Đăng vào: 12 tháng trước
Cô đã suy nghĩ suốt đêm về việc đó, kết quả ngày hôm sau Hình Diễn liền thấy được một đôi mắt gấu trúc thật to 0.0.
"Ngủ không ngon sao?"
"Chính xác là không ngủ." Viên Lai Lai chỉnh lại.
"Uhm, tại sao vậy?" Khóe miệng anh vẽ ra một nụ cười, anh đã đoán ra được.
"Anh. . . . . .Anh. . . . . .Anh. . . . . ." Viên Lai Lai đỏ bừng mặt không nói được câu nào.
"Anh làm sao?" Hình Diễn bị vẻ mặt ngượng ngùng của cô chọc cười, trong lòng thấy rất vui.
"Anh đưa cho em. . . . . . Cái đó để làm cái gì?" Dùng một đầu ngón tay chỉ vào quần áo lót vẫn còn nằm yên ở trên bàn, đôi mắt Viên Lai Lai như muốn phun ra lửa.
"Đưa cho em tức nhiên là muốn em mặc nó." Hình Diễn nâng cằm cô lên, "Nếu không thì em cho rằng anh có ý định gì?"
"Em. . . . . . Em. . . . . ."
Hình Diễn lắc đầu một cái, "Lúc đến đây không thấy em đem theo đồ lót, em định mặc một cái quần lót trong mấy ngày sao? Khi nào em mới không ở dơ như vậy ?"
. . . . . . ! ! !
Sấm sét giữa trời quang! Là con gái mà lại bị một người đàn ông quở trách như thế ngay trước mặt, thật sự nhục nhã! Nhục nhã chết đi được! " Mỗi ngày em đều giặt sạch rồi dùng máy sấy hong khô để ngày hôm sau có thể mặc đấy! Anh vu oan cho em!"
"Hả?" Giọng Hình Diễn mang chút thích thú, "Tức là mỗi tối em đều ngủ mà không mặc quần áo ?"
"Dĩ nhiên!" Viên Lai Lai không ý thức được nguy hiểm, chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của mình, lời nói là một sự khẳng định và xác định chắc chắn.
Hình Diễn gật đầu một cái, "Nói cho anh biết em toàn ngủ trần truồng, em có ý đồ gì phải không?"
Viên Lai giật bắn người, thấy con ngươi của anh ngày càng tối lại, cô lại càng hoảng sợ, "Em em em, chúng ta sắp đi chùa rồi! Em đi rửa mặt, anh đợi em một chút nhé." Nói xong đẩy anh ra rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
Trong phòng tắm ngẩn ngơ đúng một giờ, cho đến khi Hình Diễn gõ cửa cô mới chầm chạp mở cửa ra, lúc này sắc mặt của Hình Diễn đã giống như thường ngày, Hình Diễn điềm nhiên như không có việc gì xảy ra giúp cô lấy túi xách rồi kéo cô ra ngoài, hôm nay anh cũng mặc áo sơ mi trắng giống Viên Lai Lai, trên đường đi anh nhiều lần quay đầu lại nhìn dòng chữ trước ngực Viên Lai Lai, cười cười làm Viên Lai Lai ngây ngô không hiểu chuyện gì.
Cuối cùng, Viên Lai Lai dứt khoát che ngực nghiêm mặt nói: "Không được nhìn!"
Khóe miệng Hình Diễn giật giật, im lặng không nói gì.
Hai người ăn xong bữa sáng rồi đến bệnh viện thay băng, Hình Diễn đi đóng tiền còn Viên Lai Lai ngồi thừ trên ghế vô cùng buồn chán, không thể không chơi đùa với mặt đất bỗng một đôi giày đá bóng rơi vào tầm nhìn của cô.
Nếu Viên Lai Lai không biết dòng chữ trên áo mình có nghĩa là gì thì có lẽ cô sẽ lo lắng thấp thỏm mà đi theo Hình Diễn cả ngày, tiếc là bây giờ cô đã gặp được quý nhân.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn 'quý nhân' một cách không kiên nhẫn, nhìn chằm chằm vào cô để làm gì?
Dường như là muốn so sánh xem mắt của ai lớn hơn, người đó nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, sau đó chỉ về phía ngực cô nói quang quác một câu.
