Đăng vào: 12 tháng trước
Cảnh diễn trong phòng hát được bao riêng bắt đầu.
Diệp Noãn đóng vai Hạ Nhi, một mình ngồi trong phòng uống rượu. Trên màn hình karaoke vẫn đang phát, nhưng không có tiếng. Văng vẳng còn có thể nghe tiếng nhạc sàn dập liên hồi bên ngoài.
Vương Nhiễm đóng vai Mạt Lỵ, đẩy cửa tiến vào, kêu một tiếng chị Thiên. Diệp Noãn không ngẩng đầu, ừ một tiếng. Vương Nhiễm đến gần, nhìn biểu cảm trên mặt cô: “Cậu lại cãi nhau với anh Trần?”
Diệp Noãn không trả lời, tiếp tục uống.
“Haizzz, cậu uống ít một chút đi.” Vương Nhiễm cướp cái cốc trong tay cô, “Mấy ngày trước cậu mới vừa…” Cô nói được nửa câu, không nói tiếp được.
Diệp Noãn cũng ngầm hiểu, Hạ Nhi mấy ngày trước mới vì giận Vu Trần mà sảy thai. Cô giật giật khóe miệng, là một nụ cười, nụ cười tràn đầy chán ghét chính mình. Thân thể của chính mình còn không thèm quý trọng, còn có thể trông chờ người khác quan tâm mình sao? Cô cầm lấy chén rượu trong tay Vương Nhiễm, một hơi uống cạn sạch.
Vương Nhiễm khuyên cô không được, đành phải tìm một đề tài vui vẻ nói với cô: “Anh Vinh Hiên ngày mai sẽ về đây.”
“Ồ? Vậy sao?” Tâm tình Diệp Noãn thoáng nhẹ nhàng một chút. Mấy năm nay, nếu có điều gì vẫn không thay đổi, thì đó là tình bạn của Thạch Vinh Hiên do Ngũ Trạch đóng đối với vai Hạ Nhi. Nhưng mà Hạ Nhi cũng không biết, giữa nam và nữ làm gì có cái gọi là tình bạn đơn thuần.
Cảnh quay này, vai Diệp Noãn chú trọng biểu hiện từ cử chỉ và nét mặt, trong khi vai của Vương Nhiễm muốn giải khuây cho Diệp Noãn nên có nhiều đoạn lời thoại rất dài. Thực ra cũng rất thử thách, Vương Nhiễm bị hô cắt quay lại vài lần, Diệp Noãn đã hơi không chịu nổi. Cô dựa vào vai Vương Nhiễm: “Bạn Vương Nhiễm à, quay lại nữa thì tớ say đấy.”
Tổ đạo cụ chuẩn bị là một bình rượu tây thật, chẳng mấy chốc cô cũng đã uống hơn nửa cốc, tửu lượng của Diệp Noãn bình thường, hơi rượu xông lên làm đầu óc có hơi choáng váng.
“Pha nước vào rượu cho cô ấy.” Đạo diễn ra lệnh, lập tức có người đưa nước khoáng đến.
Vương Nhiễm áy náy: “Xin lỗi…”
“Không sao…” Ngày thường quan hệ riêng cũng tốt, Diệp Noãn vỗ vai cô nàng: “Lời thoại của em cũng dài, dù sao rượu cũng đã pha nước, chị không sao. Em cứ bình tĩnh, từ từ đọc thoại là được.”
“Vâng.” Vương Nhiễm gật đầu, trong lúc tổ đạo cụ chuẩn bị, đọc lại kịch bản lần nữa.
Diệp Noãn ngẩng đầu nhìn xung quanh, Hạ Xuyên đã đi đến gần từ lúc nào. Hắn không còn ngồi im một góc chờ đến cảnh của mình, lại đứng gần đó vẻ thờ ơ. Tạo hình của hắn cũng không khác nửa trước bộ phim quá nhiều, áo da quần da, tóc xịt keo dựng đứng.
