Đăng vào: 12 tháng trước
Tất cả mọi người đều đang cười ngoại trừ Xữ nữ Trương, "Viên Lai Lai, trong lúc làm việc lại nói chuyện thô tục với các nữ đồng nghiệp, trừ hai trăm."
"Tôi. . . . . . Thô tục? !" Hah, từ này mà. . . . . . Đợi mọi người đi khỏi, cô lặng lẽ đi theo sau mọi người, lấy điện thoại ra gửi cho Hình Diễn một tin nhắn.
-Thầy! Thầy trả em hai trăm đồng-
Hình Diễn trả lời lại rất nhanh: -Là sao?- Viên Lai Lai: -nếu như anh không nhắc em mang huy hiệu thì sao em có thể nói với mấy đồng nghiệp là nhớ đeo nịt ngực, Xử nữ Trương nói em thô tục với các nhân viên nữ, trừ em hai trăm đồng.
Hình Diễn: -Anh không nhắc em, em cũng bị trừ hai trăm, vậy huề.
Viên Lai Lai: . . . . . . Chúng ta thương lượng đi!
Hình Diễn không trả lời lại khiến cả buổi chiều Viên Lai Lai đều cảm thấy không vui.
Đại hội nhân viên là cơ hội để mọi người tranh nhau thể hiện mình làm cho cấp trên chú ý đến mình thêm nữa, nếu như được lãnh đạo cấp cao nhớ đến thì rất dễ thăng quan tiến chức, tất cả mọi người đều muốn ngồi hàng ghế đầu ngay dưới khán đài, chỉ có Viên Lai Lai lặng lẽ núp ở hàng ghế cuối cùng.
Trong chốc lát, bên cạnh xuất hiện thêm một người, Viên Lai Lai nghiêng đầu nhìn, "Sao anh cũng ngồi ở đây?" Là Vệ Thần.
"Sao tôi lại không thể ngồi ở đây?" Vệ Thần nhíu mày, "Nghe nói lúc trưa cô đi ăn cơm cùng Ninh Ninh phải không?"
Viên Lai Lai thở dài một hơi, để hai tay lên chiếc ghế trước mặt, không còn hơi sức nói: "Sao anh biết vậy?"
"Tôi gọi điện cho Ninh Ninh, cô ấy nói cho tôi biết, chiến quả như thế nào rồi?" dường như Vệ Thần không thể chờ đợi được, thiếu chút nữa thì đã nhoài người đến trước mặt Viên Lai Lai.
"Chiến quả? Không có chiến cũng không có quả . . . . . . Đoạn đường đến đó còn rất dài." Mà còn không thuê được xe nữa chứ, Haizz.
"A Diễn nói gì?" Vệ Thần lại hỏi.
"Còn có thể nói gì, anh ấy chỉ nói sẽ xử lý."
"Vậy bây giờ cô định làm gì?"
"Sao tôi biết được!" Viên Lai Lai vỗ thành ghế một cái, rống lên một tiếng, cô không thể kiểm soát tình huống hiện tại! Quyền chủ động cũng không thuộc về cô, cô có thể làm sao đây?
Cả hội trường yên ắng khoảng ba giây, mọi người đều quay đầu lại nhìn cô, Tim Viên Lai Lai như muốn ngừng đập, ngồi đó cúi gầm mặt xuống mãi không chịu ngẩng đầu.
"Nếu cô đã phát biểu như thế thì mời cô lên đây đi." Giọng nói của một người đàn ông trung niên từ trong micro truyền đến, Viên Lai Lai run lên, nhéo chân Vệ Thần.
Vệ Thần bị đau, nhìn cô một cách dữ tợn, "Cô nghĩ giọng nói của tôi giống giọng nữ sao? Còn không mau đi lên đó?"
Viên Lai Lai bất đắc dĩ đứng lên, dưới ánh mắt soi mói chăm chú của mọi người, chậm chạp đi lên khán đài, sau đó dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Hình Diễn đang ngồi ở trước mặt trên bàn hội nghị, thấy anh không có bất kỳ phản ứng nào, trong lòng cực kỳ khinh bỉ nhìn anh một hồi lâu.
