Chương 20: - Có hi vọng

Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nàng sợ hết hồn, vội vã lớn tiếng kêu dạ.

Bên cạnh ngay lập tức có người nhìn nàng bằng ánh mắt chế giễu, một vài người mới cũng mở to mắt nhìn nàng. Thấy ánh mắt của nàng lướt qua, họ lập tức quay đầu sang chỗ khác.

Nàng vừa mới biết, hóa ra ngoài nàng và Lâm Kiến Nho, lần này Tuần Sát Ty còn tuyển vào một nhóm người mới, chính là Lý Giáp và Đổng Tuyên trong miệng Lưu Tuấn lúc nãy. Hơn nữa, điểm thi của hai người này cách nàng không xa, vì thế mới cùng được phái đến Tuần Sát Ty.

" Đại nhân." Lúc này, Lâm Kiến Nho bỗng nhiên bước về phía trước nửa bước, chắp tay nói, " Tiểu nhân muốn được điều đến cùng tổ với Quách Mộ Cửu, kính xin đại nhân phê chuẩn."

Bệnh thần kinh Lưu Tuấn này, ai cũng biết ngày thường nói một là một, hai là hai, Lâm Kiến Nho vừa mở miệng, xung quanh liền vang lên những tiếng hít khí lạnh rõ ràng.

Mộ Cửu cũng có chút giật mình, Lâm Kiến Nho và nàng đều là người mới, tuy nàng có thể được coi là độc lai độc vãng, gặp được một người có hoàn cảnh tương tự đương nhiên sẽ có tâm tình cực kì thân thiết, nhưng lúc này, Lưu Tuấn đã sắp xếp xong xuôi, để hắn đi theo Hồ tướng quân rồi, hắn lại đứng trước mặt nhiều người như vậy nói muốn cùng tổ với nàng, đây là muốn chuốc họa vào thân sao?

Hắn và đám Cơ sư muội kia quan hệ đã không tốt rồi, còn muốn quan hệ không tốt với cả lãnh đạo nữa?

Nàng vội vã giật nhẹ tay áo hắn, lắc lắc đầu.

Thế nhưng, Lâm Kiến Nho lại cười khẽ với nàng, vẫn chậm rãi nói với Lưu Tuấn: " Quách Mộ Cửu không quen với Thiên Đình, mà tiểu nhân hai ngày nay đã cùng huynh đệ đi khắp nơi tìm hiểu, cũng đã có bốn, năm phần ấn tượng. Quách Mộ Cửu là tán tu không có môn phái, lại nghe đại nhân nói gần đây có chuyện xấu, tiểu nhân đi cùng Quách Mộ Cửu sẽ càng thuận tiện hơn."

Mộ Cửu nghe hắn sắp xếp đâu ra đấy, hai tay đổ mồ hôi hộ hắn.

Nàng biết hắn có ý tốt, muốn giúp đỡ nàng, nhưng hắn cũng là một tên lính mới, còn Lưu Tuấn là ai? Hắn lại dám thảo luận chuyện quan trọng như vậy với Lưu Tuấn? Hắn không biết là chán sống hay mắt mù, không nhìn ra tên bệnh thần kinh trước mặt là kẻ ngay cả hai chữ đạo lý cũng không biết viết thế nào sao?

Nàng quả thực có sự kích động muốn nhào tới bịt miệng hắn.

" Cũng có đạo lý." Nhưng, ngoài dự liệu của nàng, Lưu Tuấn chỉ trầm ngâm trong chốc lát, chẳng những không nhảy dựng lên xé xác Lâm Kiến Nho, trái lại còn gật đầu hai cái, " Không biết Hồ tướng quân và Trần tướng quân có ý kiến gì không?"

Mộ Cửu còn chưa kịp định thần, Hồ tướng quân đã cúi người nói: " Mạt tướng xin nâng hai tay tán thành."

Trần tướng quân cũng gật đầu: " Mạt tướng cũng không có ý kiến. Nếu đại nhân đồng ý, nửa tháng này, Lâm Kiến Nho và Quách Mộ Cửu sẽ trực ban ngày, nửa tháng sau sẽ đổi sang trực ban đêm."