Có lẽ là còn chưa nguôi cảm xúc từ cảnh quay cãi vã lúc trước, hắn nhìn chăm chăm vào cô, ánh mắt sắc bén lạ thường. Diệp Noãn cũng nhìn hắn, nhưng chỉ trong một giây, lập tức dời ánh mắt đi nơi khác.
Cuối cùng thì cảnh quay với Vương Nhiễm cũng kết thúc. Tiếp theo cảnh người đàn bà bên ngoài của Vu Trần tên là Dung Dung bước vào thị uy. Đóng vai Dung Dung là nữ diễn viên tên Hứa Nhu, váy hồng phấn, tóc đen xõa trên lưng. Trong kịch bản vai diễn này nhỏ tuổi hơn Diệp Noãn, nhưng tuổi thật thì lại hơi lớn hơn một chút, nhưng có hóa trang, nhìn sơ qua cũng không đến nỗi bất hợp lý.
Trong kịch bản, vai diễn của Hứa Nhu bị Vu Trần xem như thế thân của Hạ Nhi lúc trước, tạo hình của cô cũng không khác Diệp Noãn ban đầu. Làm như vậy, nhìn thoáng qua quả thật hai người có phần giống nhau.
Diệp Noãn quay xong mấy cảnh nhỏ nữa trong hai tiếng. Tiếp theo là lần tranh cãi thứ hai của cô và Hạ Xuyên. Đạo diễn cho cô mười phút nghỉ ngơi. Vừa rồi hơn hai tiếng, Hạ Xuyên vẫn ngồi gần đó, thản nhiên xem. Diệp Noãn hơi tò mò, hắn nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng đang nghĩ gì. Chẳng qua, đây cũng chỉ là ý nghĩ lóe lên, để tránh hắn lại hiểu lầm điều gì, cô cũng không nhìn lâu.
Yên phận uống nước, Đàm Phượng lại đến mách: “Ọe, cái tên Hạ Xuyên lại còn nói chuyện vui vẻ với Hứa Nhu, tìm được mục tiêu mới rồi chắc?”
“Không nên xen vào chuyện của hắn.” Diệp Noãn đưa cô cốc nước trong tay. “Đừng tiếp xúc nhiều với người bên đó.” Cô bây giờ muốn quay tốt bộ phim này, ngoài ra không muốn nghĩ nhiều nữa.
“Tớ biết rồi.” Đàm Phượng bĩu bĩu môi, rõ ràng là thằng nhóc Hạ Xuyên kia không đúng, kết quả là Diệp Noãn của cô lại càng phải thu mình, cứ như chính mình làm sai vậy. Còn chưa đến lúc nha. Đàm Phượng đột nhiên nhớ tới những lời Diệp Noãn nói với cô, chúng ta bây giờ chỉ có thể nhịn. Lúc đó cô cũng chịu ghi nhớ, giờ mới bình tĩnh nhớ lại.
Đàm Phượng yên lặng tự cổ vũ mình, cô nhất định phải cố gắng, phải làm Diệp Noãn trở nên nổi tiếng, các cô nhất định phải đi đến một ngày kia có thể muốn làm gì thì làm.
Sau mười phút nghỉ ngơi, đến lúc Diệp Noãn và Hạ Xuyên quay tiếp.
Đối mặt với sự thị uy của Dung Dung, Hạ Nhi biểu hiện rất bình tĩnh, mấy năm nay, cô vì Vu Trần mà thay đổi, giờ nhìn lại thấy xa lạ với chính mình, cô thấy mình mệt mỏi.
Sau khi đuổi Dung Dung ra ngoài, Hạ Nhi hẹn Vu Trần đến gặp. Mạt Lỵ cũng bị cô đuổi đi. Trong phòng, Hạ Nhi một mình chờ Vu Trần.
Cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Xuyên đi vào. Diệp Noãn nghe tiếng mở cửa, cũng không ngẩng đầu lên, lại tự rót nửa ly rượu tây. Hạ Xuyên đi tới bên cạnh, thấy cô nâng ly muốn uống, liền giật cái cốc lại: “Em uống ít rượu một chút.”
Diệp Noãn vẫn không quay đầu nhìn hắn, hai tay cô vẫn rũ trên đầu gối, giọng nói nhàn nhạt: “Vừa rồi, Dung Dung của anh đến tìm tôi.”
Tay Hạ Xuyên nắm cốc rượu cứng ngắc.
Nửa ngày cũng không nghe hắn nói gì, Diệp Noãn lúc này mới ngẩng đầu lên, nét mặt vẫn không có cảm xúc: “Thích cô ta?” Tiếng nói mỏi mệt như tiếng thở dài, từng chữ nói ra tiêu tan trong không khí, “Vậy thì mang cô ta về, cho cô ta một danh phận đi.”
“Vì sao em có thể bàng quan như vậy?” Hạ Xuyên hỏi.
Ánh mắt Diệp Noãn chợt lóe, bàng quan? Cô làm sao có thể bàng quan được đây? Nhưng cô không trả lời, ánh mắt cũng bình tĩnh trở lại.
Trong lúc cô trầm mặc, Hạ Xuyên càng thêm phẫn nộ: “Tôi có người khác bên ngoài đối với em không là gì cả sao? Tại sao em lại bình tĩnh như vậy?” Hắn ném mạnh cốc rượu trong tay xuống đất, cốc rượu vỡ ra thành ngàn mảnh pha lê nhỏ khắp nơi. “Vì cái mẹ gì mà em không thèm để ý!!?”
Trước kia một lời nói nặng cô, hắn cũng không nỡ, nhìn hắn nóng nảy, lúc này Diệp Noãn thêm bình tĩnh.
Hạ Xuyên vẫn chưa nguôi lửa giận, hắn nắm cô lôi từ sô pha đứng dậy. “Em nói đi!”
“Anh muốn tôi nói cái gì?” Diệp Noãn đẩy hắn ra, thanh âm cũng trở nên sắc nhọn: “Có đàn bà khác tìm tới cửa, là người đàn bà ở ngoài của anh tìm tới cửa, anh còn muốn tôi nói cái gì?”
“Nói cho tôi nghe, tại sao em không quan tâm!” Trong mắt Hạ Xuyên nhuốm đau thương, nói ra lời nói vẫn chôn giấu trong lòng: “Bởi vì Vinh Hiên? Bởi vì Thạch Vinh Hiên? Em thật ra là có tình cảm với hắn!”
Diệp Noãn không thể nhịn nữa, rút một bàn tay ra, “Chát”, một cái tát này in lên trên mặt Hạ Xuyên thật. Cả trường quay thinh lặng vài giây. Lòng bàn tay Diệp Noãn run lên, có hơi bất ngờ, cô giơ tay không quá nhanh, Hạ Xuyên rõ ràng có thể né được.
Đánh cũng đánh rồi, đạo diễn không hô cắt, vẫn phải diễn tiếp.
Khóe miệng Hạ Xuyên mang một tia cười lạnh, Diệp Noãn sau khi bắt kịp cảm xúc, tiếp tục đọc thoại: “Anh phản bội tình yêu của chúng ta thì có thể cho rằng mọi người đều giống anh sao?”
Hạ Xuyên không đáp, hắn nhìn cô thật sâu, rồi xoay người đi ra ngoài.
“OK!”
“A Xuyên!” Cảnh quay hoàn thành, người đại diện của Hạ Xuyên nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy một bên mặt hơi sưng, tuy chưa nói Diệp Noãn câu nào nhưng ánh mắt rõ ràng là chỉ trích.
Đàm Phượng cũng chạy đến, cô nhìn nhìn Hạ Xuyên, lại nhìn Diệp Noãn, cảm thấy đây không phải là cô ấy cố ý.
