Chương 23: Cảnh Hôn

Thiên Phú

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thiên Sứ Chi Hôn khởi động quay ngày 4 tháng 2 tại Bắc Kinh. Nơi bắt đầu quay là ở một trường cấp ba ngoại ô Bắc Kinh.


Trang phục hiện đại tiện lợi hơn cổ trang nhiều, lễ khởi động máy vừa xong, Diệp Noãn lập tức hóa trang chuẩn bị cảnh quay đầu tiên của cô và Hạ Xuyên.


Tháng 2 ở Bắc Kinh vẫn là cực kỳ rét, nhưng vì cảnh quay đẹp, nhóm diễn viên chính trên người đều mặc đồng phục học sinh mùa hè. Trên lưng và chân Diệp Noãn dán đầy Noãn Bảo Bảo (cao giữ ấm, trông giống Salonpas), nhưng khi bỏ áo khoác ra đứng vào góc quay, cô vẫn cảm thấy như đang không mặc đồ chôn trong đống tuyết.


Đàm Phượng nhìn thôi đã thấy lạnh, nhưng Diệp Noãn chỉ cắn răng lập cập, một tiếng cũng không kêu.


Trước cửa phòng học, Hạ Xuyên cầm tay Diệp Noãn lôi ra ngoài. Trong kịch bản, nhân vật Hạ Nhi do Diệp Noãn thủ vai lần đầu bị con trai lôi kéo, cho nên biểu tình có chút quẫn bách: “Cậu làm gì? Cậu là ai? Tôi không biết cậu…”


Thường để có mở đầu thuận lợi, cảnh quay đầu tiên sẽ chọn một cảnh rất đơn giản.


Cảnh quay ngắn này rất dễ dàng được hoàn thành.


“OK!” Đạo diễn ra lệnh một tiếng, hai trợ lý của diễn viên chính lập tức lấy áo khoác quấn lên người bọn họ.


Diệp Noãn quấn áo choàng vẫn run, sau đó đi đến chỗ quay cảnh tiếp theo.


Bắt đầu quay, áo khoác lại phải cởi.


Hạ Xuyên nhìn Diệp Noãn, nhướng mày, lưu manh cười nói: “Em là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi thiếu em một cái mạng.”


Diệp Noãn có chút hoài nghi: “…Tôi cứu anh khi nào?”


“Cắt!” Hai người diễn cũng không sai, chẳng qua… Đường Ninh khoát khoát tay, “Tạo hình, cho A Noãn thêm chút trang điểm, môi quá tái.”


Mặt tái mét, Diệp Noãn cũng không muốn như vậy.


Hạ Nhi hồn nhiên, vô tình cứu mạng Vu Trần một lần, hai người xa lạ bắn tên lửa không tới từ đó có cơ hội gặp nhau, tình yêu của bọn họ cũng từ đây bắt đầu.


Nhưng mà Diệp Noãn hoàn toàn không có bắt đầu tình yêu gì cả, cô lạnh thiếu điều muốn kêu mẹ.


Toàn bộ đoàn phim đều sực nức mùi canh gừng, đây là chuẩn bị để tránh cho các diễn viên cảm mạo sinh bệnh. Đoàn phim coi như cũng nhân đạo, quay trong phim trường đều mở máy sưởi, nhưng ngoại cảnh thì vẫn không có biện pháp nào. Sau này, mọi người dứt khoát đều đem các vai diễn trong nhà lên quay trước, đợi thời tiết ấm lên một chút mới quay tiếp các cảnh bên ngoài.


Các phân cảnh trong nhà của Diệp Noãn và Hạ Xuyên phần lớn đều là các cảnh tình cảm thắm thiết, cho nên tình huống trước mắt là bây giờ họ phải biểu hiện yêu đương trước, sau đó mới đến các cảnh ngây thơ.


Quay chưa đến một tuần, bọn họ đã sắp phải quay cảnh hôn. Đạo diễn cố ý cho hai người cơ hội một mình ở chung, kêu là để bọn họ bồi dưỡng tình cảm.


Trong phòng nhỏ mở lò sưởi ấm áp dễ chịu, Diệp Noãn khoác trên vai một cái khăn dày như cái thảm nhỏ, trong tay cầm một ly trà hoa cúc – mấy ngày hôm trước uống canh gừng nhiều quá, người có chút nóng.


Kỳ thật, Diệp Noãn của kiếp trước là một cô gái hoạt bát hướng ngoại, đặc biệt những lúc bên Hạ Xuyên, luôn luôn vui vẻ líu ríu, đề tài trò chuyện nhiều đến nỗi dường như không dừng lại được. Nhưng mà đời này, cô nhìn đến Hạ Xuyên và Tô Giản, gọi là người quen, nhưng cô lại thường không biết phải nói gì cho phải, thường không có lời nào để nói.