"Trước tiên tự giới thiệu một chút đi ." Người đàn ông vừa rồi đã sầm mặt uy nghiêm nhìn Viên Lai Lai.
Trong lòng Viên Lai Lai lẩm bẩm đại thúc, ông có nghiêm túc quá không vậy đại thúc? "Ờ. . . . . . Tôi là Viên Lai Lai." Tiêu rồi.
Mọi người cười ầm lên.
"Nói một chút về thành tích tháng trước đi." Đại thúc lại nói.
"Dò . . . . . Dò lỗi, à, trên hợp đồng." Đây mà là thành tích sao? Nếu được lúc này Viên Lai Lai chỉ muốn ngửa mặt lên trời rít dài.
Mọi người cười ầm ầm.
"Không phải!" Viên Lai Lai rống lên một tiếng, hoàn toàn kinh hãi, sau đó vang lên giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa, "Tôi còn đi công tác với tổng giám đốc, thảo luận. . . . . . thảo luận về hạng mục khu giải trí ở Thái Lan."
Mọi người đều biết, công ty đến Thái Lan để xây nhà.
"Hả, công ty muốn mở khu vui chơi ở Thái Lan từ khi nào vậy? Không làm địa sản nữa sao?" hội trường vang lên những câu hỏi, ánh mắt mong chờ của mọi người nhìn về phía Viên Lai Lai.
Viên Lai Lai im lặng, nhìn Hình Diễn, không phải anh nói mở khu vui chơi sao! ! ! Anh đang hại cô sao!
Hình Diễn mỉm cười nhìn Viên Lai Lai, lúc này mới thong thả ung dung mở miệng: "Thật sự có một hạng mục khu vui chơi, nhưng không mở trên danh nghĩa của Hình thị mà là lấy danh nghĩa cá nhân, tặng cho bà xã tương lai của tôi."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, BOSS sắp kết hôn sao? Cuối cùng cũng kết hôn sao? Tim của các thiếu nữ đã vỡ vụn trên mặt đất, nhân viên nam thì lại tán tụng hết lời, cuối cùng Boss cũng sắp kết hôn rồi!
Viên Lai Lai cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sao đó đầu óc lại căng thẳng, bà xã tương lai? Không phải anh nói tặng cho cô sao? !
"Cô Viên về chỗ đi, lần sau đừng lớn tiếng như thế, tập trung nghe phân tích." Hình Diễn lại nói thêm một câu lấn át giọng nói của mọi người.
Viên Lai Lai rầu rĩ đi xuống đài trở lại vị trí của mình, vừa mới ngồi xuống liền bị Vệ Thần kéo một cái, "Khu vui chơi gì đó?"
"Sao tôi biết được. . . . . ." Viên Lai Lai trợn mắt, sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hình Diễn.
Không phải anh nói sẽ tặng cho em sao? Sao mới đó mà đã thay đổi nhanh như vậy?
Lúc đó Hình Diễn đang diễn thuyết, năm phút sau mới trả lời lại: Thì tặng cho bà xã tương lai của anh.
Viên Lai Lai: Nhưng anh đã nói sẽ tặng cho em mà! Còn nói sẽ chia cho em một nửa số tiền thu được!
Hình Diễn: . . . . . . Em muốn làm bà xã của anh không?
Viên Lai Lai: Anh chia cho em một nửa số tiền thu được em sẽ cân nhắc thử xem sao.
Hình Diễn không quan tâm đến cô nữa, Viên Lai Lai ngồi rầu rĩ suốt buổi chiều, sao lại có cảm giác như con vịt đã bị luộc chín bỗng dưng bay đi mất. Lúc tan họp cô và Vệ Thần bảo Hình Diễn đưa cô về nhà, ánh mắt Vệ Thần lóe sáng, không nói gì.
