Đăng vào: 12 tháng trước
Cô sững sờ trong nửa giây, sau đó không chú ý đến hình tượng mà cười lớn: “Đan Kình Hạo, thì ra bụng anh thật thà hơn miệng anh đấy.”
Đan Kình Hạo khổ sở: “Ngậm miệng, Nguyễn Đào Yêu.”
“Đi ăn gì đi, tôi mời.” Nguyễn Đào Yêu khoát tay, mạnh dạn nói.
Đan Kình Hạo liếc nhìn cô đầy khinh bỉ: “Lương của em cũng là tôi phát.”
“Đó là công sức lao động của tôi.” Nguyễn Đào Yêu không cam lòng yếu thế: “Vừa rồi anh làm chủ, giờ đến lượt tôi làm chủ.”
Đan Kình Hạo nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, sự lo lắng trong lòng liền được quét sạch, sau đó anh quay đầu xe, lái theo hướng Nguyễn Đào Yêu chỉ.
Đó là quán mì ở trung tâm thành phố.
Mặc dù đã là buổi tốt nhưng làm ăn vẫn vô cùng tốt.
Đằng sau tấm rèm nhựa tràn ngập người và hơi nóng, nhìn vào khiến người khác không kìm nổi mà nóng lên.
Chiếc xe đua của Đan Kình Hạo đậu giữa đám xe đạp và xe điện, giống như trong đám gà đột nhiên xuất hiện phượng hoàng, nhìn qua có chút không hài hòa.
“Em ở đây chờ tôi một chút, tôi đi đỗ xe.” Đan Kình Hạo tuy rằng chưa từng đến những nơi như thế này, nhưng anh cũng biết không thể tùy ý đỗ xe bên lề đường.
Anh không muốn trên xe mình bị dán một phiếu phạt.
Nguyễn Đào Yêu đáp: “Được, để tôi vào tiệm giúp anh gọi đồ ăn.”
Đan Kình Hạo đi một vòng mới tìm được bãi đỗ xe gần nhất, anh thật sự không thể tưởng tượng được trong trung tâm thành phố vẫn còn tồn tại những nơi như thế này.
Hơn nữa điều khiến anh không lý giải nổi đó là cửa hàng mì đó xem ra làm ăn vô cùng tốt.
Khi anh đỗ xe xong và trở lại quán mì, Nguyễn Đào Yêu mới vừa ngồi vào chỗ, anh cẩn thận vén tầm rèm dính đầy dầu mỡ, mùi bên trong khiến anh ngay lập tức không phản ứng kịp, mà bàn Nguyễn Đào Yêu vừa ngồi xuống kia vẫn còn đồ thừa người khác vừa ăn xong chưa kịp dọn dẹp.
Nhìn thấy Nguyễn Đào Yêu hào hứng vẫy tay với anh, Đan Kình Hạo cũng không nỡ nói những lời làm cô cụt hứng.
Có những lúc, thế giới của hai người cần chiều theo ý nhau.
“Ông chủ, hai bát mì bò, nhiều thịt bò nhiều rau thơm.” Nguyễn Đào Yêu nói với ông chủ đang bật tối mắt tối mũi.
“Được!” Giọng nói của ông chủ vừa to vừa khoan khoái.
“Tại sao lại đến đây?” Đan Kình Hạo nhìn bốn xung quanh, vẫn chưa có tí gì gọi là ấn tượng tốt.
Thử hỏi một thiếu gia từ nhỏ uống rượu vang lớn lên, làm sao có thể chịu được bia chứ?
Nguyễn Đào Yêu dường như biết được trong lòng anh đang nghĩ gì, cô rút lấy tờ giấy ăn trên bàn, lau sạch những vết bẩn trước mặt Đan Kình Hạo, cười nói: “Bởi vì đồ ở đây rất ngon.” Đan Kình Hạo do dự nhìn cô, cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp, anh vừa rồi đã đồng ý để cô làm chủ, tuyệt đối không nuốt lời, tuy rằng hiện tại anh cảm thấy rất hối hận.