“Xin lỗi.” Diệp Noãn đương nhiên xin lỗi Hạ Xuyên. Quá trình quay phim cũng có khi lỡ tay, dù cho vừa rồi là hắn có thể nhưng không tránh, nhưng chung quy tát trúng hắn, vẫn là lỗi của cô.
Người đại diện của Hạ Xuyên trừng mắt lạnh: “Cô gái trẻ, cô cũng ra tay quá mạnh đó…”
“Được rồi,” Hạ Xuyên cắt lời, “Mới vừa rồi là tôi không canh kịp, không né kịp.”
“Xin lỗi, tiền bối.” Diệp Noãn lần nữa nhún nhường, kiếp trước, việc làm của Hạ Xuyên thiếu cô không biết bao nhiêu cái tát tai cho vừa, tuy rằng trong lòng cô một chút áy náy cũng không có, nhưng đây là trường quay, mọi người đều nhìn vào, cho nên vẫn phải xin lỗi, vẫn phải tỏ bày một chút thành ý vậy.
“Không sao.” Hạ Xuyên phất phất tay, cũng không nhìn cô mà vòng qua một bên đi khỏi.
Vai diễn của Hạ Xuyên vẫn còn, nhưng cảnh quay của Diệp Noãn hôm nay đã hết. Cô cùng Đàm Phượng thu dọn đồ đạc định về nhà, đi tới cửa lại gặp Tô Giản đến thăm.
“Ây da,” hắn bị dọa giật mình, “A Noãn, em mặc quần áo này…”
Đàm Phượng cười nói: “A Noãn của tôi mặc quần áo này thì sao?”
“Đương nhiên là xinh đẹp,” Tô Giản cười hì hì nhìn Diệp Noãn, “Em xong việc rồi sao? May thật đó.”
“Gần đây anh không có việc gì làm à?” Đàm Phượng hỏi, “Làm sao mà rảnh rỗi dữ vậy?”
“Có việc chứ,” Tô Giản trả lời, “Mấy ngày hôm trước đi thu âm ca khúc mở đầu Ngàn Năm Chi Luyến, mấy ngày nay quay quảng cáo, cũng thoải mái hơn quay phim truyền hình nhiều.
Đàm Phượng lại hỏi: “Sao không tiếp tục quay phim truyền hình?”
Tô Giản đối với cô nói tất tần tật: “Một tháng nữa phải bắt đầu chạy PR cho Ngàn Năm Chi Luyến, xong đợt đó đã, rồi sẽ quay tiếp phim mới.” Hắn đến gần Diệp Noãn, “A Noãn, phim tiếp theo của em là phim gì?”
Diệp Noãn nói: “Còn chưa lên kế hoạch.”
“Vậy tiếp theo ta lại đóng chung đi?” Tô Giản mang vẻ mặt vô cùng mong đợi, “Em thủ vai nữ chính.”
Diệp Noãn không hề dao động: “Không cần.”
Bị cự tuyệt nhiều lần, từ từ cũng quen. Tô Giản chuẩn bị tinh thần, hỏi tiếp: “Cùng đi ăn cơm nhé?”
“Không được.” Diệp Noãn không chút nghĩ ngợi, lại cự tuyệt.
“Diệp Noãn.” Tô Giản không biết là thất vọng hay tức giận, nhìn cô: “Tim em là cục đá sao? Sao mà lạnh lùng đến vậy?”
“Đúng vậy.” Diệp Noãn dừng bước, chăm chú nhìn hắn, “Tô Giản, anh về sau không nên tìm em nữa. Anh càng vì em, em càng cảm thấy mình phụ lòng anh, càng không làm sao đối mặt với anh được. Mỗi người cho đi đều mong được hồi đáp, nhưng mà em mãi mãi cũng không thể đáp lại anh được đâu.”
Tô Giản không còn cười, cũng không còn giả bộ ngây ngô, hắn đứng đó, lẳng lặng, hình như thật sự bị lời nói của cô làm đau lòng.
End chapter 27.