Tan việc Viên Lai Lai rời khỏi công ty sớm nhất, Hình Diễn gọi điện thoại cho cô.
"Đang ở đâu? Không phải đã bảo em tan làm chờ anh sao?"
"Em đang đợi anh, anh ra khỏi công ty quẹo trái, quẹo trái, rồi quẹo trái thêm lần nữa, tới ngay đầu đường sẽ nhìn thấy em ngay." Viên Lai Lai cố tình nói sai.
Hình Diễn cúp máy, ra khỏi bãi đậu xe trực tiếp quẹo phải, hai phút sau liền nhìn thấy Viên Lai Lai.
Viên Lai Lai lên xe, nhìn gương mặt tuấn tú của anh chật vật một hồi mới quyết định, "Nếu không tặng khu vui chơi cho em, vậy thì anh bồi thường cho em một bữa cơm đi."
Hình Diễn khởi động xe, "Ai nói không tặng cho em hả?"
Ánh mắt Viên Lai Lai sáng lên, kéo lấy cánh tay Hình Diễn, "Vẫn tặng cho em sao?"
"Em đồng ý làm bà xã tương lai của anh thì anh sẽ tặng cho em, lợi nhuận cũng đưa hết cho em."
Lần này Viên Lai Lai trầm mặc, chỉ sợ đến lúc đó cô muốn gả cho anh nhưng anh không chịu cưới thôi! "Chúng ta ăn gì ?"
"Không đồng ý sao?" Hình Diễn chạy chậm lại, quay đầu nhìn Viên Lai Lai, thấy vẻ mặt lo lắng của cô, anh mím môi không hỏi lại nữa, đầu thoáng nhớ đến sấp tài liệu mới điều tra được đặt trên bàn làm việc của mình lúc trưa.
"Có cái đó cũng không thể ăn. . . . . ." Viên Lai Lai vẫn còn đang ở trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không phát hiện mình đã nói ra một câu như vậy, cho đến khi nghe thấy tiếng cười của Hình Diễn mới phản ứng lại, có chút thẹn quá hóa giận, "Sao anh lại khốn kiếp như vậy! Lúc chiều cũng không giải vây dùm em! Làm ọi người xem em như là trò cười!"
"Đó không phải là trò cười, đùa giỡn một chút thôi, một người vui không bằng tất cả mọi người đều vui." Hình Diễn nhìn thấy vẻ mặt đầy bất mãn của cô càng thêm vui vẻ.
Viên Lai Lai tức giận, phẫn nộ nói: "Chúng ta về nhà ăn cơm, phạt anh nấu cơm!"
"Sẵn sàng phục vụ." Giọng Hình Diễn càng thêm thoải mái.
Xe lao nhanh như mũi tên, che giấu mọi tiếng nói cười vui vẻ bên trong xe, nhưng lại không nhìn thấy cách đó không xa có một ống kính nhòm âm thầm quan sát họ.
Cơm nước xong xuôi rời khỏi nhà Viên Lai Lai, ngồi lên xe Hình Diễn âm thầm rút ra một điếu thuốc, lấy điện thoại ra.
"Diễn? Ở lại nhà Lai Lai trễ đến vậy sao?" Giọng nói trêu chọc của Vệ Thần truyền đến từ đầu dây bên kia.
Hình Diễn dập tắt điếu thuốc, hỏi hắn, "Chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi?"
"Ít nhất hai mươi năm, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy, cậu muốn gì, nói một tiếng tôi sẽ đưa cho cậu, nhưng tôi hi vọng sau này cậu cách xa Lai Lai ra một chút." Giọng anh không tự chủ có chút nghiêm nghị.
Bên kia Vệ Thần nhíu mày, "Cậu cũng biết rồi hả?"
Ngón tay Hình Diễn gõ gõ lên vô lăng, "Cậu để lại nhiều manh mối như vậy, không phải chính là muốn cho tôi biết sao?"
"Ha ha, vậy giờ cậu muốn nói gì với tôi?"