Viên Lai Lai ôm lấy ngực theo bản năng, làm một động tác phòng vệ, "Anh định làm gì?" Nơi đông người sẽ không gặp kẻ biến thái như trong phim ảnh đấy chứ? Cô dùng ánh mắt hạ cố chăm chú nhìn hắn, không phải trong tiểu thuyết đều viết thời khắc mấu chốt nam chính sẽ xuất hiện ngay sao? Con mẹ nó vào lúc này đừng nói đến chuyện nhìn thấy bóng dáng của Hình Diễn, ngay cả linh hồn nhỏ bé cũng không nhìn thấy!
"Cô là người Trung Quốc sao?" Vẻ mặt thanh tú của hắn có chút kinh ngạc, sau đó liền cười phá lên, gãi gãi mái tóc húi cua, nét mặt có vẻ trẻ trung, thấy thế Viên Lai Lai như mở cờ trong bụng, sau đó gật mạnh đầu, kích động giữ lấy tay anh đẹp trai, "Anh cũng là người Trung Quốc? vậy chúng ta là đồng hương của nhau, thật sự cảm động quá, tên anh là? Điện thoại? Địa chỉ? QQ? Microblogging?"
Anh chàng đẹp trai bị hỏi đến nỗi ngượng ngùng, "Tôi tên là La Tấn, người thành phố Z." Sau đó chỉ chỉ dòng chữ trước ngực Viên Lai Lai, "Chiếc áo rất cá tính ."
Viên Lai Lai nghe hắn nói như thế, càng thêm vui vẻ, gạt đi ngón tay của hắn, "Đương nhiên rồi, anh nhìn mấy chữ này xem, Tôi! Là! Tinh! Anh! Cá tính chứ?"
La Tấn vốn đang trợn to mắt, sau đó khóe miệng co giật liên hồi, nụ cười gượng ép cứng ngắc hiện trên mặt, không biết có nên nhắc nhở cô hay không, "Cô biết tiếng Thái sao?"
"Dĩ nhiên là không biết, chỉ có bạn của tôi biết." Sao lại hỏi chuyện này? Nói một chút về điện thoại, QQ, Microblogging ... Phương thức liên lạc đi anh trai!
"Bạn của cô nói cho cô biết mấy chữ này là, uhm, tôi là tinh anh sao?" Hắn nói một cách không được tự nhiên.
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Trong sự hiểu biết của cô thì Hình Diễn là người học sâu biết rộng trên thông thiên văn dưới tường địa lý, sẽ không nhìn nhầm mấy chữ này chứ? Lúc này cô vốn không nghĩ tới vụ việc này.
"Bạn của cô. . . . . . Có thể đã nhìn lầm." La Tấn cố gắng nói một cách khéo léo.
Viên Lai Lai cau mày, "Sao có thể?"
"Mấy chữ này có nghĩa là. . . . . . đại khái là. . . . . ." Hắn cân nhắc dùng từ, suy nghĩ hồi lâu cũng không nói ra được lời giải thích.
Viên Lai Lai chờ đợi câu trả lời của hắn một cách hăng hái, lần này Hình Diễn sắp bị mất mặt sao? Nhận lầm chữ ư? Nghĩ tới đây cô liền không khỏi vui mừng, nhưng không đợi cô vui mừng xong, liền nghe thấy La Tấn nói, "Đại khái giống như từ hai hàng trong tiếng Trung Quốc."
Mặt Viên Lai Lai vốn đang phấn khởi liền cứng đờ cả khuôn mặt, cười cũng không nổi, xụ mặt xuống cũng không được, cúi đầu lặng lẽ nhìn dòng chữ trên ngực mình hồi lâu, cô đã nói cho dù là phát âm của hai nam nữ có chút sự khác biệt, viết ra cũng không đến mức khác nhau một trời một vực như vậy! Hình Diễn rõ ràng khi dễ cô dốt đặc cán mai!
La Tấn đẩy đẩy bả vai cô, "Này, cô không sao chứ?"
Viên Lai Lai khẽ gật đầu, nói cũng không nói nổi.