Lưu Tuấn ừ một tiếng, trở lại chỗ ngồi.

Mộ Cửu càng mờ mịt, Lâm Kiến Nho này ngoại trừ là đệ tử Xiển giáo, chẳng lẽ còn có lai lịch khác? Nhưng nếu hắn thật sự có lai lịch gì, vậy tại sao lại bị đám Cơ sư muội kia bắt nạt thành như vậy? Nàng thật sự không hiểu nổi.

" Quách Mộ Cửu, ngươi định đứng ở đó đến giờ ăn cơm trưa sao?!"

Đang buồn bực, Lưu Tuấn lại trừng mắt há miệng mắng tới.

Mộ Cửu ngẩng đầu lên nhìn, mọi người đều đã đi hết, chỉ có Lâm Kiến Nho đang đứng ngoài cửa chờ nàng. Nàng rụt cổ, chạy ra khỏi cửa như một làn khói.

Lưu Tuấn trừng mắt nhìn theo nàng, cho đến khi bóng lưng nàng biến mất không còn tăm hơi mới lấy một quả nho trên mâm ném vào trong miệng.

Mộ Cửu bước ra sân, đi thẳng ra khỏi viện, đến cạnh một cây Thược Dược ngó nghiêng tứ phía, sau đó không thể chờ đợi được nữa, quay người hỏi Lâm Kiến Nho: " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lưu Tuấn làm sao có khả năng nghe theo đề nghị của ngươi..."

Lâm Kiến Nho nhanh chóng đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, lôi nàng đi tới phía sau cây hoa quế hai người ôm hết, lúc này mới mỉm cười nói: " Ngươi không sợ tai vách mạch rừng sao?"

" Ta nhìn rồi. Không có ai cả." Mộ Cửu đáp.

" Có lúc mắt thấy cũng không chắc sẽ là thật. Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn." Lâm Kiến Nho khoanh tay trước ngực nhìn xuống đất, lời nói không biết là đang tự nói cho bản thân nghe hay đang giải thích cho Mộ Cửu. Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, " Thật ra cũng không có gì quá ngạc nhiên. Đêm qua ta đã đi bái kiến hai vị tướng quân Trần Hồ, được họ đồng ý."

" Hôm qua?" Mộ Cửu sửng sốt.

" Không sai." Lâm Kiến Nho cười cười, " Bằng không làm sao ta có khả năng liều lĩnh đi đắc tội với Đô Đốc? Hôm qua ta cùng Hồ tướng quân trở về Tuần Sát Ty, vừa vặn nghe được Lưu đại nhân và Trần tướng quân đang nói đến chuyện phân ngươi đến tổ của hắn, lúc đó ta mới biết ngươi cũng được phái đến Tuần Sát Ty. Hai ngày nay ta vẫn luôn hỏi thăm tung tích của ngươi, sau bữa cơm chiều liền đến thăm Hồ tướng quân, nói ngươi là người thân của ta, muốn cùng tổ với ngươi."

" Hồ tướng quân lại nói Đô Đốc đã phân Đổng Tuyên vào cùng nhóm với ta, nói chuyện một hồi liền nhắc tới chuyện Lưu đại nhân rất đau đầu về chuyện của ngươi, không bằng ta qua xin Trần tướng quân. Cứ như vậy, ta cầm thư tiến dẫn của hắn đi gặp Trần tướng quân, Trần tướng quân không chê ta, đương nhiên đáp ứng."

Mộ Cửu trợn mắt há mồm, hoàn toàn không thể tin được.

Nghĩ đến chuyện hắn làm những chuyện này là vì nàng, trong lòng nàng liền cảm thấy vô cùng cảm động, chút ác cảm với đệ tử Xiển giáo cũng giảm bớt đi một chút.

Có điều, nàng vậy mà lại không nhìn ra, thiếu niên nhìn qua cũng không hơn nàng là mấy lại có tâm tư kín đáo như vậy. Hóa ra đã sớm thuyết phục được cấp trên, khó trách vừa rồi hắn ung dung như thế. Tâm kế và lòng dạ này, nàng thật đúng là hít khói.