"Nếu được tôi không ngại cậu theo đuổi Tư Ninh, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Lai Lai không bị bất cứ tổn thương nào, với lại cậu tốt nhất nên coi trọng cô ấy, đừng làm cho Lai Lai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
"Cậu với Ninh Ninh ở cùng một chỗ lâu như vậy, đối với cô ấy cũng không có một chút tình cảm sao?"
Hình Diễn lờ đi câu nói đó, "Tôi đã nói đến đây, về sau cậu cách xa Lai Lai ra một chút, nếu không. . . . . ."
"Nếu không cậu cũng không nể tình anh em?" Vệ Thần thở dài một hơi, "Cậu thật là tuyệt tình."
"Tôi không cho phép Lai Lai rời xa tôi dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cô ấy chính là người con gái mà cuộc đời này đã sắp đặt dành riêng cho tôi, tôi muốn cậu có thể hiểu." Nói xong anh liền cúp máy, lúc đầu anh nói trên đời không có nhiều sự trùng hợp như vậy, đúng là một lời tiên tri.
Khởi động xe rồi chậm rãi lái đi, ánh mắt anh sâu thẳm mà kiên định, dù cô trở lại vì cái gì thì lần này cũng không được tùy ý rời đi!
Chủ nhật lúc mặt trời đã lên cao, Viên Lai Lai bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
"Viên Lai Lai! Là mình!" Tần Miểu hô to gọi nhỏ bên kia điện thoại.
Viên Lai Lai đột nhiên bừng tỉnh, "Cậu chết ở đâu? Sao lâu rồi không gặp được cậu?"
"Mình phải đi trốn nợ đây, thật sự không còn nơi nào để đi, cậu ình một chỗ, mình phải đến chỗ cậu lánh nạn."
"À, nhà vệ sinh của mình đúng lúc không có người ở, cậu tới đi." Viên Lai Lai đứng dậy đi đến nhà vệ sinh đánh răng.
"Đi chết đi! Buổi tối mình sẽ qua đó, bây giờ nói trước với cậu một tiếng, nhớ dọn dẹp sạch ở trên giường chờ mình."
"Được rồi, biết rồi biết rồi, tối nhớ khai báo với mình, cậu đang trốn tránh ai đó."
"Cứ vậy đi, không nói nữa, bái bai."
Nhìn điện thoại đã cúp, Viên Lai Lai cau mày, lẩm bẩm: "Đã lớn như vậy, làm việc còn hấp tấp như vậy. . . . . ." Cô hoàn toàn không ý thức được mình chỉ có hơn chứ không kém.
Đến khi cô rửa mặt xong, điện thoại lại vang lên lần nữa, cô bắt máy ngay không chút suy nghĩ, "Lại gì nữa?"
Bên kia im lặng hồi lâu, truyền đến giọng nữ dễ nghe, "Lai Lai đang chờ điện thoại của ai sao?"
Động tác đang lau mặt của Viên Lai Lai dừng lại một chút, "Cô?" Sao cô ấy lại tìm đến cửa?
"Lai Lai quên cuộc hẹn của chúng ta rồi sao ?"
Ách. . . . . . Dường như là như vậy.
"Sáu giờ tối nay, có cần cô đón em không?"
"Không cần không cần, tự em có thể đi được." Viên Lai Lai toát mồ hôi, cô ấy đến đón mình? Vậy phải dẫn bao nhiêu con chó đến?
"Nhớ dẫn bạn trai theo nhé."
Cúp điện thoại Viên Lai Lai ngồi trên bồn cầu bắt đầu phiền não, bạn trai? Trời ơi. . . . . .
Mười phút sau cô cuối cùng cũng quyết định gọi điện thoại cho Viên Lộc, Giọng nói rất lớn rất có khí thế rất vui mừng: "Bạn hiền! Bạn đang làm gì đó!"
"Tăng ca, cậu thì sao?" GiọngViên Lộc dịu dàng