"Đầu năm nay có dũng khí thừa nhận chính mình. . . . . ." La Tấn đang muốn an ủi cô, cánh tay liền bị người nào đó đẩy ra, hắn kinh ngạc nhìn sang người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, khí chất nổi bật, khí thế đàn áp người, "Anh . . . . ."
Hình Diễn phớt lờ hắn, chỉ hỏi Viên Lai Lai, "Em biết anh ta?"
Trong lòng Viên Lai Lai đã sớm nghĩ ra đối sách, hắn khiến cho cô rơi lệ, cô sẽ khiến cho hắn chảy máu! Nghĩ như vậy, cô liền ngẩng đầu lên nhìn Hình Diễn nói cười một cách duyên dáng, dứt khoát phủ nhận: "Không biết!" Nói xong còn không quên quay đầu lại nhìn La Tấn như đang cảnh cáo hắn.
La Tấn gật đầu xác nhận, có lẽ đây chính là người bạn mà cô ấy đã nhắc đến, "Tôi chỉ tới hỏi đường, vừa rồi cô ấy đã chỉ đường cho tôi rồi, cám ơn nhé, hẹn gặp lại." Trước khi xoay người rời đi vẫn không quên nhìn về phía Viên Lai Lai nháy mắt vài cái.
Hành động ấy hiển nhiên không thoát khỏi đôi mắt thần của Hình Diễn, anh không vui cau mày, "Anh không biết em cũng rành đường ở đây đấy?"
"Oh, anh sao lại đứng ngây ra thế, anh đi ra cửa Tam Đại Bảo, mon¬ey, po¬lice, taxi đi, em chỉ hỏi hắn có tiền hay không, có tiền thì ra cửa quẹo trái đi thuê xe là được." Nói xong chủ động kéo tay Hình Diễn, "Đi thay băng nhé?"
Hình Diễn gật đầu một cái, dẫn cô vào phòng khám của bác sĩ khoa ngoại, bác sĩ tháo bỏ băng gạc của ngày hôm qua ra, do thời tiết nên gạc che vết thương có dính một chút mủ, bác sĩ cầm bông băng khử trùng cho Viên Lai Lai, đụng trúng vết thương sẽ khó tránh khỏi đau đớn, Hình Diễn nhíu mày dù chưa nhìn động tác của bác sĩ, không nhịn được nói: "Làm ơn nhẹ tay một chút."
Mãi cho đến khi sắp bôi thuốc xong, anh mới nhận ra hôm nay Viên Lai Lai không kêu la dù chỉ là một tiếng, hắn nghiêng đầu nhìn Viên Lai Lai, chỉ thấy cô đang suy nghĩ cái gì đó rất nghiêm túc, anh lấy tay sờ sờ đầu cô, dịu dàng nói: "Đau không?"
Viên Lai Lai kéo suy nghĩ về, ngẩng đầu nhìn hắn một cách nghiêm túc, "Anh còn tiền mặt không?"
Hình Diễn nhíu mày, "Em định làm gì? Không cho nếu việc làm đó có ác ý." Trong đầu cô nàng này lại đang nghĩ ra chủ kiến xấu xa gì đây?
"Anh không có tiền thì làm sao đi chùa cầu nguyện được?" Cô cũng không ngốc, ở nước mình nghe nói thắp một nén nhang tốt hơn là đi thật nhiều tiền, huống chi đây là một đất nước rất sùng bái đạo Phật.
"Không có tiền mặt, nếu cần thì anh rút tiền đưa cho em." Nói xong anh lại nhắc lại lời nói của ngày hôm qua một lần nữa, "Chiếc thẻ ấy chứa rất nhiều tiền trong đó, muốn mua gì cứ cầm thẻ đi lấy là được." Ý chính trong câu nói này là số tiền nằm trong thẻ chứ không phải khoản tiền trả lại cho cô.
Tiếc là người nào đó nghe không hiểu, chỉ nghe được trên người anh không có tiền!
Để xem cô báo thù anh như thế nào, được, không có tiền, để xem cô có bán cơ thể không có xu nào của anh tại Thái Lan không!
Nhưng mà suy nghĩ đó cứ để trong lòng là được rồi, ngoài mặt cô vẫn cười hì hì, "Vậy có phải khi về anh sẽ trả em gấp đôi không?"
