Chương 37: - Không trị được ngươi

Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

" Quả nhiên là nàng ta!" Mộ Cửu tức giận đập bàn, " Một nữ tử ý xấu đầy bụng! Lại còn muốn thi kế mượn đao gϊếŧ người, một hòn đá trúng hai con chim! Đến ông trời cũng có mắt, không để nàng ta thực hiện được!"

Lục Áp không nhịn được: " Ông trời nào? Rõ ràng là ta cứu ngươi."

" Phải phải phải, ta sai rồi." Mộ Cửu lấy lòng vọt đến trước mặt hắn, " Tại sao lại không nói sớm hơn chứ!"

" Ta là tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ, nói ra ai sẽ tin ta?" Lục Áp chậm rì rì liếc nàng, tiếp tục giận dỗi.

Mộ Cửu bĩu môi, tên nhỏ nhen, sao cứ xoắn xuýt mãi câu nói của nàng chứ. Cúi đầu nghĩ một chút, nàng bỗng chạy ra ngoài, khi quay lại mang đĩa cá rán và bát đũa, đặt lên cái bàn trước mặt hắn: " Đại nhân ngài phải chịu ủy khuất rồi, đây là cá mà ngài thích ăn, cứ dùng từ tốn."

Lục Áp ngẩng đầu nhìn nóc nhà: " Không ăn."

Chỉ có một con cá mà cũng muốn dụ hắn? Hắn dễ nói chuyện như vậy sao?

Mộ Cửu lập tức hạ mình thêm một bậc nữa: " Xin lỗi lần nữa, vừa rồi là ta nôn nóng. Bây giờ đã biết ngươi không phải người như thế, nếu lần sau còn có thêm chuyện, ta tuyệt đối sẽ nắm rõ sự tình rồi mới nói. Con cá này nguội sẽ mất ngon, ngươi mau ăn đi."

Lục Áp trước sau như một liếc nàng: " Vừa rồi ta bị ngươi tàn nhẫn tổn thương, khí huyết rất loạn, tay chân bây giờ nhũn ra, không cầm được đũa."

Mộ Cửu choáng váng: " Vậy ngươi muốn thế nào?" Chẳng lẽ muốn nàng đút cho ăn?

" Chậm đã." Hắn ngồi xuống, nhìn nàng, " Pha cho ta một ấm trà tâm hỏa."

Mộ Cửu nghẹn họng, nhưng, pha trà thì pha trà, ai bảo nàng đuối lý chứ?

Nàng pha xong, rót một chén đưa cho hắn: " Uống đi!"

Lục Áp nhìn cái chén, không nhận: " Ta nói rồi, tay chân ta đều nhũn ra, ngươi để ta cầm, không sợ ta làm vỡ chén sao?"

" Thế thì làm thế nào?" Mộ Cửu hết chỗ nói rồi.

Lục Áp lại nhìn nàng, nửa ngày mới đưa tay chạm vào cái chén: " Bỏng."

Mộ Cửu nhẫn nhịn, cầm chén lên thổi thổi.

" Hết nóng rồi." Nàng tận lực duy trì ngữ khí ôn hòa, không thèm chấp nhặt với hắn, vốn nàng đang nợ hắn, coi như trả nợ tích công đức là được rồi.

Lục Áp nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên lại hơi di chuyển, đem hai cái chân dài duỗi ra: " Đấm chân."

Đấm chân? Mộ Cửu suýt nữa thì chết vì sặc nước! Sao hắn vẫn chưa bắt nàng quỳ dưới đất cho hắn làm ghế đi?

" Họ Lục ngươi đừng được voi đòi tiên!" Nàng vỗ bàn.

Lục Áp nhún vai: " Chân ta nhũn ra rồi, ngồi không vững, nhất định phải đấm bóp mới có thể khôi phục."

Mộ Cửu nhịn xuống sự kích động muốn phun máu, nói: " Ta không phải nha hoàn của ngươi."

" Không phải nha hoàn?"

Lục Áp chống khuỷu tay lên giường, thay đổi tư thế dò xét nàng: " Ta thấy lúc trước ngươi bị Dư Tiểu Liên gọi đến gọi đi, còn tưởng ngươi vốn xuất thân là nha hoàn đấy." Nàng có thể làm nha hoàn cho họ, vì sao không thể để cho thượng thần hắn sai khiến? Nha hoàn kém nhất trong Thanh Huyền Cung của hắn, đi ra lục giới hắt hơi một cái cũng có thể gϊếŧ một đống người đấy.

" Khi đó là tình huống cấp bách, không nghĩ nhiều được như vậy!" Mộ Cửu nổi giận giải thích.

Lúc đó nàng không biết Dương Vận có dã tâm với nàng, nhìn thấy nàng ta gần chết, nàng thân làm hàng xóm cũng phải để mắt một chút chứ. Vạn nhất xảy ra án mạng thật thì sao?

" Vậy bây giờ ngươi cũng có thể coi là tình thế cấp bách."