" Ngươi cũng thật lợi hại." Nàng than thở, lại nói, " Cảm ơn ngươi."

Cảm ơn vì hắn thấy tình cảnh gian nan của nàng ở Tuần Sát Ty, cho nên mới đưa tay giúp đỡ. Tuy nàng cũng không cảm thấy đột phá mới này có gì quá tốt, nhưng vô luận thế nào, tâm ý của hắn nàng vẫn sẽ nhận.

Lâm Kiến Nho nhìn nàng cười nói: " Bàn về bản lĩnh thật sự, ngươi so với ta còn mạnh hơn nhiều. Người trong Thiên Binh Doanh này hầu như đều tiến vào bằng lai lịch, ngươi và ta..." Nói đến đây, hắn bỗng ngừng lại một chút, sau đó cười lớn, " Ngươi còn là ân nhân cứu mạng của ta đấy, đừng nói chút chuyện nhỏ này, coi như có chuyện lớn hơn nữa, đó cũng là chuyện ta nên làm."

Mộ Cửu không muốn dây dưa nhiều về chuyện này, cười một tiếng rồi dừng lại.

Lâm Kiến Nho ngẩng đầu nhìn sắc trời: " Không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi tuần phố trước đi."

Mộ Cửu đột nhiên vỗ trán một cái: " Đúng rồi! Ta còn phải đến Thanh Anh Vệ lĩnh thưởng!"

Lâm Kiến Nho hơi ngừng lại, nói: " Ta đi cùng ngươi."

Mộ Cửu mừng rỡ vì có người đồng hành, gật đầu đi cùng hắn ra khỏi Tuần Sát Ty.

Bước được vài bước, nàng bỗng nhiên nhớ lại: " Đúng rồi, mấy vị... sư huynh sư tỷ của ngươi được phân đi đâu vậy?"

Hắn nhếch môi, nói: " Ta không rõ."

Nói thêm một lúc với Lâm Kiến Nho, Mộ Cửu mới biết cùng đi với hắn là bảy đệ tử Minh Nguyên Tông, tổng cộng có năm người trúng tuyển, có Thiền sư tỷ, Cơ sư muội cùng vị sư huynh chết mê chết mệt Cơ sư muội nào đó, ngoài ra còn có một nam tu.

Thiền sư tỷ tên đầy đủ là Lương Thu Thiền, là một trong các đệ tử thân truyền của Chưởng môn Minh Nguyên Tông, cũng là nữ đệ tử duy nhất dưới trướng Chưởng môn. Chưởng môn của Minh Nguyên Tông chưa từng kết hôn, vì thế phủ nội vụ của Minh Nguyên Tông từ trước tới nay đều do một tay Lương Thu Thiền quản lí. Chính vì thân phận nàng ta đặc thù, vì thế nàng ta mới có thể bảo được con gái của trưởng lão Minh Nguyên Tông, Cơ Vịnh Phương.

Hiện tại nàng ta là người của Cam Anh Quân, đang làm nhiệm vụ ở cung Thái Bạch Kim Tinh.

Cơ Vịnh Phương đương nhiên chính là người để lại cho Mộ Cửu ấn tượng sâu nhất, Cơ sư muội rồi.

Nàng ta được nuông chiều từ bé, chẳng những là bảo bối của cha mẹ mà còn là bảo bối của Chưởng môn, vì Chưởng môn của họ không có con cái mà. Cho nên, nàng ta chính là một thiên kim đại tiểu thư của Tu Tiên giới, được rất nhiều các con em trẻ tuổi của các môn phái khác kính trọng. Nam tử tên Hoa Tĩnh đi cùng nàng ta kia cũng phải phí đi sức của chín trâu hai hổ mới qua được cuộc xét tuyển, cùng nàng ta tiến vào Thiên Đình.

Cơ Vịnh Phương hiện tại được phái đến cung Hằng Nga, làm cung nữ.