Kiếp trước Hạ Xuyên và Diệp Noãn, hơn cả hiểu, đó là tin tưởng, hắn tin tưởng rằng Diệp Noãn thật sự yêu mình rất nhiều, sẽ không bao giờ bỏ được hắn. Mà đời này, vừa tìm hiểu bước đầu, hắn cảm thấy Diệp Noãn có chút kỳ quái. Kỳ quái ở chỗ, ở chung với cô hắn có cảm giác tự tại quen thuộc khác thường, nhưng mà cũng có cảm giác cô trốn tránh hắn. Hắn không rõ Diệp Noãn vì cái gì mà trốn tránh, bề ngoài của hắn tuy đứng giữa các nghệ sĩ khác cũng vẫn có thể gọi là xuất chúng, sáng lạn như hắn mà bị người khác phái trốn tránh, hình như lần đầu tiên hắn mới thấy.


Nếu muốn xây dựng không khí cho cảnh hôn, người mập mờ không hiểu như hắn cũng không có cách nào.


Hạ Xuyên hỏi: “Trước đây em có quay qua cảnh hôn chưa?”


Diệp Noãn lắc đầu: “Chưa từng.” Đời này thì chưa từng.


“Có hôn bao giờ chưa?”


Nụ hôn đầu tiên? Diệp Noãn ngẩn người, nụ hôn đầu tiên của cô… Cô không kìm được ngẩng đầu nhìn hắn một cái.


Hạ Xuyên bắt gặp ánh mắt của cô, cười nói: “Nụ hôn đầu tiên sao?”


Diệp Noãn mặt không đổi sắc: “Đương nhiên là hôn rồi.”


Hạ Xuyên không để ý: “Hiện giờ có bạn trai chưa?”


Hắn trầm giọng, thân thể hướng về phía cô, giọng nói vừa đúng mập mờ.


“Không có.” Biểu hiện của Diệp Noãn cũng không thay đổi gì, cô lẳng lặng nhìn hắn, “Còn anh?”


“Tôi…” Hạ Xuyên kéo dài câu nói, có vẻ đang suy xét.


Diệp Noãn nhắc nhở: “Nói thật.”


Hạ Xuyên ánh mắt trống vắng một chút, hắn ngồi thẳng người: “Có.”


Có? Cho nên lúc này, hắn kỳ thật đã đến với Lâm Uyển Uyển?


Nhìn đến vẻ thất thần chợt hiện ra trên mặt cô, Hạ Xuyên thôi mập mờ trêu đùa, bình tĩnh nhìn cô: “Thất vọng khi nghe vậy sao?”


Diệp Noãn nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Hạ Xuyên, phim là phim, hiện thực là hiện thực, không nên lẫn lộn.”


Cô cao quý lạnh lùng nói với hắn những lời này, cảm thấy chính mình gỡ hòa một ván.


Đạo diễn cho họ bồi dưỡng cảm tình, thực hiển nhiên là thất bại.


Nhưng tố chất tâm lý Hạ Xuyên tốt hơn Tô Giản nhiều. Trong tình huống đó, nhưng khi diễn chung thì hai người cũng rất nhanh đạt đến cảm xúc cần có.


Trong cảnh quay, Ngũ Trạch dẫn Diệp Noãn đến một băng ghế, nói với cô: “Cậu ngồi ở đây đợi A Trần.”


Diệp Noãn hơi sợ, vội hỏi: “ Tớ một mình sao? Cậu đi đâu?”


“Tớ làm sao dám làm phiền hai người?” Ngũ Trạch cười nói, “An tâm, A Trần đến ngay.”


Băng ghế rộng chỉ còn một mình. Trên màn hình trước mặt còn có karaoke, nhưng bị tắt tiếng. Rất ít khi đến những chỗ thế này, đồng phục học sinh cô đang mặc có vẻ quá nghiêm túc.


Quả thực không bao lâu, Hạ Xuyên đẩy cửa bước vào, có vẻ như đã uống chút rượu. Hắn đến ngồi xổm trước mặt Diệp Noãn, mỉm cười.


“Anh uống rượu sao?” Diệp Noãn hỏi.


Hạ Xuyên không đáp lại, mà nắm lấy tay cô.


Diệp Noãn rút tay về, nhỏ giọng nói: “Em còn phải đi học thêm.”


“Không được đi.” Hạ Xuyên cuối cùng cũng mở miệng, cười cười mang chút lưu manh, “Hôm nay ở đây với anh.”


“Anh…” Diệp Noãn định nói hôm nay anh bị gì kỳ vậy, đột nhiên nhớ tới, mới rồi Ngũ Trạch nói cho cô biết, hôm nay là sinh nhật của hắn, cho nên cô lại hỏi: “Hôm nay sinh nhật anh à?”


“Đúng rồi,” Hạ Xuyên xòe tay trước mặt cô: “Quà của anh đâu?”


“Em…” Diệp Noãn có chút áy náy, “Chưa chuẩn bị… Em không biết.”


“Hạ Nhi,” Hạ Xuyên lại lần nữa nắm chặt tay cô, giống như muốn đùa giỡn tiếp, trong mắt rõ ràng nghiêm túc mong ngóng, “Tặng em cho anh được không?”