Lục Áp nheo mắt nhìn nàng: " Ta là ân nhân của ngươi, không chỉ giải vây giúp ngươi ở Hồng Thương, giúp ngươi bắt Đại Bàng, còn giúp ngươi hóa giải một hồi tai nạn. Nhìn những điều đó, ngươi đi hầu hạ ta, như vậy rất công bằng. Huống hồ, hiện tại ta bị ngươi làm cho tức giận đến mức khí huyết không lưu thông, nếu không mau chóng xử lí, chân khí rất có thể không thể quay về vị trí cũ, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma."

" Đến lúc đó, kinh mạch của ta đều đứt, trở thành phế nhân, hoặc cũng có thể thành ma, tương lai ngươi sẽ gặp phải báo ứng đấy."

Báo ứng cái đầu ngươi!!

" Nhanh làm đi." Hắn đung đưa hai chân trước mặt nàng, chỉ chỉ vào chúng nó.

Mộ Cửu ngứa răng lắm rồi.

Còn chân khí loạn? Còn tẩu hỏa nhập ma? Hắn thành ma còn tốt hơn, hừ!

" Ta mặc kệ ngươi, muốn làm thì tự mình làm đi." Nàng quay người đi ra chỗ khác.

" Vậy ta gọi thỏ tinh đến làm." Nói rồi định đứng dậy đi ra ngoài thật.

Mộ Cửu nhanh chóng vồ đền đè hắn lại: " Ngươi dám?!"

Lục Áp nhìn cái eo nhỏ của nàng đang cách hắn cực kì gần, nháy mắt trêu chọc: " Ngươi phải kiềm chế một chút, ta vẫn còn trong trắng."

Gương mặt của Mộ Cửu nhất thời từ hồng hào biến thành đỏ ửng, hận không thể đem hai tay đặt trên ngực hắn đưa lên bóp cổ hắn đến chết!

Hắn còn trong trắng cái rắm!

Coi như toàn bộ nam nhân trên thế giới này chết hết, nàng cũng không coi trọng hắn được không?!

" Ngươi..."

" Thỏ!"

Mộ Cửu mới nói được một chữ, Lục Áp đã phun ra một tiếng triệu hồi chặn lại câu nói của nàng.

Nàng nhe răng gầm thét: " Họ Lục kia, ngươi cũng có dũng khí lắm! Nhớ kĩ cho ta!"

" Đấm chân." Lục Áp ngồi ngay ngắn dậy, chậm rì rì đưa hai chân dịch đến bên người nàng.

Nha đầu chết tiệt, hắn từ nhỏ đã có thể gieo vạ cho Hỗn Bằng và Nữ Oa, còn không trị được nàng sao?

Mộ Cửu hít sâu mấy hơi rồi ngồi xuống, mười ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, vung lên đánh xuống đùi hắn.

Nàng nắm chặt đến mức tay còn cứng hơn khi được đúc bằng sắt, vung lên so với đỉnh đầu còn cao hơn, một cái đập này mà hạ xuống, người nào yếu ớt một chút nhất định có thể bị đập đến ngoại thương!

Lục Áp há lại không nhìn ra được dụng ý của nàng, hắn nhẹ nhàng thổi ra một luồng tiên khí, tiên khí này nhanh chóng đỡ lấy nắm đấm kia, vừa vặn lúc chạm vào đùi hắn liền biến thành đấm bóp vô cùng thoải mái.

Mộ Cửu cố gắng mấy lần cũng không phá tan được luồng tiên khí ấy, chỉ có thể hung hăng trừng hắn, nhận mệnh đấm bóp.

Thôi! Nàng ngốc nghếch vụng vể, tư lịch không sâu, bản lĩnh lại kém, đấu không lại hắn. Có trách thì chỉ biết trách chính mình, ai bảo nàng vừa rồi kích động, để nhược điểm của mình rơi vào tay hắn chứ? Bây giờ ngoại trừ để hắn bắt nạt thì còn biện pháp gì nữa đâu.

Chẳng qua, tại sao lúc đầu nàng không nhìn ra cái tên này lại nham hiểm như thế?

Sớm biết hắn có cái đức hạnh này, nàng chắc chắn sẽ tránh hắn 300 dặm!

Lục Áp nhìn dáng dấp cắn răng nghiến lợi của nàng, lúc đầu còn cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng một lát sau sắc mặt liền trở nên cổ quái, như gặp phải chuyện gì khó khăn vậy.

Hắn bỗng nhiên thu chân lại, cuộn người ngồi dậy.

" Lại làm sao?" Tay Mộ Cửu dừng lại giữa không trung, nhíu mày.

" Không có gì." Hắn nghiêng mặt, hai mắt ngắm tới ngắm lui trên đầu nàng, " Ngươi dùng hương gì?"

" Hương tường vi bình thường thôi." Mộ Cửu tức giận, còn có thể là hương gì nữa?

Hương tường vi? Lục Áp nghi ngờ nhìn nàng.

Trong thiên cung của hắn, không có loại hương nào là không có. Hương tường vi này cũng là thứ mà cung nữ trong Thanh Huyền Cung của hắn hay dùng, đương nhiên là hắn biết, nhưng tại sao hương tường vi trên người nàng lại có chút đặc biệt? Dường như có chút đặc biệt dễ ngửi, khiến tâm tình hắn có chút nhẹ nhõm thanh thản.