngũ nương lại nói: “Nhưng mà rõ ràng Lâm thiếu doãn lại vẫn nhớ thương Thôi tỷ tỷ, nếu không tại sao đến giờ còn chưa cưới nương tử? Mà mấy năm đầu lúc Thôi tỷ tỷ mới đi, Lâm thiếu doãn rất hiếm khi tham gia các loại yến tiệc…”

Bàng nhị nương rũ mắt, ngay cả hoa điền hình hoa sen mới dán trên trán dường như cũng mất đi vẻ sinh động rực rỡ vừa rồi.

Thẩm Thiều Quang dẫn A Viên từ bên này phòng đi ra, loáng thoáng nghe được vài câu, thì ra Lâm thiếu doãn thật đúng là người thâm tình như vậy sao?