Những lời này có rất nhiều hàm nghĩa, nhưng linh hồn Diệp Noãn như đã bị hút vào đôi mắt kia, không tự chủ được gật đầu: “Được…”


Ánh mắt hắn dịu dàng đi rất nhiều, hai tay đặt lên vai cô, mặt hướng về phía cô.


Nhân vật là đã uống rượu, nhưng trên người Hạ Xuyên một chút mùi rượu cũng không có. Mà Diệp Noãn, vừa rồi uống trà hoa cúc, nên trên môi có mùi hoa cúc man mát nhàn nhạt.


Bờ môi của hắn hơi lạnh, nhưng môi cô lại ấm áp. Hai người nhẹ nhàng chạm môi, Hạ Xuyên rất lịch sự dừng lại ở đó.


“Ok, cảnh này được rồi.” Đường Ninh nhìn hai người, không nén được cảm thán, “Ai da, hai người quá hợp, ở bên nhau cảm giác rất tuyệt. Cảnh quay thật là tình cảm.”


Diệp Noãn đi về ngồi bên người Đàm Phượng, vừa khoác áo lên vai cô, Đàm Phượng vừa hỏi: “Thích Hạ Xuyên à?”


“Cậu nghĩ cái gì vậy?” Diệp Noãn liếc mắt nhìn.


“Nhưng trông quá thật đi!” Đàm Phượng vỗ đùi, “Không phải vậy, có khi nào Hạ Xuyên thích cậu không?”


Diệp Noãn bất đắc dĩ kéo kéo một góc thảm: “Đồng chí đại diện, cậu chuyên nghiệp một chút đi, đây là đóng phim.”


“Nhưng mà lúc trước cậu cùng người khác diễn… Được rồi,” Đàm Phượng bắt đầu cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều, cô cầm bình giữ ấm đưa Diệp Noãn, “Kỹ thuật diễn của cậu ngày càng tốt.”


Diệp Noãn lắc đầu, không uống, nhưng vẫn tán đồng với lời nói của Đàm Phượng: “Có tiến bộ cũng thường thôi.”


Diễn với người nào sẽ thể hiện kỹ thuật diễn tương đượng, như vậy vừa không có vẻ quá nổi trội, cũng không làm ảnh hưởng người khác. Cũng phải nói, đại khái là vì quay phim chính kịch, mọi người đều khá nghiêm túc, kỹ thuật diễn so với đoàn phim khác cũng tốt hơn nhiều. Chỉ nói tới nam chính, thời điểm này, kỹ thuật diễn của Tô Giản và Hồ Cự không thể so với Hạ Xuyên.


Hai người này, có thể thành đôi không? Không chỉ có Đàm Phượng, nhìn thấy Diệp Noãn và Hạ Xuyên diễn chung, ai cũng có cảm giác này, nhưng khi không đóng phim, lúc họ chỉ có hai người cũng rất thản nhiên bình thường.


Hạ Xuyên ở trong đoàn phim cũng không đối với người khác thân thiện như hôm trước gặp mặt, trừ lúc quay phim, hắn lúc nào cũng lặng lẽ, không có cảnh phải quay, hắn ôm túi chườm nóng tìm một góc làm ổ. Mà Diệp Noãn, tuy rằng không lặng lẽ như Hạ Xuyên, nhưng cũng không giao thiệp nhiều.


Lúc này, Diệp Noãn ở trong đoàn ăn ở tốt, mọi người đều rất thích. Bởi vì cô không giống như con gái bình thường yếu ớt, trời lạnh mặc áo mỏng quay phim không nghe kêu ca. Cũng không giống nữ diễn viên xinh đẹp thường mang vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, dù là nữ chính, nhưng trong đoàn bất kỳ nói chuyện với ai cô đều rất khiêm tốn, không kiêu ngạo không xua nịnh.


Tóm lại nhìn Diệp Noãn và Hạ Xuyên diễn chung, ai hẳn cũng nghĩ họ là một đôi, nhưng nhìn trong cuộc sống của họ, lại có cảm giác chính mình nghĩ quá nhiều. “Hai người bọn họ diễn rất tốt.” Cuối cùng mọi người chỉ có thể kết luận như vậy.


Trong tập thể tại trường quay, hay đi chung với Diệp Noãn nhất không phải là Hạ Xuyên mà là Chu Cẩn. Cô trong kịch bản thủ vai nữ thứ, ngoài đời cũng có chút lãnh đạm, vẻ mặt không dễ gần, gia thế cũng không lớn, vì vậy, người ta nghĩ mãi không hiểu vì sao hai người lại trở thành bạn bè.


Đàm Phượng cũng hỏi qua Diệp Noãn chuyện này.


Diệp Noãn trả lời: “Có lẽ là xem vừa mắt.”


“Vừa mắt?” Đàm Phượng nghĩ ngợi, “Vậy cậu lúc đó muốn dẫn tớ đi theo cũng là vì vừa mắt sao?”


“Không phải,” Diệp Noãn nghiêm trang, “Chúng ta với nhau không chỉ là vừa mắt, mà là có duyên phận ràng buộc rất chặt.”


Đàm Phượng phì cười: “Vậy nên tớ liền đi theo cậu!”


End chapter 23.