“Hai bát mì thịt bò đến đây! Nhiều thịt bò nhiều rau thơm!” Ông chủ mỗi tay bê một bát bưng lên, đặt trước mặt bọn họ, cười híp mắt liếc nhìn Đan Kình Hạo đánh giá một lượt, sau đó nháy mắt với Nguyễn Đào Yêu: “Đào Yêu à, bạn trai đẹp trai đấy.”
“Ông chủ, chú nói lung tung gì vậy, mau đi làm đi!” Khuôn mặt Nguyễn Đào Yêu phiếm hồng, lập tức đuổi ông chủ mập đi.
Đan Kình Hạo trừng mắt nhìn Nguyễn Đào Yêu: “Ông ấy nói lung tung gì chứ? Em cho rằng tôi không đủ đẹp trai hay là tôi không phải bạn trai em?” Cô tại sao không có một chút tự giác nào vậy? Chẳng lẽ bản thân anh khiến cho cô mất mặt như vậy sao?
“Anh đẹp trai, đẹp trai, mau ăn mì đi, tôi sắp đói chết mất!” Nguyễn Đào Yêu nhìn thấy đồ ăn liền không muốn nghĩ gì nữa, cô uống một ngụm canh lớn, cảm thấy hả lòng hả dạ hưởng thụ, vẫn là đồ ở đây ngon nhất, vừa nhiều vừa rẻ, đâu có giống như đồ Tây, ăn không no mà còn đắt muốn chết.
Đan Kình Hạo nhìn bộ dáng há to miệng ăn mì của cô, ngập ngừng nhìn đồ ăn nóng hổi trước mặt mình, hoài nghi thứ này thực sự có thể ăn sao, sẽ không bị trúng độc chứ?
“Sao anh vẫn chưa ăn?” Nguyễn Đào Yêu sắp ăn được một nửa rồi, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đan Kình Hạo còn chưa động đũa.
“Tôi...” Đan Kình Hạo vẫn ngập ngừng “Tôi không đói.”
Nguyễn Đào Yêu nheo mắt, không đói? Lời này chỉ lừa được trẻ con, không biết bụng ai vừa rồi sôi sùng sục.
Cô chậm rãi gắp một miếng thịt bò từ trong bát, sau đó đưa đến miệng anh: “Ăn thử một miếng xem sao, mùi vị không tệ.”
Đan Kình Hạo bất động.
“Chỉ một miếng thôi, xin anh đó.” Đôi mắt Nguyễn Đào Yêu tràn đầy hi vọng giống như một con thỏ nhỏ, đơn thuần khiến người ta không thể từ chối.
Đan Kình Hạo chìm đắm trong ánh mắt này, từ từ há miệng, lần đầu thử đồ ăn không phải do đầu bếp cao cấp làm.
Anh miễn cưỡng nhai, đột nhiên trong miệng tràn ngập hương vị thịt bò.
Mùi vị ngon đến khó cưỡng.
“Thế nào, ngon chứ.” Nguyễn Đào Yêu tràn đầy tự tin.
Đan Kình Hạo gật gật đầu, tiếp đó bắt đầu ăn.
Thịt bò rất dai, nước dùng thơm ngào ngạt, đến ngay cả mì cũng khá dai, đây là bát mì ngon nhất từ trước đến giờ Đan Kình Hạo từng ăn, còn ngon hơn đồ những đầu bếp nổi tiếng làm.
“Này, Nguyễn Đào Yêu, em gắp thịt bò trong bát tôi làm gì vậy?”
“Anh vừa ăn một miếng của tôi, tôi đương nhiên phải đòi lại rồi.”
“Đó là em tự nguyện đưa lên miệng tôi.”
“Đại thiếu gia như anh, không gắp anh nhất định sẽ không ăn.”
Sau một cuộc cãi vã khốc liệt, cuối cùng bụng cũng được lấp đầy, Nguyễn Đào Yêu xoa xoa chiếc bụng phình ra, cười mãn nguyện: “Bảo bối, hôm nay mẹ cho con ăn no rồi chứ.”