Lúc này bã sĩ đã giúp cô xử lý xong vết thương, Hình Diễn kéo tay cô lại, "Viên Lai Lai, em có biết mình có một tật xấu hay không?"
Hả? Viên Lai Lai trợn to mắt.
"Rõ ràng mới 27, nhưng lải nhải mãi khiến cho người ta có cảm giác như là em đã 67, hơn nữa câu trả lời anh đã nói cho em rồi."
Mặt Viên Lai Lai lập tức biến thành cái bộ dáng này: 囧.
Ra khỏi bệnh viện, sự tức giận trong lòng Viên Lai Lai đã lắng xuống một chút nhưng cô lại bắt đầu đau lòng, nếu đi một ngôi chùa lớn thì phải tốn hết bao nhiêu tiền để có thể cầu nguyện đây?
Huống hồ nói thế nào thì mình cũng đã đến Thái Lan một chuyến, dù sao lúc về cũng phải mua một cái gì đó cho Tần Miểu và Vệ Thần.
Cô đang nhẩm tính bảng cửu chương trong đầu, vừa định ngẩng lên thì đã nảy ra một sáng kiến, đi một ngôi chùa lớn chi! Đằng kia có một ngôi chùa nhỏ hơn mà!
Mặc dù nói nó nhỏ nhưng nó vẫn lớn hơn cái cửa hàng bánh ngọt mà cô mới đi qua, nhưng mà nói thế nào thì nó cũng là chùa!
Chính nơi đó!
Cô sẽ tiết kiệm được tiền!
Cô hăng hái kéo kéo Hình Diễn, "Chúng ta cầu nguyện ở nơi này tốt lắm, ở trong chùa có rất nhiều người, Bồ Tát không thể chú ý hết được, anh xem nơi này, buôn bán vắng vẻ như thế, Bồ Tát nhìn thấy chúng ta không muốn biết rất cao hứng!" Nói xong không nói thêm lời nào liền kéo Hình Diễn đi ra cửa.
Sao Hình Diễn lại không biết tâm tư của cô, "Ừ, đúng lúc Bồ Tát rãnh rỗi, dừng lại nghỉ ngơi, em nên kể hết những suy nghĩ xấu xa trong lòng mình với Bồ Tát, cầu xin Bồ Tát tha thứ."
Viên Lai Lai lại méo xệch 囧, "Vừa rồi em suy nghĩ cái gì nào?"
Hình Diễn không trả lời cô, vượt qua cô, hừ lạnh một tiếng, "Nói dối với Bồ Tát thì mũi sẽ dài ngoằng ra đấy."
Viên Lai Lai vô thức sờ sờ mũi mình, không phải chứ?
Đứng trước cửa nên khó thể thấy được khung cảnh bên trong, nhưng khi tiến vào rồi cô vẫn rất ngạc nhiên khi bên trong có một khoảng sân rộng, với lại hai người không mua vé mà lại đi thẳng vào trong, trong chùa có mấy chú tiểu đang quét sân, có một chú tiểu khoảng 12 tuổi cười với họ rồi chạy tới nói một câu tiếng Thái, Hình Diễn nói lại cái gì đó, Viên Lai Lai nghe không hiểu, nhưng rất nhanh sau dó cô liền nghe được chú tiểu đó nói: "Thì ra hai vị là khách du lịch từ Trung Quốc tới, chào mừng các vị đến đây tham quan."
Viên Lai Lai ngẩn ra, "Oh, không nghĩ đến việc bây giờ ngay cả thầy chùa cũng quốc tế hóa rồi, ngay cả ngoại ngữ mà cũng hiểu được."
Chú tiểu gãi gãi đầu thẹn thùng, dáng vẻ khoẻ mạnh kháu khỉnh trông thật đáng yêu, "Cha em là người Trung Quốc nên em cũng biết nói một chút tiếng Trung."
"Tụi chị muốn cầu nguyện, Bồ Tát ở đâu?" Viên Lai Lai quay đầu nhìn xung quanh.
"Hai vị muốn ước nguyện về chuyện gì?" Chú tiểu đó vừa dẫn hai người đến sảnh lớn vừa hỏi.