Đan Kình Hạo cũng hiếm khi ăn nhiều như vậy, hơn nữa trong cửa hàng đông người qua lại như vậy, không hề chú ý hình tượng cướp một miếng thịt bò trong bát Nguyễn Đào Yêu.
Ở đây anh không cần phải nhớ mình là ai, anh có thể thoải mái ăn một bát mì thịt bò, không thừa lại một chút canh nào.
Anh nhìn cô gái nhìn có vẻ ngốc nghếch trước mặt này, khóe miệng vô tình lộ ra ý cười.
Anh chuyển đến ngồi bên cạnh cô, đưa tay sờ lên mặt cô, nhẹ giọng nói: “Nguyễn Đào Yêu, có em ở bên cạnh thật tốt.”
Nguyễn Đào Yêu ngây người, nhiệt độ trong phòng thực sự khiến người khác cảm thấy mê man.
Cô đột nhiên cảm thấy Đan Kình Hạo rất dịu dàng, nhiệt độ tay anh vừa đủ.
Cô nghĩ, nếu như người đàn ông này có thể ở bên cạnh cô cả đời này thật tốt.
Ở một nơi khác, Tô Vy quỳ xuống bên cạnh bồn rửa tay, chiếc váy lụa đã bị ướt, bên cạnh cô toàn là tàn thuốc, trên khuôn mặt tinh tế của cô ta tràn đầy nước mắt.
Cô không tin, một Đan Kình Hạo đã từng yêu cô say đắm vậy mà giờ lại tuyệt tình như thế.
Bọn họ đã từng hứa bên nhau trọn đời, tại sao đột nhiên không còn gì hết? Tần Ly cũng coi thường cô ta, dùng tiền ép cô bỏ Đan Kình Hạo, cô còn có thể phản kháng sao? Cô cầm tiền, đồng ý với Tần Ly chia tay với anh, nhưng cô cũng chỉ muốn bản thân mình thành công hơn, như vậy cô có thể ở cùng một thế giới với anh, như vậy là sai sao?
Không, cô ta tuyệt đối không thể buông tay như vậy! Cô ta là Tô Vy, ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí, thứ cô ta muốn cô ta sẽ không bao giờ buông, trong phương diện tình cảm cũng như vậy.
Trong quán mì, bầu không khí giữa hai người vô cùng tốt, dường như đó thời cơ tốt nhất để hôn nhau.
Nhưng có một người không thể ý thức được điều đó.
Cô ngây ngốc nhìn Đan Kình Hạo, giống như một thau nước lạnh dập tắt tất cả những tình cảm tốt đẹp vừa rồi, không thừa một chút nào.
“Đan Kình Hạo, tôi chỉ có thể ở bên anh một năm thôi.”
Vì vậy, khao khát trào dâng trong lòng người nào đó ngay lập tức bị dập tắt.
Anh không hiểu tại sao sinh vật không phải loài người này có thể tồn tại trên trái đất này.
Điện thoại đột nhiêu kêu lên, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh đã lâu không nghe: “Hi, Đan Kình Hạo, tôi và anh trai chuẩn bị quay lại rồi, chuẩn bị tiệc tẩy trần đón tiếp bọn tôi đi.”
“Ly Bắc, Ly Tây bọn họ sắp về rồi ư?” Kỷ Thấm vừa nghe thấy tin này liền vui mừng phấn kích, cô đã lâu rồi không gặp hai anh em bọn họ.
Đan Kình Hạo mang Nguyễn Đào Yêu đến nhà Tần Ly ăn cơm, nhìn bộ dáng em gái mình vui mừng như vậy, anh đáp: “Hai là, bữa tiệc này em làm đi, anh không muốn tốn tâm tư.”
“Thôi đi, muốn em tổ chức tiệc cho bọn họ? Anh đùa sao, mời bọn họ uống gió Đông Bắc còn hơn.” Kỷ Thấn vừa nghe thấy anh muốn cô tự mình tổ chức tiệc, lập tức chùn chân.
Cô không phải loại người thích tham gia yến tiệc, công với buổi đào tạo ngày kia của Lâm Nhạc Nhạc.
Cô thực sự giống con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, muốn kéo cũng không kéo được.
Nguyễn Đào Yêu nhẹ giọng hỏi Đan Kình Hạo: “Hai người mà Kỷ Thấm nhắc đến là ai vậy?”.
Truyện Khoa Huyễn
“Em không cần biết, đến lúc đó anh sẽ giới thiệu cho em.” Đan Kình Hạo ngăn chặn tất cả cơ hội gặp mặt trai đẹp của Nguyễn Đào Yêu, trình độ mê trai của người phụ nữ này truyệt đối vượt mức tưởng tượng của anh.
Nguyễn Đào Yêu bị chặn họng, không nói thêm một lời nào nữa.
“Nhã Văn Môn và Tiểu An có nói sẽ đến không?” Tần Ly vừa ăn cơm vừa hỏi.
“Chú Nhã và dì An sẽ đến sau.” Đan Kình Hạo trả lời.
“Đã lâu không gặp Nhã Văn Môn bọn họ rồi.” Đan Nhật Tông âm thầm thở dài một hơi.
Đó là người cùng lớn lên cùng Kỷ Thời Không, sau khi đi Áo liền mặt vô âm tín, mãi cho đến khi ôm một cặp sinh đôi ra khoe khoang, khiến cho Kỷ Thời Không tức chết.
Thời gian quả là một thứ kỳ diệu, vừa chớp mắt đã mấy chục năm rồi.
Đan Kình Hạo không muốn tổ chức tiệc chào mừng lần này, đột nhiên có người muốn tranh tổ chức với anh, Nhã Văn Môn là người nào chứ? Hắc bạch lưỡng đạo đều có thế lực của ông, lấy lòng được hai anh em nhà họ Nhã thì muốn gì được nấy.
Nguyễn Đào Yêu nằm trong lòng Đan Kình Hạo, ngoan ngoãn xem tạp chí nhi đồng mà anh đưa.
Đan Kình Hạo nói với cô, nếu như tình cảm bố mẹ tốt, chỉ số thông minh của con sẽ rất cao, vì vậy Nguyễn Đào Yêu cùng Đan Kình Hạo diễn một đôi vợ chồng tình cảm nồng đậm, mỗi buổi tối còn có thai giáo.
Đan Kình Hạo ôm lấy cô, buồn chán nhìn đống tạp chí.
Tư thế của bọn họ ám muội, nhưng tràn ngập tình cảm.
Đầu cô ở ngay chóp mũi anh, vừa động nhẹ liền va vào anh.
Cơ thể cô giống như một con mèo nhỏ, nhưng không gầy, ôm rất thoải mái.
Đan Kình Hạo quả thực rất khâm phục chính bản thân mình, vậy mà có thể nói ra những lời nói dối thông minh như thế.
Nhưng điều mà anh càng bái phục đó chính là Nguyễn Đào Yêu, cô vậy mà lại có thể tin lời của anh.
Nguyễn Đào Yêu tự nhiên dựa đầu vào vai anh, hỏi: “Anh và hai anh em nhà họ Nhã cùng nhau lớn lên, tại sao anh không tổ chức yến tiệc cho bọn họ? Bọn họ nhất định sẽ rất đau lòng.”
Đan Kình Hạo đang tập trung xem tạp chí, trả lời: “Yên tâm, tình cảm giữa bọn tôi không thể vì một buổi yến tiệc mà có thể dập tắt được.”
Nhã Ly Bắc Nhã Ly Tây bọn họ đều hiểu rõ anh là một người không thích rườm rà, gọi điện thoại chẳng qua là muốn thông báo một tiếng mà thôi.
Còn về yến tiệc, nhất định sẽ có người muốn tổ chức, anh cần gì phải tốn công tốn sức.